Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 132:




– Trần đạo à? – Thạch Trung Đường cười nói, – Hẳn là không đến mức đó đâu em.
Rời khỏi chỗ Trần đạo, Ninh Ninh ngay lập tức đi tìm Thạch Trung Đường và nói ra lo lắng của mình, cũng dò hỏi cách nhìn của anh.
– Khúc lão đại là người trông cửa, lại là người trừng phạt, bất kể là thân phận nào thì đã định sẵn ba không thể không màng tới quy tắc của Rạp chiếu phim mà làm gì cũng được.
Thạch Trung Đường đẩy cốc cà phê trên bàn đến trước mặt Ninh Ninh.
– Em yên tâm đi.
Đó là cốc cà phê của mình mà. Trần Song Hạc trợn mắt gườm anh một cái, sau đó đành phải hậm hực đi rót cho mình cốc cà phê khác rồi giữ rịt trong tay, trắng trợn táo bạo nghe hai người nói chuyện, đồng thời cố gắng tiêu hóa hết những tin tức từ lời nói của hai người.
– Thật ạ? – Ninh Ninh bưng cốc cà phê lên uống một ngụm.
– Đúng vậy. Nếu có tai nạn xảy ra trong quá trình quay phim lần này, chẳng hạn như bị trúng độc, bị đèn chùm rơi đè lên người, bị một con husky đang lao tới, v.v ….thì dù sao chết cũng không phải là người khác. – Thạch Trung Đường giơ ngón tay lên làm giả họng súng nhắm vào Trần Song Hạc đoàng một tiếng, – Mà là em đó, cậu em Trần ạ.
Hai người cùng đồng thời phun cà phê ra ngoài, ặc, kết quả vẫn là chết còn gì!
– Nói đùa thôi. – Thạch Trung Đường vẫn dáng vẻ trêu chọc cợt nhả, – Nhiệm vụ của người trừng phạt là thay đổi quá khứ của kẻ trốn vé, làm cho quá khứ của người đó nát bét…nhưng mà không thể giết người đó.
– Thế người cứu vớt thì ngược lại ạ? – Ninh Ninh nhíu mày, hỏi, – Vậy thì giữa hai người chắc chắn có người thắng người thua, mà người thua sẽ có trừng phạt gì không ạ?
– Không có. – Thạch Trung Đường nói.
Nghe anh nói thế Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, chợt nhìn thấy Trần đạo ở phía xa vẫy tay với cô, vì thế đứng lên nói.
– Trần đạo gọi em, em đi qua đó đã ạ.
Đợi cô đi xa rồi, Trần Song Hạc mới nghe thấy Thạch Trung Đường khẽ cười trầm thấp:
- …Mới là lạ ấy.
Trần Song Hạc quay qua nhìn anh, vẫn là dáng vẻ bất cần đời như thế, dường như là nếu tháo mặt nạ trên mặt anh xuống thì sẽ nhìn thấy một gương mặt đang cười hóm hỉnh gian xảo, mi mắt cong cong. Không biết vì sao anh ta lại thoáng cảm thấy được có chỗ nào bất thường, nhưng mà cụ thể nói không đúng chỗ nào thì Trần Song Hạc lại không diễn tả được.
– Cut.
Mấy ngày sau, bộ phim bắt đầu quay, ban đầu, việc quay phim diễn ra suôn sẻ, nhưng khi Juliet đang bỏ trốn và chết trong một vụ tai nạn xe hơi, vì cơn tức giận của cha cô, khi mà Romeo đã tìm được một cô gái giống hệt Juliet thì Trần đạo bắt đầu thường xuyên không hài lòng hô “cut”.
– Đoạn vừa rồi diễn không tốt. – Trần đạo nhíu mày, cụ thể chỗ nào không tốt thì dường như chính ông cũng không nói lên được, chỉ lặp lại mấy chữ, – Lại lần nữa.
