Tôn Thượng

Chương 84: Muốn mạng của ngươi




Khi Cổ Thanh Phong đứng trên đài thí luyện dùng giọng điệu hời hợt nói ra câu nói này, mọi người ở đây bao gồm Nhân Đức trưởng lão đều không thể tin vào tai của mình được nữa, đang nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
Phàm là người tu hành đều tu luyện tiên nghệ, hoặc là võ công, pháp thuật, hoặc kiếm quyết hay là trận pháp vân vân, tất cả bọn họ đều biết việc tu luyện tiên nghệ khó khăn như thế nào cho dù là cơ sở tiên nghệ cũng không hề ngoại lệ.
Bởi vì cho dù là loại tiên nghệ nào, võ công cũng được, pháp thuật cũng được, đầu tiên là phải lĩnh hội được sự huyền diệu ở trong đó, mà việc này thì cần một quá trình rất dài, cho dù ngộ tính có cao đến mấy cũng không thể lĩnh hội trong thời gian ngắn được mỗi một loại tiên nghệ đều ẩn chứa ít nhất chín chín tám mươi mốt cái huyền diệu, một tầng huyền diệu là một tầng núi, mỗi một tầng huyền diệu đều ẩn chứa một số lượng lớn linh quyết, bắt đầu tìm hiểu rất khó thậm chí có thể nói là vô cùng khó. 
Thứ này cần ngộ tính, cũng cần thiên phú.
Trong đây có khá nhiều Tử Phủ thậm chí là Kim Đan chân nhân, lĩnh hội một bộ cơ sở tiên nghệ mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm vẫn không thể lĩnh hội đến đại viên mãn.
Đây vẫn chỉ là một bộ cơ sở tiên nghệ. 
Bây giờ lập tức chọn mười bản tiên nghệ, có võ công, có pháp thuật, có kiếm quyết, cũng có trận pháp.
Khác nghề như cách núi.
Thiên phú võ công tốt cũng không có nghĩa là thiên phú pháp thuật của ngươi tốt. 
Mà bây giờ hắn lại nói gì, mười bản cơ sở tiên nghệ căn bản không cần lĩnh hội? Chỉ cần một lát là đại viên mãn.
Lời nói này thực sự quá ngông cuồng, ngông cuồng đến mức không có giới hạn.
Không ai dám nói một cách tùy tiện như vậy cả, đừng nói là Thủ tịch của mười hai viện trong phái Vân Hà, cũng đừng nói đến thân truyền đệ tử của chín điện, cho dù là những kỳ tài của các tông phái lớn truyền thừa trong vạn năm được xưng là rồng trong loài người cũng không dám khoác lác như vậy, nếu nói dăm ba tháng hoặc thậm chí là hơn mười ngày thì có lẽ sẽ có một ít kỳ tài vạn năm khó gặp có thể làm được. 
Mà hắn dám to gan nói một lát là đại viên mãn?
Loại ngông cuồng thế này, chỉ sợ ngay cả đại năng luân hồi chuyển thế cũng không dám nói!
Chỉ bằng hắn? 
Dựa vào cái gì chứ!
Phải biết rằng cửa này là thi về ngộ tính, lúc bình thường chỉ thi mấy tầng huyền diệu trong một môn công pháp thôi, nhiều nhất cũng không vượt qua bốn tầng, dù sao thì phải thi mười loại tiên nghệ ngay lập tức, hơn nữa chỉ có thời gian một canh giờ chỉ cần có thể nói được sự huyền diệu trong đó là được, cũng không cần phải thi triển ra cũng không có ai có thể thi triển ra trong vòng một canh giờ cả.
Ghi chép cao nhất bây giờ của phái Vân Hà là thân truyền đệ tử của chín điện, Mặc Long năm đó trong vòng một canh giờ, hắn đã lĩnh ngộ được bốn tầng huyền diệu trong ba bộ tiên nghệ. 
Trên đài cao, đám người Mộc Đức trưởng lão và Quảng Nguyên vốn đang buồn rầu tự hỏi phải làm gì để Cổ Thanh Phong thất bại.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ đến cái tên không biết trời cao đất rộng là gì này lại dám nói ra một câu khoác lác ngông cuồng đến vậy.
“Một lát là đại viên mãn... Ha ha ha!” 
Phi Tuyết chân nhân đột nhiên cười ha ha, trong nụ cười đều là sự khinh thường cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Chỉ bằng ta.”
Trong sân thí luyện, Cổ Thanh Phong mặc một bộ áo trắng đứng chắp tay, vẻ mặt hờ hững và đôi mắt u ám giọng điệu đầy sự bình tĩnh. 
