Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 94:




Một đứa trẻ con là một vai rất hạn chế và khó đóng.
Đặc biệt là trẻ em khoảng 4 tuổi, thể chất yếu, chủ yếu nói những câu ngắn và mang tính khai báo, không sử dụng được các câu dài hoặc phức tạp, luôn có người lớn giám sát và hầu như không có không gian tự do.
Những việc mà người trưởng thành có thể làm được trẻ con không làm được, nhiều chuyện người lớn nói được nhưng trẻ con thì không. Nếu Ninh Ninh trực tiếp nói cho Dư Sinh biết chuyện liên quan đến Bùi Huyền, chắc chắn cô ấy không tin, cho nên cần phải đổi một phương thức khác, một phương thức chỉ thuộc về trẻ con để nhắc nhở cô ấy.
Ninh Ninh dính đến bên cạnh Dư Sinh, xem kịch bản trong tay cô ấy:
– Chị diễn ai ạ?
– Chị diễn một cô giáo. – Dư Sinh cười trả lời.
Ninh Ninh liếc nhìn kịch bản, đánh dấu trên kịch bản chính là cô giáo, tổng cộng chỉ có ba câu thoại.
– Mơ thấy tôi làm gì?
– Đó chỉ là giấc mơ thôi, cô giáo sẽ không chết đâu.
– A!
Đây là một nhân vật xuất hiện trong thời gian ngắn và sau đó chết oan chết uổng.
Cô ấy sắm vai chính là cô giáo của nữ chính lúc trẻ, nữ chính có thiên mộng thấy cô ấy đã chết, vì thế nói giấc mộng của mình cho cô ấy biết, nhưng mà cô ấy không tin, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì một cái chậu hoa rơi xuống đập trúng đầu cô ấy.
Nhân vật này không khó, lời thoại cũng không khó, nhưng để phòng ngừa bị lỗi, Dư Sinh vẫn chăm chỉ học thuộc lời thoại, thỉnh thoảng làm mấy động tác phối hợp với lời thoại của mình.
– Cô giáo ơi. – Đột nhiên một giọng nói non nớt của đứa trẻ bên cạnh cô vang lên.
Dư Sinh đang đắm chìm trong biểu diễn bừng tỉnh, quay sang với Ninh Ninh:
– Ừ?
– Hôm qua cháu mơ thấy cô. – Ninh Ninh hít mũi, nhìn cô ấy.
Dư Sinh ngẩn người hồi lâu mới cười hỏi cô:
– Mơ thấy cô làm gì?
Ninh Ninh:
– Mơ thấy cô chết ạ.
– Đó chỉ là mơ thôi. – Dư Sinh xoa đầu cô, – Cô giáo sẽ không chết đâu.
Ninh Ninh không lên tiếng, đôi mắt chậm rãi ngẩng lên, nhìn đỉnh đầu cô ấy.
Dư Sinh cảm thấy rất lạ, cũng ngẩng lên nhìn đỉnh đầu của mình, sau đó hai mắt trợn to:
– A!
Một vở kịch kết thúc tại đây.
– Cháu diễn tốt thật đấy. – Dư Sinh không chút do dự khích lệ Ninh Ninh, – Thật là một thiên tài, sau này chắc chắn cháu sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng giống mẹ của cháu.
Ninh Ninh lập tức giống như một đứa trẻ bốn tuổi thực sự, chưa từng được khen ngợi, vì thế khi được người khác khen cô, đôi mắt cô cong cong, khóe miệng hếch lên, cả người nhẹ tênh bay bổng. Vì để được khen lần nữa, cô kéo tay áo Dư Sinh:
– Lại lần nữa đi chị ơi!
Có người đối diễn là chuyện tốt, huống chi tạo quan hệ tốt với cô bé cũng tương đương có quan hệ tốt với Ninh Ngọc Nhân, vì thế Dư Sinh không từ chối, vui vẻ đồng ý, cô ấy cùng Ninh Ninh đọc lại hai lần lời thoại, lúc kết thúc lần thứ hai, Ninh Ninh hít hít mũi, nhưng lần này không hít vào được, nước mũi chảy thòng lòng xuống, vô cùng xấu hổ…
– Em chờ chút.
Dư Sinh nhanh chóng đứng lên, mượn tập giấy từ chỗ nhân viên công tác, dùng giấy nắm lấy mũi Ninh Ninh nói:
– Nào, xì mạnh vào.
