Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 134:




Vấn đề này rất khó trả lời, Ninh Ninh do dự rất lâu, đang muốn nói thì đối diện lại vươn tới một bàn tay, Khúc lão đại ngăn cản nói:
– Từ từ…con hãy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời ba.
Ngay sau đó bước nhanh ra ngoài, tấm lưng kia rõ ràng là đang chạy trốn.
Thì ra ông cũng sợ nghe được đáp án.
Hung thủ dù chưa tìm được nhưng sự việc đã được Trần đạo ép xuống, chỉ nói là Trần Song Hạc bị ngộ độc thức ăn, sau đó việc quay phim vẫn tiếp tục như bình thường.
Khi nam chính vắng mặt, máy quay dĩ nhiên là chuyển sang người khác, ngày kế tiếp chủ yếu là quay cảnh giữa Juliet giả cùng cha cô.
Từ sau lần phát bệnh trong phòng đàm phán, tuy rằng Juliet giả cuối cùng vẫn cứu ông ấy, nhưng mà cũng bởi thế mà đã để lộ sơ hở.
Ông ấy bắt đầu nghi ngờ cô con gái này là giả.
– Action!
– Ba ơi. – Ninh Ninh đi vào trong phòng, ánh mắt hơi trốn tránh. – Ba tìm con ạ?
Khúc Yến gập tờ báo lại:
– Thời tiết rất đẹp, ba con ta ra ngoài đi dạo chút đi.
Dìu ông đứng lên là một gương mặt mới, thư ký ban đầu đã bị ông xử lý rồi, Trần Song Hạc tự thân khó bảo toàn thì càng khỏi phải nói vị thư ký kia, lần cuối cùng Ninh Ninh nhìn thấy anh ta là ở trên đường cái, cả người bết bát rách nát cầm một cái bát đi ăn xin.
Sau khi hai người ra cửa, cùng nhau ngồi vào trong xe, đi được một đoạn, Ninh Ninh hỏi:
– Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?
– Đi bệnh viện. – Khúc Yến nói.
Bả vai Ninh Ninh khẽ run lên, cười gượng nói:
– Hôm qua ba đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi mà, hôm nay lại đi nữa ạ?
Khúc Yến nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Nụ cười trên mặt Ninh Ninh từ từ biến mất, cô khẽ khàng nói:
– Xét nghiệm ADN phải không ạ?
Suốt đường đi hai người không nói chuyện nữa, càng đến gần bệnh viện, ngực Khúc Yến phập phồng càng ngày càng dữ dội, khi xe đã dừng ở cổng bệnh viện ông lại đột nhiên hô lên:
– Không đi nữa, trở về! Trở về!
Ninh Ninh quay phắt sang nhìn ông.
Lâm trận bỏ chạy, ông cũng sợ biết được chân tướng.
– Cut! – Trần đạo hô, – Tốt lắm, qua.
Lúc nghỉ ngơi Ninh Ninh đi tìm Trần đạo:
– Trần đạo, cũng đã đến đây rồi cháu muốn đi thăm anh Trần Song Hạc ạ.
Cô chỉ vào bệnh viện ở đối diện, thật là khéo, Trần Song Hạc đang điều trị ở trong đó.
– Có vẻ như cháu rất quan tâm nó. – Trần đạo cười cười, – Yên tâm đi, chú sẽ không đổi nó đâu, hôm qua chú đã gọi điện đến bệnh viện rồi, nó hồi phục nhanh lắm, ngày mai là quay lại đóng phim được rồi.
Chỉ gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm chứ không hề đi đến đó thăm anh một lần. Khoảnh khắc đó Ninh Ninh thật lòng nghi ngờ Trần Song Hạc kỳ thực không phải là con ruột của ông.
Sau đó Ninh Ninh vẫn phải chờ đến lúc kết thúc cảnh quay trong ngày mới có thời gian rảnh đi thăm Trần Song Hạc, may mà hiện tại cả hai đều là diễn viên vô danh, chỉ có một phóng viên ngồi canh ở bệnh viện, ngay cả một fan hâm mộ đến thăm cũng không có.
Ninh Ninh đi vào phòng bệnh ngồi xuống, nói với Trần Song Hạc:
– Từ giờ trở đi, anh không được rời khỏi em nửa bước.
Trần Song Hạc đang ăn táo, nghe cô nói vậy ho sặc lên, đấm ngực vài cái mới nuốt được miếng táo xuống, ho khan mấy tiếng, mặt đỏ tía tai nhìn cô:
– Sao tự dưng em lại nói thế?
