Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 168:




Chỉ còn lại một cảnh diễn cuối cùng.
Thế nhưng mà đạo diễn Trần bị ngã.
Cú ngã đột ngột của ông làm cho mọi người giật nảy mình, một người không biết trong đầu thiếu dây cung gì đó đột nhiên hét lớn:
– Lại tới nữa rồi!
Đoàn phim vốn như chim sợ cành cong bị người kia làm cho hoảng sợ, đúng thật là chim, chỉ vài phút toàn bộ đều chạy hết.
Ngay cả Ninh Ninh cũng bị giật nảy mình, mặt nạ thỏ lại tới nữa rồi?
Chạy quáng quàng theo mọi người một chốc cô mới chợt tỉnh ngộ, cô chạy cái gì? Những người khác không nhìn thấy, lẽ nào cô không nhìn thấy? Căn bản chẳng có bóng dáng mặt nạ thỏ nào chết, rõ ràng là đạo diễn Trần phát bệnh mà…Ôi!
– Chú Trần, tỉnh lại đi chú Trần!
Ninh Ninh gấp gáp chạy trở về, đỡ lấy ông, lấy thuốc ra cho ông uống.
Chẳng mấy chốc xe cứu thương đến đưa ông đi bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mở ra, mà dù là mở ra thì đạo diễn Trần cũng rất khó có thể lập tức chỉ đạo quay phim tiếp, cảnh quay hôm nay coi như gián đoạn, tiếp theo cô nên đi đâu đây?
Ninh Ninh đứng trước cửa phòng cấp cứu một lúc, trong lúc đó có rất nhiều phóng viên kéo đến, một đống câu hỏi hóc búa khiến người ta bực bội, dù sao cô tiếp tục ở lại đây cũng không ích lợi gì, cô cũng không muốn nhân lúc này để tăng độ lộ diện nên đã đeo khẩu trang và lặng lẽ rời đi.
– Cô Ninh, cô nghĩ gì về những tai nạn thường xuyên xảy ra trong đoàn phim không?
– Có tin tức nói, là bởi vì đạo diễn Trần đắc tội người khác, cô cho rằng ông ta đắc tội ai?
– Cô là do một tay đạo diễn Trần đề bạt lên, hiện giờ ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu, cô không ở lại chờ kết quả mà lại rời đi, cô không sợ bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa à?
Một đám phóng viên lại không chịu bỏ qua cô, đi theo cô đến tận cửa thang máy.
Đinh —— cửa thang máy mở ra.
Ninh Ninh vẫn đang không tập trung.
– Nhường một chút, xin nhường đường một chút. – Nhân viên y tế bên trong hô hoán ra bên ngoài.
Ninh Ninh vội vàng tránh sang một bên nhìn nhân viên y tế đi ra, một cái cáng cứu thương được đẩy ra…còn có một người đeo mặt nạ đi ra.
Một nhóm phóng viên vẫn đang vây quanh cô nhưng Ninh Ninh không nghe thấy họ nói gì nữa, sự chú ý của cô đều đổ dồn lên người đeo mặt nạ kia.
Mà người đeo mặt nạ kia…Sự chú ý của anh ta đổ dồn vào người phụ nữ trên cáng.
Đó là người thân hay người yêu của anh ta?
Anh ta đến để cùng cô ấy đi khám bệnh, hay là…
– A!!- Ninh Ninh kinh ngạc kêu lên một tiếng nhỏ nhỏ.
Bởi vì người đeo mặt nạ bất ngờ đi vòng qua đến gần một nhân viên y tế rồi giơ chân lên ngáng.
– Á!! – Nhân viên y tế bị anh ta ngáng chân mất đi thăng bằng, bị người đàn ông đeo mặt nạ va vào vai, cơ thể lập tức nghiêng đi, đổ về phía bệnh nhân ở trên cáng cứu thương.
May mà một nhân viên y tế khác nhanh tay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đưa tay đỡ lấy đối phương, giận giữ nói:
– Anh làm cái gì đấy?
– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, vừa nãy không biết vấp vào ai mà suýt bị ngã. – Đối phương vội vàng đứng lên, tức giận quay đầu lại như là muốn tìm kẻ vừa mới đụng vào mình.
