Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 137:




Buổi sáng, bên ngoài đoàn phim.
– Thí chủ! – Một hòa thượng đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần đạo, – Đêm qua bần tăng xem hiện tượng thiên văn, nhìn thấy đoàn phim của thí chủ huyết quang tận trời, ắt có yêu quái quấy phá, chỉ cần trả 800 phí khai quang …
– Đi đi, đi chỗ khác chơi đi. – Một đạo sĩ đẩy hòa thượng ra. – Hiện tượng thiên văn dạ quang là pháp môn Đạo gia chúng tôi, liên qua gì đến hòa thượng hả. Vị tiên sinh này, lão đạo thấy ấn tượng của ngài biến thành màu đen, tỏ rõ sắp có tai ương huyết quang…
Đạo diễn Trần cảm thấy không thể giải thích được, lôi kéo Lý Thiện Trúc vừa mới đi vào đoàn phim phàn nàn:
– Đám mở đàn khai quang bắt yêu này từ đâu ra thế? Đoàn phim của chú rõ ràng là quay “Juliet”, bị họ làm như vậy giống như đang quay bộ phim “Liêu Trai Chí Dị” ấy…Ồ? Cháu đang xem cái gì thế?
Lý Thiện Trúc rất nhàm chán đang cầm laptop xem video, đoạn video có tựa đề là “Sốc toàn tập! Khoảnh khắc rùng rợn, tôi đã bị choáng trong một phút ba mươi giây!”, Trần đạo cùng anh ta xem xong video, sau đó nhìn nhau.
– Thiện Trúc.- Trần đạo ho khan một tiếng. – Gọi người vào khai quang đi.
Lý Thiện Trúc ngẩn người: – Trần đạo, chú tin là thật à?
– Chú tin cái rắm ấy! – Trần đạo cười nhạo. – Nhưng mà chú tin hay không không tác dụng, quan trọng là người khác tin, người xem tin.
– Ý của chú là …- Lý Thiện Trúc có vẻ như đã hiểu.
– “Vu nữ Blair”. – Trần đạo phun ra một từ, – “Phim điện ảnh kinh dị núp cái mác phim phóng sự.”
“Vu nữ Blair”, một bộ phim điện ảnh với kinh phí đầu tư chưa tới sáu vạn, diễn viên là một người mới hoàn toàn, thời lượng phim chưa đầy 82 phút, doanh thu phòng vé cuối cùng đạt 250 triệu USD. Về chất lượng hình ảnh, chất lượng hình ảnh của một bộ phim được làm bằng DV xuyên suốt cả quá trình là như thế nào, về mặt nội dung, tình tiết đơn giản không có gì đáng ngạc nhiên, và về phương thức tiếp thị…có thể nói là kỳ tích! Nó đã được các thế hệ sau liên tục học tập, bắt chước và cố gắng vượt qua nó.
Đầu tiên là có những bài đăng, video, hình ảnh xuất hiện trên Internet, một vài bức tranh vẽ, nói cho mọi người một sự kiện —— Có một vu nữ giết người ở Maryland, Blair.
Ban đầu không ai tin, và cũng không có ai bàn luận nhiều, nhưng ngay sau đó các tờ báo và tạp chí bắt đầu đăng thông báo về một người mất tích, nói rằng ba sinh viên đại học đã đến Maryland để tìm Blair, kết quả họ đều đã mất tích.
Mọi người không tin những bài viết trên mạng, nhưng họ tin vào báo chí, chẳng bao lâu sau, Blair trở thành tâm điểm bàn luận của nhiều người, đặc biệt là các sinh viên trẻ. Khi cuộc thảo luận đến một mức độ nhất định, một tin tức xuất hiện, nói di vật của ba sinh viên mất tích đã được tìm thấy, đó là một cái máy DV, quay được những chuyện phát sinh của họ trên đường tìm kiếm Blair, hiện tại một công ty điện ảnh đã mua bản quyền từ gia đình của người quá cố và chỉnh sửa thành bộ phim để phát hành.