Trần Song Hạc hít sâu một hơi, tây trang phẳng phiu ngồi trên sô pha, lật trang sách trong tay, nói:
– Mời vào.
Cánh cửa mở ra, đôi chân một cô gái rụt rè sợ sệt bước đến bên cạnh anh.
Đây là cô gái thứ 10 được gửi đến, 9 lần trước anh đã thất vọng rồi nên lần này anh không nuôi hy vọng gì nhiều, đọc xong một trang thì quay lại nhìn cô ấy, để rồi không thể nào rời mắt đi được.
Ninh Ninh mặc một chiếc váy màu xám, ăn mặc giống như một người bán rau trên đường, cô đã quen đi trong những con hẻm bẩn thỉu, khi đến một nơi sạch sẽ sáng sủa như vậy, cô không biết để tay chân ở đâu, chỉ đứng thôi mà đã căng thẳng tới mức chóp mũi đổ mồ hôi, vừa đưa tay lên lau thì một bàn tay ở đối diện đã duỗi tới, bắt lấy tay cô.
Trần Song Hạc để cánh tay của cô xuống, nhìn kỹ khuôn mặt cô, cẩn thận quan sát gương mặt cô, sau một lúc thì hài lòng cười:
– Rất tốt, chính là em rồi.
– Cut.
Giọng nói khó chịu lại vang lên, Ninh Ninh nhìn theo tiếng nói, vẫn thấy Thạch đạo chau mày không hài lòng liền giành mở miệng trước khi ông lên tiếng “lại lần nữa”, nói với ông:
– Trần đạo, cho chúng cháu nghỉ một chút để trao đổi xem diễn thế nào nhé chú.
Một cảnh diễn này mà hô “cut” mười mấy lần, Trần đạo nghĩ nghĩ nói:
– Được rồi, cho hai đứa nghỉ mười lăm phút…Đi dặm lại trang điểm hai đứa nó đi.
Chuyên viên trang điểm vội đi lên dặm lại lớp trang điểm cho cả hai, lúc trang điểm, Trần Song Hạc nhắm mắt lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như là chán chường, điều này không hề giống anh ta ở trong trí nhớ Ninh Ninh, trong trí nhớ của cô vị ảnh đế này luôn tự tin tràn đầy, bởi vì anh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng có thất bại…
Làm sao giống như bây giờ, bởi vì lo được lo mất cho nên phát huy thất thường.
Nên nhắc nhở anh ấy chút vậy, Ninh Ninh nghĩ bụng.
– Bây giờ anh là Romeo, Juliet là người yêu nhất của anh. – Cô đi đến bên Trần Song Hạc, nói với anh ta, – Sau khi người anh yêu nhất chết, một người giống cô ấy như đúc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, dẫu cho biết cô ấy không phải người anh yêu, nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên anh sẽ luôn đối tốt với cô ấy, chỉ mong trao hết những gì đẹp đẽ nhất cho cô ấy…
Khi đang nói đến đây, Ninh Ninh bất chợt sững người nhanh chóng quay đầu nhìn về một phương hướng.
Khúc Yến đang đứng cách đó không xa, đang vừa cười vừa nói chuyện với người bên cạnh, mà Khúc lão đại thì đang chăm chú nhìn cô.
– Có phải ba cũng như vậy không? – Ninh Ninh hỏi trong lòng.
– Anh hiểu rồi. – Giọng của Trần Song Hạc chợt vang lên, Ninh Ninh quay đầu trở lại, nhìn thấy anh ta đang nhìn mình, trong mắt lộ vẻ cảm kích và dựa dẫm, – Anh với em thử lại lần nữa đi.
– Vâng ạ.
– Action!
– Vào đi.
Ninh Ninh nhút nhát sợ sệt tiến vào, Trần Song Hạc cũng không buồn nhìn cô, vẫn tiếp tục đọc sách, hai người lặp lại cảnh diễn lần trước, đợi khi Trần Song Hạc ngẩng lên nhìn cô, mọi thứ đã khác.