– Nào có ai đụng đâu, là tự anh ta đi đứng không cẩn thận đấy chứ. – Một phóng viên bên cạnh Ninh Ninh chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, khẽ thì thầm giễu cợt.
Không, không phải anh ta.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm đối diện.
Cô không biết người phụ nữ trên cáng là bị thương hay bị bệnh, chỉ biết hai nhân viên y tế ngừng tranh cãi, vội vàng đẩy cô ấy về phía phòng cấp cứu.
Họ không nhìn thấy người đeo mặt nạ đang đợi họ ở ngay phía trước.
Ngay khi xe cáng đến, gã nhấc chân lên.
Lần này gã không ngáng chân nhân viên y tế.
Gã đá thẳng vào cáng cứu thương.
Xe cáng cứu thương và cả bệnh nhân đều ngã lật úp xuống đất, tiếng động lớn đến nỗi tất cả bác sĩ và bệnh nhân gần đó đều dừng lại, mọi người dùng ánh mắt trách cứ nhìn hai nhân viên y tế vô tội.
– Hai người làm cái quỷ gì thế? – Một vị bác sĩ già trông như chủ nhiệm vội vàng đi tới, đang muốn răn dạy hai nhân viên y tế thì đưới đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Bên cạnh chiếc cáng bị lật úp, người phụ nữ đã mở mắt ra, cô ấy đang nằm trên mặt đất, đầu tiên là nảy lên khỏi mặt đất, sau đó rất nhanh lại đập xuống đất, sau đó ôm bụng cuộn tròn thành con tôm, lăn lộn dưới đất…
Đây là những gì mọi người nhìn thấy.
Nhưng trong mắt Ninh Ninh, thứ cô nhìn thấy lại là một cảnh tượng khác.
Một người đeo mặt nạ đứng bên cạnh người phụ nữ, đầu tiên giẫm lên bụng cô ấy khiến cô ấy đau đớn nảy xuống đất, sau đó dẫm lên ngực cô ấy đẩy cô ấy ngã ngửa ra đất, sau đó vừa đá vừa giẫm đạp liên tục. Người phụ nữ kia bị gã giẫm thành con tôm, vì né tránh sự hành hạ của gã mà lăn lộn qua lại, đầu và mặt bê bết máu nhưng mà hai tay thì không ngừng ôm lấy bụng mình.
Bởi vì cô ấy mang thai.
Ninh Ninh đột nhiên đẩy phóng viên ra, đi hai bước về phía cô ấy.
Người đeo mặt nạ dừng lại, quay đầu nhìn cô, dùng ánh mắt u ám, dùng thanh âm chỉ có cô mới nghe được hỏi:
– Em gái muốn nhúng tay vào việc của người khác à?
Mặc dù gã đeo một chiếc mặt nạ hoàn toàn khác nhưng đôi mắt đỏ ngầu và ánh nhìn ác độc của gã thì lại giống hệt Thỏ tiên sinh.
Đây là một kẻ sát nhân, bất kể mục tiêu là người phụ nữ đang nằm dưới đất hay Ninh Ninh, gã sẽ không nương tay.
Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy tay chân nặng trĩu, bản tính tìm lợi tránh hại của con người đã níu chặt lấy tay chân của cô.
– Nếu có Văn Vũ hay là anh Trung Đường ở đây thì tốt biết mấy. – Cô không kìm được nghĩ.
Văn Vũ có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với những người đeo mặt nạ, lần trước anh có thể đánh bại Thỏ tiên sinh, hôm nay cũng có thể đánh bại được người đàn ông đeo mặt nạ đối diện này. Về phần Thạch Trung Đường, anh từng tập võ thuật, xử lý một hai tên lưu manh dễ như ăn cơm uống nước, tội phạm giết người thì khó đối phó hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ có độ khó là ăn hai bữa cơm uống hai cốc nước thôi.
– Dù là Trần Song Hạc ở đây cũng tốt, chí ít có một viện trợ bên ngoài…- Cô nghĩ tiếp.
Nhưng mà bây giờ chỉ có mình cô.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô đánh thắng được người ta không?
