Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 48: Kỳ quang




Tác giả: đọc tới đây có lẽ nhiều bạn sẽ thắc mắc mắc tại sao tác không cho Vô Minh gặp lại Tiểu Hàn, không phải là tác ghét hắn đâu, là do mạch truyện, rồi họ sẽ được gặp lại vào một ngày không xa, các bạn nhỉ.... “ cười “.
......................
°°°°°°°°°°°°°°°
Cửa sau Lâm gia, Khả Hân có hơi luyến tiếc khi phải chia tay với Vô Minh, sau khi cùng nàng hàn huyên một buổi hắn quyết định trở về, dù sao nơi này đã không còn là nhà của hắn. Nàng mặc dù không muốn nhưng cũng chẳng thể giữ hắn lại, chỉ đành buông xuôi, đem một chút tâm tư chôn xuống đáy lòng.
--“ Tạm biệt, ta sẽ trở lại thăm nàng”.
Hắn mỉm cười vẫy tay sau đó từ từ bước đi, nàng đứng đó im lặng nhìn hắn cho đến khi bóng hắn khuất trong biển người mới chầm chậm trở vào.
Trên con đường nhỏ trong trấn Khu Phong, Vô Minh đang thong thả rảo bước. Lần này tuy không thể gặp nàng nhưng cũng làm tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng hắn được gỡ bỏ, tâm tình cũng vì thế mà nhẹ nhõm hẳn đi. Đảo mắt nhìn về những hàng quán bên đường, hắn lại nhớ về ngày xưa, lúc mà hắn vừa chân ướt chân gáo tới đây, cũng có ước vọng, cũng phấn đấu như bao người khác, ngẫm lại quảng thời gian qua, thật là một chặng đường dài.
Hít sâu một hơi, hắn lại tiếp tục bước đi, chợt hắn nhìn thấy bên đường chỗ một cái sạp hàng đen đúa, một phụ nhân đang ngồi dưới đất dựa lưng vào vách khóc nức nở. Mày khẽ nhíu, hắn liền bước tới sạp hàng đó.
--“ Đại thẩm người không sao chứ “.
Hắn cất tiếng gọi. Phụ nhân nghe thấy có người liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước cửa có một thiếu niên dáng người thanh tú, thân thiện.
--“ Công tử, có chuyện gì sao”.
Bà cố lau đi giọt nước mắt, giọng khàn khàn hỏi.
--“ Đại thẩm, người không nhớ ta sao”.
Hắn nhẹ hỏi.
--“ Ngươi la đúng rồi ngươi là người mấy năm trước có ghé qua mua đồ ở sạp ta đúng không “.
Bà như nhớ ra liền nói, tuy người mua đồ rất nhiều nhưng bà vẫn nhớ hắn vì hắn là người mua đặc biệt, trước nay không có ai mua một lần hết hàng như hắn.
--“ Đúng rồi, sao đại thẩm lại ngồi khóc ở đây dậy “.
Hắn có chút quan tâm hỏi.
--“ Không dấu công tử, con gái ta vừa nãy vừa bị người ta bắt đi”.
Bà cố nén đau thương nói.
--“ Cô nương ấy vì sao mà bị bắt “.
Hắn tò mò hỏi.
--“ Con trai gia chủ Thương gia thích con gái ta muốn đem nó làm thiếp, thế nhưng bị mẹ con chúng ta nhất quyết cự tuyệt, thế nên hôm nay đã đem người tới bắt con gái ta đi”.
Bà có chút oán giận nói ra.
--“ Hừ... Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt con gái nhà người ta thật là khốn kiếp”.
Hắn tức giận nói.
--“ Biết làm sao đây, Thương gia co gia thế rất lớn, lại có quan hệ với Thất Tinh tông, những người bình thường như chúng ta không thể đối phó nổi “.
Bà chua chát nói.
--“ Hừ... Đại thẩm, người theo ta”.
Hắn hừ lạnh một tiếng, khum xuống kéo tay phụ nhân bước đi.
--“ Chúng ta đi đâu “.
Bà bị hắn kéo đi ngỡ ngàng hỏi.
--“ Chúng ta đi đòi người “.
..........................
Thương gia, một gia tộc hạng hai ở trấn Khu Phong, thế lực không hề nhỏ, lại thêm phu nhân của gia chủ Thương gia Thương Chính Hiền là con gái của Tông chủ Thất Tinh tông, một tông môn lớn tại Nam Cương, cũng vì thế mà người Thương gia luôn hung hăng hóng hách, người người đều ghét.
