Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 84:




Thời gian trôi thật sự quá nhanh, chủ yếu là vì tin đồn lan nhanh.
Nhờ có tiền, à không, nhờ báo chí quạt gió thêm củi, ngay cả ông cụ bán bánh rán cũng biết chuyện Liên lão gia tử có một đứa cháu gái đã thất lạc nhiều năm – ông cụ bán bánh rán biết được điều này là do bánh rán của ông luôn được gói bằng báo.
Thân là nhân vật chính trong lời đồn, Ninh Ninh cuối cùng cũng kết thúc hai tháng huấn luyện ngắn ngủi, sau đó cùng Bùi Huyền đi đến Liên gia để báo cáo.
– Ngoài Liên lão gia tử thì không có ai là hoan nghênh em cả.
Trên đường đi, Bùi Huyền nói.
– Liên lão gia tử có một người vợ trước, một người vợ đương nhiệm và một tình nhân, bên dưới thì có một đống cháu trai cháu gái, những chuyện xảy ra trong nhà đủ để tạo thành bảy tám bộ phim truyền hình trạch đấu, mỗi bộ phim phải 80 tập trở lên, cộng thêm em vào nữa thì có thể kéo dài đến trăm tập.
Xe dừng trước cửa nhà Liên gia, Ninh Ninh hít sâu một hơi, xuống xe tiến vào hiện trường trạch đấu.
Dù những lời nhận xét của Bùi Huyền mang tính châm biếm nhiều hơn nhưng không phải là không có căn cứ.
Khi cô đi vào phòng khách, âm thanh nói chuyện bên trong lập tức ngừng lại, mọi người đều đồng loạt nhìn vào cô, đàn ông, phụ nữ, người lớn, trẻ nhỏ, đều không phải là ánh mắt nhìn người thân đã thất lạc nhiều năm, mà là ánh mắt nhìn kẻ thù đã mất tích nhiều năm.
– Không giống Thành Chí chút nào, thế mà dám nói là con gái của Thành Chí?
– Đúng là yêu trong yêu khí.
– Ai cho phép nó vào nhà? Mau đuổi nó đi!
Giữa sự náo nhiệt, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.
– Là Liên lão gia tử bảo cô ấy tới.
Tiếng ồn ào đột nhiên biến mất, mọi người quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đang đi xuống cầu thang, mặc một bộ vest thẳng tắp, ít nói ít cười, hơi trên đỉnh đầu hói, trên tay cầm một tập tài liệu.
– Luật sư Hoàng!
– Luật sư Hoàng, bố tôi thế nào rồi?
– Tôi muốn gặp chồng tôi!
Một nhóm người lao về phía anh ta cùng một lúc.
– Xin nén bi thương.
Luật sư Hoàng áy náy nói với họ,
– Liên tiên sinh vừa mới qua đời, trước khi qua đời có lập một di chúc, yêu cầu tôi đọc công khai trước mặt mọi người.
Cả một đám quên luôn chồng hay bố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay anh ta.
– Liên tiên sinh chia cổ phần của công ty ông ấy, bất động sản, trang sức, đồ cổ …
Luật sư Hoàng đọc tới đây, mọi người đều nín thở, tuy rằng biết rõ tính khả năng không lớn nhưng mà vẫn hy vọng mình trở thành người thừa kế duy nhất trong di chúc, ấy thế mà từ trong miệng luật sư Hoàng thốt ra lại là,
– Toàn bộ quyên góp cho công trình Hy Vọng, mỗi một vị thừa kế đang có mặt ở đây được nhận đến mười vạn trong khoản tiền tiết kiệm của ông ấy, số còn lại vẫn quyên góp cho công trình Hy Vọng.
– Anh nói cái gì?? – Mọi người nổ tung chảo.
Người tình đã sinh hai đứa con cho ông lão thậm chí còn giật lấy tờ di chúc đọc hai lần rồi ngồi bệt xuống đất, che mặt khóc:
– Tôi sinh con trai cho ông ta, tôi đẻ con gái cho ông ta, cả mười năm thanh xuân đều trao hết cho ông ta, thế mà giờ ông ta dùng mười vạn để tống cổ tôi, ô ô ô…
Trong phòng hỗn loạn, Bùi Huyền thở dài, quay sang nói với Ninh Ninh:
– Xin lỗi, anh đã không thể để em gặp mặt ông em lần cuối được rồi.
