Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 110:




Quá khứ sẽ thay đổi, hiện thực sẽ thay đổi, nhưng ít ra Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Lúc trước Ninh Ninh vẫn luôn cho là như vậy.
– Phía trước như là đang có đánh nhau.
Lái xe căng thẳng nói.
– Em gái chắc chắn muốn xuống xe ở đây chứ?
Vừa dứt lời, một người đột ngột bị ném tới, nện ở trên xe, phát ra tiếng vang rất lớn.
Hai người đều hoảng sợ kêu lên, theo phản xạ xoay người né tránh, qua vài giây đồng hồ, Ninh Ninh mới từ từ ngẩng lên, qua cửa xe bị nứt vỡ, cẩn thận nhìn tình cảnh bên ngoài xe.
Bên ngoài Rạp chiếu phim Nhân Sinh rất hỗn loạn.
Trên mặt đất khắp nơi đều là người mang mặt nạ, có người bị thương nặng, có người bị thương nhẹ hơn, nhưng dẫu có bị nhẹ nhất thì cũng nằm dưới đất kêu la thảm thiết, không thể đứng lên được.
Cùng lúc đó, càng có nhiều người mang mặt nạ lao ra từ cửa lớn Rạp chiếu phim.
Mà người xông tới ngăn cản họ chính là Khúc lão đại.
– A a a a!!
Bọn họ kêu la thảm thiết, tay cầm chân ghế được tháo ra từ trong Rạp chiếu phim giơ lên cao làm vũ khí, giống người sắp chết phát ra những tiếng gào điên cuồng.
Cửa xe đột nhiên bị người ta mở ra, người bị ném trúng vào xe từ bên ngoài chui vào, đó là một người phụ nữ với mái tóc xoăn dầy, trên mặt mang mặt nạ hồ ly với đôi mắt dài nhỏ, thở hổn hển nói:
– Nhanh, nhanh lái xe…là em gái à!
Cô ta trông thấy Ninh Ninh, đầu tiên là kinh ngạc, về sau thì mừng như điên:
– Chỉ cần bắt được em gái, Khúc lão đại sẽ….A!
Khúc lão đại túm lấy tóc cô ấy, hung dữ kéo cô ấy ra ngoài, sau đó quát vào trong xe:
– Còn đần ra làm gì? Còn không mau đi đi?
Mười mấy cánh tay từ phía sau ông đồng thời vươn ra, có siết cổ, có nâng đỡ, còn có người vụt qua ông chạy về phía Ninh Ninh.
Ninh Ninh hoảng sợ, trơ mắt nhìn những cánh tay kia vươn ra về phía cô.
– A…
Có một tiếng hét vang lên.
Một cánh tay trong đó hóa thành tro.
Khúc lão đại đứng sau gã, trong tay cầm một chiếc mặt nạ, mặt nạ vừa kéo từ trên mặt gã xuống, tươi mới nóng hổi, thân thể không có mặt nạ hai đầu gối mềm nhũn quỵ dưới đất, cả người hóa thành tro, quần áo rơi xuống đất, bày ra thành hình dạng người, rất nhanh quần áo cũng biến thành tro, có cơn gió thổi tới cuốn bay đi tất cả mọi thứ.
Ninh Ninh ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, những người mang mặt nạ khác cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
– Trở về hết đi. – Khúc lão đại lạnh lùng nói, – Bằng không đừng trách tôi trừng phạt các người…
Còn chưa nói xong, ông bỗng nhiên ngẩn người, hai mắt nhìn thẳng vào sau lưng Ninh Ninh.
Ông đã trông thấy cái gì?
Ninh Ninh cũng quay đầu nhìn lại, chờ khi nhìn thấy rõ chiếc Cayenne kia, cô cũng ngẩn người ra.
Trần Song Hạc? Làm sao anh ta cũng tới? Anh ta theo dõi cô…Hỏng bét rồi!
Trần xe đột nhiên ép xuống dưới, là chân của Khúc lão đại đạp lên trên, sau đó vội vã lao về hướng chiếc Cayenne kia.