Hiện tại cửa lớn Thương gia mà không ai dám đụng kia lại có một người ầm ầm đạp cửa, bọn gác cửa còn chưa kịp chạy ra mở cửa, cánh cửa đã bị Vô Minh đá bay, lại vô tình văng trúng mấy tên đang chạy ra khiến bọn họ bất tỉnh nhân sự. Hắn kéo phụ nhân xông thẳng vào sân lớn Thương gia quát lớn.
--“ Lũ chết dẫm Thương gia, mau lăng ra đây cho ta”.
Phụ nhân nhìn khí thế của hắn có chút động dung, thiếu niên trước mặt rốt cuộc là ai, lại có can đảm như vậy.
Môn nhân Thương gia nghe thấy có người dám đến quấy rối liền gậy gộc xông ra, mấy tên tộc nhân cũng hùng hổ kéo ra, trong đó có cả gia chủ Thương gia Thương Chính Hiền.
--“ Tên chết tiệt này dám xông vào Thương gia làm loạn “.
Thương Chính Hiền vừa ra tới liền quát lớn.
--“ Ah... Thì ra là tên nhải nhép ngươi, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi “.
Vừa nhìn thấy Vô Minh lão liền khinh bỉ nói, một tên phàm nhân cũng dám tới chỗ của hắn làm loạn.
Vô Minh không nói gì, vận nội lực vào chân, dậm mạnh xuống đất một cái khiến cho nền đá dưới chân nứt thành mạng nhện 🕸, đám người Thương gia nhìn thấy một màng này thì kinh ngạc, tên trước mặt rõ ràng không có hồn lực, chỉ là một người bình thường, thế nhưng một cước lại có thể làm ra uy thế như vậy, rốt cục là chuyện gì, không lẽ tu vi của hắn vượt xa sự cảm ứng của bọn họ hay là hắn đang cố tình che giấu tu vi.
--“ Ngươi muốn gì “.
Thương Chính Hiền có chút e dè nói.
--“ Đòi người “.
Vô Minh lạnh nhạt đáp.
--“ ở đây không có người ngươi tìm, mau cút cho ta”.
Lão tuy có chút e ngại nhưng vẫn khí thế quát.
--“ Người vừa sáng các người cướp về “.
Vô Minh chẳng hề đoái hoài tới thái độ của lão, vẫn lạnh nhạt nói.
--“ Đã nói không có, ngươi còn càn quấy đừng trách chúng ta không khách khí “.
Lão gằng giọng nói.
--“ Nếu không giao ra ta sẽ tự tìm “.
Hắn vẫn dùng thái độ không quan tâm nói.
--“ Chết tiệt 💀, mau đánh chết hẳn cho ta”.
Lão bị thái độ của hắn làm cho tức giận liền quát lên, mấy tên kia được lệnh liền hung hăng xông tới.
Binh, binh, bốp, bốp........
Chỉ thấy mười mấy tên liên thủ lại bị hắn mấy chiêu đánh cho chèm bẹp, nằm sấp mặt dưới đất.
--“ Ngươi,... Ngươi... “.
Thương Chính Hiền tức tới á khẩu.
--“ Ngươi dừng tay”.
Bỗng một tiếng quát tháo vang lên, phía bên kia một thanh niên mặc hoa phục đang đứng dùng dao kề lên cổ Thủy Nhạc.
--“ Ngươi mà bước thêm bước nữa ta liền giết chết ả tiện nhân này “.
Tên đó gằng giọng nói, hắn chính là con trai của Thương Chính Hiền, là kẻ định bắt Thủy Nhạc về làm thiếp, đang định động phòng cùng nàng ai ngờ lại bị phá đám.
--“ Nhạc nhi”.
Phụ nhân nhìn thấy liền hoảng sợ kêu lên.
--“ Hừ.... “.
Vô Minh không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tên kia đang đứng đắc ý bỗng cảm thấy cạnh hàm đau nhói, bỗng chốc khi hắn còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị đánh bay ngã nhào dưới đất, đứng bên cạnh là Vô Minh đang vươn nắm đấm 🥊, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không có ai kịp nhận ra chuyện gì, tốc độ của hắn đã đạt đến xuất quỷ nhập thần.