Nhiều người tin là thật, nhưng thực ra là giả, toàn là giả, nghe nói ba sinh viên đại học đóng vai chính đều là bạn học của đạo diễn.
– Bất kể đoạn video này có phải là thật hay không, chúng ta đều có thể coi nó là thật. – Trần đạo cười nói, – Chúng ta hoàn toàn có thể noi theo “Vu nữ Blair” một chút, tuyên bố với bên ngoài …. “Sau cái chết của Juliet” của chúng ta là được cải biên từ câu chuyện có thật.
Vì vậy, “Sau cái chết của Juliet” vốn nên là một bộ phim tình cảm lãng mạn trải qua nhiều khúc mắc bởi vì đủ nguyên nhân cuối cùng biến thành…
“Sau cái chết của Juliet”, một bộ phim kinh dị tình cảm dựa trên một câu chuyện có thật. Câu chuyện diễn ra vào năm 1970, khi một ông già bị kết án tử hình vì tội giết người, tại phiên tòa, ông ấy nói với mọi người rằng chính mình đã giết người đàn ông đó, là bởi vì đối phương đã mang con gái mình bỏ trốn, trên đường bỏ trốn con gái mình đã xảy ra tai nạn mà chết, vì sợ bị trả thù mà gã đàn ông kia đã tìm một cô gái có hình thức lẫn giọng nói giống con gái mình như đúc, cứ cách một thời gian lại gọi cho ông ta, đóng giả thành con gái lúc chưa chết…
Trên sô pha, Ninh Ninh đặt tờ báo xuống, hỏi hai người:
– Rốt cuộc đạo diễn Trần muốn làm gì vậy nhỉ?
Trần Song Hạc đang gọt táo cũng không ngẩng đầu lên:
– Xào nhiệt độ, tạo ra những tiêu đề hot.
– Hừ, việc này với chú em mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. – Thạch Trung Đường xoa nhẹ đầu anh ta, bị anh ta phẫn nộ hất ra. – Về sau trong đoàn phim lại xảy ra sự cố cố ý gây thương tích nữa thì sẽ càng gia tăng nhân khí cho chú em mà không hề mang đến hiệu ứng mặt trái cho chú em.
Đúng như Thạch Trung Đường đã nói.
Sau đó, có một số sự cố bị thương trong đoàn phim, phản ứng của mọi người bên ngoài đều là …quá hưng phấn!
Lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, quá hưng phấn! Lại có video ném trên mạng, quá hưng phấn!
Nhiều người bắt đầu hào hứng theo đuổi bộ phim, theo đuổi “video siêu nhiên” có liên quan đến đoàn phim Juliet trên Internet, có những người chờ không kịp bắt đầu tiếp cận đoàn phim, dùng ánh mắt chờ mong nhìn mỗi một diễn viên của đoàn phim, mỗi một nhân viên công tác, chỉ ao ước họ gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn ngay lập tức.
Cùng lúc đó, một số tờ báo và tạp chí cũng bắt đầu đăng tải tin tức liên quan, thậm chí một nhà báo trong đó còn mời đương sự đầu tiên tới, người phụ nữ kia tuyên bố mình chính là nguyên mẫu của nữ chính của bộ phim, tiểu bạch kiểm năm xưa chính là người đã tìm cô ta đóng giả làm con gái của ông già kia.
Thậm chí, nam thứ 3 rời đoàn vì chấn thương mặt cũng nhảy ra khoe nhiệt tình, trong một bài phỏng vấn, anh ta khẳng định:
– Bây giờ nghĩ kỹ lại, nguyên nhân khiến tôi bị thương là do tôi đứng quá gần Trần Song Hạc. Hơn nữa vóc dáng với hình thể của tôi tương tự với anh ta…Cho nên lúc cúp điện, hung thủ đã bị nhầm người.
Dần dần, đã không có người nào tin Trần Song Hạc là hung thủ nữa.
Thay vào đó, họ tin vào một thứ khác.