Ninh Ninh khóe mắt khẽ co giật.
Cô thật sự đã tới chậm, thế cho nên không kịp nhìn mặt Liên lão gia tử lần cuối?
Trong hồi ký của Liên Liên cũng không phải viết như vậy.
Cùng thời gian, trong phòng ngủ của Liên lão gia tử.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, có một ông già gầy gò đang ngồi trên giường, bàn tay vươn ra từ trong ống tay áo còn mỏng hơn tay một cô gái, tựa như cành cây cổ thụ.
Ngoài ông ta ra, trong phòng còn có một người phụ nữ mặc áo khoác màu trắng ….Không, là người đàn ông mới đúng.
Cô Lý mồ hôi tuôn như mưa đang trang điểm cho ông cụ.
Nếu Ninh Ninh có mặt ở đây thì cô nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng, bởi vì cọ trang điểm của cô giáo Lý quét qua mặt của ông lão, không những không làm ông ta đẹp hơn, mà ngược lại càng khiến ông ta giống như một cái xác chết hơn.
Ông lão cầm một chiếc gương trong tay, nhìn trái nhìn phải.
– Ôi ôi, Liên lão gia tử, ngài đừng có cử động chứ. – Cô Lý sốt ruột kêu lên.
– Tôi nói này tiểu Lý.
Liên lão gia tử nhìn mình trong gương rồi bắt bẻ soi mói,
– Tôi cứ thấy mình với thường ngày chẳng có gì khác nhau cả, hay là cô cho vài chấm thi đốm trên mặt tôi đi.
Cô Lý thổ huyết:
– Người vừa chết lấy đâu ra thi đốm.
– Trong phim có mà. – Liên lão gia tử nói.
– Phim gì có? – Cô giáo Lý hỏi.
– Thì phim “Cương thi lão gia” đó. – Liên lão gia tử hoài nghi nhìn anh ta, – Cô trang điểm cho ông già trong phim cực tốt, vừa nhìn là biết người chết, lại còn chết cực kỳ thê thảm, sao lại không trang điểm cho tôi được như thế?
Cô Lý tiếp tục thổ huyết:
– Ông ta là cương thi mà! Người bình thường sao có thể vừa chết mặt mũi đã hung tợn, miệng phun chướng khí, mặt đầy thi đốm được hả???
Cô Lý là một chuyên viên trang điểm, phần lớn thời gian anh ta làm việc cho các đoàn phim, ê-kíp sản xuất lớn, giỏi nhất là trang điểm cho người đẹp, những loại hình trang điểm khác anh ta cũng sẽ làm, bao gồm cả hóa trang làm cương thi. Nhân tài khó có được, Liên lão gia tử nhờ bạn bè tìm được anh ta, chi một khoản tiền lớn để mời anh ta đến phục vụ tận nơi cho mình.
Ông ta yêu cầu cô giáo Lý hoá trang cho mình trông giống như một người vừa chết.
– Tôi mặc kệ, cô cứ hóa trang cho tôi thật là thảm vào.
Liên lão gia tử vẫn là không hài lòng, ném gương đi,
– Bộ dạng này của tôi chẳng khác gì sống thọ và chết yên tại nhà, hoàn toàn không dọa được mọi người.
Cô giáo Lý cảm thấy mình đúng là không theo kịp tư duy của kẻ có tiền, trước sự yêu cầu gay gắt của Liên lão gia tử, anh ta không thể không thay đổi cách trang điểm hiện tại, để ông ta trông như một con ma bệnh, quệt phấn trên tay, miệng nói:
– Sao ngài tự làm khổ mình vậy chứ? Đều là vợ là con của ngài, đều là người thân nhất của ngài, ngài cần gì phải dọa họ như vậy?
– Tôi đang muốn xem ai là người thân nhất của tôi đây.
