Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 5:




"Mì sườn kho."
Editor: CO6TINY🍀
Trạng thái nghỉ ngơi làm việc của Du Bạch vẫn chưa điều chỉnh lại từ sau hôm nghỉ lễ, báo thức đúng 6h45 reo lên, cậu nhanh chóng tắt đi, trở mình vùi đầu ngủ tiếp.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, chợt nghe tiếng gõ cửa liên hồi vọng lại đâu đấy.
Lúc đầu Du Bạch còn tưởng mình đang nằm mơ, về sau còn nghe thấy bên ngoài có người gọi tên cậu: "Du Bạch! Du Bạch!"
Du Bạch tính thuyết phục bản thân vẫn đang mơ, vùi đầu vào chăn bông không động đậy. Nhưng rõ ràng, đây không phải là mơ, tình tiết cốt truyện không theo ý muốn của nhân vật chính, tiếng đập cửa vẫn kêu liên tù tì.
Du Bạch rốt cuộc không chịu nổi, xốc chăn bông lên.
Cậu ngủ mê man, vẫn có cảm giác mình đang ở Lệ Cảnh Uyển, ngoài cửa là ông già phiền phức nhà mình.
Du Bạch dụi mắt, không tìm thấy áo khoác đâu, mặc đồ ngủ kéo đôi dép lê lệt xệt dưới chân, ra mở cửa: "Du tổng, lại tìm tới làm gì?"
"Không phải Du tổng, là Trần tổng."
Trần Phi Dự đứng ngoài cửa, mang cặp sách, trong tay còn cầm một bộ đồng phục mùa đông.
"Trần tổng đến đây gọi cậu dậy, 7h30 kéo cờ, 7h20 bắt buộc phải đến lớp. Đồng phục của tôi, mặc tạm trước đi."
Giao việc xong, Trần Phi Dự xoay người đi luôn.
Xuống được vài bậc, Trần Phi Dự quay lại: "Đồ ngủ bọt biển đẹp đấy, bông bông xù xù."
Đồ ngủ của Du Bạch làm bằng lông cừu san hô giúp giữ ấm lâu. Cái người chỉ mặc mấy cái áo mỏng tanh đi dong dong vào mùa đông như Trần Phi Dự, sao biết được lớp lông cừu san hô mềm mại ấm áp đến nhường nào chứ.
Du Bạch đứng ở cửa, bị gió lạnh thổi qua, rốt cục tỉnh táo.
Lạnh, vội lấy đồng phục của Trần Phi Dự quấn quanh người. Đồng phục có lẽ đã được giặt sạch, vẫn đượm mùi nước xả Lam Nguyệt Lượng thoang thoảng.
Du Bạch đóng cửa lại, chợt nghĩ, may mà cậu chưa từng gọi Du tổng là ba, bằng không sáng nay, đã bị Trần Phi Dự chiếm hời rồi.
7h18, Du Bạch đúng giờ vào lớp.
Trần Phi Dự đang đọc thầm tiếng Anh, thấy Du Bạch đến, bèn nâng tay lên nhìn giờ, không đến muộn, mới đứng dậy để Du Bạch đi vào.
Du Bạch đang mặc đồng phục mùa đông của hắn, hai tay đút túi quần, vẻ mặt uể oải, hẳn là ngủ không đủ giấc.
7h25, radio vang lên, lớp phó thể dục bảo mọi người xuống sân chào cờ. Tinh thần Du Bạch lúc này tốt hơn tí, cười lạnh nhìn Trần Phi Dự, còn chừa sẵn cho cậu năm phút đến muộn cơ đấy.
Xét thấy Trần Phi Dự quá phiền, Du Bạch còn đang mặc đồng phục của ai kia, cũng ngại trở mặt gây sự, yên ổn trải qua lễ chào cờ.
Lúc chào cờ, Du Bạch nhìn thấy người vợ hiện tại của Du tổng, Phương Tri Trúc, cô Phương cũng nhìn thấy Du Bạch, tựa hồ muốn chào hỏi cậu, nhưng Du Bạch chán ghét lui về sau một bước, đầu cũng không ngẩng lên chạy về phía tòa nhà dạy học.
Một bước kia của Du Bạch rất không khéo, giẫm ngay lên chân Trần Phi Dự. Trần Phi Dự còn chưa mở miệng bảo Du Bạch phụ trách, Du Bạch đã chạy đi mất hút, như thể đang trốn tránh.
Trần Phi Dự cười cười, quyết định phải đăng kí cho Du Bạch vài hạng mục chạy bộ vào hội thao mùa xuân năm nay mới được.