– Người mang mặt nạ đứng sau lưng Khúc Yến ấy. – Ninh Ninh sợ anh ta không rõ sự nghiêm trọng của vấn đề bèn ngắn gọn thẳng thắn nói cho anh ta biết. – Ông ấy muốn giết anh.
Trần Song Hạc sững sờ, anh ta là một người thông minh, đầu óc xoay chuyển được ngay, hỏi luôn:
– Người hạ độc anh là ông ấy?
Ninh Ninh gật đầu.
– Vì sao? – Trần Song Hạc không kìm được cào tóc. – Anh chẳng hề biết ông ta…Là Khúc Yến bảo ông ta làm vậy à?
Theo anh ta thấy, hai người chẳng hề quen biết nhau thì đào đâu ra thù hận chứ, nhưng mà Khúc Yến với anh ta thì lại có chút khúc mắc…Một người đàn ông không biết từ đâu chui ra đóng tất cả những vai mà lẽ ra anh ta nên đóng, quen biết tất cả những người mà anh ta nên biết trước đây, chiếm lấy tất cả những vị trí mà anh ta đáng ra phải chiếm, hàng giả đó đã bước lên vương vị, chính thủ thì lại bị chèn ép sang một bên. Nói oán hận, trong lòng Trần Song Hạc thật sự có oán hận, nói có thù, nếu Khúc Yến cố ý, vậy thì giữa họ thật sự là có thù oán.
Nhưng Ninh Ninh lại lắc đầu:
– Để em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa.
Việc đã đến nước này rồi cô cũng không hề che giấu gì nữa, bèn kể cho anh ta nghe câu chuyện xảy ra sau khi lần đầu tiên bước chân vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, bộ phim điện ảnh kinh tâm động phách, vui buồn tan hợp tới bên miệng lại biến thành một câu chuyện xưa, không đến nửa giờ đã kể xong hết toàn bộ.
– Khi em phát hiện ra mình xuyên vào một bộ phim điện ảnh, em mừng như điên. Em cho rằng đây là nơi mài giũa kỹ năng diễn xuất mà ông trời ban cho em, em bắt đầu sắm vai tiểu thư dân quốc mà mình đã xuyên thành, dựa vào sự yêu chiều hết mực của ba mà thích làm gì thì làm, ngang ngược kiêu căng. – Ninh Ninh cười gượng với Trần Song Hạc, – Về sau, em đã nhập diễn.
– Nhập diễn? – Trần Song Hạc nhíu mày.
– Anh cũng là diễn viên hẳn biết sự ảnh hưởng nhập diễn đối với một diễn viên, đặc biệt là diễn viên lần đầu nhập diễn. – Ninh Ninh gật đầu. – Trong khoảng thời gian đó em hoàn toàn biến thành một người khác, cho dù đến tận bây giờ em vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng nhập diễn của bộ phim đó….Không, căn bản không phải diễn, về sau em mới phát hiện, rằng em xuyên qua không phải là một bộ phim điện ảnh, phim là thật, người trong phim cũng là thật, em đã thông qua Rạp chiếu phim Nhân Sinh mà trở về quá khứ.
Trần Song Hạc muốn đáp lại một câu vớ vẩn, nhưng mà nếu câu chuyện xưa của cô là vớ vẩn, vậy thì câu chuyện xưa của anh ta sẽ là gì?
Anh ta bây giờ chẳng phải cũng thông qua Rạp chiếu phim Nhân Sinh mà trở lại quá khứ của mình đó sao?
– Người nọ thật sự là tội ác ngập trời, nhưng chỉ có thể đưa ba đi tự thú, còn bảo em giết ba…thì em không làm được. – Ninh Ninh chậm rãi nói, – Anh cũng giống em, lúc trước em thật sự không hề ưa anh chút nào, anh cũng không ưa em, nhưng dù quan hệ hai chúng ta dù kém đến mấy muốn em trơ mắt nhìn anh bị ba giết…Em không đành lòng.
Trần Song Hạc gục đầu xuống, ánh mắt trốn tránh một lát, ậm ừ nói:
– Đó là trước kia, bây giờ quan hệ của hai chúng ta rất tốt.
Ninh Ninh ngẩn người, chưa đợi cô nói gì sau lưng đã vang lên một thanh âm lạnh băng.
– Đây là lựa chọn của con có phải không?
Sắc mặt Ninh Ninh trắng bệch, vừa quay đầu lại, một con dao phẫu thuật sắc bén đâm tới.
– Cẩn thận!
Giọng nói của Thạch Trung Đường từ ngoài cửa vang lên rất to, như là anh vừa mới đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì bắt gặp tình huống bên trong đã nhanh tay túm lấy hộp cơm từ một bác gái ở bên cạnh ném về phía trước.