Trần Song Hạc bỗng nhiên nhảy dựng lên, sạch trượt trên đùi anh ta xuống, rơi xuống dưới đất cộp một tiếng. Anh ta cầm lòng không đậu giữ chặt tay Ninh Ninh, kéo cô đến trước mặt mình nhìn kỹ, sau đó lại vội vàng buông tay cô ra, bước chân thoáng hoảng loạn lui lại mấy bước, nuốt nước miếng, trộm nhìn cô.
Đầu tiên là trộm nhìn, sau đó là bình tĩnh nhìn, nhìn đến mức Ninh Ninh cho rằng trên mặt mình có gì đó, hơi chút lúng túng và xấu hổ đưa tay lên lau mắt thì lại bị anh ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
Anh ta dịu dàng kéo tay cô xuống dưới, gương mặt trước mắt này, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, há miệng muốn nói, muốn gọi ra ba chữ Juliet thế nhưng lời đến bên miệng thì lại bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa chua xót vừa đau khổ đổi thành câu khác:
– Rất tốt, chính là em rồi.
– Cut. – Hai người quay đầu lại, thấy Trần đạo vừa lòng gật gật đầu,  – Qua.
Việc quay phim sau đó diễn ra rất suôn sẻ, sau khi quay xong, trên đường trở về khách sạn, Ninh Ninh có chút kỳ lạ nhìn Trần Song Hạc:
– Một phát là qua, anh thật sự là thiên tài.
Cô có chút ghen tị, bởi vì cô không có năng lực như vậy, vì chuyện này mà cô đã phải chịu đựng rất nhiều, phải bước vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh hết lần này đến lần khác, hết lần này tới lần khác biến thành người trong phim, thể nghiệm từng Nhân Sinh khác nhau, hoặc chua xót, hoặc tốt đẹp.
Trần Song Hạc cả người chấn động, là người trong suốt nhiều năm chưa được người ta khen ngợi ngay trước mặt, anh ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, như là trong miệng vừa bị cô nhét vào một chiếc kẹo thơm ngọt, khóe miệng không kìm nổi khẽ cong lên nhưng rồi lại bị kìm nén xuống, dựa vào kỹ năng diễn xuất cao siêu, ánh mắt anh ta trốn tránh, vô cùng không tự nhiên đáp lại Ninh Ninh:
– Vẫn chưa đủ tốt đâu, em có thể dạy anh tiếp được không?
Em có thể nhìn anh nhiều hơn, trò chuyện với anh nhiều hơn được không?
– Nhưng mà em không có gì dạy anh hết á. – Ninh Ninh ngẩn người, nhìn anh ta cười.
– Em còn cần anh dạy em hơn đó.
Tưởng cô đang nhìn mình, Trần Song Hạc cuối cùng đã không kìm được nữa nhướn môi lên, một lát sau, khóe môi nhướn lên chậm rãi hạ xuống, anh ta nhìn theo ánh mắt cô, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy một tấm mặt nạ ngọc thạch có đuôi mắt hoa đào diễm lệ nơi khóe mắt.
Cô không phải đang nhìn anh ta, mà là đang nhìn người phía sau anh ta.
Trần Song Hạc không biết chua xót trong lòng mình từ đâu mà đến, viên kẹo trong miệng…mẹ nó nó chứa đầy năm loại nhân có đúng không? Chỉ ngọt ngào có một chút thôi, còn lại khiến cho anh ta ngũ vị trộn lẫn.
Trở lại phòng ở khách sạn, anh ta đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước ở bồn rửa tay rồi cúi người hất nước lên mặt mình.
Cảm giác lạnh băng làm anh ta cảm thấy bình tĩnh hơn, từ từ ngẩng gương mặt ướt nhẹp lên, anh ta hỏi:
– Rốt cuộc thì anh với em ấy có quan hệ gì? – Tấm gương trước mặt cho thấy khuôn mặt nhỏ giọt của anh ta, còn phía sau thì trống không.
