Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 146:




Văn Vũ không nhìn thấy Thạch Trung Đường.
Thạch Trung Đường gần như đập mặt mình vào mặt anh, tốc độ rất nhanh, dùng sức rất mạnh, là người thì đều sẽ có phản ứng, nhưng Văn Vũ không hề chớp mắt, cũng không hề hoảng sợ lùi lại, biểu cảm của anh vẫn như thường đứng tại chỗ cười nói với Ninh Ninh:
– Ngại thật, anh chưa từng nghĩ lại có một rạp chiếu phim cũ rích như này.
Ninh Ninh nhìn anh rất lâu mới nói:
– Thế người ở đây thì sao ạ? Anh cảm thấy thế nào?
– Người á? – Văn Vũ ngẩn người, nhìn quanh, – …Ở đâu cơ?
Người vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh anh đó.
Ngoài Thạch Trung Đường ra còn có những người mang mặt nạ khá, tuy rằng không nhiều bằng trước kia nhưng thấy họ tiến vào thì cũng từ các hướng tập trung lại, cười rất quỷ dị, từng người từng người nói với họ:
– Hoan nghênh trở về.
– Hoan nghênh trở về.
– Hoan nghênh trở về.
Là hoan nghênh ai?
Thạch Trung Đường, hay là Văn Vũ đã từng là người mang mặt nạ? Hay hoặc là cô – khán giả quen thuộc?
– Bên kia. – Ninh Ninh chỉ vào một người đeo mặt nạ, – Không chỉ có rạp chiếu phim cũ, nhân viên công tác ở đây cũng đều rất già, anh cảm thấy sao?
Văn Vũ nhìn theo tay cô, cười nói:
– Người già nhưng tâm không già, có một số người già không chịu ngồi yên, nếu buộc phải nghỉ hưu ở nhà, sức khỏe của họ sẽ càng ngày càng kém đi, nhưng nếu cho họ làm một số công việc nhàn hạ, tinh thần và sức khỏe của họ sẽ càng tốt hơn.
Người bị Ninh Ninh chỉ là một người mang mặt nạ rất nhỏ tuổi, nom tầm bảy tám tuổi, sở sĩ nói người đó già là bởi vì trên cổ người đó có đeo một chuỗi vòng ngọc, trên người mặc trang phục tay bó màu đỏ rực, chân đi đôi giày da lộn, không khác gì thiếu gia nhà quý nhân ở trong tiểu thuyết Minh Thanh, nói cậu nhóc già, ý chỉ tư cách lý lịch già làm người mang mặt nạ.
– Thôi được rồi. – Ninh Ninh ngắt lời anh nói, – Anh chẳng nhìn thấy gì hết, đúng không?
Văn Vũ dừng nói, yên lặng nhìn cô.
– Thảo nào vừa nãy em hỏi anh người trên poster có giống em không thì anh lại ngập ngừng lâu như thế. – Ninh Ninh bật cười một tiếng, lắc đầu, – Sợ là anh cũng không nhìn thấy cả tấm áp phích nữa có đúng không.
Văn Vũ không phản bác cô, lúc này, yên lặng chính là thừa nhận.
– Còn có gì mà ưu tiên nữ giới. – Ninh Ninh nhìn anh, – Anh chỉ nghe người ta nói về Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nhưng anh lại chưa từng nhìn thấy nó, cho nên anh cần một người dẫn anh đi vào, có đúng không?
Văn Vũ bị cô nhìn thẳng thắn, thở dài:
– Đúng vậy.
– Anh đã nói mà. – Thạch Trung Đường đi vòng quanh em trai mình vài vòng, khoanh tay cười nói, – Em ấy căn bản không phù hợp tiêu chuẩn quy định của rạp chiếu phim. Không, em ấy căn bản là ngược lại với mấy cái tiêu chuẩn kia, tràn ngập hy vọng, bao dung, so với thay đổi quá khứ thì em ấy muốn thay đổi tương lai hơn…Dẫu cho tất cả mọi người trên thế giới này tiến vào thì em ấy cũng sẽ không tiến vào.
Có vẻ như Văn Vũ không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, anh tìm bừa một cái ghế ngồi xuống, một nhóm người mang mặt nạ lập tức xông tới, một người trong đó hơi cúi người nheo mắt lại nhìn vé trong tay anh, sau đó ngẩng lên nói:
– Quý khách, vé trong tay anh là vé bình thường, anh không thể ngồi ở vị trí của vé chỉ định được ạ.
