Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Khi Bị Xe MayBach Đâm Gãy Chân

Chương 2:




7.
Sau khi xác nhận rằng cơ thể tôi không có vấn đề gì khác, Phó Diên Xuyên đưa tôi về nhà.
Mẹ của Phó Diên Xuyên đã sắp xếp một buổi xem mắt cho Phó Diên Xuyên với Tô tiểu thư.
Trên thực tế, đây chỉ là một cuộc gặp mặt một hình thức.
Trong một cuộc liên hôn thương mại, những thứ như tình cảm gì đó đều không quan trọng.
Nhưng tôi nghe nói Tô Thanh là một cô nàng yêu đương não tàn, đồng thời cũng là viên minh châu của nhà họ Tô.
Chỉ cần Tô Thanh không đồng ý, cuộc hôn nhân này sẽ có thể xoay chuyển.
Để nhập vai trọn vẹn, ngay cả khi tôi xuống xe cũng là Phó Diên Xuyên ôm tôi xuống.
Anh đặt tay tôi ôm lấy cổ anh.
Tôi vừa muốn rút tay lại, đã bị anh ta đã ghì chặt lại.
"Đừng nhúc nhích, nếu có người phát hiện sơ hở, tôi sẽ trừ tiền cô."
Có vài người đang đứng từ xa nhìn hai chúng tôi.
Trừ tiền?
Đây không phải là muốn đòi mạng tôi à?
Tôi sống chết ôm chặt cổ Phó Diên Xuyên.
Vừa đi được vài bước, hắn đã bắt đầu thở hắt ra, "Buông tay."
Mặt tôi toàn dấu chấm hỏi:??
Bá tổng lúc nào cũng thay đổi như thời tiết thế này đấy à?
Tôi ngước lên, thế mà mặt thằng cha này đã biến thành màu gan lợn.
Một giây trước khi anh ấy sắp tắt thở, tôi thả lỏng tay.
"Ép chết tôi, cô cũng..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị tôi bịt mồm lại.
Mẹ của Phó Diên Xuyên đi tới, nhìn tôi đang nằm trong vòng tay con trai bà ta với ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Không phải có xe lăn đây sao? Để cô ta tự đẩy đi, Diên Xuyên, con đấy, đừng có con chó con mèo nào cũng ôm vào người."
Bà Phó cười lạnh một tiếng, tỏ ra rất khó chịu với tôi.
Quả nhiên, mỗi bá tổng đều có một người mẹ ngăn cản anh ta đến với Bạch nguyệt quang.
Nhưng tôi không sợ chút nào.
Tôi đến đây là để quậy đục nước.
8.
Tôi uốn éo vùi mặt vào ngực Phó Diên Xuyên cọ cọ.
"Tui là mèo, tui là mèo hoa nhỏ của anh trai, tôi là cún, tôi là chó li3m của ca ca."
Hừ nếu không phải vì tiền, còn lâu tui mới thèm nói những thứ ghê tởm như vậy.
Nói xong, tôi còn quay ra nháy mắt với bà Phó.
Phó phu nhân trợn to hai mắt, tức giận đến muốn tắt thở.
"Cô… cô cái loại hồ ly tinh này!"
Tôi cười tươi như hoa, dùng gậy ông đập lưng ông.
"Cảm ơn mẹ đã khen con thật hấp dẫn, yêu mẹ, moa moa da!"
Phó phu nhân ghê tởm đến mức suýt nữa nôn đống đồ mới ăn hồi tối ra, nói:
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô bước chân vào cái nhà này. "
"Không sao cả, con chỉ cần ca ca thôi, ca ca ôm chân cho em, em liền không đau nữa rồi!"
"Được, tôi ôm!"
Phó Diên Xuyên mỉm cười, càng ôm tôi chặt hơn, phớt lờ bà Phó và sải bước về phía trước, để bà ta một mình nhảy nhót tại chỗ.
“Thế nào, thế nào?” Tôi sấn đến chỗ Phó Diên Xuyên tranh công.
"Tốt lắm, nhớ giữ vững sức chiến đấu."
Phó Diên Xuyên đặt tôi lên ghế sofa, một lão thái thái bộ dáng ung dung quý phái bước tới, nắm lấy tay tôi và nhìn trái nhìn phải, lộ ra ánh mắt hài lòng.