Trần Song Hạc nhanh chóng quay đầu nhìn:
– … Thạch Trung Đường?
Anh ta đi một vòng trong phòng để tìm, đột nhiên kéo tấm rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong nhóm người có một người mang mặt nạ phong cách vẽ khác với tất cả những người khác vừa lúc quay đầu lại, vẫy tay với anh ta.
– Anh tính bỏ em đi đâu vậy!! – Trần Song Hạc lập tức lao ra khỏi phòng, dùng Phật Sơn vô ảnh chỉ, suýt nữa thì chọc thủng nút mở thang máy, thang máy vừa đinh một tiếng mở ra, anh ra lao vào. Thang máy đưa anh ta xuống dưới tầng, vừa mở ra, anh ta đã xông ra ngoài đuổi theo bóng dáng phía trước, đi theo người đó đi đến bên ngoài phòng luyện vũ đạo.
– Phù phù phù…
Trần Song Hạc chạy hơi chút mệt, đứng ở cửa thở hổn hà hổn hển, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào bỗng nhiên nghe thấy bên trong có giọng của Ninh Ninh mang theo chút giận hờn:
– Trần Song Hạc mới là thiên tài, em không phải đâu.
– Ôi, em giận cái gì? – Thạch Trung Đường cười, – Lẽ nào…em ghen tị với cậu ta?
– Em không có.
Trần Song Hạc ngẩn người, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra một khe hở, nấp ở sau đó nhìn lén hai người họ.
Hai người dường như đã hẹn trước, mặt đối mặt ngồi dưới đất, chính giữa có một quyển kịch bản, Thạch Trung Đường kéo Ninh Ninh ngồi xuống bên cạnh mình nói:
– Đứng ngược làm anh không thấy rõ, đứng với anh cùng nhau xem đi.
– Bớt lừa em đi nha. – Ninh Ninh hờn dỗi, – Vừa nãy anh lật xem rồi…Anh đã đọc thuộc hết chưa?
Thạch Trung Đường chớp chớp mắt, nhún nhún vai, nếu điều kiện cho phép, anh thậm chí sẽ tháo mặt nạ xuống lè lưỡi, thấy Ninh Ninh không dao động, anh đành phải nhún vai:
– Thôi được, bị em nhìn thấu rồi.
– Anh cũng là một thiên tài. – Ninh Ninh càng thêm giận hờn, – Chỉ có em là người phàm hèn mọn thôi.
Thạch Trung Đường đi tới gần cô:
– Còn anh là thiên tài bị em bắt làm tù binh.
Ninh Ninh quay đầu sang, hai người đứng quá gần nhau, cô cách tấm mặt nạ hôn anh một cái.
Yên lặng một lát, Ninh Ninh bỗng giơ kịch bản lên che mặt nói:
– Khụ, nếu anh đã đọc thuộc kịch bản rồi thì chúng ta bắt đầu đi.
– Ninh Ninh, anh không nhìn thấy mặt em. – Thạch Trung Đường nghiêng đầu nhìn cô, – Em như vậy là hơi xấu đó nha.
– Em có thể làm gì được, em cũng tuyệt vọng mà. – Ninh Ninh vẫn giơ kịch bản lên, – Ai bảo em là người phàm hèn mọn chứ, lời thoại cũng không thuộc, em đành phải diễn với kịch bản thôi.
Thạch Trung Đường cúi đầu cười thành tiếng, sau đó đứng lên đi hai bước, đưa lưng về phía cô, giọng bất chợt lạnh nhạt xuống:
– Vào đi.
Cảnh bị kẹt cả chục lần trong buổi sáng được lặp lại trong phòng tập.
Trần Song Hạc ở cửa nhìn một hồi, bừng tỉnh ngộ, thì ra Thạch Trung Đường là một diễn viên.