Ninh Ninh vội qua đó kéo anh đi về chỗ ngồi dành cho vé bình thường.
– Làm sao vậy? – Văn Vũ hỏi.
– Chỗ đó là ghế hạng nhất. – Ninh Ninh nói, – Vé trong tay anh là vé bình thường, không thể ngồi chỗ đó được ạ.
Văn Vũ nhìn nhìn vé của mình, như là suy nghĩ:
– Vé mà cũng phân chia thành nhiều loại cơ à?
Ninh Ninh ngậm miệng, cự tuyệt trả lời vấn đề của anh, tránh lại bị anh moi ra được càng nhiều tin tức tình báo khác hơn.
Hai người ngồi xuống ghế dành cho vé bình thường, ngồi xuống rồi, Văn Vũ nhìn màn hình phía trước, bình thản nói:
– Tần nữ sĩ không phải người thứ nhất.
Ninh Ninh quay sang nhìn anh.
– Từ hai tháng trước, người đến phòng khám tâm lý xin cố vấn càng ngày càng nhiều. – Văn Vũ nói, – Một hai người thì thôi, nhưng mấy chục mấy trăm thì không bình thường rồi, lại không phải bệnh truyền nhiễm, tại sao chứng bệnh mọi người lại giống nhau…Tất cả mọi người đều nói bên cạnh mình có thêm một người không thể nhìn thấy.
Lần này Ninh Ninh không nói gì.
– Anh cần phải biết đã xảy chuyện gì mới có thể giúp họ được. – Văn Vũ nắm chặt tay vịn, một ánh sáng trắng dừng ở trong mắt anh, là màn hình đối diện….Bô phim điện ảnh tối nay bắt đầu rồi. Anh dừng một chút, cuối cùng bổ sung thêm một câu, – Còn có chuyện về vé xem phim mà anh trai anh, Vưu Linh cùng với mẹ em đã từng nhắc tới, anh muốn biết…
Biết cái gì?
Không chờ Ninh Ninh nghe rõ lời anh nói tiếp theo, ca khúc chủ đề đã hát lên.
Là giọng của một người đàn ông ốm yếu, kèm theo tiếng trống âm vang, tiếng sáo réo rắt, hát lên một ca khúc quỷ dị:
– Mặt mang mặt nạ, mặc y phục rực rỡ, múa đao, xua đuổi ma quỷ, xua đuổi dịch bệnh…Ha, ai là tà, ai là dịch? Điệu múa Na biểu diễn vì ai, như diễn mà không phải diễn, là diễn không phải diễn.
Một cảm giác không trọng lượng ập đến, Ninh Ninh từ từ nhắm mắt lại.
Năm 2012, trên một con đường hẹp dẫn vào vùng nông thôn.
– Ninh Ninh…
– Ninh Ninh…
– Ninh Ninh!
Ninh Ninh đột ngột ngồi dậy, nhưng lại đụng phải người gọi cô, cả hai cùng đồng thời kêu lên.
– Ôi cái con bé này, sao lúc nào cũng hấp ta hấp tấp thế, ôi. – Thôi Hồng Mai xoa trán, – Đau quá!
Ninh Ninh cũng xoa trán, tiện thể nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe, bên ngoài mưa phùn kéo dài, Ninh Ngọc Nhân xuống xe xem thế nào, lắc đầu nói:
– Không được rồi, bánh xe bị lọt hố rồi.
Đi đường trong núi đã khó, huống chi là còn vào lúc trời mưa, bùn đất nhão nhoét giống như bàn tay oán phụ ôm chặt lấy bánh xe, Thôi Hồng Mai xuống xe, vừa thấy thì sốt cả ruột lên:
– Ôi, thế này thì phải làm sao? Trời sắp tối đến nơi rồi, lẽ nào tối nay chúng ta phải ở trong xe qua đêm à?
– Từ đầu con đã bảo là đi tàu rồi mà mẹ chẳng nghe, cứ bắt con phải lái xe đi cho oai cơ. – Ninh Ngọc Nhân lạnh lùng nói.
– Có tiền tội gì không khoe, giữ không để làm gì? – Thôi Hồng Mai phản lại.