Hắn cứ đứng như vậy, như một thanh kiếm cô độc đang khinh thường trời xanh, lại như một đỉnh núi cao chót vót đang xem thường chúng sinh.
“Được!”
Phi Tuyết chân nhân hét lớn một tiếng được. 
Mộc Đức và Quảng Nguyên vẫn đang buồn rầu suy nghĩ làm sao để Cổ Thanh Phong thất bại, Phi Tuyết chân nhân đại diện cho Thủy Đức đương nhiên cũng nghĩ như thế, bà cũng không hi vọng Cổ Thanh Phong thông qua khảo hạch cũng đang buồn rầu suy nghĩ phải làm gì để làm khó cho Cổ Thanh Phong ở cửa này, cũng không nghĩ đến Cổ Thanh Phong sẽ khoác lác như vậy.
Bà biết đây chính là một cơ hội!
Một cơ hội trời ban! 
Ầm một tiếng, đứng lên trong nháy mắt nghiêng người về phía trước, hai tay ấn ở trên bàn trừng to hai mắt, thoạt nhìn có vẻ càng xúc động và tức giận hơn bà chỉ vào Cổ Thanh Phong quát lên: “Nếu ngươi làm không được, chính là khảo hạch thất bại ngươi có dám không?”
Tiếng nói của Phi Tuyết vừa dứt Mộc Đức cũng sờ vào sợi râu ngay cằm mình quát: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đầu tiên là láo xược sau đó bất kính với ta, bây giờ còn nói ra lời nói ngông cuồng đến thế, lão phủ hỏi ngươi nếu ngươi làm không được, chính là khảo hạch thất bại có dám hay không?”
Quảng Nguyên và các chấp sự trưởng lão ở phía sau ủng hộ Kim Đức và Thủy Đức cũng dồn dập chất vấn. 
“Có gì không dám.”
Sau khi Cổ Thanh Phong đồng ý, Phi Tuyết chân nhân lập tức nói với Nhân Đức trưởng lão: “Nhân Đức trưởng lão, ngươi đã nghe thấy chưa, nếu hắn lĩnh hội không được đại viên mãn chính là khảo hạch thất bại!” Sau đó Mộc Đức trưởng lão cũng đứng dậy nói.
“Chuyện này...” 
Nhân Đức trưởng lão trầm mặt, là một Kim Đan chân nhân đã tu luyện hơn tám trăm năm ông tự nhiên rõ ràng câu nói lúc nãy của Cổ Thanh Phong đã ngông cuồng tới mức nào, ông nghĩ chuyện này căn bản không thể nào làm được, cho dù Hỏa Đức đã nói Cổ Thanh Phong không phải người bình thường, ông vẫn cho rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra, do dự một lát ông nhìn về phía Cổ Thanh Phong rồi hỏi: “Cổ... Cổ Thanh Phong, ngươi... chắc chắn rồi sao?”
“Chắc chắn.”
“Đây chính là mười loại tiên nghệ khác nhau, ngươi chắc chắn mình đã lĩnh hội hết tất cả?” 
“Chắc chắn.”
Nhân Đức trưởng lão hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Cổ Thanh Phong ông thực sự không biết phải hỏi tiếp như thế nào.
“Chỉ có điều.” 
Cổ Thanh Phong đột nhiên chuyển đề tài, chỉ mới nói mấy chữ đám người Phi Tuyết, Mộc Đức, Quảng Nguyên ở trên đài cao lập tức quát lên.
“Chỉ có điều cái gì! Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?”
“Kẻ điên, không phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Sao hả! Không dám ư?” 
Hiển nhiên, đám người Mộc Đức biết đây là cơ hội duy nhất để Cổ Thanh Phong khảo hạch thất bại, cho dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, mặc dù Cổ Thanh Phong đổi ý bọn họ cũng phải bắt chẹt điểm này.
Đối với chuyện này, Cổ Thanh Phong đang đứng trên đài thí luyện chỉ là cười nhạo một tiếng mà thôi, nụ cười này tràn ngập sự châm chọc chế giễu, khinh bỉ, càng tràn ngập sự khinh thường.
“Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi đã dám nói ra câu trong một lát liền có thể lĩnh hội đại viên mãn thì nhất định phải làm được, nếu như không được chúng ta nhất định sẽ cho ngươi khảo hạch thất bại!” 
“Họ Cổ, ngươi cười cái gì!” Trên gương mặt vốn được cho là xinh đẹp của Phi Tuyết chân nhân đã lộ sự âm u, bà nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi rồi cười lạnh nói: “Lời mà ngươi vừa nói lúc nãy, tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý hay sao?”
