Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 7: Xung đột




Đường Minh Hề khoác thêm một lớp áo khoác, vội vàng chạy từ trên tầng 2 xuống chỗ chuồng ngựa.
Cùng lúc đó, trong đầu cậu cũng dần dần hiện lên những ký ức của nguyên chủ về Hoắc Nhất Nhiên.
Gã ta là tên bia đỡ đạn thứ hai sau “Đường Minh Hề” trong nguyên tác, nói về trình độ tự tìm đường chết thì một chín một mười, tuổi tác của gã cũng xấp xỉ với Diệp Hành, năm nay vừa mới tròn 18, là thằng cháu trai họ hàng xa của Đường Minh Hề.
Tuy nói là cháu trai, nhưng bởi vì gã và Đường Minh Hề cùng nhau lớn lên, nên trong hai người càng giống một cặp thanh mai trúc mã hơn.
Từ nhỏ Hoắc Nhất Nhiên đã sống ở nhà họ Đường, cùng Đường Minh Hề làm hết trò này đến trò khác, không có chuyện ác nào không làm, gã cực kì sùng bái và ỷ lại Đường Minh Hề, đến mức mà cậu nói gì gã cũng nghe nấy.
Giống như một con cún sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì chủ nhân bảo vậy.
Chờ tới khi Đường Minh Hề chạy tới chỗ chuồng ngựa thì Hoắc Nhất Nhiên đã giơ cao roi ngựa trong tay, quật xuống một cái thật mạnh, còn mang theo một âm thanh ghê người, “vút” một phát đập thẳng vào lưng Diệp Hành. Ngay lập tức, da thịt trên người hắn bong tróc, máu me bay tứ tung.
Thiếu niên kia chỉ có thể kêu lên một tiếng, tim phổi bị ảnh hưởng, trên khóe miệng còn tràn ra một chút sắc đỏ của máu.
Nhưng ánh mắt của hắn lại trông giống như ác quỷ, tròng mắt chỉ toàn màu đen, không có một chút tia sáng.
Cực kỳ âm u, dính chặt vào Hoắc Nhất Nhiên, như thể đang nhìn một kẻ sắp chết vậy.
Sắc mặt của Đường Minh Hề biến đổi, trước khi Hoắc Nhất Nhiên định ra tay đánh đòn thứ hai thì cậu đã lập tức quát lớn: “Dừng tay lại!”
Hoắc Nhất Nhiên thu lại roi ngựa, nhìn thấy Đường Minh Hề, khuôn mặt ác độc lập tức biến mất, thay vào đó là giọng tươi cười nịnh nọt: “Chú nhỏ!”
Sau đó, gã ý thức được Đường Minh Hề nói cái gì, lập tức bĩu môi: “Sao chú lại nói giúp tên phế vật này cơ chứ.”
Đường Minh Hề thoáng dừng chân lại, lúc này mới nhìn thấy rõ toàn cảnh xung quanh.
Ngoại trừ Hoắc Nhất Nhiên và Diệp Hành đang đứng đây, bên cạnh còn có cả Đường Nặc với gương mặt trắng bệch đứng đó!
Mấy người hầu thì nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, trên nền tuyết rơi rụng một đống áo quần, còn có cả một vết kéo dài như thể vừa có người bị lôi kéo ra đây vậy, hắn là khi Hoắc Nhất Nhiên kéo Diệp Hành ra đây, hai người giằng co nhau rất kịch liệt mới có dấu vết sâu như vậy.
Đường Minh Hề tim đập thình thịch, đặc biệt là khi Diệp Hành nhìn qua chỗ cậu, cậu cảm nhận thấy hận ý của hắn đang cắm thẳng vào người mình.
Đường Minh Hề: …… Đáng sợ quá huhu QvQ
Cậu sợ đến mức cả người từ trên xuống dưới lạnh tanh rồi đây này!
Nam chính à, oan có đầu nợ có chủ, là Hoắc Nhất Nhiên đánh cậu chứ không phải tôi đánh cậu nha!