Ninh Ninh xì mạnh mấy cái, lúc xì mũi, cô nhìn chăm chú vào mặt Dư Sinh, như là đang xác nhận gì đó.
– Ngày hôm qua em thật sự mơ thấy chị. – Ninh Ninh bỗng nhiên nói.
Dư Sinh còn tưởng rằng cô đang đối diễn với mình, vì thế phản xạ có điều kiện đọc câu thoại tiếp theo:
– Mơ thấy chị làm gì?
– Có một chú tìm chị diễn kịch. – Ninh Ninh nói.
Dư Sinh ngẩn người, nửa buổi cũng không thốt nổi ra lời.
– Diễn cái gì? – Cuối cùng cô ấy hỏi.
– Liên Liên. – Ninh Ninh trả lời xong, chạy ra phía sau cô ấy.
Dư Sinh quay đầu lại, thấy đối diện vài người đã đi tới, đạo diễn, trợ lý đạo diễn, Ninh Ngọc Nhân v.v..Đều là nhân vật lớn mà nhân vật nhỏ tép riu như cô ấy không thể trêu vào, cô ấy đứng thẳng lên, tay cầm giấy lau mũi giấu ra phía sau lưng.
– Mẹ ơi! – Ninh Ninh nhào vào ôm lấy Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ngọc Nhân cúi xuống bế cô lên, gật đầu với Dư Sinh sau đó rời đi, Ninh Ninh ôm cổ bà, vẫy tay với Dư Sinh.
Dư Sinh cũng cười vẫy tay với cô, nhìn dáng vẻ hoàn toàn không để tâm lời nói của mình vào trong lòng, hoặc là nói không để tâm tới lời nói linh tinh của trẻ con, nhưng mà dù là Ninh Ninh nói thẳng chân tướng cho cô ấy biết thì đoán chừng vẫn sẽ bị coi là nói năng linh tinh.
– Em chưa có cách nào để chị tin tưởng em. – Ninh Ninh nhìn cô ấy, nghĩ trong lòng, – Chờ đến ngày Bùi Huyền tìm được chị rồi, chị sẽ nhớ tới em, nhớ tới…tiên đoán mà hôm nay em đã nói với chị.
Một lát sau, Ninh Ninh được Ninh Ngọc Nhân ôm rời khỏi đoàn phim.
Một chiếc xe đã chờ ở cửa, lúc Ninh Ngọc Nhân hơi cúi xuống nhét cô vào trong xe, cô vội ôm lấy cổ mẹ, kêu toáng lên:
– Không! Con không đi!
– Đừng nghịch.
Ninh Ngọc Nhân véo má cô, ánh mắt nhìn cô như nhìn một đứa trẻ không ngoan ngoãn, – Con đang ốm, về nhà uống thuốc nghỉ ngơi đi, mẹ đóng phim xong rồi thì sẽ về nhà với con.
Nhưng Ninh Ninh không thể đi, “Giấc mộng tương lai” tháng 8 bắt đầu quay, Dư Sinh tầm tháng 9 thì xảy ra chuyện, trong một tháng này, Bùi Huyền nhất định sẽ tìm tới Dư Sinh, Dư Sinh cũng chắc chắn trong khoảng thời gian này bị tai nạn xe cộ mà biến thành người thực vât. Cho nên trong một tháng này, Ninh Ninh cần phải ở tại đoàn phim, ở tại nơi mà có thể liên hệ được với cô ấy ngay lập tức.
Cho nên cô vắt hết óc tìm một lý do cho mình:
– Con cũng muốn đóng phim.
– Không cần, con cần phải nghỉ ngơi tốt.
Ninh Ngọc Nhân nhẹ nhàng lắc đầu,
– Mẹ sẽ tìm người khác thay thế con.
Sự việc cuối cùng vẫn giống như trong trí nhớ của Ninh Ninh.
Cô tuy rằng đã tham gia diễn xuất trong “Giấc mộng tương lai”, nhưng mà cuối cùng bởi vì bị ốm mà bị người khác thay thế, mất đi nhân vật nữ chính lúc còn nhỏ này.
Tâm sự nặng nề về đến nhà, bảo mẫu Hứa Dung đã làm sẵn một bàn ăn cho cô.
– Cháu ngoan, đừng buồn nữa, ăn con thỏ này đi.
Cô ta gắp con thỏ vào bát Ninh Ninh.
Đó là bánh màn thầu được nặn thành hình con thỏ, nhỏ nhắn đáng yêu, cắn một miếng, mùi sữa thơm bên trong chảy ra, là món ăn ngọt mà trẻ con rất thích ăn.