Mới xông được nửa đường, mặt nạ của ông đã bùng cháy lên, đỏ hừng hực, ngọn lửa phừng phừng đốt từ mặt ông xuống bả vai, đốt tới cánh tay, đốt tới toàn thân, ông biến thành một hỏa nhân, từ giữa không trung rơi xuống đất, lăn vài vòng, một lần nữa bò đến hướng chiếc Cayenne, vừa bò vừa gầm lên:
– Tại sao ngăn cản tao, không cho phép ngăn cản tao, tao đã làm chó giữ nhà cho mày lâu như thế, tao đã chờ 102 năm rồi…..Nó đang ở ngay trước mặt tao a!!!!
– Ôi mẹ ơi, tôi muốn báo cảnh sát!
Lái xe cũng không thể nào tin nổi và chịu đựng nổi cảnh tượng không khoa học này, anh ta đạp ga, lốp xe phát ra tiếng kít lớn, chiếc xe phóng vội đi, đi được ước chừng ba mét thì bỗng nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Ninh Ninh từ bên trong lảo đảo chạy ra xông tới, cô nhanh chóng cởi áo khoác trên người xuống dập lửa trên người Khúc lão đại.
Thế nhưng không thể nào dập tắt được.
Ngọn lửa kia chỉ thiêu đốt ông, không đốt quần áo, cũng không đốt Ninh Ninh. Đúng lúc này, Trần Song Hạc từ trong chiếc Cayenne chạy xuống, xông tới túm lấy tay cô kéo trở về.
– Mày muốn chạy đi đâu?
Khúc lão đại lúc này đã bị thiêu đốt thần trí đã sắp không còn, ông xuyên qua tấm mặt nạ, xuyên qua ngọn lửa bừng bừng, nhìn hai bóng người ở đối diện chạy đi, bóng dáng của họ trở nên mơ hồ bên trong ngọn lửa, biến thành có hai người bên ngoài, ông thì thào…
– Đừng động vào con gái của tao, tao ở ngay đây, nhằm vào tao đây này.
Thanh âm giống như người lại giống dã thú vang lên ngay phía sau Ninh Ninh.
– Buông ra.
Cô hất tay Trần Song Hạc ra, quay đầu nhìn một cái.
Lửa cháy bừng bừng.
Những người mang mặt nạ kêu la đau đớn bên trong ngọn lửa, muốn chạy ra bên ngoài, chạy được một nửa liền biến thành hỏa nhân, không có đường ra, chỉ có đường lui, họ khóc lóc kêu gào, có người lết đi hoặc có người bò đi cùng quay trở lại trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, mà ngay khoảnh khắc họ tiến vào cánh cửa kia, lửa lớn trên người lập tức dập tắt.
Không dập tắt chỉ có duy nhất một người.
– 102 năm, 102 năm...Tao không thể chờ được nữa…
Khúc lão đại nằm rạp dưới đất, chật vật bò về phía hai người, ngọn lửa trên người đang thiêu đốt, con mắt đang rơi lệ.
– Không thể gi3t chết nó thì chí ít cũng cho tao cắn một cái, chỉ một cái thôi…Để tao giải hận!
Ninh Ninh hít sâu một hơi bước về phía ông.
– Chờ một chút.
Trần Song Hạc đưa tay chộp một cái nhưng không bắt được, anh ta vừa bước lên được hai bước đã bị ánh mắt đầy thù hận của Khúc lão đại ép lui về, thật sự là không thể hiểu nổi, anh ta trước nay chưa từng gặp người này, không, đây là siêu nhân hay sao? Vì sao lại bày ra dáng vẻ thâm thù đại hận với anh ta như thế?
Ninh Ninh lo sợ rụt rè đi vào trong ngọn lửa, ngọn lửa đốt qua chân cô, nhưng lại buốt lạnh, giống như một trận gió thổi qua chân của cô, cô thở phào một hơi, ngọn lửa này chỉ đốt người mang mặt nạ, không đốt người cô.
