Tôi Vô Tình Ngủ Với Trúc Mã

Chương 6:




6
Thôi xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi. Tôi có những giấc mơ lăn giường hàng đêm và đối tượng lại là Cố Tư Thành. Chắc chắc do ngày hôm đó anh ấy đã quyến rũ tôi, nên tôi cứ mơ như thế này mấy ngày liền.
Độc thân đã năm năm mà chưa từng chạm vào một người đàn ông nào, quả thực rất dễ xảy ra chuyện.
Để hoàn toàn đuổi Cố Tư Thành ra khỏi thế giới của mình, tôi đã hẹn Hạ Phi đi uống nước.
“Nhớ gọi thêm vài người bạn nhé, thêm trai nhiều vào, chị muốn ăn thịt.”
Cậu ấy cười khúc khích: "Thôi nào, chị rất biết cách nói chuyện."
Buổi hẹn hò của chúng tôi trùng với ngày kỷ niệm thành lập công ty, nên tôi đã xin phép cấp trên để nghỉ phép. Anh ấy hỏi tôi lý do là gì, tôi rất muốn trả lời là chạy trốn Cố Tư Thành.
Tôi trả lời anh ta: "Bạn trai cũ của tôi bị ô tô tông c.h..ết, tôi muốn đến dự đám tang của anh ấy."
Cấp trên của tôi cực kỳ ngạc nhiên: "Tang lễ của anh ấy được tổ chức vào ban đêm?
Tôi giả vở trả lời qua loa: "Anh ấy chết đột ngột và hôm nay là đêm cuối."
Tôi nghỉ một ngày, cũng ngủ cả một ngày. Ban đêm mới trang điểm, mặc váy ngắn, đi giày cao gót rồi đến quán bar. Khi tôi bước vào, Hạ Phi lập tức đi tới, khi nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ấy đầy kinh ngạc.
"Chị ơi, chị đẹp quá."
Tôi nâng cằm cậu ấy lên, cười như một tên lưu manh: “Miệng cậu thật ngọt nha.”
“Chị có thích không?”
Tôi mỉm cười: “ Nhưng tôi không thích điều đó.”
Cậu ấy nở nụ cười bất lực: “Chị thật sự không chừa cho ai một cơ hội, cứ thế mà từ chối dễ dàng như vậy.”
Hạ Phi đã giữ lời hứa với tôi, thực sự đã gọi thêm bốn anh chàng mlem. Ba người là bạn cùng phòng của cậu ấy, và một người là...
Hạ Diễn
Người đàn ông tôi đã yêu thầm suốt 3 năm. Chính vì anh mà tôi mới vướng vào Cố Tư Thành. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Hạ Diễn, tôi đột nhiên trở nên cảnh giác lạ thường. Tôi nhìn xuống bộ trang phục của mình, ngay lập tức hối hận đến mức muốn chết.
Hạ Phi giới thiệu với tôi: “Đây là anh trai tôi, Hạ Diễn.” Sau đó, cậu ấy lại nói đùa: “Anh trai tôi đang thất tình nên tôi đưa anh ấy đi chơi.”
Họ thực sự là anh em! Chẳng trách lần đầu gặp Hạ Phi, tôi có cảm giác như đã quen biết cậu ấy, hóa ra là vì cậu ấy giống Hạ Diễn.
Hạ Diễn theo đuổi hoa khôi trường đại học một cách điên cuồng, thú nhận với mọi người rằng anh và cô gái đó mỗi ngày đều như hì hình với bóng. Sau này tôi nghe nói anh ấy đã tỏ tình với hoa khôi ngay tại lễ hội của trường và đã thành công. Không ngờ, tình yêu mãnh liệt ấy cùng cũng kết thúc.
Tôi gật đầu nhẹ: “Xin chào.”
Hạ Diễn nhìn chằm chằm tôi một hồi, đột nhiên cười: "Cậu là... Diệp Ly?"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng và bối rối, anh ta thực sự nhớ tôi.
"Là tôi."
Khi còn học đại học, tôi và anh ta đều là thành viên hội sinh viên, làm việc cùng nhau được một năm và rất ít khi nói chuyện với nhau.
Tôi chỉ không ngờ rằng năm năm sau, anh ta vẫn có thể nhận ra tôi. Người ta nói, mối tình thầm kín là sự hỗn loạn của đời người, nhưng khi nhìn thấy anh ta, sao tôi chẳng cảm thấy gì ngoài ngượng ngùng và dè dặt? Nó không thể so sánh với sự căng thẳng và phấn khích khi gặp lại Cố Tư Thành. Ôi, tại sao tôi lại nghĩ đến anh ấy nữa rồi?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Hạ Diễn đưa cho tôi một ly rượu, “Cậu có muốn uống không?”
“Được.” Tôi cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Anh ta cười nhẹ: “Uống từ từ thôi, rượu này rất nồng.”
Chúng tôi bắt đầu chơi thật hay thách, đến lượt Hạ Diễn, anh ta chọn thách.
Một số bạn cùng phòng của Hạ Phi ồn ào lên, yêu cầu anh ta hôn một người phụ nữ đang có mặt ở đây.
Người phụ nữ đó có phải là tôi không?
Hạ Diễn vung ly rượu, nhìn tôi bằng ánh mắt mơ hồ, nhếch khóe miệng hỏi tôi: “Hôn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.