Hộp cơm đập vào cánh tay Khúc lão đại làm con dao phẫu thuật bị nghiêng chệch đi.
Bác gái đầu tiên là nhìn hộp cơm của mình bay đi, lại nhìn con dao phẫu thuật từ từ bay tới, hét toáng lên:
– Có ma!
Hét xong thì hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Tới bệnh viện đưa cơm không chỉ có một mình bác gái, cũng có mấy bác gái khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, một số hét toáng lên, một số thì ném hộp cơm đi rồi chạy. Khi thấy cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, người tới càng lúc càng nhiều, Khúc lão đại hừ lạnh một tiếng, ném dao phẫu thuật đi, nhân lúc hỗn loạn mà đi ra khỏi cổng lớn.
Thạch Trung Đường thở phào nhẹ nhõm, cũng không ngăn cản, nghiêng người cho ông đi, sau đó quay lại nhìn hai người.
– Ai tới giải thích cho anh được không? – Anh chỉ ngón tay ra hướng cửa, – Vì sao ba lại phát điên vậy?
Một đêm nay bệnh viện rất không bình yên, mặc dù các bác sĩ và y tá đã làm việc chăm chỉ để phổ biến dân chủ, thịnh vượng và khoa học cho bệnh nhân và gia đình của họ, nhưng mà trong lòng bác gái vẫn còn hoảng sợ ngay trong đêm tìm tới mấy hòa thượng, nói muốn khai quang phòng bệnh của con trai mình.
Làm thủ tục xuất viện xong xuôi, lúc Ninh Ninh cùng Trần Song Hạc ra cửa thì đụng phải cảnh này, Trần Song Hạc thì thào hỏi:
– Chúng ta có nên hỏi số WeChat của mấy vị đại sư này không nhỉ, biết đâu mình cũng cần tìm họ để khai quang.
– Khai cái con khỉ ấy. – Ninh Ninh đáp lại. – Dân chủ, thịnh vượng và khoa học, những người mang mặt nạ không phải là ma.
– Thế họ là gì? – Trần Song Hạc hỏi.
Anh hỏi em em hỏi ai? Ninh Ninh quay sang nhìn Thạch Trung Đường.
Thạch Trung Đường chỉ cười không nói gì cả, đưa tay chạm vào mặt Trần Song Hạc, đầu ngón tay ấm áp:
– Có thể chạm vào chú em, có thể sờ vào chú em, cũng có thể giết chú em, chú em nói xem bọn anh là gì?
Có thể giết người chỉ có người, mà không phải ma.
Sau khi trở về khách sạn thì đã rất muộn, ngày mai còn phải quay phim, Ninh Ninh và Trần Song Hạc mau chóng tách ra, đang muốn quay về phòng mình thì cô lại bị Thạch Trung Đường gọi lại.
Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi nửa buổi, cuối cùng chỉ cười cười nói:
– Hay là buổi tối hôm nay bọn em thuê phòng nghiên cứu kịch bản đi.
Ninh Ninh: -…
Trần Song Hạc: -…
Trong mắt cả hai đều viết: Anh trai, anh nói đùa phải không?
– Anh đùa đấy. – Thạch Trung Đường ôm vai Trần Song Hạc, – Đi thôi cậu em Trần, nghĩ đi nghĩ lại thì không thể để cậu em hời được…Ờ đúng rồi.
Đi được nửa đường, anh quay đầu nhìn Ninh Ninh, thu lại vẻ bất cần thường ngày, rất nghiêm túc nói:
– Ninh Ninh, trở về rồi thì nhớ khóa cửa. Buổi tối nay nếu em có nghe được bất cứ âm thanh gì thì cũng không được mở cửa.
Anh nói vậy có ý gì? Buổi tối nay sẽ có âm thanh gì?
Nửa đêm, Ninh Ninh bị đánh thức bởi một tiếng hát.
Cô nghiêng tai lắng nghe một lát, vén chăn bật đèn lên:
– Khúc Yến? Đêm hôm khuya khoắt cậu ta làm trò quỷ gì thế?
Khúc Yến đi đi lại lại trước cửa phòng cô, cái bóng đen chui vào khe hở dưới cánh cửa, di chuyển trái phải theo nhịp độ của cậu ta.
– Con thật là con gái của ba không? – Nửa đêm cậu ta không ngủ được thế mà lại đến trước cửa phòng của cô đọc thời thoại, mà đoạn lời thoại này thuộc về kịch một vai, sau khi từ bệnh viện trở về, cha của Juliet bị mất ngủ, ông cầm giá cắm nến bồi hồi đi lại trước cửa phòng con gái, lẩm bẩm một mình:
– Đương nhiên là con gái của mình, dung mạo giống nhau, tính cách giống nhau, cũng yêu mình như thế…
– Nếu nó không phải thì sao? Nếu nó là giả mạo thì sao?