Trở lại phòng học, giờ đọc sáng sắp kết thúc, Lương Phù Nguyệt bước vào phòng dạo một vòng rồi rời khỏi. Thấy chủ nhiệm lớp đi rồi, không ít học sinh len lén lấy đồ ăn sáng giấu trong ngăn bàn ra ngoài.
Trong phòng nồng nặc mùi mì gạo, bánh bao chiên, Du Bạch yên lặng lấy hộp bánh quy hôm qua Trần Phi Dự đưa cho mình lên gặm đỡ.
Du Bạch phát hiện, chỉ cần cậu không làm gì bôi nhọ hình ảnh của lớp 474, không ảnh hưởng đến giải thưởng tập thể lớp xuất sắc, hay cản trở Trần Phi Dự lấy được giải cán bộ lớp xuất sắc, Trần Phi Dự sẽ mặc cậu.
Cho dù thất thần ngủ gật trong giờ học, đọc sách khác hay vẽ bậy, Trần Phi Dự đều một mực mặc kệ.
Điều này khiến Du Bạch yên tâm hơn hẳn, chỉ lo lớp trưởng người ta có trách nhiệm quá mức, còn muốn bảo cậu chú tâm vào việc học, nỗ lực phấn đấu vươn lên.
Du Bạch ăn cơm trưa với Từ Tri Lâm, Từ Tri Lâm hỏi Du Bạch, ngồi chung với Trần Phi Dự thế nào.
Du Bạch suy nghĩ một lúc, thuận miệng đáp: "Cũng được."
Trần Phi Dự rất nghiêm túc học hành, trên lớp không thất thần, giữa giờ thỉnh thoảng giãn gân cốt một lát, có khi sẽ hỏi giáo viên vài thắc mắc, có lúc sẽ bị bạn cùng lớp kéo đến trò chuyện hoặc giảng bài gì đó, mệt thì nằm lên bàn chợp mắt một lúc.
Theo quan sát của Du Bạch, thói quen học tập của Trần Phi Dự rất tốt, về cơ bản đều đủ giờ ôn lại bài, ghi chép cẩn thận, tan học giải đề củng cố kiến thức. Ghi chú cũng rất linh hoạt, thuộc dạng không ai khác có thể đọc hiểu trừ bản thân, nhưng Trần Phi Dự nói với người khác, mình chỉ ghi lại quá trình suy nghĩ với vài kiến ​​thức mới thôi, quả là tràn ngập phong thái vô hình của học bá chân chất.
Từ Tri Lâm hưng phấn nói: "Tao biết mày nhất định có thể trở thành bạn tốt của Trần Phi Dự mà!"
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Du Bạch khựng lại, có nên nói với Từ Tri Lâm, giữa cậu cùng Trần Phi Dự, khoảng cách trở thành bạn bè còn rất xa?
Từ Tri Lâm không nhận ra nét do dự của Du Bạch, nói tiếp: "Thực ra, tao quen Trần Phi Dự từ lâu rồi, ba cậu ấy là viện trưởng khoa Địa chất Đại học Nhạc Thị, còn là giáo sư rất nổi tiếng trong giới học thuật, ba tao với giáo sư Trần cũng coi như không tệ, giáo sư Trần là người nho nhã nhất mà tao từng gặp ấy. Trần Phi Dự từ bé đã là đứa trẻ ưu tú nhất trong khu gia đình bọn tao rồi, hồi đó không hiểu chuyện, bọn tao đâu có ai thích chơi với cậu ấy đâu. Du ca mày hiểu mà, chính là cái cảm giác đó đấy——Ba mẹ mày suốt ngày khen ngợi đứa bé khác trước mặt mày, mặc dù nó có đụng chạm gì tới mình đâu, nhưng vẫn vô thức ghét cái đứa đó."
Du Bạch hoàn toàn chả hứng thú với mối quan hệ yêu hận tình thù của học sinh tiểu học Từ Tri Lâm.
Từ Tri Lâm vẫn thao thao bất tuyệt: "Du ca! Tao còn có tin khác đây, tuyệt mật!"
Có trời mới biết sao Từ Tri Lâm lại nhiều chuyện ác.
Du Bạch nhìn Từ Tri Lâm, Từ Tri Lâm cười hì hì một lúc, mới nói: "Tuần thứ ba chúng ta phải đến nông thôn học làm nông đó."
Du Bạch rốt cục đáp lại Từ Tri Lâm, kinh ngạc hỏi: "Sao cơ? Làm nông?"