Điều này khác với trước kia, trước kia cô xuyên qua rạp chiếu phim, bất kể tình huống đáng sợ hay nguy hiểm như thế nào, bởi vì cô sử dụng cơ thể của người khác, cô vẫn có thể may mắn và có can đảm để thử. Nơi này cũng không phải rạp chiếu phim, nơi này là thế giới hiện thực, đứng ở nơi này chính là cô.
Còn có phóng viên ở bên cạnh, nhất cử nhất động của cô đều bị bọn họ quay được, sau đó họ sẽ viết thế nào đây? Bệnh tâm thần? Chứng vọng tưởng? Sau này còn có đạo diễn nào dám dùng cô nữa không?
Bao nhiêu lo lắng, cuối cùng đã dừng lại ở trong một câu nói.
– Xin hãy cứu…- Người phụ nữ nằm trên mặt đất miệng mũi chảy máu, nhìn về phía Ninh Ninh, ôm bụng, yếu ớt kêu cứu, – Con tôi.
Đây là một người mẹ.
Ninh Ninh đột nhiên xoay người rời đi, một đám phóng viên cũng đi theo cô, một bức tường người vô hình hình thành chắn lấy tầm nhìn của người đeo mặt nạ sau lưng cô.
Tiếng cười của một người đàn ông vang lên từ phía sau, theo sau là tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ.
Ninh Ninh đột nhiên túm lấy một nữ phóng viên bên cạnh:
– Chị có bình xịt gì không?
Nữ phóng viên ngẩn người không hiểu:
– Không mang…
Ninh Ninh lập tức đổi sang nữ phóng viên khác:
– Chị có mang theo bình xịt không?
– Tôi có, tôi có. – Đây là một phóng viên nhỏ, lập tức lấy bình xịt sói từ trong túi xách ra, nhưng không đưa ngay cho cô mà làm mặt cười, – Chị Ninh, chừng nào chị rảnh…
– Cảm ơn. – Ninh Ninh giật lấy, – Lát nữa sẽ nhận phỏng vấn của chị.
Cô quay lại chen ra khỏi đám đông đi về phía người đeo mặt nạ.
Trước đó, một nhân viên y tế muốn giúp đỡ người phụ nữ nằm dưới đất nhưng bị người đeo mặt nạ đá trúng huyệt thái dương, còn chưa cứu được người ta mà bản thân đã ngã xuống đất trước, còn có người khác xông tới nhưng cũng bị gã đạp cho mấy cước, dù mặc dù không ngất đi như người đầu tiên nhưng mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, không dám manh động nữa.
– Còn ai nữa? – Người đeo mặt nạ rất đắc chí, người phụ nữ nằm dưới đất định dùng tay chân trộm bò dậy lại bị gã đạp một chân lên, gã dương dương mặt kêu lên với những nhân viên y tế.
– Tôi.
Ánh mắt của người đeo mặt nạ tối xuống, quay đầu lại.
Phụt…..
– A!!! – Người đeo mặt nạ che kêu lên thảm thiết, – Mắt của tôi!!!
Ninh Ninh giơ bình xịt phun sương Phương Lan đứng ngay đối diện gã, để đề phòng có chuyện mà cô nhấn không ngừng.
Rốt cuộc, những người đeo mặt nạ không thực sự biến mất, chỉ là rạp chiếu phim sử dụng một phương pháp đặc biệt để khiến họ biến mất khỏi tầm nhìn của người bình thường, nhưng xét đến cùng, họ vẫn là người, là người thì sẽ bị người khác làm tổn thương, thậm chí bị gi3t chết.
– Đồ điếm! – Người đeo mặt nạ nhắm mắt lại, lao thẳng về phía Ninh Ninh theo hướng mà gã ghi nhớ.
Ninh Ninh quay người bỏ chạy.
Chạy được mấy bước thì dừng lại nhìn gã, gã như con gấu bị thợ săn chọc mù mắt, tru lên hung hãn, tấn công loạn xạ với tất cả mọi người chung quanh.
