Tôi Và Thiên Kim Giả Đều Mang Thai

Chương 1:




1.
Tôi bị viêm dạ dày, phải đến bệnh viện một chuyến, cũng không biết đồ dở hơi kia lại đang bịa chuyện tôi mang thai.
Sau khi về nhà, còn chưa kịp giải thích thì thiên kim giả Thẩm Khê đã kéo tay mẹ tôi, vẻ mặt uỷ khuất.
“Mẹ, có phải chị gái cố ý nhằm vào con hay không? Con mang thai, chị ấy cũng học theo con.”
“…….”
Không phải chứ, chuyện mang thai này cũng có thể học à?
Hơn nữa, tôi căn bản không hề có thai. 
Sau đó, Thẩm Khê đắc ý lấy kết quả xét nghiệm ra, lên giọng tuyên bố:
“Ba, mẹ, đứa trẻ trong bụng con là của thái tử gia ở Bắc Kinh.”
Dứt lời còn cố ý hếch phần bụng dưới bằng phẳng, cực kỳ kiêu ngạo.
“Chị gái, nghe nói trước khi chị về nhà thì đã thân thiết với tên lưu manh trong thôn, thật sự làm mất mặt Thẩm gia chúng ta.”
Thẩm gia….chúng ta? 
A, cô ta đúng là không khách khí chút nào.
Đúng vậy, mặc dù cô ta là thiên kim giả, nhưng bố mẹ lại thiên vị cô ta.
Đối lập với thiên kim thật là tôi, bố mẹ lại bỏ ra rất nhiều tiền để bồi dưỡng Thẩm Khê, trông cậy vào việc cô ta có thể gả vào hào môn.
Vậy cũng thôi đi, tháng trước tôi vừa được đón về, bố mẹ tôi vừa mở miệng đã truyền cho tôi tư tưởng tìm người liên hôn gia tộc, còn lấy danh nghĩa là: mặc dù họ không nhìn tôi lớn lên, nhưng lại hi vọng có thể nhìn thấy tôi kết hôn.
Tôi nhổ vào!!!
Mục đích còn không phải là để cho tôi ở trong vòng tròn hào môn này giúp họ câu rể vàng sao.
2.
Tôi bị tức đến bật cười, tôi không mang thai nhưng lại bị chụp cái mũ không chồng mà chửa.
Tôi và tên lưu manh trong thôn cũng không nói chuyện được mấy câu, đã bị thiên kim giả kết tội có mối quan hệ không rõ ràng với hắn ta, đúng là quá đáng!
Hiển nhiên, bố mẹ tôi cũng không thèm để ý lời giải thích của tôi, quay đầu bắt đầu hỏi chi tiết chuyện mang thai của Thẩm Khê.
Nghe vậy, vẻ mắt Thẩm Khê thẹn thùng, đại khái là một tháng trước, vào cái đêm mà thái tử gia Bắc Kinh về nước, cô ta đã chủ động vào phòng của thái tử gia, một tay tóm gọn người.
Sau đó Thẩm Khê kiêu ngạo mở miệng:
“Con đã để người truyền tin đến Cố gia, con tin là rất nhanh thôi họ sẽ sắp xếp người tới cầu hôn.”
Bố mẹ tôi cười rạng rỡ, đặc biệt là bố tôi, vẻ mặt vui mừng:
“Khê Khê nhà chúng ta thật là có bản lĩnh, còn biết hỗ trợ cho nhà chúng ta.”
Ngược lại mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi:
“Không giống em gái của mày chút nào, quả nhiên là đến từ nông thôn, một chút cũng không biết tự trọng, cái này nếu bị truyền đi thì Thẩm gia chúng ta biết giấu mặt đi đâu?”
Thẩm Khê nghe vậy, vẻ mặt có chút hả hê.
“Ba, từ nhỏ chị gái đã sống ở nông thôn, có thể chưa thích ứng được với cuộc sống trong thành phố, tên lưu manh trong thôn kia mặc dù chưa tốt nghiệp cấp 2, nhưng trong nhà lại có một nhà máy, hơn nữa còn vừa được phá bỏ di dời tới chỗ khác, có chút tiền. Không bằng để họ mau tới cầu hôn, khoản tiền bồi thường phá bỏ di dời cũng có thể dùng làm tiền sính lễ, coi như là của chị gái hiếu kính ba mẹ.”
Một tràng dài này của Thẩm Khê làm tôi cạn lời, nhưng lại nói trúng nỗi lòng của mẹ tôi:
“Khê Khê không hổ là đứa nhỏ lớn lên bên cạnh chúng ta từ nhỏ, thật hiếu thuận. Lời Khê Khê nói cũng rất có đạo lý, mau chóng gả Thẩm Nhân về quê, chớ làm ảnh hưởng tới hôn sự của Khê Khê và thái tử Bắc Kinh.”
Mẹ của tôi đúng là suy nghĩ “chu toàn” cho người nhà, dăm ba câu đã muốn an bài cuộc sống của tôi, hoàn toàn không hỏi qua ý kiến của tôi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn một nhà ba người, sau đó sợ người một nhà không hiểu tiếng người, chỉ có thể nghiêm túc nói:
“Tôi không hề có thai.”
“Nếu mấy người không tin thì có tôi có thể đi kiểm tra.”
Nhưng mà ông ba tốt của tôi lại không cho tôi cơ hội này.
“Mày cảm thấy việc trong nhà chưa đủ nhiều à? Khê Khê nói rất nhanh thôi người Cố gia sẽ đến cầu hôn, chúng ta không phải chuẩn bị cho tốt à?”
“…..”
Lời này triệt để làm cho trái tim tôi nguội lạnh một nửa.
À…..
Cố gia sao?
Tôi ngược lại muốn nhìn xem bao giờ thì Cố gia tới cầu hôn.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Thẩm Khê muốn vào cửa Cố gia còn phải hỏi qua ý kiến của tôi đấy. ^^
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.