Cô đỡ Khúc lão đại dậy, ông quá nặng, khiến cho cả người cô loạng choạng không vững.
– Ba ơi, ba đừng đau khổ. – Cô nói thật nhỏ, – Con trở về rồi.
– …A.
Khúc lão đại giãy giụa trên vai cô một chút rồi lại trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng gọi lên:
– Ninh Nhi…
Ninh Ninh chật vật dìu ông vào cánh cửa, lúc đầu muốn đi vào chung nhưng lại bị ông đẩy ra, một người bước về phía trước, một người lui về phía sau, sau đó cánh cửa lớn khép lại, ầm một tiếng, ngăn cách hai người một cách triệt để.
Ninh Ninh lui lại hai bước, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh thảng như vĩnh viễn sẽ không đóng cửa giờ phút này cánh cửa đóng chặt, trên tường mỗi đêm sẽ dán một tấm áp phích mới lúc này là bức tường trống không. Cuối cùng là hai dãy đèn lồ||g màu trắng thật dài kia từ chiếc cuối cùng cho đến chiếc đầu tiên, đèn lồ||g ngay lúc này từng chiếc từng chiếc biến thành màu đỏ.
Cơn gió thổi qua, hai dãy đèn lồ||g màu đỏ nhẹ nhàng đong đưa ở cửa ra vào.
– Bên trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? – Ninh Ninh lẩm bẩm.
Một cánh tay đột nhiên đặt lên vai cô, cô quay phắt lại, đụng phải ánh mắt của Trần Song Hạc, anh ta thì thào hỏi:
– Em hãy cho anh một lời giải thích đi.
Giải thích? Giải thích gì với anh ta? Nói cho anh ta rằng người vừa rồi kia là kẻ thù của ông nội anh lẽ ra đã bị thiêu chết rồi, bây giờ lại là người nửa sống nửa chết bị giam giữ cho viện điện ảnh, vừa làm người trông cửa vừa chờ anh đến để báo thù à?
Cô sợ mình vừa nói xong thì xe của bệnh viện tâm thần sẽ đến dưới tòa nhà đón cô đi luôn mất.
– Em cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa. – Thế là cô nở nụ cười gượng.
– Thật sao? – Trần Song Hạc không tin nhìn thẳng vào cô, – Anh thấy em với người kia như là rất quen với nhau.
Ninh Ninh:
– Anh nhìn nhầm rồi.
– Không quen, thế tại sao em lại không màng tất cả mà xông vào trong biển lửa cứu ông ta? – Trần Song Hạc hỏi.
– Mạng người quan trọng, em làm như vậy là làm việc thiện tích đức.
Ninh Ninh nâng cánh tay của mình lên xem, sau đó kêu lên:
– Ôi trời lạ thật, lửa lớn thế kia nhưng sao em lại chẳng bị sao thế nhỉ?
Trần Song Hạc vội cầm lấy tay cô để kiểm tra, quả nhiên, quần áo lẫn cả người cô đều không tổn hại gì, không một dấu vết bị thiêu đốt để lại, điều này làm sao có thể? Lẽ nào vừa rồi là ảo giác hay sao?
Giải thích không được, lại không lấy được câu trả lời từ chỗ Ninh Ninh, anh ta buông tay Ninh Ninh ra, quay qua gõ vài cái lên cánh cửa, nhưng không ai đáp lời, anh ta lại quay sang nhìn Ninh Ninh, Ninh Ninh lộ vẻ mặt vô tội với anh ta.
– Rạp chiếu phim mở tại đây, anh nhất định phải điều tra ra được ai đã mở nó.
Trần Song Hạc lạnh lùng nói.
– Em không nói, tự anh sẽ tìm hiểu mọi chuyện.
Rạp chiếu phim là ai mở? Hai mắt Ninh Ninh tỏa sáng, lấy điện thoại di động ra:
– Nếu anh biết thì cho em biết với nhé, nick Wechat của anh là gì? Để em quét mã?
Trần Song Hạc: -…
Thêm Wechat rồi, Trần Song Hạc đưa Ninh Ninh trở về nhà.