Tuy Ninh Ninh tâm tình rất không tốt, nhưng bởi vì bánh màn thầu con thỏ này tỏa ra mùi thơm của tuổi thơ, cho nên cô vẫn ăn vài cái, người nhỏ ăn uống cũng được ít, đến lúc cơm được mang lên, cô sờ sờ bụng, thấy mình đã ăn no rồi, vì thế nhảy xuống khỏi ghế, đi đi lại lại trong phòng để tiêu cơm.
– Không ăn cơm thì sẽ không cao, nào, ăn một miếng nào.
Hứa Dung bê một bát nhỏ thức ăn, Ninh Ninh đi đến đâu thì cô ta đi đến đó, hầu hạ cô không khác gì tiểu tổ tông.
Ninh Ninh ăn một miếng, coi như nể mặt cô ta, sau đó non nớt nói:
– Cháu no lắm rồi.
– Vậy thì uống thuốc nào.
Hứa Dung nói,
– Uống xong thì đi nghỉ một chút, dậy rồi lại ăn.
Cô ta cầm viên thuốc trị cảm đưa cho Ninh Ninh uống, trong thuốc cảm có chlorpheniramine, tác dụng phụ là gây buồn ngủ, cho nên uống vào được một lúc, Ninh Ninh đã bắt đầu ngáp liên tục.
Hứa Dung ôm cô đến giường, đặt nằm xuống, đắp chăn lên người cô, tay vỗ về nhẹ nhàng vào ngực cô, ngân nga một bài hát không lời.
Làn điệu kia Ninh Ninh còn nhớ rõ, đó là ca khúc chủ đề của “Giấc mộng tương lai”, lời bài hát chính là: Cởi váy đỏ xuống mặc cho con, cởi mũ màu vàng xuống đội cho con, cởi giày trắng xuống đi cho con, cởi tương lai tốt đẹp xuống trao cho con…Nguyện con hạnh phúc, con gái của mẹ…
– Dì Hứa. – Ninh Ninh nhìn cô ta, – Dì có con không ạ.
– Có. – Hứa Dung đáp, – Dì có một đứa con gái.
– Bao nhiêu tuổi ạ?
– Cũng tầm bằng cháu.
– Chị ấy ở đâu ạ?
– Nó ở…
Câu nói tiếp theo mơ hồ xa dần, Ninh Ninh không nghe rõ, bởi vì cô ngủ thiếp đi rồi.
Không biết thuốc cảm có tác dụng quá không hay là bệnh cảm của cô trở nên nặng hơn mà sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn thấy đầu choáng váng như cũ.
Hứa Dung ở bên bón sữa cho cô, Ninh Ninh lắc lắc đầu, không chịu ăn.
– Cháu muốn mẹ cơ.
Cô yếu ớt nói, trong lòng đang nghĩ: Mình phải về đoàn phim.
– Cháu ốm thế này rồi. – Hứa Dung vuốt tóc cô, trìu mến nói, – Dì đã gọi điện cho mẹ cháu rồi, mẹ cháu sẽ nhanh về với cháu, nào, uống thuốc trước đã.
Ninh Ninh gắng gượng bò dậy uống thuốc, sau đó uống hết cốc nước từ chỗ Hứa Dung, nuốt cả thuốc lẫn nước vào bụng.
Cô muốn khỏe lên thật nhanh, vốn dĩ biến thành trẻ con đã đủ phiền phức rồi, cộng thêm bị ốm nữa, vậy thì đừng mong làm được gì cả.
Nhưng mà bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, cô càng muốn khỏi nhanh thì bệnh càng ngày càng không ổn, ngày hôm nay cô lại ngủ mất, lúc tỉnh lại thì đã là buổi tối, bên cạnh có lông xù xù, cô quay sang, phát hiện ở đầu giường có một con gấu vải nhỏ.
– Mẹ con vừa về, thấy con ngủ ngon nên không đánh thức con.
Bật đèn bàn lên, Hứa Dung ngồi trong tranh tối tranh sáng, tay cầm một bát nhỏ, Ninh Ninh nghe được âm thanh thìa khuấy chất lỏng trong đó.
– Đói rồi phải không, ăn chút rồi tiếp tục uống thuốc nào.
Ăn cơm, uống thuốc, ngủ, sau đó một ngày đi qua.
Bảy ngày sau, Ninh Ninh nằm trên giường, trong lòng ôm con gấu nhỏ, nhìn Hứa Dung hỏi:
– Hôm nay là ngày mấy tháng mấy ạ?