Hai người cãi nhau một hồi cho đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói xa lạ:
– Thôn không còn xa mấy đâu, đi bộ đến đó sau đó bảo người trong thôn quay lại đẩy xe hộ là được.
Rất hợp lý!
Ninh Ninh nhìn bóng dáng đối phương, trên người đối phương mặc một bộ Tôn Trung Sơn cũ, chân đi đôi giày vải, dù là đi giữa đường núi hay là mặt cỏ thì vẫn đi như bay, nhìn là biết người ta đi rất quen thuộc con  đường này.
Ninh Ninh vội đuổi theo đối phương.
– Ninh Ninh, con đừng chạy lung tung. – Tiếng gọi của Ninh Ngọc Nhân đuổi theo sau cô.
– Mẹ ơi, thôn ở ngay đằng trước kìa. – Ninh Ninh quay đầu lại gọi mẹ, – Nhân trời chưa tối chúng ta mau chóng qua đó đi rồi tìm người giúp mình.
Ba người bước thấp bước cao đạp núi dẫm bùm vất vả lắm mới đến được cửa thôn trước khi trời tối, Thôi Hồng Mai lau mồ hôi trên trán:
– Cảm tạ trời đất
– Phải nên cảm ơn anh kia bà ạ. – Ninh Ninh nhìn người thanh niên xa lạ gần đó.
– Cháu nói gì đó? – Thôi Hồng Mai nhìn theo ánh mắt cô, không hiểu gì hỏi, – Có người nào đâu cháu?
Ninh Ninh giật mình hoảng sợ, đúng lúc này anh trai dẫn đường cho mọi người quay lại, trên mặt đeo một tấm mặt nạ có bốn mắt và răng nanh dữ tợn.
Người mang mặt nạ?
– Ôi, ba người là ai? – Một thôn dân đi tới mấy người Ninh Ninh, lúc đi qua người mang mặt nạ thì lại như không nhìn thấy người này.
– Người bên ngoài à? Đi du lịch à?
– Ai lại tới nơi khỉ ho cò gáy này du lịch chứ. – Thôi Hồng Mai dùng tay quạt mặt, – Người địa phương, tôi là Thôi Hồng Mai.
Thôn dân chỉ tay vào bà ta, kích động nửa buổi cũng không thốt nên lời, mất một lúc sau mới quay đầu lại hô to:
– Người của Ninh gia trở lại rồi, vợ con của Ninh Thanh trở lại rồi!
– Người của Ninh gia trở lại rồi á?
– Ôi tốt quá.
– Ở đâu ở đâu?
Một nhóm người từ trong thôn chạy ra, Ninh Ninh cứ tưởng rằng họ đến là vì mẹ là ngôi sao nổi tiếng, nhưng ai ngờ đâu họ lại túm lại chỗ cô.
– Cháu là cháu gái của Ninh Thanh phải không?
– Cháu tên là gì?
– Tiếc quá, nếu cháu là nam thì tốt biết mấy…
– Không sao đâu, con gái cũng giống nhau, dù sao cũng đều họ Ninh.
Những người này…sao cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Ninh Ninh nhìn những thôn dân nhiệt tình quá mức này, cô cũng đã trải qua trận chiến tương tự khi còn là một thiếu niên, nhưng khi đó cô chưa nghiền ngẫm sâu hơn, đối với sự nhiệt tình của thôn dân, cô quy kết rằng do mẹ là một đại minh tinh…Không phải là có câu cách nhanh nhất và tốt nhất để lấy lòng người mẹ là khen ngợi con của người đó hay sao.
Chỉ cần ở bên cạnh Ninh Ninh, cô sẽ được mọi người quan tâm chú ý, luôn được mọi người khen ngợi, Ninh Ninh đã quen với điều đó rồi. Bây giờ nhìn lại ngẫm lại, cô mới phát hiện hoàn toàn không đúng, các thôn dân tuy rằng rất nhiệt tình với mẹ cô, nhưng đối với cô thì họ còn hứng thú hơn nhiều, hơn nữa nguyên nhân của sự  nhiệt tình này…
Có vẻ như là bởi vì họ Ninh này?
– Được rồi, đừng túm tụm ở đây nữa. – Một ông cụ rất giống như trưởng lão của thôn chống gậy xuất hiện, nở nụ cười ôn hòa với mấy người Ninh Ninh. – Đi nào đi nào, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người vào bàn đi, có gì vừa ăn vừa nói.