Đường Minh Hề hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Nhất Nhiên, nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Nhất Nhiên cười thật tươi, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Chú nhỏ, cháu nghe nói tên phế vật Diệp Hành này đẩy chú ngã cầu thang nên mới chạy tới đây giúp chú xả giận. Kết quả là cháu còn phát hiện tên phế vật này dám trộm đồ nhà mình!”
Từ nhỏ Hoắc Nhất Nhiên đã coi Đường Minh Hề là “đấng”, lúc nghe được tin Đường Minh Hề bị thương, gã đã lập tức chạy đến nhà họ Đường, mục đích cũng là để dạy cho Diệp Hành một bài học.
Trong lòng gã, cuộc đời Đường Minh Hề từ trước tới nay đều rất đẹp, chỉ có duy nhất một vết nhơ khó rửa mang tên Diệp Hành.
Là chú cún trung thành bậc nhất của Đường Minh Hề, tất nhiên là thấy Diệp Hành lần này phải cắn hắn lần đấy, cắn tới mức xé cả da cả thịt của hắn xuống, không thể để Diệp Hành sống thoải mái được!
“Trộm đồ?” Đường Minh Hề nghĩ thầm trong lòng “Lại tự đi tìm đường chết rồi haiz, thằng cháu ngu ngốc”, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Cậu ta trộm cái gì?”
“Nó trộm quần áo nhà ta!” Hoắc Nhất Nhiên liếm liếm đầu lưỡi, dùng chân khều khều đống quần áo trên mặt đất, ra vẻ khinh miệt, nói: “Một thằng con rể tới nhà ta ở rể như nó, vừa nghèo hèn vừa phế, làm gì có tiền mà mua quần áo? Mà trên mặt đấy toàn những thứ đồ xa xỉ, đắt đỏ, nếu không phải trộm của nhà ta thì là cái gì?”
Đường Minh Hề nhìn kĩ đống quần áo trên mặt đất, bất ngờ phát hiện Hoắc Nhất Nhiên nói hình như cũng hơi hơi đúng.
Trên mặt đất nào là tây trang, nào là áo gió, rồi thì áo khoác, còn có cả chăn bông nữa, đều không phải những thứ Diệp Hành có thể sử dụng ở nhà họ Đường.
Thập chí có vài món còn được thêu cả ký hiệu nhà họ Đường nữa.
Cậu nhíu mày tự hỏi một lát, ánh mắt lập tức bắt được sự khác thường của Đường Nặc, phút chốc hiểu ra tất cả mọi chuyện.
—— Đây đều là quần áo mà Đường Nặc trộm tới cho Diệp Hành!
Đúng rồi, chỉ có thể là vậy, Đường Minh Hề thầm nghĩ.
Thân là người bạn tốt của Diệp Hành, Đường Nặc sẽ không đành lòng nhìn thấy hắn phải chịu lạnh chịu rét giữa mùa đông như thế này, bởi vậy nên đã trốn tránh người hầu nhà họ Đường, trộm cho Diệp Hành mấy bộ quần áo dày dặn.
Ai mà ngờ được lại bị “tên phản diện ngu ngốc” Hoắc Nhất Nhiên nào đó bắt gặp, gã ta rõ ràng biết rằng đây là quần áo Đường Nặc đưa cho hắn, vậy mà lại vẫn muốn trợn mắt nói dối, lấy cái lý do Diệp Hành trộm đồ để bôi nhọ hắn.
“Chàng rể đô thị” là một cuốn tiểu thuyết kể về quá trình nghịch tập của nam chính, giai đoạn đầu nam chính cực kì thảm, cực kì xui xẻo.
Chuyện trong buổi họp thường niên tối nay còn chưa xuống đã lại xảy ra chuyện này, mà lần nào cũng có liên quan tới “người vợ cả phản diện” là cậu đây. Hận thù của hắn với cậu tăng cao cũng không có gì là vô lý.
Đường Minh Hề suy nghĩ đến mức đầu óc muốn nổ tung luôn rồi.
