Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 88:




Bùi Huyền vừa dứt lời, điện thoại anh ta reo lên.
– Alo. – Bùi Huyền tiếp điện thoại.
– Thả chị tôi về đi. – Giọng nói Mộc Qua bên kia vang lên, – Nếu không tôi mang chị ở gác mái qua đó.
Bùi Huyền ngẩn người, sau đó mặt không đổi sắc nói:
– À xin lỗi, cậu em nhầm số rồi.
Anh ta cắt đứt điện thoại, nhưng điện thoại lại lập tức vang lên.
– Đúng là một người bận rộn. – Ninh Ninh liếc nhìn anh ta.
– Xin lỗi, tôi đi xử lý một chút.
Bùi Huyền cười ái ngại với cô, sau đó đi thẳng vào toilet, lúc đi vào thì điện thoại vừa ngừng, anh ta nhìn chung quanh, thấy không có ai bèn lập tức gọi điện thoại cho người nào đó.
Đồn công an.
Người đàn ông tóc húi cua đang ghi lời khai, tố cáo sự việc Tứ thiếu gia mấy năm trước đâm chết người sau đó chạy trốn.
Đột nhiên điện thooại vang lên, gã cười làm lành với cảnh sát,
– Tôi xin lỗi, chắc là bố tôi gọi tới, tôi đi nghe một chút?
– Đi nghe đi rồi mau trở lại.-  Cảnh sát nói.
Áo cơm cha mẹ cũng là cha mẹ, người đàn ông tóc húi cua…cũng chính là đàn em của Bùi Huyền nhanh chóng tìm nơi nghe điện thoại:
– Alo, anh Bùi, có chuyện gì vậy anh?
– Thằng nhãi Mộc Qua mang Liên Liên đi rồi. – Bùi Huyền đi thẳng vào vấn đề.
– Cái gì cơ?
Người đàn ông tóc húi cua suýt nữa thì nhảy dựng lên,
– Thế chúng ta có cần báo cảnh sát không?
– Gọi vài người tới, đến buồng điện thoại gần Liên gia hoặc là sạp bán hàng ăn vặt có điện thoại công cộng đi một vòng.
Bùi Huyền bình thản nói,
– Tao đoán nó đã đến gần đây rồi, nhưng mà không vào được, cho nên mới ở gần đó gọi điện gây phiền cho tao.
– Được, em sắp xếp người luôn. – Người đàn ông tóc húi cua nói.
Cúp điện thoại xong, gã vội vàng đi gọi điện cho vài người khác, nếu Mộc Qua ở đây, gã chắc chắn sẽ nhận ra ngay, mấy người gã tìm đều là đầu bếp, người làm vườn, và cả người hầu nam của Bùi Huyền, những người đó vốn đã có sắp xếp riêng cả rồi, ví dụ như người đàn ông tóc húi cua bị sắp xếp đi tố cáo Tứ thiếu Liên gia, mà nay đối mặt với tình huống phát sinh đột ngột kia, một người trong đó không hiểu hỏi:
– Tìm người? Ngay bây giờ à? Thế những sắp xếp ban đầu của anh Bùi thì sao?
– Cứ nghe anh Bùi là được, đi tìm người trước, những chuyện khác tính sau. – Người đàn ông tóc húi cua tàn ác nói.
Mấy người nhìn nhau, sau đó buông hết việc của mình xuống, bắt đầu tìm người ở gần Liên gia.
Bên kia, Bùi Huyền cúp điện thoại xong đi ra khỏi toilet, ngồi trở lại bên cạnh Ninh Ninh.
– Thế nào rồi? – Anh ta hỏi nhỏ, – Lúc anh ra ngoài có phát sinh chuyện gì quan trọng không?
– Ông cụ vừa cho người nói cho bọn em biết, bảo bọn em trưa nay ở lại, cả nhà ăn cơm cùng nhau.
Ninh Ninh không tập trung trả lời, nội tâm đang xem lại đoạn cốt truyện này.
Ở trong hồi ký, ở trong kịch bản, đoạn cốt truyện tiếp theo này có tên gọi là “Thuốc độc”.