Là thù hay là bạn, tôi nháy mắt có thể nhìn rõ.
Phó Diên Xuyên gật đầu ra hiệu với tôi sau đó liền bị gọi đi.
Tôi chào hỏi bà một cách nồng nhiệt, điều đó khiến bà nội Phó như mở cờ trong bụng.
Bà vẫy vẫy tay, để quản gia đưa ra một cuốn sổ đỏ.
"Cháu dâu, đây là quà mừng của bà nội."
Tôi đã từ chối. Rốt cuộc, Phó Diên Xuyên không nói rằng sẽ có thêm thu nhập kín.
Bà nội Phó nằng nặc đòi giao sổ nhà cho tôi, nhưng tôi vẫn “miễn cưỡng” và “ba lần bốn lượt” tỏ vẻ không muốn nhận.
Khi mở sổ đỏ ra, tôi thiếu chút nữa lăn ra ngất.
Đó là một biệt thự rộng 300 mét vuông ở trung tâm thành phố!
Bình thường tôi nhìn cũng không dám nhìn, lúc cưỡi con lừa điện nhỏ đi qua, tôi toàn phải phi nhanh qua vì sợ làm tổn thương đôi mắt nghèo hèn của mình.
Loại gia đình gì đây, vừa ra tay đã là một căn biệt thự siu to khổng lồ.
Chứng nhận bất động sản này làm tôi nóng đến bỏng tay.
Trong khi tôi vẫn còn sốc, bà Phó cười lạnh một tiếng:
"Nhìn đi, cái loại chưa được mở mang tầm mắt như cô, tùy tùy tiện tiện bỏ ra một cái nhà bé tí cô đã vui đến vậy, đúng là kém xa Thanh Thanh."
Bà hiểu cái gì chứ, đây là hàng trăm triệu đấy, đúng là người không có ước mơ, thật đáng thương, Đến cái loại cảm giác bỗng nhiên phất lên sau một đêm như thế này cũng không hiểu được.
Thật không biết cảm nhận!.
Tôi thầm thở dài trong lòng.
Tôi rẻ mạt đáp: “À, vâng vâng vâng, Thanh
Thanh cũng tốt đấy, nhưng con trai bà không thích, anh ta chỉ thích cái loại người th ô tục như tôi thôi.”
"Bà lợi hại thế thì đem thêm xấp giấy chứng nhận bất động sản nữa ném vào mặt tôi đi, để tôi biết thế nào là mùi vị cuộc đời."
Bà nội Phó đang ngồi một bên nắn chuỗi hạt.
"Tùy tùy tiện tiện? Có vẻ như cô có một món quà gặp mặt tốt hơn cho cháu dâu của tôi?" Mặc dù giọng nói của bà nội Phó có chút già nua, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần.
Bà nội Phó là một người cuồng cháu trai, vì vậy bà ấy mới không thèm quan tâm đ ến cái loại hôn nhân thương mại này.
Bà ấy đời này còn sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua, đến cuối cùng lại chọn một cuộc sống bình yên an ổn.
Bà luôn muốn cháu trai của mình được hạnh phúc, cùng những người thân yêu hạnh phúc suốt đời.
Phó phu nhân như quả bóng bị xì hơi, không dám nói lời nào, không ngờ Phó lão phu nhân lại nói giúp tôi, bà ta không dám phản bác.
Mọi người xung quanh đang chờ xem thái độ của Phó phu nhân.
Bà ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Đương… đương nhiên."
Phó phu nhân nước mắt lưng tròng lấy ra một bộ trang sức bằng phỉ thúy.
Mặt phỉ thúy hình giọt nước, màu sắc thanh tao trong suốt.
Bà ta đau khổ đưa nó cho tôi, tôi muốn nhận lấy nhưng bà ta không không buông, tôi liền đột ngột chộp lấy.
"Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng bảo bối của tao."
“Đây không phải là bảo bối của bà, đây là bảo bối của tôi.” Tôi kiêu hãnh ôm hộp trang sức trong tay.
Phó phu nhân: "..."
