Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 4: Ta là phế vật sao




-- " Tên ngốc, ngươi đã tỉnh rồi à".
Nghe giọng nói, mặt Vô Minh đen lại. Không ai khác chính là nha đầu Lâm Khả Hân, nhớ tới những trò đùa quái ác của nàng làm hắn chợt rùng mình.
Không đợi hắn trả lời nàng đã lao vào phòng, đến bên cạnh hắn bắt đầu táy ngoáy xem xét hắn.
-- "Được rồi, được rồi ta đã ỗn rồi, không cần lo lắng".
Nhìn nàng hắn cũng không khỏi nhủ thầm, nha đầu này cũng là một tiểu mỹ nhân, dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã lộ ra vẻ đẹp sắc nước, nhất là đôi mắt long lanh màu đen tuyền kia vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Chắc chắn sau này sẽ hại không biết bao nhiêu nam nhân.
-- "Ừm, ta thấy ngươi đích thật là đã khỏe a".
Vừa nói nàng vừa vổ vai hắn bộp bộp.
-- "Khả Hân muội đừng trêu chọc đệ ấy nữa"
Một âm thanh khả ái truyền vào, không ai khác chính là tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng của hắn Lâm Tiểu Hàn.
-- "Ư, muội có trêu hắn đâu, đang xem hắn có khoẻ hay không thôi mà".
Khả hân vẻ mặt bất mãn, bĩu môi nói.
-- "Tỷ, tỷ".
Hắn thấy Tiểu Hàn liền chào. Nàng nhìn hắn nhẹ mĩm cười.
-- "Tỷ đến đưa ta đi thử tư chất sao".
-- "Không cần đi ta mang đến cho ngươi rồi đây.
Khả Hân vừa nói, tay vừa động từ trong chiết nhẫn trên tay lấy ra một khối cầu ngọc bích to như trái dừa khô.
-- "Đây, đây là..."
Mồm hắn mở lớn có thể nhét cả một quả trứng lộn,mằt nhìn chằm chằm vào cái nhẫn.
-- "Đây là trữ vật giới chỉ phụ thân mới cho ta, có đẹp không".
Nàng lắc lắc bàn tay nhỏ vẻ mặt đầy cao hứng, cái Trữ Vật Giới Chỉ này không phải ai cũng có đâu.
-- "Cho ta xem".
Hắn vô tư chộp lấy tay nàng, lật qua lật lại soi mói cái nhẫn. Nội tâm hắn vô cùng kinh ngạc, bản thân là một nhà bác học hắn vô cùng hiểu rõ về logic không gian học. Thế mà cái nhẫn này lại có thể chứa đựng một thứ có thể tích lớn hơn nó rất nhiều, phá vỡ mọi nguyên tắc mà hắn biết. Soi mói xong, hắn ngẩn đầu lên thì phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của nàng hắn mới chợt nhận ra là mình bị lố.
-- "Ách! Thất thố quá, ta xin lỗi cũng tại vì ta hướng thú cái trữ vật giới chỉ đó quá.
Hắn gãi đầu cười cười.
--" Không, không có gì".
Nàng e thẹn cúi đầu, bị hắn tự dưng nắm tay nội tâm nàng vô cùng ngượng ngùng.
-- " E hèm, hai người các ngươi có thôi đi không, bắt đầu kiểm tra đi".
Lâm Tiểu Hàn thấy mình bị bỏ sang một bên, tằng giọng bất mãn nói.
Vô Minh nhìn nàng cười, cô nàng này có phải đang ghen rồi không.
-- "Ân, đệ biết rồi".
Hắn nhẹ gật đầu với nàng sau đó quay sang hỏi Lâm Khả Hân.
-- " Cái này sài thế nào".
-- " Ta nói ngươi đó nói chuyện lịch sự một chút được không. Chỉ cần đặt tay lên như thế này là được".
Nàng bất mãn nhìn hắn, nhẹ đặt tay lên Tinh Hồn châu, khi tay nàng vừa chạm vào Tinh Hồn Châu liền tỏa ra hào quang, tức thì một cổ sương khí lan ra nhập vào nàng, sau đó một dãy thông tin hiện ra.
-+ Tinh hồn: tam nguyên.
-+ Thuộc tính: hỏa, phong.
-+ Cấp độ: hồn sĩ ngũ giai.
Miệng hắn há ra, vô cùng kinh ngạc. Cái nha đầu này dậy mà là một siêu cấp thiên tài a, kinh khủng, quá kinh khủng.
-- "Ta quên nói với đệ, Khả Hân chính là một thiên phú tuyệt đỉnh".
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn Lâm Tiểu Hàn nhẹ cười trả lời.
--" Ta mà lị, hìhì.."
Lâm Khả Hân tay chống nạnh, mặt vển lên vẻ rất đắc ý.
--" xìii, có gì hay.."
Vô Minh khịt mũi nói
--" hứ, thế ngươi thử xem".
--" Được rồi xem ta đây".
Hắn soắn tay áo lên, hiên ngang bước tới đặt tay lên Tinh Hồn châu, một cổ sương khí nhập vào cơ thể thế nhưng hắn lại không cảm thấy gì, trong lòng không khỏi than" thật là phi diệu".
Một dòng thông tin hiện ra vẽn vẹn mấy chữ.
-+ Tinh hồn: không.
-+ Thuộc tính: không.
-+ Cấp độ: không.
Nhìn dòng thông tin của mình hắn không khỏi hoang mang nhìn về phía Lâm Tiểu Hàn.
--" Tỷ, thế này là sao".
--" Cái này,.. cái này..".
Nàng ấp úng vô cùng khó nói.
-- " Tiểu Hàn tỷ, cái này Vô Minh hắn không thể tu luyện đúng không".
Lâm khả Hân chợt lên tiếng.
--" Ừm, linh hồn đệ ấy không có sản sinh ra tinh hồn, không thể tu luyện được".
Lâm Tiểu Hàn khẽ gật đầu vẻ mặt khó nói.
-- " Cái gì, ta không tin, chắc là có sai lầm, phải thử lại".
Hắn la lên, tay lại đặt lên Tinh Hồn châu một lần lại một lần kết quả vẫn là không.
--" kh.. không thể nào, tại sao lại như dậy".
Hắn tuyệt vọng ngồi bệt suống đất, dù tâm trí đã lão niên nhưng đã kích này thật quá lớn khiến hắn không thể chấp nhận nỗi, không thể tu luyện ở cái thế giới này chẵng khác nào rác rưởi phế vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.