Bởi vì là bữa cơm gia đình, cho nên Liên lão gia tử không cho người ngoài tham dự, đoàn đội cố vấn cùng với đoàn đội bạn bè thân thiết đều bị ông cưỡng chế rời đi.
Trên bữa tiệc chỉ có ông cùng với bốn người thừa kế.
Thậm chí ngay cả người hầu cũng tạm thời cho nghỉ, chỉ giữ lại một đầu bếp già lâu năm phản ứng có hơi chậm chạp.
Trong lúc đó, bốn người thừa kế lần lượt từng người được ông sai vào trong bếp lấy đồ, sau đó từng người đều chứng kiến được một màn “hạ độc” của đầu bếp già, dựa theo tính cách khác nhau của người thừa kế tới nhà bếp, nguyên nhân “hạ độc” của ông đầu bếp già cùng với đối tượng đều khác nhau, mỗi người họ đều có cơ hội sửa sai lầm của ông ấy thành đúng, trong bếp một lần, trên bàn cơm một lần.
Liên lão gia tử đã phát điên trong việc kiểm tra tình thân rồi.
Lúc này đây ông cụ muốn biết, vì di sản, họ có trở mắt nhìn một người thừa kế khác, nhìn con trai của mình, anh chị em của mình, cháu gái mình, thậm chí là bố mình ăn đồ ăn bị hạ độc không.
Phía trước ồn ào, tiếng cô con gái thứ ba hét to truyền đến:
– Những người này đều là bạn bè của tôi, sao anh có thể đuổi họ đi được?
– Liên tiên sinh nói, đây là bữa tiệc gia đình, người ngoài không thể tham gia.
Luật sư Hoàng giọng điệu rất công việc,
– Hoặc là chị ở lại, hoặc là chị đi theo họ đi.
Bắt đầu rồi, Ninh Ninh nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, điện thoại bên cạnh lại vang lên.
Cô quay sang nhìn đối phương, Bùi Huyền đứng dậy nói:
– Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại.
Trong toilet.
– Anh Bùi, người của chúng ta tìm kiếm khắp các buồng điện thoại công cộng gần đầy cùng với quầy bán đồ ăn vặt, hễ là có buồng điện thoại công cộng thì đều tìm hết, nhưng vẫn không tìm được thằng nhóc đó.
Người đàn ông tóc húi cua hỏi.
– Giờ làm sao đây anh? Là để họ tiếp tục tìm, hay là..
Bùi Huyền hừ mũi:
– Thôi, bảo họ đừng tìm nữa, cứ theo kế hoạch trước đó mà làm…Từ đã, có người tới.
Anh ta vừa mới cúp điện thoại, sau lưng có một người đi vào, thấy anh ta quay lại thì nhào lên trên người anh ta, khiến anh ta phải lui về sau hai bước, lưng đụng phải vách tường.
– Em điên rồi à? – Bùi Huyền hạ giọng nói.
– Em đến giúp anh, anh nói anh sẽ giúp em!
Cô con gái thứ ba Liên Viện Viện vòng tay ôm eo anh ta, vừa sốt sắng vừa tức giận nói.
Bùi Huyền vội đi qua khóa trái cửa lại, sau đó cúi  nhìn Liên Viện Viện vẫn đang ôm lấy mình nói:
– Anh đương nhiên giúp em rồi. Nhưng mà bây giờ chúng ta có thể đổi một nơi khác để nói chuyện được không? Hai chúng ta nếu như vào lúc này bị người ta bắt gặp được, em xem có giải thích rõ được không?
– Hai chúng ta đã mờ ám từ lâu rồi, còn sợ người ta nói à.
Liên Viện Viện trách cứ,
– Mau giúp em giải quyết mấy người khác đi, lấy được tài sản ông già rồi, em sẽ giúp sẽ xin giấy kết hôn cho anh, tài sản hai ta chia đều.
Một người phụ nữ lòng tham không đáy ham thích hư vinh mà thật sự chia đều cho anh ta hay sao? Bùi Huyền cười, anh ta biết cô ta đang nói dối, nhưng mà không sao cả, anh ta có biện pháp ép cô ta tuân thủ hứa hẹn.