Liên lão gia tử than thở một tiếng,
– Họ gọi chồng gọi bố rất thân thiết, là bởi vì tôi thường cho họ tiền tiêu vặt, giờ tôi muốn xem nếu tôi không cho họ tiền thì họ có còn quan tâm đến tôi và nhớ thương tôi không… Thật sự không cần thêm thi đốm à?
– Nếu cần thêm cháu sẽ tự thêm. – Cô Lý sụp đổ.
Liên lão gia tử cũng không chết trong một hai giờ. Theo kế hoạch khôi hài của ông ta, ông ta muốn ít nhất chết thêm một đêm hoặc là mấy ngày nữa, lúc này có thể như ông ta mong muốn, có thể thêm vài chấm thi đốm trên người ông.
Khi đang làm bước cuối cùng cho Liên lão gia tử, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, và giọng nói ngăn cản của luật sư Hoàng:
– Xếp hàng, vào từng người một, di chúc Liên tiên sinh viết, mỗi người đều có thể đơn độc từ biệt ông ấy…Bác sĩ Lý, đã được chưa?
Cô Lý vội vàng nhét hộp đồ trang điểm và bút chì trang điểm trong tay vào hộp y tế, tiện đeo ống nghe bệnh treo ở trên lỗ tai, cuối cùng còn đeo khẩu trang lên, hô lên với bên ngoài:
– Được rồi.
Cửa mở ra, luật sự Hoàng gật đầu với anh ta, cô Lý cầm hộp y tế đi ra ngoài. Trước đó có một nhóm lớn vợ con trong phòng khách, nhưng bây giờ không còn mấy người.
– Khi tôi vừa đọc di chúc xong, có mấy người đi về luôn rồi.
Luật sư Hoàng nói, nhìn như là giải thích cho cô Lý, kỳ thực cửa phòng sau lưng mở ra, anh ta đang nói chuyện vừa phát sinh cho Liên lão gia tử nghe,
– Những người này là …
– Liên Thành Nhân, Liên Thành Lễ, Liên Mỹ Lệ, Liên Mỹ Tâm…- Ninh Ninh lẩm nhẩm ở trong lòng ra mấy cái tên.
– Liên Thành Nhân, Liên Thành Lễ, Liên Mỹ Lệ, Liên Mỹ Tâm…- Luật sư Hoàng nói.
Quả nhiên là trúng phóc.
Ánh mắt Ninh Ninh phức tạp nhìn đám người kia.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra liên tiếp, cô hơn một lần nghi ngờ hồi ức của Liên Liên là giả, những việc ghi chép trong đó là giả. Kỳ lạ nhất chính là từ khi Bùi Huyền xuất hiện, những việc trong hồi ký kia liền biến thành hiện thực, vì sao lại như thế?
Đột nhiên, cô suy nghĩ cẩn thận lại.
– Lúc trước Liên Liên nói với mình, những chuyện liên quan đến Bùi Huyền, những chuyện phát sinh liên quan đến Liên gia trong khoảng thời gian này, ký ức chị ta rất mơ hồ, cho nên lúc viết đã tham khảo những người bên cạnh, đặc biệt là hồi ức của những người hầu.
Ninh Ninh nghĩ,
– Nói cách khác, ở những phần khác của cuốn hồi ký, chị ta có thể làm giả nó, chỉ duy nhất những chuyện trong thời gian này là không làm giả được – bởi vì hồi ức trong khoảng thời gian này là hồi ức của những người khác.
Bị Liên Liên coi là người hầu là ai? Có lẽ trong mắt chị ta, toàn bộ những người cung cấp phục vụ trong nhà này đều là người hầu, Ninh Ninh nhìn luật sư Hoàng trước, lại nhìn vị bác sĩ bên cạnh anh ta…Không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy vị bác sĩ này khá là quen…
– Bốn người trên.
Sau khi đọc tên của bốn người này, hay nói cách khác, bản án tử hình đối với bốn người này đã ở trong lòng Liên lão gia tử, luật sư Hoàng nhìn người còn lại, hỏi:
– Ai sẽ đi vào trước?
Ánh mắt Ninh Ninh nhanh chóng chuyển sang tình nhân của Liên lão gia tử, quả nhiên, bà ta nặng nề nói:
– Tôi đi trước.