Một diễn viên thiên tài giỏi hơn anh ta rất nhiều…
Một cảnh diễn được diễn vô cùng suôn sẻ, khi nắm bắt được vai diễn, tỷ lệ thể hiện cảm xúc rất đúng mực, Thạch Trung Đường không phạm vào bất luận sai lầm gì, kỹ năng diễn xuất tinh tế chuẩn mực đến trình độ này làm cho Trần Song Hạc choáng váng, bởi vì sự hoàn hảo của anh sẽ phóng đại vô hạn sự không hoàn hảo trong diễn xuất của người khác trong cùng một cảnh diễn.
Nói cách khác, người có trình độ quá kém căn bản không có tư cách đứng cùng sân khấu với anh, nếu không tự rước lấy nhục mà thôi.
Thạch Trung Đường dựa vào cửa sổ, màn đêm đang trải dài sau lưng anh, bóng tối vô biên giống như đôi cánh dang rộng của anh, có một loại khí chất cực kỳ khó tả, khiến nơi anh đứng chính là trung tâm của sân khấu, anh là tâm điểm của mọi ánh mắt. Anh tùy ý nghịch hộp giấy trong tay, nhẹ nhàng nhón ra một viên kẹo trong đó đưa cho Ninh Ninh, dịu dàng nói:
– Ăn đi em.
Ninh Ninh nuốt nước miếng, đưa tay nhận viên kẹo, nhưng anh lại rút tay về, không chịu đưa viên kẹo cho cô.
– Anh bảo em ăn cơ. – Thạch Trung Đường nói, – Chứ không phải bảo em lấy.
Viên kẹo kia lại đưa đến bên miệng cô, cô nhìn viên kẹo, lại nhìn anh, cuối cùng môi run run cẩn thận ngậm lấy viên kẹo từ ngón tay anh, tuy rằng đã rất cẩn thận rồi nhưng mà đôi môi vẫn chạm vào ngón tay anh.
Vẻ mặt anh không chút cảm xúc thu tay về, không phân biệt rõ là anh tức giận hay là không giận, nhìn chăm chú vào môi cô một lúc mới chậm rãi nói:
– Bây giờ cười đi.
Ninh Ninh vội vàng nở nụ cười.
– Chậc chậc, làm anh sợ muốn chết. – Thạch Trung Đường tỏ vẻ chê trách, một lần nữa lấy ra một viên kẹo bón cho cô, – Juliet giống như một viên kẹo, khi em cười lên, nụ cười ngọt ngào như viên kẹo trong miệng vậy.
Cô vừa ăn kẹo vừa cười với anh, ước chừng đút cho cô mấy viên kẹo, Thạch Trung Đường bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
– À đúng rồi, sau khi Juliet ăn kẹo thì sẽ hôn anh, nói muốn để anh được nếm vị ngọt ngào của kẹo.
Nói xong rồi anh cười tủm tỉm thò mặt lại gần lại bị Ninh Ninh đặt tay lên ngực đẩy lại.
– Anh làm gì vậy? – Cô có chút tức giận lại có chút xấu hổ mặt nhuộm hồng. – Anh muốn từ diễn thành thật à?
– Ồ, thế là em đang diễn à? – Thạch Trung Đường chớp chớp mắt, – Nhưng mà anh thì không nha.
Ninh Ninh ngây người, cúi nhìn kịch bản trong tay, sau đó giận hờn ngẩng lên:
– Anh lại lừa em, gì mà Juliet ăn kẹo xong sẽ hôn…Kịch bản không hề có đoạn này nha!
– Trong lòng anh có. – Thạch Trung Đường chủ động thò mặt lại gần, cách mặt nạ hôn cô, – Anh muốn biết biết Juliet của anh là hương vị gì.
Cánh cửa mở ra một khe hở, xuyên qua khe hở này, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Trần Song Hạc.
– Juliet này là Juliet của mình…hay là Juliet của anh ấy?
Anh ta không kìm nổi mà nghĩ.
– Mình là Romeo, hay là thay thế của Romeo?
Hết chương 132

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.