Một phóng viên ở ngay gần đã bị gặp tai vạ, bị một quyền của gã đánh rơi bút ghi âm, rồi lại bị một quyền đánh vỡ đầu, khuôn mặt lập tức biến thành phường nhuộm đầy máu tươi.
– Bác sĩ, thuốc an thần, có thuốc an thần không, đưa kim cho tôi! – Ninh Ninh hô to với bác sĩ.
Kết quả là từ tiếng hét của cô đã khiến người đeo mặt nạ xác định được mục tiêu, gã bỏ phóng viên lại chạy về phía cô. Ninh Ninh hốt hoảng hét lên bắt đầu chạy, vừa chạy vừa ném loạn xạ đồ đạc về phía gã như chậu hoa, thùng rác, túi xách…Bất cứ thứ gì có trong tay hoặc bất cứ món gì nhìn thấy đều ném về phía gã.
Người đeo mặt nạ giật vỏ dưa trên đầu xuống, giận giữ nói:
– Mày…mày….Á!
Ninh Ninh giật lấy bình nước nóng từ người nhà bệnh nhân, mở nắp và đổ nước lên người gã.
– A a a! – Người đeo mặt nạ bị nước làm bỏng liên tục lùi lại về phía sau.
Gã đi đến đâu trên người gã nước nhỏ ra đến đó.
Ninh Ninh hai mắt sáng lên, chỉ chỉ vào vệt nước dưới đất nói:
– Nhìn thấy không? Anh ta ở đây, đánh anh ta, đánh anh ta!
Chốc lát yên lặng.
Ngay khi trái tim Ninh Ninh hơi chùng xuống vì thất vọng thì một hộp cơm ăn dở bị ném qua, theo sau là ghế, kim tiêm đã qua sử dụng… Bất kể là bệnh nhân, bác sĩ hay thậm chí là phóng viên tay run run ném camera qua.
Bị mọi người chỉ trích, cũng không có chuyện gì…mắng cũng không mắng chết người đeo mặt nạ, nhưng bị camera đập trúng đầu, người đeo mặt nạ lảo đảo rồi cuối cùng ngã xuống đất.
Ninh Ninh không biết gã choáng thật hay là choáng giả, cô không có can đảm qua đó xác nhận, chỉ biết run rẩy đứng tại chỗ.
Một bác sĩ thật sự cầm thuốc an thần đến:
– Đây.
Ninh Ninh chỉ vào người đeo mặt nạ, anh chuyên nghiệp anh lên đi…Chết tiệt, vì sao lại dùng ánh mắt vô tội đó nhìn tôi thế?
–  Chờ một chút. – Ở đây không có người thứ hai trông thấy người đeo mặt nạ, Ninh Ninh hết cách đành phải nhận lấy ống tiêm thuốc an thần kia, dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, tay run run đi qua, đâm kim tiêm vào người đối phương.
Khoan đã, người đeo mặt nạ không chảy máu mà chỉ chảy ra cuộn phim, cơ thể của họ có giống con người không? Thuốc an thần có tác dụng với họ không?
Ninh Ninh còn chưa kịp định thần thì một đám phóng viên đã vây quanh cô, súng dài pháo ngắn vây quanh cô.
– Vừa rồi là thứ gì vậy?
– Vì sao chỉ có chị nhìn thấy mà chúng tôi thì không?
– Nhìn em, nhìn em, chị Ninh nhìn em. – Cô phóng viên nhỏ cho Ninh Ninh mượn bình xịt vất vả chen vào, thở hồng hộc hỏi cô, – Là anh hùng đứng ra cứu mọi người, chị có thể nói một vài lời với mọi người không?
– Anh hùng? – Ninh Ninh ngẩn người, cúi nhìn tay mình đang vẫn còn run rẩy kịch liệt, nói, – Tôi chưa từng muốn làm anh hùng, chỉ là…tôi cũng có một người mẹ có thể hy sinh mạng sống vì tôi.
Vô số ống kính nhắm vào cô.
Một giây sau, trong trung tâm mua sắm người đến và đi rất đông đúc, hàng tivi nối tiếp nhau phát cùng một cảnh, trong màn hình toàn bộ đều là Ninh Ninh.
Hết chương 168

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.