Bên tai là thanh âm thìa khuấy chất lỏng, giọng nói của Hứa Dung vang lên bên tai cô:
– Ngày 25 tháng 8.
Khóe mắt Ninh Ninh run rẩy lên một chút.
Đã bảy ngày rồi.
Cho dù là một đứa trẻ, ngay cả khi ốm đau, hơn nữa chỉ là bệnh cảm thông thường, cớ gì cô lại ngủ lâu như thế? Hơn nữa một khi đã ngủ thì hoàn toàn lịm thiếp đi không tỉnh lại được, thường xuyên là mở mắt ra trời đã sáng, lại mở mắt ra thì trời đã tối…Bệnh cảm của một đứa trẻ là dạng này hay sao?
Đã là ngày 25 tháng 8, cách tháng 9 không tới mấy ngày nữa, Dư Sinh hiện tại thế nào rồi? Cô ấy có tìm cô không?
Một đống vấn đề gào thét trong lòng Ninh Ninh, cô gắng gượng rời khỏi giường.
– Ôi, cháu đừng cử động, cháu đang bị ốm đấy.
Hứa Dung ở bên cản cô lại, – Nhanh nằm xuống đi, muốn ăn gì, muốn chơi gì, dì đi lấy cho cháu.
– Cháu muốn mẹ! – Ninh Ninh chỉ vào cái bàn đối diện, trên đó có một chiếc điện thoại bàn.
– Mẹ cháu giờ đang đi làm phải kiếm tiền mua búp bê cho cháu, cho nên cháu đừng làm phiền mẹ.
Hứa Dung ôn tồn dỗ dành, muốn xua tan suy nghĩ của cô, – Ngoan uống thuốc nào, sau đó chờ mẹ về được không?
– Không muốn. – Ninh Ninh đành phải dùng pháp bảo lớn nhất của trẻ con – mách lẻo.
– Cháu muốn nói với mẹ là dì không cho cháu gọi điện cho mẹ.
Hứa Dung hết cách, đành phải gọi điện thoại cho Ninh Ngọc Nhân.
Điện thoại reo vài lần, Ninh Ngọc Nhân nghe điện thoại:
– A lô?
– Mẹ ơi. – Ninh Ninh cầm ống nghe gọi, – Con nhớ mẹ lắm.
– Con ngoan. – Ninh Ngọc Nhân mềm mỏng nói, – Giờ mẹ đang làm việc, qua mấy ngày nữa mẹ về với con được không?
Mấy ngày nữa thì rau kim châm cũng nguội rồi!
– Con muốn gặp mẹ cơ. – Ninh Ninh nói.
– Không được, con còn đang ốm, làm sao mà đến chỗ mẹ được?
Ninh Ngọc Nhân cự tuyệt.
Cảm giác được ánh mắt đến từ phía sau, Ninh Ninh càng sốt ruột, dù sao cứ ra ngoài được là tốt, nói:
– Con muốn tắm nắng, tắm nắng mới tốt.
Ninh Ngọc Nhân suy tư một lát, nói:
– Con đưa điện thoại cho dì Hứa đi.
Hứa Dung nghe điện thoại, đáp vâng liên tục, sau đó đưa ống nghe cho Ninh Ninh.
– Chỉ cho phép đi một tiếng thôi.
Ninh Ngọc Nhân dịu dàng nói, – Chơi xong rồi thì phải ngoan ngoãn về nhà.
– Vâng ạ! – Ninh Ninh đáp.
Một tiếng đồng hồ là quá ngắn, thậm chí không đủ để cô đến phim trường.
Hơn nữa Dư Sinh hiện còn ở đoàn phim không? Có khi cô ấy đã bị Bùi Huyền mang đi rồi.
Lúc Hứa Dung giúp cô thay quần áo, Ninh Ninh vẫn luôn suy nghĩ, khi Hứa Dung ôm cô ra khỏi nhà, cô đã suy nghĩ xong rồi, chỉ tay vào phía trước nói:
– Cháu muốn đi công viên chơi! Cháu muốn xem chim nhỏ!
Cô không phải muốn đi công viên chơi, cô chỉ muốn đi theo hướng này.
Một tiếng đồng hồ là quá ngắn, không đủ để cô đi đoàn phim tìm mẹ, không đủ để cô đi tìm chị em Mộc Nhĩ, chỉ đủ cô đi đến một nơi – nhà Bùi Huyền!
Hết chương 94

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.