Cho đến lúc ngồi vào bàn tiệc, Ninh Ninh lại bị kinh ngạc.
– Đến đây cháu. – Trưởng thôn kéo ghế ra, – Cháu ngồi ở đây.
Ninh Ninh nhìn ông ta lại nhìn Ninh Ngọc Nhân, không dám ngồi, cười xấu hổ:
– Cháu là bậc con cháu, làm sao dám ngồi ở ghế trên ạ?
Người ta nói người thành phố trọng thể diện, nhưng thực ra người ở quê trọng thể diện hơn nhiều, hơn nữa quy củ cũng rất nhiều. Đặc biệt là đối với những thôn mà phong bế quanh năm không giao lưu với bên ngoài, luật lệ thậm chí có thể gần với thời phong kiến ​​xa xưa, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi ngủ, phụ nữ không được ngồi mâm trên, sau khi chết được chôn cất, ngay cả cách nói vẫn theo cách phát âm cổ xưa.
Thật sự trên quy củ đắc tội những người cổ nhân này theo một ý nghĩa nào đó, đôi khi bạn không thể ăn uống và đi lại.
– Không sao không sao. – Trưởng thôn vẫn mang vẻ mặt ôn hòa, thậm chí còn ấn Ninh Ninh ngồi xuống ghế, – Lần này tình huống đặc biệt, cháu họ Ninh, cháu nên ngồi đây mới đúng.
Ninh Ninh giống như con cá chạch trượt khỏi bàn tay đang kéo của ông ta, trượt về bên cạnh Ninh Ngọc Nhân, ôm lấy cánh tay của mẹ, cơn hoảng hồn chưa hết nói với ông ta:
– Không không không, cháu ngồi ở đây cơ.
– Để cháu nó ngồi đây ạ. – Ninh Ngọc Nhân ôm lấy Ninh Ninh, nói với trưởng thôn, – Nó họ Ninh, ở trong thôn này nó muốn làm gì đều được, phải không ạ?
Ánh mắt trưởng thôn quỷ dị nhìn cô ấy, Ninh Ninh chú ý tới, khách khứa vốn đang ồn ào vừa rồi đột nhiên mất đi tiếng nói, mọi người dừng đũa, bưng chén rượu, tứ phía nhìn về phía bọn họ.
Trong không gian im lặng đến nghẹt thở, trưởng thôn già đột nhiên nở nụ cười:
– Đương nhiên rồi…Nào nào, rót rượu rót rượu!
Giống như bữa tiệc được nhấn nút dừng lại lại lần nữa chuyển động, một nhóm người hoặc cười đùa hoặc gây rối, hoặc ăn uống, hoặc chúc rượu, thỉnh thoảng có người còn kính rượu với mấy người Ninh Ninh.
– Con gái tôi còn nhỏ tuổi, không thể uống rượu, để nó tự do ăn uống đi. – Ninh Ngọc Nhân rót nước trái cây vào cốc cho Ninh Ninh.
Ninh Ninh nghĩ nghĩ nói với Ninh Ngọc Nhân:
– Mẹ ơi, con là con cháu, không thể để các chú các bác các thím đến chúc con, để con đi qua kính họ ạ.
– Được. – Ninh Ngọc Nhân cười, – Thế con đi đi…Nhớ đừng uống rượu đấy.
– Vâng ạ vâng ạ. – Ninh Ninh nhảy xuống ghế, cầm cốc nước trái cây đi qua, nhân cơ hội kính rượu thì tiện thể hỏi tên tuổi và bối phận của họ.
Cô phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.
Như vậy là, mỗi thôn một họ, ví dụ như người của thôn Trương gia hơn phân nửa là họ Trương, thôn Ngưu gia hơn phân nửa họ Ngưu, dù không phải tất cả cùng một họ, nhưng ít nhất hơn một nửa số người trong thôn sẽ có cùng một họ, và họ này chính là họ lớn đó của thôn.
Nhưng ở thôn Ninh gia này họ Ninh cũng chỉ có một nhà —— nhà ông ngoại của Ninh Ninh.
Mà những họ khác như Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương…Toàn bộ thôn dĩ nhiên có không ít người cùng họ.
Đây là một thôn khác họ.
– Nếu gắn bó một thôn không phải huyết mạch cùng dòng họ. – Ninh Ninh nghĩ, – Vậy thì sẽ là gì?
Hết chương 146

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.