Diệp Hành nửa quỳ trên mặt đất, lung lay chống đỡ cơ thể mà đứng lên, ho mấy tiếng, ho ra cả máu, thanh âm nghẹn ngào: “Tôi không trộm đồ.”
Nói xong câu đó, chính Diệp Hành cũng sửng sốt một chút: Mình giải thích với tên xấu xa này có tác dụng gì?
“Không trộm?” Hoắc Nhất Nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt của gã thuộc dạng tươi sáng, lại trông cực kì trẻ trung, cười rộ lên mang theo một chút tà khí: “Ý của mày là tao hiểu lầm mày, còn đống quần áo có cả ký hiệu nhà họ Đường này chúng nó có cánh, tự bay đến phòng mày á hả?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Đường Nặc trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Diệp Hành, lòng bàn tay còn không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Không sai, quần áo này là do y trộm mang tới đây cho Diệp Hành, sau khi trọng sinh trở về, y vẫn chưa có cơ hội nào để gặp mặt nói chuyện riêng với Diệp Hành.
Hôm nay vất vả lắm mới tìm được cơ hội, chuẩn bị cho vị gia chủ nhà họ Diệp trong tương lai này một phần ân tình, kết quả là ân tình còn chưa cả đưa đến đã bị Hoắc Nhất Nhiên bắt gặp ngay ở bên ngoài cửa!
Trong trí nhớ của y, kiếp trước cũng xảy ra một chuyện như vậy, Đường Nặc tương kế tựu kế đơn giản, chuẩn bị vào lúc Diệp Hành sắp bị phạt thì lại tới tặng cho hắn một cái ân tình lớn hơn!
Y sống hai đời, cực kì tự tin mình sẽ có cách để giúp Diệp Hành thoát vây.
Nhưng mà Hoắc Nhất Nhiên từ nhỏ đã là chó theo đuôi chủ, mà chủ ở đây lại chính là Đường Minh Hề, đối với y không có chút hảo cảm nào, nếu gã phát hiện mình trộm lấy quần áo mang cho Diệp Hành thì hình tượng một người em trai hoàn hảo y mất công tạo nên trong mắt Đường Vân phút chốc sẽ vỡ vụn.
Đường Nặc vẫn hơi có chút lo lắng, tim cứ đập thình thịch từng hồi, mồ hôi lặng yên mà nhảy ròng ròng ở trên lưng.
Diệp Hành…… chắc sẽ không khai mình ra đâu nhỉ?…… Dù sao thì mình cũng tới giúp hắn mà.
Trên mặt tuyết, thiếu niên kia chỉ đơn giản là đứng thẳng người, dưới ánh nhìn hùng hổ đáng sợ của Hoắc Nhất Nhiên, hắn trước sau chỉ nhìn về phía Đường Nặc, không nói câu gì.
Đường Nặc sống sót sau tai nạn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm vui vẻ một phen.
Xem ra kiếp trước mình không đoán nhầm, vị gia chủ nhà họ Diệp trẻ tuổi này đối xử với mình rất khác so với người khác.
Diệp Hành trầm mặc mà cố chống đỡ cơ thể, Hoắc Nhất Nhiên ép hỏi mãi mà không được, gã khó chịu mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đi qua đi lại trên mặt đất, vài vòng.
Bất thình lình, đôi giày da sang trọng của gã dẫm phải một thứ gì đó mềm mại tựa bông.
Hoắc Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn, là một chiếc khăn quàng cổ được làm thủ công cực kì tinh xảo, màu sắc rất đẹp, rất phù hợp, kiểu dáng đơn giản mà lại tinh xảo, bên góc khăn còn thêu một hàng chữ nho nhỏ “Bình an suốt đời”, có thể thấy được sự dụng tâm của người đan nó.
Lúc gã dẫm phải chiếc khăn quàng cổ, vẻ mặt của Diệp Hành không còn thờ ơ được nữa, mà là cực kì tức giận.