Lần này Ninh Ninh không có ý định tiếp tục chạy loạn khắp nơi, cô rửa mặt mũi, cởi áo ngoài xuống chuẩn bị thay quần áo ngủ.
Một tờ giấy nhẹ nhàng từ trong túi áo rơi ra.
– Hả?
Ninh Ninh cúi nhìn tờ giấy kia, sau đó nhặt nó lên.
Khi nhìn thấy rõ rồi, sắc mặt của cô trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cô từng có rất nhiều tấm vé xem phim Nhân Sinh, nhưng không thể nghi ngờ, tấm vé này là tinh xảo nhất trong tất cả.
Chất liệu của nó khá cứng, không giống như vé bình thường nhẹ và mỏng. Trên nó phủ kín con dấu, con dấu là tượng bán thân, hình như là người phụ nữ, có mái tóc xoăn dài.
Đó chẳng phải là người phụ nữ mở cửa xe suýt nữa bắt lấy cô đó sao?
– Chị ta lén lút đưa cho mình à?
Ninh Ninh do dự rồi ném chiếc vé vào bồn cầu, chiếc vé trôi đi theo dòng nước.
Không phải đến bước đường cùng thì không được nhận vé xem phim trong tay nhân viên công tác – cô vẫn còn nhớ rất rõ lời dặn dò của mẹ.
– Không thể nhận vé của nhân viên công tác.
Ninh Ninh nhìn chiếc vé xoay tròn theo bồn cầu, thì thào.
– Càng không nói đến là nhân viên công tác lén lút đưa cho mình.
Xử lý chiếc vé xong, cô khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Ngày hôm sau cô lại đến nhà Trần đạo một chuyến, Trần Song Hạc cũng ở đó, như là bị ảnh hưởng bởi sự kiện tối hôm qua mà cả hai người đều có chút không yên lòng, mấy lần diễn thử đều bị Trần đạo mắng cho té tát. Vẫn là Lý Thiện Trúc nói mấy lời giúp họ, Trần đạo mới tạm thời dập tắt lửa giận, không kiên nhẫn phất phất tay:
– Cho hai đứa một tuần, hai đứa về nghĩ kỹ làm sao mà diễn đi.
Một tuần, đây là nhẫn nại cực hạn của Trần đạo.
Nếu vẫn không thể đạt được yêu cầu của ông, ông sẽ cho thay người.
Ninh Ninh ủ rũ về nhà, lúc tìm chìa khóa để mở cửa, cô ngẩn người, từ từ rút tay từ trong túi ra.
Trên tay cô là chìa khóa nhà, còn có một tấm vé xem phim.
Một con dấu trên vé, trên con dấu là một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài.
– Tại sao lại quay lại rồi? – Ninh Ninh nhíu mày.
Lần này cô châm lửa đốt nó đi, sau đó xả tro xuống bồn cầu.
Kết quả sáng hôm sau thức dậy, còn đang ngái ngủ quay đầu, tấm vé xem phim kia đang nằm yên lành trên gối của cô, người phụ nữ tóc xoăn dài trên con dấu vừa vặn nghiêng người đối mặt với cô.
– Chuyện gì vậy?
Ninh Ninh ngồi dậy, cầm vé xem phim lên, lật lật nhìn nó rất lâu sau đó trầm ngâm nói.
– Nguyên nhân không thể nhận vé của nhân viên công tác…lẽ nào là bởi vì không thể ném nó đi được?
Suy đoán của cô ứng nghiệm.
Về sau cô thử rất nhiều phương pháp, dìm nước, đốt, không mang đi nơi khác, trừ không mang đi tặng người khác, còn lại những biện pháp khác đều đã thử hết nhưng đều vô dụng. Sáng ngày hôm sau, người phụ nữ tóc xoăn vẫn nằm trên gối của cô, nghiêng người nhìn cô.
– Một biện pháp cuối cùng.
Ninh Ninh nhìn chiếc vé, sau đó từ từ ngẩng lên nhìn Rạp chiếu phim Nhân Sinh trước mặt.