Nhưng trước mắt vẫn phải đầy vẻ dịu dàng an ủi:
– Em đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn đang tiến hành theo kế hoạch, tất cả đều là của em…Được rồi, lấy ra đi.
Anh ta chìa tay ra với Liên Viện Viện.
Liên Viện Viện do dự, mở túi xách nhỏ ra lấy ra một lọ thuốc nhỏ như lọ thuốc nhỏ mắt, nhưng vẫn nắm chặt trong tay không chịu giao cho anh ta.
– Không còn biện pháp nào à?
Liên Viện Viện ấp úng,
– Anh cả em cảnh giác lắm, chưa bao giờ ăn đồ linh tinh cả, hơn nữa bạn bè anh ấy nhiều, nếu anh ấy xảy ra chuyện, những người đó nhất định ra mặt…
– Ai nói anh muốn hạ độc chết anh ta vậy? – Bùi Huyền cười nói.
Liên Viện Viên ngớ người:
– Thế anh…
– Liên Liên. – Bùi Huyền phun ra một cái tên.
– Sao lại sẽ là nó?
Liên Viện Viện che miệng, ngỡ ngàng qua đi, vẻ mặt lại ảo não,
– Hạ độc chết nó thì có lợi ích gì? Một đứa con hoang chưa từng ở cùng với ông già lần nào, dù ông già có thích nó đến mấy thì có tác dụng gì đâu? Căn bản không phải đối thủ của em, một kẻ chưa từng tồn tại không ai yêu không ai xót, chết rồi không ai quan tâm…
– Cho nên nó là người phù hợp để chết nhất.
Bùi Huyền lạnh lùng nói,
– Đợi nó chết rồi, dĩ nhiên sẽ có người, sẽ có báo chí nhảy ra ám chỉ nó rất có thể đã bị người thừa kế khác hạ độc gi3t chết, theo lý mà nói người này chắc chắn là phải bị cướp đoạt quyền thừa kế. Người này là ai? Có người sẽ nói đó là anh cả em, anh cả em chắc chắn phản bác lại, thậm chí sẽ tìm kiếm chân tướng, nhưng lúc ấy người đã bị thiêu thành tro, tất cả chứng cứ đã bị đốt thành tro, anh ta có tìm được gì không.
Liên Viện Viện nghe đến mê mẩn, do dự ban đầu đã vơi đi phân nửa, chỉ còn lại tia do dự cuối cùng còn lay động trong gió:
– Có chắc chắn sự việc sẽ thuận lợi như vậy không?
– Đó là chuyện giữa anh và anh cả em, em không cần phải xen vào.
Bùi Huyền cười nhẹ, thế nhưng lại mang theo cảm giác tự hào của kẻ phạm tội, tràn đầy tự tin, như là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình hết.
Nụ cười này kéo dài ba giây đồng hồ.
Ba giây đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên.
Thoáng nhíu mày, Bùi Huyền nói với Liên Viện Viện:
– Anh nghe điện thoại, em đi ra ngoài đi…Đừng cười, bày ra cái vẻ tức giận đi, đúng rồi, vậy mới đúng, hãy để người khác cho rằng em cám dỗ anh không thành công.
Đuổi Liên Viện Viện đi rồi, Bùi Huyền nghe điện thoại.
– Anh tìm được tôi chưa? – Mộc Qua hỏi.
Bùi Huyền nheo mắt lại:
– Nhóc con mày muốn làm gì?
– Tôi muốn nói cho anh một chuyện. – Mộc Qua nói, – Liên Liên, tôi nói là Liên Liên thật sự đã tỉnh, chị ta đã tỉnh từ lâu rồi, những lời anh nói với chị ta chị ta đều nghe thấy rõ, cũng nhớ hết toàn bộ. Bây giờ chị ta đang bên cạnh tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể dẫn chị ta đến Cục cảnh sát.