“Ta cười... cười đám người các ngươi rất ghê tởm!”
Đôi mắt u ám của Cổ Thanh Phong đột nhiên mở ra, sự tĩnh lặng trong mắt đột nhiên biến thành sóng lớn, vẻ mặt cũng trở nên ngông cuồng và ngạo mạn, giọng điệu cũng trở nên khí phách và bá đạo hắn trầm giọng quát: “Mỗi một người đều là thứ gì không, cần tu vi không có tu vi, cần tầm mắt không có tầm mắt, cần sự từng trải thì không có sự từng trải, ngay cả việc tự mình biết mình cũng không có, một đám đều là ếch ngồi đáy giếng là một lũ sâu bọ!” 
Dứt lời, không đợi đám người kia đáp lại Cổ Thanh Phong liền nhìn thoáng qua bọn họ tức giận quát lên: “Nghe cho kỹ! Lúc nãy ta mới nói một lát liền đại viên mãn, cũng không phải là lĩnh hội đại viên mãn, mà là đánh ra đại viên mãn!”
Xì xào!
Lời này vừa nói ra, giống như một tia sấm đột nhiên đánh xuống đất làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động đến mức trợn mắt há hốc mồm. 
Hắn nói cái gì?
Không phải lĩnh hội đại viên mãn?
Mà là đánh ra đại viên mãn? 
Ngộ ra và đánh ra, đây chính là hai khái niệm khác nhau.
Lĩnh hội được thấu đáo cũng không có nghĩa là ngươi có thể đánh ra.
Trong tiên nghệ ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu khác biệt, đương nhiên phương pháp tu luyện cũng sẽ khác biệt, trong đó bao gồm linh lực phải biến hóa như thế nào kinh mạch phải vận chuyển như thế nào, đan điền thế nào phải thi triển các loại linh quyết như thế nào vân vân, mà những thứ này không phải có ngộ tính cao liền có thể học được thứ này cần khổ luyện chăm chỉ ngày qua ngày năm qua năm mới có thể thành công không có đường tắt để đi. 
Không có ai có thể vừa nhìn một lát liền có thể lĩnh ngộ hết một bộ tiên nghệ đến mức đại viên mãn, dù là cơ sở tiên nghệ cũng không thể.
Càng không có ai có thể vừa nhìn một lát liền có thể đánh ra đại viên mãn trong một bộ tiên nghệ cả.
Không có ai có thể làm được. Tuyệt đối không thể. 
Đây cũng không phải là vấn đề có ngông cuồng hay không, lời nói như thế này cũng không thể dùng từ ngông cuồng đến mức không còn giới hạn để hình dung, bởi vì căn bản là không thể nào!
Loại không thể nào này... giống như... giống như một con kiến nói nó có thể đâm vào bầu trời và tạo ra một lỗ thủng vậy.
Con kiến có thể sao? 
Đáp án là chắc chắn.
Không thể!
Mọi người trong đây đều ngây ra, mà Mộc Đức, Quảng Nguyên, Phi Tuyết và những trưởng lão ở phía sau ủng hộ Kim Đức, Thủy Đức ở trên đài cao cũng vô cùng xúc động và tức giận. 
“Kẻ điên... Kẻ điên!” Không biết là do Mộc Đức chân nhân quá tức giận hay sao, mặt ông đỏ bừng hơi thở cũng vô cùng nặng nề, ông chỉ vào Cổ Thanh Phong: “Ngươi... Nếu hôm nay ngươi đánh không ra... lão hủ... lão hủ nhất định... nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”
Cổ Thanh Phong thản nhiên hỏi một câu: “Nếu ta đánh ra thì sao?”
“Ngươi không thể đánh ra được!” 
“Ngươi là ngươi, ta là ta! Ngươi không được cũng không có nghĩa là ta không được!” Cổ Thanh Phong gầm một tiếng nói: “Nói! Nếu như ta đánh ra thì sao!”
“Ngươi... nếu ngươi thật sự có thể đánh ra mười bộ tiên nghệ này lão phủ... lão phủ sẽ... cúi đầu xin lỗi với ngươi!”
“Cúi đầu xin lỗi?” Cổ Thanh Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng quát lên: “Ta không phải là cha ruột của ngươi, càng không phải là tổ tiên của ngươi ngươi không cần cúi đầu xin lỗi ta!” 
“Ngươi...”
Mộc Đức giận đến mức không kiềm lại được, tức giận đến mức cả người đều run rẩy: “Ngươi... Vậy thì ngươi muốn gì?”
“Nếu như ta đánh ra được, ta muốn cái mạng chó của ngươi!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.