Tên kia nằm dưới đất, quai hàm bị đả lệch hẳn sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
--“ Thanh nhi... “.
Thấy con mình bị đả thương Thương Chính Hiền nổi giận hét lên, không để ý gì cả, hung hãn xông tới. Chân mày Vô Minh khẽ nhíu, nội lực vận chuyển, tức khắc lao đến tung một chưởng vào ngực lão, đem lão chấn bay ầm ầm vào trong một căn đình viện, một cái tu vi Hồn tướng ngũ giai như thế bị đánh bay, không rõ sống chết, sao khi đánh bay lão hắn liền dẫn người hiên ngang rời trong ánh mắt sợ hãi của những người trong Thương gia.
..........................
--“ Đa tạ ân nhân cứu giúp, mẫu nhi chúng ta không biết lấy gì báo đáp “.
Về tới sạp hàng hai mẹ con phụ nhân liền quỳ xuống cảm kích nói.
--“ Không cần, không cần, hai người làm như dậy ta thật nhận không nổi a, đại thẩm, Nhạc cô nương hai người đứng lên đi”.
Vô Minh khó xử nói.
--“ Nếu không có người Nhạc nhi của ta đã bị người làm nhục rồi “..
Hai người bề bộn đứng dậy.
--“ Chuyện nên làm thôi, với lại hai người vẫn chưa hết rắc rối đâu “.
Vô Minh thần tình bình thản nói.
--“ ý công tử là “.
--“ Ta nghĩ đám người Thương gia nhất định sẽ tới nữa, hai người tiếp tục ở đây nhất định không an toàn “.
Hắn tinh tường nói
Nghe hắn nói xong thần sắc hai người liền trùng xuống khó coi. Lời hắn nói đúng là sự thật.
--“ Hay là hai người rời đi cùng ta đi”.
Suy nghĩ một chút hắn liền nói ra.
--“ Đi theo công tử sao”.
Hai người có chút ngạc nhiên hỏi.
--“ Ừm, ta định rời nơi này, nếu muốn hai người có thể đi cùng ta”.
Hai người nghe hắn nói suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói.
--“ Xin công tử cho chúng ta theo cùng, sau này nhất định sẽ tận tâm hầu hạ người “.
--“ Hầu hạ thì không cần đâu, nếu dậy thì chúng ta liền phải rời đi hôm nay “.
Hắn xua tay nói.
--“ Đi ngay sao”.
Hai người ngạc nhiên hỏi.
--“ Ừm... Để tránh gặp phải phiền phức “.
..........................
°°°°°°°°°°°°°°°°°°
ở giữa hoang mạc Hoang Mang, nơi chia cắt Nam Cương cùng Trung Thổ, một nơi khô cằn, nứt nẻ, trong bầu trời đêm tĩnh mịch nơi đây càng toát lên vẻ lạnh lẽo hắc ám. Đột nhiên từ mặt đất, một cột sáng khổng lồ xuyên thẳng tầng không chiếu thẳng le trời, như muốn xuyên qua cửu trùng thiên mà thoát ra khỏi vũ trụ rộng lớn, cột sáng hùng vĩ đến mức cho dù ở ngoài ngàn trượng vẫn có thể nhìn thấy. Hàng loạt con người bị cột sáng thu hút, ánh mắt không ngừng hướng về phía đó mà trở nên nóng bỏng.
--“ ở giữa hoang mang xuất hiện dị bảo “.
Một âm thanh la toáng không biết từ đâu vang lên kéo theo sự xôn xao khắp Linh Hoàng đại lục, tất cả không tự chủ mà nhìn về phía đó từng cái tham lam bắt đầu dậy sóng, cột sáng ấy chính là báo hiệu của kỳ bảo xuất thế.
.......................
--“ Công tử người mau nhìn kìa “.
Thủy Nhạc ngồi trên lưng lộc vằn ngạc nhiên đưa tay chỉ về phía cột sáng.
--“ Cái này, chẳng lẽ chính là kỳ bảo xuất thế sao”.
Vô Minh cũng rung động không thôi, bọn họ hiện tại ở rất gần Hoang Mang nên cột sáng kia cũng trở nên hùng vĩ hơn.
--“ Kỳ bảo xuất thế sao”.
Nàng kinh ngạc hỏi.
--“ Ừm chúng ta đi xem...”.
...........................
_________________[lạc kỳ nam]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.