Bà ta đi vào, nhanh chóng đóng sập cửa lại, cách âm của căn phòng đúng là rất tốt, hơn nữa giọng của bà ta ép xuống rất thấp, cho nên người bên ngoài căn bản không nghe được rõ người bên trong đang nói cái gì.
– Mình ơi, tôi theo mình mười năm.
Bà ta ngồi bên mép giường thở dài,
– Tuy rằng từ lâu đã biết sẽ có ngày này, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu.
Liên lão gia tử nằm ở trên giường, trong lòng rất ấm áp: Không hổ danh là người đã gắn bó với ông ta từ thời sinh viên, một nữ sinh chưa bị xã hội ô nhiễm, đơn giản thuần khiết đến như vậy …
– Đồ khốn kiếp nhà mình chỉ cho tôi có mười vạn! Có người nào bủn xỉn keo kiệt như mình không?
Người tình cười nhạt,
– Còn may tôi đã có chuẩn bị từ trước, lần trước khi mình đưa tôi đi du lịch tại thôn Độ Giả của bạn mình, tôi đã qua lại với người đó rồi. À đúng rồi, hai đứa con kia là của tôi với người đó, mình sẽ không cho rằng ở tuổi của mình mà vẫn đẻ trứng được đấy chứ?
Liên lão gia tử thấy lòng lạnh băng, ông về già lại có con, tình nhân mà ông đã từng yêu chiều hết mực sinh cho ông một trai một gái, còn chưa đợi ông kịp tiêu hóa hết tin tức, tình nhân đã đi ra ngoài, đổi thành con trai cả đi vào.
– Bố, con hận bố.
Anh ta lạnh lùng nói,
– Mẹ bán nhà bán đất lấy tiền giúp bố khởi nghiệp, thế nhưng chuyện đầu tiên bố làm sau khi phát đạt chính là bỏ vợ đi lấy vợ khác, sau đó không khác gì ngựa giống không ngừng sinh con. Bố biết không, từ lâu con đã nghĩ kỹ rồi…
…Từ từ, người chết rồi sao tay lại ấm thế này?
Người con trai cả vừa rồi không cẩn thận đụng vào tay Liên lão gia tử im bặt, để phòng ngừa là ảo giác của mình, anh ta chậm rãi nắm lấy tay Liên lão gia tử, cố nặn ra hai giọt nước mắt, đau đớn kịch liệt nói,
– …Con đã nghĩ ra trăm cách thức để trả thù bố, nhưng con lại không thể dùng, ai bảo bố là người bố mà con yêu thương nhất chứ, bố ơi!
Anh ta gào khóc ước chừng năm phút, thậm chí một lần khóc ngất xỉu đi, khiến cho bác sĩ Lý đứng canh bên ngoài không thể không vào cấp cứu, đợi cho anh ta không kìm được mình khóc gào đi ra ngoài rồi, con thứ hai lao vào, cửa còn chưa đóng đã chỉ vào ông cụ nằm trên giường chửi ầm lên:
– Cho ông đây hai trăm vạn còn không đủ cho ông đây chi tiêu một năm, có tiền không cho con mình lại mang đi cho người ngoài, lão già này điên rồi…
Hết người này vào, người khác đi ra.
Trong hồi ký của Liên Liên đã dùng một từ để hình dung toàn bộ sự kiện – chính là sàng lọc.
Đây không phải là buổi khảo nghiệm tình thân mà là khả năng thích ứng với hoàn cảnh bằng nhãn lực và trí lực siêu cường, chỉ có người can đảm cẩn trọng nhất mới có thể trụ lại đến cuối cùng!  Những người còn lại đều sẽ mất quyền thừa kế sau “lễ tang” này!
Người bên cạnh đột nhiên dùng cánh tay đụng cô một cái.
Ninh Ninh giật mình tỉnh táo lại, quay sang, người Liên gia cuối cùng từ trong cánh cửa đi ra, luật sư Hoàng nhìn quét mọi người, sau đó ánh mắt dừng trên người cô.
– Đến lượt cháu rồi. – Anh ta nói, – Vào đi.
Hết chương 84

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.