– Bây giờ khán giả đặt nhiều kỳ vọng vào bộ phim, hơn nữa theo phản hồi vừa nhận được …- Trần đạo liếc Trần Song Hạc, – 70% khán giả cho rằng có thể con sẽ chết trong quá trình quay bộ phim này.
Sắc mặt Trần Song Hạc thối vô cùng, có người cha nào nguyền rủa con trai của mình như thế không?
– Để đáp ứng nhu cầu của khán giả. – Trần đạo nói, – Bố quyết định vào ngày chiếu phim chính thức sẽ làm một buổi biểu diễn trên sân khấu.
Mọi người nhìn nhau, Ninh Ninh nhìn ông:
– Biểu diễn ở sân khấu ạ? Có kịp thời gian không ạ?
– Chú cũng không bắt các cháu diễn một vở kịch sân khấu hoàn chỉnh, chủ yếu là mánh lới quảng cáo thôi. – Trần đạo cho người phát kịch bản.
Ninh Ninh nhận kịch bản xem qua, quả nhiên là mánh lới.
Vở kịch sân khấu này tương đương với việc thêm phần tiền truyện của phim, trong một tòa án, một ông già phạm tội giết người được hai cảnh sát áp giải đến ghế bị cáo.
Trên ghế nguyên cáo phía đối diện là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, anh ta không phải là người mà là một bóng ma, ch ảy nước mắt lên án nói:
– Ông chính là hung thủ giết người!
– Đúng thế, tôi là hung thủ giết người. – Ông già căm hận nhìn anh ta. – Để báo thù cho cái chết của con gái tôi.
Hai người buộc tội nhau, oán giận nhau, và cuối cùng lao ra khỏi ghế bị cáo cùng ghế nguyên cáo, xông vào nhau.
Sự tức giận và thù hận của họ đã mở ra bức màn đỏ bao phủ màn hình, và bộ phim chính thức ra rạp.
– Tất nhiên, không phải rạp chiếu phim nào cũng làm được việc này, chú sẽ sắp xếp cho mọi người diễn vở kịch này tại một rạp được chỉ định trong thời gian công chiếu. Tất nhiên, nếu đáp ứng tốt thì sau này có thể sẽ có thêm các suất chiếu khác. – Trần đạo nói với Trần Song Hạc và cả Khúc Yến.
Lần ra sân khấu diễn vở kịch này gần như là vai diễn phối hợp của hai người bọn họ, những người khác cho dù là nữ chính Ninh Ninh cũng chỉ là hình tượng bóng ma đi ngang qua sân khấu một chút.
– Diễn chính trên sân khấu chủ yếu là Trần Song Hạc cùng Khúc Yến. – Trần đạo nhìn Ninh Ninh. – Mà cháu, chú đã có sắp xếp khác.
Đạo diễn Trần nhanh chóng tìm đến rạp chiếu phim, thậm chí còn nhờ người sắp đặt trước, chờ khi Ninh Ninh đến đó xem, vừa nhìn một cái cả người đều rét run.
– Thế nào cháu? – Trần đạo đắc ý hỏi cô. – Có phải rất cổ kính, rất có phong cách giống như một đại hí viện thời Dân Quốc không?
– Đúng vậy ạ. – Ninh Ninh cười gượng.
Đại hí viện thời Dân quốc là dáng vẻ gì cô chưa từng nhìn thấy, cô chỉ nhìn thấy hai bên màn hình treo rèm đỏ, ghế gỗ khô héo đặt trước màn hình, ngoài không có người mang mặt nạ thì những nơi khác đều giống y như đúc Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Có một khoảnh khắc, Ninh Ninh còn tưởng rằng mình đã không cẩn thận đi vào  Rạp chiếu phim Nhân Sinh thời đại này.
Giống đến trình độ này, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Ninh Ninh nhìn thẳng vào Trần đạo hỏi:
– Trần đạo, sao chú lại nghĩ ra cách trang trí rạp chiếu phim thành như này ạ?