Bùi Huyền im lặng vài giây mới bật cười, như là một con ma quỷ xé xuống lớp ngụy trang, nụ cười dữ tợn phản chiếu lên tấm gương treo đối diện:
– Không, nó không ở đấy. Nếu nó thật sự ở bên cạnh mày, mày đã đi Cục cảnh sát báo án rồi mà không phải lãng phí thời gian gọi điện cho tao.
Mộc Qua: -…
– Nhóc con, để tao đoán xem nào, đoán xem mấy câu vừa rồi của mày có câu nào là thật câu nào là giả.
Ma quỷ này thong thả nói.
– Nó tỉnh rồi, đương nhiên nó tỉnh rồi, tao vẫn luôn suy nghĩ nó giả làm người thực vật bắt đầu từ khi nào, vì thế cứ rảnh là tao liền qua trò chuyện với nó, nói cho nó những chuyện mà tao dự tính làm với nó, ví dụ như giết nó, ví dụ như thiêu nó…
Mộc Qua: -…
– Có phải nó nói những lời này với mày không? Nói cho mày biết rằng, tao muốn giết chị gái mày, thiêu chị gái mày.
Bùi Huyền nói,
– Mày kích động như vậy, đương nhiên là lập tức tới tìm tao, nhưng mày không biết tao ở đâu, vì thế trở lại tìm Liên Liên, muốn hỏi nó Liên gia ở đâu. Tiếc là mày không tìm thấy nó nữa, vì nó đã chạy rồi.
Mộc Qua: -…
– Bây giờ mày không còn cách nào khác ngoài việc không ngừng gọi điện quấy nhiễu tao.
Bùi Huyền cười,
– Nhưng làm thế có ích gì?
– Anh cảm thấy tôi biết bao nhiêu? – Im lặng một lát, Mộc Qua đột nhiên hỏi, – Anh đoán cô ta nói cho tôi bao nhiêu?
Vẻ tươi cười trên mặt Bùi Huyền biến mất.
– Toàn bộ chuyện của Liên gia, chị ta đều nói hết cho tôi.
Mộc Qua hít sâu hai hơi,
– Cho nên chị ta chạy rồi không sao hết, tôi sẽ không chạy. Nếu tôi không tìm thấy anh, tôi sẽ đi tìm cảnh sát, tìm báo chí, nói hết những gì tôi biết cho họ, nói cho họ con gái ngoài giá thú của Liên gia là giả, tên thật của chị là Mộc Nhĩ, trong nhà mở quán cơm nhỏ, năm nay mười sáu tuổi, học cấp ba…
– Sẽ không có ai tin mày đâu. – Bùi Huyền ngắt lời cậu.
– Đợi khi chị gái tôi chết rồi, họ sẽ tin!
Giọng nói của Mộc Qua cao hơn,
– Đặc biệt là người mà bị anh hãm hại vu oan, chắc chắn sẽ đến tìm tôi! Tôi chính là nhân chứng, tôi chính là chứng cứ!
– Mày cũng nói. – Bùi Huyền cực kỳ bình tĩnh, gằn từng chữ, – Chờ sau khi chị mày chết.
Bên kia đầu điện thoại im bặt.
Nhân chứng có ích lợi gì, chứng cứ có ích lợi gì, chân tướng có ích lợi gì, có đổi được người chị gái còn sống không?
Bên trong một bốt điện thoại, Mộc Qua thở hổn hển, rõ ràng đang là mùa đông mà mồ hôi cậu chảy ròng ròng, khiến cho người qua đường đều chú ý đến.
– Đối diện nhà anh, đối diện nhà tôi, còn có ở cửa Cục cảnh sát.
Cậu bỗng nhiên nói,
– Tới ba nơi này tìm tôi.
– Nói cho rõ, rốt cuộc mày ở đâu? – Bùi Huyền hỏi.
– Tôi sẽ không nói cho anh biết.
Mộc Qua cười lạnh lùng,
– Làm chuyện gì cũng phải cần nhân thủ, phạm tội cũng giống vậy. Tôi không quan tâm anh muốn làm gì chị tôi, dừng lại đi, bảo đàn em của anh tới tìm tôi đi!
Hết chương 88

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.