Cái bóng đột nhiên bất động, người đàn ông bên ngoài cửa bất động.
Có lẽ cậu ta cũng giống như cha của Juliet, mở cửa với chiếc chìa khóa chính trong tay, nhìn chằm chằm vào cô con gái giả đang nằm trên giường với đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
– Vậy thì tốt nhất là cứ giả mạo đi. – Ánh nến mờ ảo chập chờn chiếu vào trên mặt cậu ta, cậu ta khẽ hát lên, – Không mặc quần áo khác với váy đỏ, không cắt kiểu tóc khác ngoài tóc dài, không được không yêu ba, bằng không, bằng không…
Ninh Ninh run rẩy, tiếng hát bên ngoài dừng lại, cái bóng ở khe cửa cũng đã biến mất, Khúc Yến đi rồi nhưng để lại một lời cảnh cáo, cảnh cáo cô: Con tốt nhất nên tiếp tục giả làm con gái của ba, nói cách khác…
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, Ninh Ninh mang theo đôi mắt gấu trúc trở lại đoàn phim.
Vì ngủ không ngon nên trong quá trình quay phim cô phạm phải rất nhiều lỗi, bị Trần đạo mắng cho không thương tiếc máu chó phun đầy đầu, quay lại rất nhiều lần, mãi sau mới qua cửa được. Ninh Ninh mệt mỏi hết sức ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, Thạch Trung Đường từ phía sau Trần Song Hạc đi tới, đưa tay vuốt v3 gương mặt cô.
– Nhìn em tiều tụy quá. – Anh nói. – Có cần anh cống hiến cơ thể cường tráng giúp em thải bổ không?
Khóe miệng Ninh Ninh co giật, một tay chống đầu, hạ giọng nói với anh:
– Em không phải yêu tinh, cảm ơn anh.
– Anh nói đùa thôi. – Thạch Trung Đường dịu dàng nói. – Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy em?
Ninh Ninh đang muốn trả lời thì đột nhiên ánh mắt nhìn thẳng về phía đối diện.
Trần Song Hạc đang diễn một cảnh kịch một vai, trong phòng đàm phán không thể gi3t chết Khúc Yến, kết quả trả thù theo nhau tới. Anh ta mặc tây trang nhăn nhúm, tóc tai rối bù, di động dán bên tai nôn nóng kêu to:
– Cậu nói gì? Nhà hàng bị người ta niêm phong rồi? Mười hai khách bị ngộ độc thức ăn…Chết tiệt, chắc chắn là lão già kia làm…
Còn chưa nói xong, một cuộc điện thoại khác đã gọi đến, anh ta nhìn tên người gọi: Lão khốn kiếp.
Anh ta đang do dự có nên nghe hay không thì đột nhiên có hai người lao tới nhanh như gió.
Ninh Ninh kéo cánh tay trái anh ta, Thạch Trung Đường kéo cánh tay phải anh ta, hai người cùng dùng sức kéo anh ta chạy đi.
Ầm một tiếng, chiếc đèn chùm lộng lẫy và nặng nề rơi xuống, đập vào chỗ mà Trần Song Hạc vừa đứng.
Đoàn phim lại rơi vào hỗn loạn, Trần đạo hét to:
– Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh…
Tạch tạch…Trong tiếng kêu la của mọi người, chùm đèn còn lại cũng tạch tạch hai tiếng rồi tắt ngấm.
– Cái quỷ gì đấy!
– Mất điện à?
– Có phải kẻ thiếu đạo đức nào đóng áp tổng không?
Trong phòng tối om giơ tay không nhìn thấy  năm ngón, từng chiếc di động sáng lên, ánh sáng dồn lại giống như một con đom đóm bay trên nấm mồ.
– Từ giờ trở đi, hai em không ai được rời khỏi anh nửa bước. – Thạch Trung Đường nghiêm trọng nói. – Đi theo anh.
Anh dẫn Ninh Ninh và Trần Song Hạc vừa thong thả vừa cẩn thận đi ra ngoài.
Bóng tối có một tốt chỗ, chính là không ai nhìn thấy ai, không ai tổn thương được ai.
Nhưng vào đúng lúc này, di động của Trần Song Hạc vang lên.
Anh ta lấy di động ra xem, trên đó có tên: Khúc Yến.
Cùng lúc đó, phía sau ba người họ, một con dao nhỏ sắc bén được âm thầm rút khỏi vỏ.
Hết chương 134

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.