– Ồ, đây không phải ý tưởng của chú. – Trần đạo thuận miệng đáp, sau đó chỉ vào mấy chỗ ngồi phía trước nói. – Nơi này, nơi này, còn có nơi này, phân chia cho ông già, con gái và gã tiểu bạch kiểm.
Ninh Ninh ngẩn người, nhìn theo ngón tay chỉ của ông, đó là ba chỗ ngồi đặt song song, ghế của những người khác đều là màu gỗ tự nhiên, chỉ có ba chiếc ghế này là sơn màu trắng, màu sắc rất nổi bật, giống như những ngọn nến trắng đốt cao trong linh đường.
– Cháu không có nhiều suất diễn trên sân khấu, khi diễn trên sân khấu kết thúc, cháu cũng không cần phải thay trang phục hay trang sức, cứ xuống dưới ngồi ở đây là được. – Trần đạo chỉ vào vị trí thuộc về con gái, nói với Ninh Ninh. – Nào thử xem đi.
Ninh Ninh đành phải ngồi xuống.
– Cảm giác như thế nào? – Trần đạo hỏi.
– Chẳng có cảm giác gì ạ. – Ninh Ninh lắc đầu,  – Cháu cảm thấy mình như một bóng ma vậy.
– Chú chính là muốn cháu giống một bóng ma. – Trần đạo nói. – Chú muốn khán giả ngồi cạnh cháu cảm thấy hồn ma của ông già, con gái, còn có gã tiểu bạch kiểm xuất hiện, ngồi bên cạnh họ, cùng họ xem phim.
Sắc mặt Ninh Ninh rất khó coi nhìn ông đang cười, lại lần nữa hỏi vấn đề vừa rồi:
– Là ai ra ý tưởng này cho chú, là ai đã bố trí Rạp chiếu phim này ạ?
– Ý tưởng này là của chú. – Trần đạo nói. – Còn Rạp chiếu phim …là một người quen của chú thiết kế.
Ninh Ninh đang muốn hỏi tiếp tên của người quen này là gì thì Trần đạo chợt có điện thoại ra ngoài nghe, lúc ông đi ra ngoài, Thạch Trung Đường từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt thì kêu lên.
– Ai làm vậy? – Thạch Trung Đường cười, – Có phải là ý tưởng Khúc Yến đưa ra cho Trần đạo không?
– Khúc Yến tiến vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh rồi ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Cái này anh không biết, anh không quan tâm những vị khách khác ngoài em. –  Thạch Trung Đường nhún nhún vai, – Có lẽ là thông qua Khúc lão đại nói cho Trần đạo biết.
Ninh Ninh nhìn anh một lúc rồi quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng nói:
– Điều đó không thể…
Vở kịch sân khấu có tên là “Xét xử”.
Từ “xét xử” này sẽ k1ch thích rất lớn đối với Khúc lão đại, làm ông hồi tưởng lại ngày mà mình cùng với con gái bị xét xử, bị gi3t chết. Đứng trên sân khấu như vậy, ông sẽ càng điên cuồng hơn so với ngày xưa, càng mất lý trí hơn, cũng càng căm hận phía nguyên cáo hơn.
Đúng lúc này Trần đạo từ bên ngoài đã trở lại, sau lưng là Trần Song Hạc và cả Khúc Yến.
Trần Song Hạc nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt cũng ngây người ra một lúc, anh ta đi đến bên Ninh Ninh, thấp giọng dò hỏi:
– Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?
Ninh Ninh không trả lời anh ta mà là nhìn phía sau lưng anh ta.
Trần Song Hạc chờ một lát cũng quay đầu lại nhìn sau lưng mình.
Khúc Yến đứng cách đó không xa, sau lưng là một bóng dáng đen tuyền, thần sắc hoảng hốt nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng bọn họ.
Ánh mắt đó làm cho Ninh Ninh cảm thấy…
70% khán giả không sai, Trần Song Hạc rất có khả năng sẽ thật sự chết ở trong bộ phim này.
Hết chương 137

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.