Tôi thấy cái miệng nhỏ của bà ta mím lại như sắp khóc. Từ một tiểu thư giàu có thành một người phụ nữ mất đi người mình yêu, vô cùng thiếu thốn tình cảm.
Phó Diên Xuyên đứng ở bậc thang, không biết nhìn được bao lâu, anh ta vừa định đi tới nắm lấy tay tôi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên.
Âm thanh của Phó Diên Xuyên bị cắt ngang.
"Diên Xuyên ca ca ——"
9.
Tô Thanh từ cửa bước vào, nhắm chuẩn chỗ Phó Diên Xuyên mà lao tới, giống như một quả tên lửa.
Tuy nhiên, Phó Diên Xuyên dửng dưng mà xoay người lướt sang trái.
Tô Thanh lập tức bổ nhào vào người tôi.
Hai chúng tôi ôm nhau, còn Phó Diên Xuyên đỡ lưng tôi để chiếc xe lăn không bị đổ.
Được một người con gái xinh đẹp như vậy lao vào lòng, tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện.
“Người đẹp, đừng như vậy mà, cô nhiệt tình quá rồi đó.”
Tô Thanh đứng dậy muốn nắm lấy tay Phó Diên Xuyên, Phó Diên Xuyên vội vàng nhìn tôi.
Đã đến lúc lão nương phải ra tay rồi.
Tôi quay chiếc xe lăn ra trước mặt Tô Thanh và nắm lấy tay cô ta,
“Xin chào, tôi là bạn gái của Phó Diên Xuyên.”
“Sao có thể? Anh Diên Xuyên, anh đã hứa là sẽ cưới em.” Tô Thanh nhìn Phó Diên Xuyên đang nắm tay với tôi với vẻ mặt hoài nghi.
“Xin lỗi, hôn ước của chúng ta sẽ hủy bỏ, tôi đã có bạn gái rồi,” Giọng nói của Phó Diên Xuyên lạnh lùng vang lên.
Mang theo giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Cô quyến rũ anh ấy phải không?”
“Không phải, là anh ấy yêu tôi rất nhiều, hận không thể làm chó của tôi luôn.”
Tôi đường hoàng nói phét một thôi một hồi, bắt đầu lảm nhảm điên khùng.
Phó Diên Xuyên một mặt toàn dấu chấm hỏi.
“Tôi không tin, cô nói nhảm!” Tô Thanh không kiên nhẫn nói.
“Nếu cô không tin, thì chính là bởi vì cô ghen ti với Phó Diên Xuyên có thể làm chó của tôi. Tất nhiên, nếu cô muốn, cô cũng có thể.”
Tô Thanh: “...”
Cô ta giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
Phó Diên Xuyên nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, Tô Thanh bị đẩy lùi về sau vài bước.
“Cút.”
Tô Thanh nước mắt lưng tròng, quay đầu lao vào vòng tay bà Phó để kể khổ.
Bà Phó hung hăng mắng tôi trong khi Phó Diên Xuyên đã bịt tai tôi lại.
Một lúc sau, cô ta đi đến trước mặt Phó Diên Xuyên, hoàn toàn không còn sự tức giận khi nãy nữa.
Có vẻ là đã nghĩ thông suốt, muốn thay đổi chiến lược.
Cô ta định gọi Phó Diên Xuyên thì bị tôi ngắt lời:
“Cưa~ cừa”
Tôi quyến luyến gọi như thể đã từng gọi cả trăm ngàn lần.
“Anh, em chóng mặt quá, anh đưa em đi nghỉ đi!”
Phó Diên Xuyên bế ngang tôi, quay một vòng và “vô tình” xua cho Tô Thanh lùi lại vài bước.
Cô ta chết lặng.
“Bạn gái tôi chân dài quá, thông cảm.”
Đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Thanh, Phó Diên Xuyên ôm lấy tôi, bước đi mà không quay đầu lại.
10.
Nhà họ Tô và nhà ho Phó là hai gia tộc có mối quan hệ qua lại thân thiết, để giành lại trái tim của Phó Diên Xuyên, Tô Thanh liền trực tiếp đến nhà họ Phó ở.
Phòng của cô ta được sắp xếp ngay cạnh phòng Phó Diên Xuyên.