Từ Tri Lâm hưng phấn gõ bát đ ĩa: "Ờ! Làm nông! Một tuần không phải lên lớp! Nghe nói ăn ở ngủ nghỉ đều do ủy ban thôn sắp xếp, ở tút dưới quê ấy!"
Du Bạch chả hiểu sao Từ Tri Lâm lại vui sướng ra mặt: "Học nông không hẳn là chuyện tốt, điều kiện ở nông thôn kém xa ở đây, cái gì cũng cũng không có, mày thật sự sống quen ở đó?"
Từ Tri Lâm điên cuồng gật đầu: "Sao lại ở không quen chứ, chỉ cần đừng bảo tao học Toán Lý Hóa gì đó, bắt tao làm gì cũng được tất!"
Du Bạch thở dài.
Từ Tri Lâm dặn Du Bạch: "Đây là tin tuyệt mật, Du ca, mày nhất định đừng nói cho ai khác, cái này là do tao nghe lén được từ chỗ giáo viên đấy, giáo viên không cho nói ra ngoài, sợ mọi người biết được lại làm ảnh hưởng đến việc học."
Du Bạch nghĩ thầm, với cái miệng lớn tổ chảng kia của Từ Tri Lâm, hơn nửa số người ở nhà ăn e là đã nghe thấy hết sạch rồi.
Du Bạch ăn trưa xong, trở lại tòa nhà dạy học với Từ Tri Lâm. Trên đường gặp Trần Phi Dự với đám bạn của cậu ta, đều là người trong lớp 474, cũng vừa mới ăn xong, Từ Tri Lâm như quen thân từ lâu đến chào hỏi bọn họ.
Đến tầng ba, Từ Tri Lâm vòng về lớp mình, Du Bạch sóng vai đi với Trần Phi Dự, hôm nay Trần Phi Dự không mua kem, nhưng trên tay cầm một chai Coca ướp lạnh, ăn mặc mỏng tanh như cũ.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Du Bạch suy nghĩ một chút, vẫn nói với Trần Phi Dự, "Cảm ơn đồng phục của cậu, còn có, sáng mai đừng gõ cửa nhà tôi nữa."
Trần Phi Dự cười híp mắt ngửa đầu uống một ngụm Coca: "Được chứ, đúng 7 giờ sáng mỗi ngày tôi sẽ ra ngoài, chỉ cần cậu dậy sớm hơn tôi, tôi nhất định sẽ không gõ cửa nhà cậu."
"Lạy trời, lậm phong cách Lôi Phong quá mức à, cả việc mấy giờ tôi đi học cũng muốn quản?"
Du Bạch giật lấy chai Coca từ tay Trần Phi Dự, cậu rất bực, Trần Phi Dự cũng chớ hòng vui vẻ, cho nên Trần Phi Dự không thể uống Coca.
Trần Phi Dự cũng không cướp lại, cười hỏi Du Bạch, "Không chê cóng tay?"
Trần Phi Dự không nói, Du Bạch cũng không cảm thấy gì, nhưng bị Trần Phi Dự bới ra, Du Bạch liền cảm thấy chai Coca lạnh như băng, cầm tê cứng cả tay, bèn ném vào góc tường.
Trần Phi Dự ung dung nói lý với Du Bạch: "Chuông tự học sáng đúng 7 rưỡi sẽ kêu, nếu đến muộn, bị chủ nhiệm Giáo dục tóm gọn, hay cậu muốn trừ điểm."
Du Bạch mới nãy còn thấy mình và Trần Phi Dự có thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng sự thật lại vả mặt cậu bôm bốp, nằm mơ đi: "7h30 chuông reo có liên quan gì tới chuyện 7h cậu gõ cửa nhà tôi?"
Trần Phi Dự trả lời: "Bởi vì tôi thường ra ngoài ăn sáng lúc 7 giờ, không thể vì đốc thúc cậu lên lớp đúng giờ, mà thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, đúng chứ?"
Lớp trưởng Phi Dự phân chia công tư rạch ròi ghê ha.
Mặc dù Du Bạch rất muốn rống vào mặt Trần Phi Dự, tôi đến muộn thì liên quan gì tới cậu, nhưng cậu đã đoán trước được câu trả lời của Trần Phi Dự: "Cậu đến muộn sẽ bị trừ điểm, trừ điểm lại ảnh hưởng đến danh hiệu tập thể lớp xuất sắc, tiếp đó sẽ ảnh hưởng đến giải cán bộ lớp xuất sắc của tôi, nếu không được đánh giá là cán bộ lớp xuất sắc tôi cũng đừng mơ được cử tuyển vào Đại học."