Mấy ngày nay cô ngoại trừ xử lý chiếc vé thì còn nghiên cứu làm sao diễn Tiểu Ái, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt taxi chạy đến Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nhưng mỗi lần tới, cánh cửa Rạp chiếu phim đều đóng chặt, áp phích trên tường cũng trống không, ngược lại màu đỏ của hai dãy đèn lồ||g đỏ hơi nhạt đi một chút, giống như máu nóng đã bị phơi khô, không còn ướt sũng nữa.
Khúc lão đại thế nào rồi? Thạch Trung Đường thế nào rồi? Ninh Ninh lo lắng đi qua đi lại trước cửa rồi bước tới gõ cửa:
– Có ai ở đây không?
Không một ai đáp lại, cô kéo dây xích trên cửa, bất ngờ là dây xích lại rơi xuống đất, cánh cửa này không hề khóa.
Ninh Ninh nắm chặt tay cầm cửa, đẩy một chút, lộ ra một cái khe nhỏ.
– Tuyệt đối không được trốn vé!
Lời dặn dò của Ninh Ngọc Nhân hiện lên trong lòng, bước chân vừa bước ra của cô lập tức thu lại.
Hơi cúi người, cô đứng ở cửa chính nhìn qua khe cửa, bên trong tối như bưng không nhìn thấy gì cả, qua hồi lâu, mới lờ mờ xuất hiện một hình bóng, nhìn giống Thạch Trung Đường, cô mừng rỡ đang muốn gọi anh, bỗng nhiên trên lưng bị người ta đẩy một cái…
– A!
Ninh Ninh kêu lên, ngã vào bên trong.
Tất cả người mang mặt nạ đang đi lại bên trong đều dừng lại.
Một áng đỏ chiếu vào người Ninh Ninh.
Cô hơi ngẩng đầu lên, trông thấy toàn bộ màn hình phát sáng lên, nhưng không phải là ánh sáng trắng như bình thường, mà là ánh sáng màu đỏ tươi như máu, giống như màu đỏ của đèn lồ||g trước cửa, một lát sau, trên đó xuất hiện một con số, là 10, nhưng một giây sau, biến thành 9.
Cộp cộp cộp, có tiếng bước chân từ xa tới gần, Khúc lão đại thở hồng hộc đứng bên cạnh cô:
– Sao con lại ở chỗ này? Con…Con có vé không? Nhanh lên, nhanh lên, vé gì cũng được hết, mau đưa cho ba!
Ninh Ninh chưa từng bắt gặp vẻ gấp gáp như vậy của ông, gấp đến mức mồ hôi tuôn rơi từng giọt lớn, ngay cả lời nói cũng không nói rõ ràng.
Cô vội lấy tấm vé duy nhất ra.
Chưa đợi cô đưa qua, Khúc lão đại đã giật lấy, miệng nói rất nhanh:
– Một người một vé, đi vào…Vé nhân vật chính?
Con số trên màn hình đã giảm thành số 3, ánh mắt Khúc lão đại nhìn mấy chữ kia, run rẩy xé vé di:
– Đi vào thì hết giá trị…Ninh Ninh, là ai đang hại con?
– Con không biết ạ. – Ninh Ninh mù mịt ngồi dưới đất, – Con bị người ta đẩy vào ạ.
Một giây khi chiếc vé được xé, con số trên màn hình vừa lúc dừng ở số 1.
Số 1 dừng ở trên màn hình, không tiếp tục đi xuống nữa, ngay cả màu đỏ trên màn hình cũng dần dần tiêu tan, từ trái đến phải, từ màu đỏ dần dần biến thành màu trắng.
Ánh sáng màu trắng vẩy lên trên người Ninh Ninh, cô thở hắt ra một hơi, lúc này mới phát hiện cả người mình ướt sũng mồ hôi. Ánh sáng màu đỏ vẩy lên trên người Khúc lão đại.
- …Bị người ta đẩy vào?
Ông thì thầm, bỗng nhiên xông ra ngoài cửa.
Hết chương 110

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.