Là bạn gái của anh ấy, tôi đương nhiên phải ở cùng phòng với anh ấy rồi.
Phó Diên Xuyên sớm đã tắm rửa và nằm trên giường dùng máy tính bảng để xử lý công việc.
Trách không được nhiều người muốn theo đuổi anh ta đến vậy.
Bởi vì anh ta quá quyến rũ.
Bộ đồ ngủ cổ chữ V, dáng người tiêu chuẩn khiến người ta không rời mắt được.
Anh cầm ly nước lên uống, bắt gặp ánh mắt to mò của tôi, suýt chút nữa thì phun nước trong miệng ra, ho một tiếng, hầu kết khẽ lăn, nước chảy xuống ngực rồi biến mất ở nơi tôi không thể nhìn thấy.
Tôi sững sờ, bất giác thốt lên câu thoại kinh điển:
“You are so hot.”
Phó Diên Xuyên: “...”
Nhìn thấy anh ta trấn kinh, có cảm giác e thẹn như một cô gái mới lớn bị đùa giỡn, tôi nhận ra rằng tôi thế mà dám nói những lời vô lễ như vậy với thần tài.
“Cái gì …”
Còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên chạy tới chỗ tôi.
Không thể nào, anh ta không phải xấu hổ đến mức muốn ám sát tôi đấy chứ?
Hơi thở ấm áp của Phó Diên Xuyên phả l3n đỉnh đầu tôi, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.
Tôi định nói gì đó thì anh đặt ngón trỏ lên môi tôi.
Một bóng đen đứng lù lù sau khe cửa.
Hóa ra là có ai đó đang đứng trong góc nghe trộm chúng tôi.
Lúc này, với tư cách là một người làm công xuất sắc, tôi sẽ phải chủ động cùng sếp phân ưu.
Tôi hoàn toàn nhập vai rồi.
Trước khi Phó Diên Xuyên nói gì đó, tôi cho anh âý một cái nhìn trấn an.
Ra vẻ tin tui đi, tui quen rồi.
Tôi bật điện thoại và tìm chiếc video đã chuẩn bị sẵn.
Những âm thanh mờ ám khó tả nhanh chóng lấp đầy căn phòng.
Tôi nhướng mày nhìn Phó Diên Xuyên, không ngờ ánh mắt anh ấy lại có chút lảng tránh, thùy tai còn đỏ bừng.
Nói trong lòng không có sóng gió là nói dối, dù sao tôi cũng không thường xem những thứ như thế này.
Tôi giả vờ bình tĩnh.
“Các người không biết xấu hổ hay sao, không cho người ta ngủ à!!” Tô Thanh tức giận đập cửa.
Tôi lại vặn âm lượng cao hơn, cố gắng mà lắng nghe nha cô gái!
Tô Thanh: “...”
Không lâu sau, cô ta cũng rời đi, tiếng bước chân như muốn giẫm nát cả sàn nhà.
“Tôi phát huy không tệ chứ?” Tôi vỗ ngực tự tin.
Phó Diên Xuyên nhéo nhéo lông mày và nói: “Thực ra tôi chỉ muốn tắt đèn để cắt đứt hy vọng của cô ta thôi.”
Tôi: “...”
Sao anh không nói sớm hả!!
Tôi bày ra vẻ không bị khuất phục, nói:
“Đừng lo lắng, tôi có kinh nghiệm, làm như thế hiệu quả sẽ càng bùng nổ hơn.”
Ngay khi anh định nói chuyện thì lại có một bóng đen khác xuất hiện ở cửa.
Bộ nhà này thích cosplay bóng ma lắm à!!
11.
Tôi tiếp tục bật video lên.
Lần này là một tiếng cười thầm khúc khích.
Cứ được mấy giây lại truyền đến một tiếng…
Âm thanh ma quỷ này vang lên cả tiếng đồng hồ, làm tôi tê liệt. Khuôn mặt của Phó Diên Xuyên tối sầm lại, anh ấy nhìn tôi
chằm chằm mà không nói lời nào, khiến tôi sợ hãi.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có muốn lấy cái này làm tư liệu không?”
Không lẽ anh ta đang trách tôi có đồ tốt mà không chịu chia sẻ sao?
Phó Diên Xuyên: “...”