Nói cách khác, nếu Du Bạch dám đến muộn, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời Trần Phi Dự, nếu Trần Phi Dự không thể vào được Thanh Hoa-Bắc Đại, thì Du Bạch chính là đầu sỏ gây tội.
Mợ nó logic ta đây gì đây.
Trần Phi Dự thấy Du Bạch tức đến tái mặt, cười híp mắt duỗi tay ra, với lấy chai Coca: "Du ca, đừng chê tôi phiền, 7h rời giường, có thể kịp đến cổng trường mua bữa sáng, ăn vụng trong giờ học được. Bằng không, chỉ có thể trợn mắt thèm thuồng, nhìn người khác hút mì, còn mình lại ở đây gặm bánh quy khô cứng uống nước lã như hôm nay thôi."
Ôi chao, Trần Phi Dự tốt bụng, chu đáo quá chừng ấy.
Du Bạch nghĩ thầm: "Cho dù có gọi tôi là Du ca theo Từ Tri Lâm đi nữa, tôi cũng không nhận cậu làm đàn em đâu."
Du Bạch bực bội, nói móc Trần Phi Dự: "Lớp trưởng quan tâm đ ến bạn học như vậy, không bằng mang luôn bữa sáng cho tôi đi, tôi bảo đảm 7h mỗi sáng sẽ thức dậy."
Trần Phi Dự suy nghĩ một lúc: "Được, mai muốn ăn gì?"
Du Bạch vui vẻ nói: "Ăn mì, tôi muốn mì sườn kho, nhiều ớt, nhiều giấm, nhiều rau thơm."
Trần Phi Dự lại cười: " Dư ca khẩu vị nặng thật."
Du Bạch luôn thấy không tự nhiên khi nghe Trần Phi Dự gọi mình một tiếng Du ca, có lẽ do Từ Tri Lâm gọi thì có cảm giác thân thiết, mà Trần Phi Dự gọi lại cứ mang lại cảm giác như đang chế giễu cậu?
Thực ra Du Bạch không tin về sau Trần Phi Dự sẽ mang bữa sáng cho mình mỗi ngày, chuyện này, giống hệt trận đấu cực kỳ trẻ con giữa hai người.
Sáng hôm sau Du Bạch rời giường lúc 6 rưỡi, tắm gội rửa mặt hết 15 phút, xong hết thảy bèn đi tới trốn sau cánh cửa, lắng nghe động tĩnh ở nhà đối diện.
6h55, Trần Phi Dự đúng giờ ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, tựa hồ chần chừ ở ngoài cửa nhà Du Bạch một lúc, nhưng rất nhanh, đã đi xuống lầu.
Du Bạch nghe thấy tiếng bước chân của Trần Phi Dự đi xuống lầu, vội chạy đến cửa sổ phòng khách, nhìn Trần Phi Dự ra khỏi tiểu khu, mới đeo cặp sách vào, mở cửa, nhanh chóng chạy đến trường bằng đường khác, quyết chí phải có mặt trong lớp trước Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự muốn đi ăn sáng, khẳng định không nhanh bằng Du Bạch đang co giò chạy như điên.
Lúc chờ Trần Phi Dự đến lớp, Du Bạch giả vờ giả vịt lấy sách tiếng Anh ra che, làm bộ nãy giờ đang chơi điện thoại.
"Lớp trưởng, hôm nay tôi không đến muộn." Du Bạch thấy Trần Phi Dự đến, lập tức đặt sách xuống, nở nụ cười tươi rói chạy tới chỗ hắn, "Bữa sáng của tôi đâu?"
Lúc Trần Phi Dự đến hai tay trống trơn, Du Bạch chắc nịch Trần Phi Dự cho rằng hôm qua hai bọn họ tùy tiện nói đùa, tiền còn chưa trao cho người ta, dựa vào gì phải mua bữa sáng cho mình chứ.
Trần Phi Dự đặt cặp sách lên bàn, thong thả ung dung như thường: "Đừng gấp chứ, Du ca, bảo vệ trông cửa không cho phép mang thức ăn bên ngoài vào trường, không phải lén giấu trong cặp cho cậu rồi à."
Hắn lấy trong cặp ra một cái túi giữ ấm, đặt trước mặt Du Bạch: "Mì sườn kho, thêm hai thìa ớt, nửa chai giấm, một bát đầy rau thơm. Du ca, hài lòng không?"
Editor: CO6TINY🍀


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.