Tôi chân thành tỏ vẻ muốn chia sẻ cho anh ta.
“Em còn nhiều loại lắm, share giá rẻ cho anh. Chỉ 998 tệ thôi, không 888, à không chỉ 688 thôi.”
“Im đi, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Anh tức giận quay lưng lại.
Chắc cũng vì thiếu hiểu biết nên tự ti, mặc cảm. Tôi hiểu mà.
Có lẽ do ảnh hưởng từ âm thanh ma quỷ kia, đêm hôm đó, tôi dã có những giấc mơ không nói thành lời.
Trên bàn ăn tối ngày hôm sau.
Bốn người chúng tôi mang theo 8 cái quầng thâm, quầng thâm của người này lại nặng hơn người kia.
Nếu sự bất bình của bà Phó và Tô Thanh có thể hóa thành lưỡi dao chắc có thể xiên tôi 10 phát.
Còn bà nội Phó khuyên thanh niên Phó Diên Xuyên phải biết kiềm chế bản thân.
Phó Diên Xuyên sắc mặt tái xanh, không quên kéo tôi xuống nước.
“Là Chiêu Chiêu quá dính người, sau này chúng con sẽ chú ý, phải không em?”
Anh bóp mặt tôi, nụ cười giả tạo trên mặt làm tôi rùng mình.
“Vâng.” Tôi bẽn lẽn đấm vào ngực anh bằng nắm tay nhỏ bé của mình.
Anh ta bị tôi đấm đến nỗi như muốn tắt thở đến nơi.
Tô Thanh thô bạo cắt miếng bít tết trên đ ĩa, như thể trên đó là thịt của tôi.
Phó phu nhân bảo tôi đừng có tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn lại thân phận của mình một chút.
“Tôi không thích làm thiên nga, tôi muốn làm chim sơn ca.”
Tôi đơn giản là không muốn tiếp tục cãi vã, liền giả vờ điên khùng ngốc ngếch với bà ta.
“Tim tôi loạn nhịp, tình yêu rực cháy như ngọn lửa. Khi anh mỉm cười, em như là kẻ phát điên,..”
Tôi chưa kịp hát xong câu thì bà ta đã bịt tai bỏ chạy.
“Aizz, đừng đi, tôi cho phép bà được thưởng thức giọng ca của tôi không mất tiền mà.”
Nhìn bóng lưng rời đi vội vàng của bà Phó, haiz, thực sự không có ai bị giọng hát ấn tượng của tôi mê hoặc ư.
12.
Tô Thanh chặn tôi vào góc tường, mắng tôi không biết xấu hổ.
Cô ta cảnh cáo tôi không được đến gần Phó Diên Xuyên.
“Diên Xuyên ca ca đối với cô chỉ có hứng thú nhất thời thôi, nếu cô còn tỉnh táo thì nên rời đi càng sớm càng tốt.”
Tôi nghiêm túc gật gật đầu.
Cười chết mất, đó không phải chỉ là hứng thú nhất thời mà là một giây cũng chưa từng.
“Tôi nói cho cô biết, Phó gia sẽ không chấp nhận cô đâu.”
“Ừm.”
Không chỉ Phó gia, ngay cả bản thân Phó Diên Xuyên cũng sẽ không chấp nhận.
“...”
Bất kể cô ta có nói gì, tôi cũng chăm chỉ gật đầu đáp lại.
Cô ta sốt ruột đến phát hỏa rồi, tôi tỏ ra bộ dạng không hề quan tâm.
Cô ta liền chuyển sự tập trung của mình lên người Phó Diên Xuyên.
Cô ta bắt đầu mặt dày bám theo Phó Diên Xuyên, tìm mọi cách để theo anh ta đến công ty.
Phó Diên Xuyên bị cô ta làm phiền khó chịu đến mức trực tiếp đưa ra điều kiện.
Nếu như tôi trong vòng một tuần có thể khiến Tô Thanh từ bỏ việc đeo bám anh ta thì sẽ cho tôi năm trăm vạn.
Tôi nghe xong hai mắt đều phát sáng như đèn pha ô tô.
Cho dù có phải khiến Tô Thanh thích tôi tôi cũng phải lấy được năm trăm vạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.