Hoắc Nhất Nhiên khẽ nhướng mày, như thể mình vừa phát hiện ra một thứ gì đó thật thú vị, mũi chân khẽ khều khều chiếc khăn trên mặt đất, sau đó gã nghe thấy âm thành lạnh đến thấu xương của Diệp Hành, hắn nghẹn ngào nói: “Đừng chạm vào nó.”
Đúng lúc đó, Đường Minh Hề cũng chú ý tới chiếc khăn quàng cổ trên nền tuyết trắng kia, đôi mắt xinh đẹp của cậu khẽ trợn tròn một chút.
Đây chính là chiếc khăn quàng cổ cuối cùng mà Diệp Nguyệt đan cho hắn trước khi cô bị mù!
Hoắc Nhất Nhiên như thể vừa tìm được thú vui mới vậy, gã quơ quơ chiếc khăn dưới chân, cười cực kỳ xấu xa: “Diệp Hành à, nếu mày nói mày không trộm thì đống đồ này cũng đâu phải của mày đâu, đúng không?”
Trong lòng Đường Minh Hề khẽ vang lên một hồi chuông cảnh báo, ngay giây tiếp theo, Hoắc Nhất Nhiên móc ra từ trong túi quần một chiếc bật lửa, đặt bên dưới khăn quàng cổ: “Vậy thì tao đốt nó đi chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
Vcl ——!
Đường Minh Hề tí chút nữa thì chửi bậy tại chỗ luôn!
Tên nhóc con này biết tìm đường chết thật đấy =) Thôi nhường phần chết sớm cho cậu đấy, cháu trai ạ.
Trong nguyên tác có viết, chiếc khăn quàng cổ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Diệp Hành, cũng là thứ khiến cho Diệp Hành càng ngày càng căm hận nhà họ Đường hơn, bởi vậy nhất định phải ngăn cản thằng nhóc này đốt chiếc khăn quàng kia.
Đường Minh Hề giật nảy mình, dưới thời khắc nguy cấp, cậu ngược lại trông rất bình tĩnh, nhíu mày nhìn về phía Diệp Hành, hít sâu một hơi rồi nói: “Còn không nhanh chóng cầm hết quần áo dưới đất lên, tôi bảo cậu thu dọn quần áo chứ không bảo cậu thu dọn đến chỗ nhà kho này!”
Vừa dứt lời, cả ba ánh mắt đều hướng về phía Đường Minh Hề, không ai động đậy gì nữa.
Ánh mắt Diệp Hành tối tăm, không rõ.
Đường Nặc thì kinh ngạc, đáy mặt hiện lên một tia khiếp sợ: Tên anh trai phế vật này vậy mà không giống với kiếp trước chút nào cả.
Còn Hoắc Nhất Nhiên thì kinh ngạc đến mức mồm há hốc!
“Chú nhỏ à, chú đang nói cái gì vậy?” Hoắc Nhất Nhiên sửng sốt, nháy mắt chiếc bật lửa trên tay rơi thẳng xuống đất.
Đường Minh Hề hơi hơi ngẩng đầu, ra vẻ cực kỳ tự phụ, mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Quần áo này là tôi đưa cho Diệp Hành.”
“Sao có thể như vậy được?!” Hoác Nhất Nhiên đột nhiên trở nên tức giận: “Chú lừa cháu, đống quần áo này rõ ràng là Đường Nặc mang qua cho nó!”
Đường Minh Hề: …… Hóa ra cậu còn biết cơ à, tên nhóc nhà ngươi quả nhiên là cố ý gây sự =)
Cậu ho khan một tiếng, mặt không đỏ tim không đập, nói: “Là tôi bảo Đường Nặc mang qua, cậu có ý kiến gì với việc làm của tôi không?”
Trong mắt Hoắc Nhất Nhiên hiện lên một tia khiếp sợ và các loại cảm xúc khác, cuối cùng trở thành khó hiểu: “…… Tại sao vậy? Chú nhỏ, chú hận chết nó cơ mà?”
Ý là, gã không hiểu tại sao Đường Minh Hề lại nói giúp cho Diệp Hành.
“Không thì sao?” Đường Minh Hề liếc trả gã một ánh mắt, đuôi mắt khẽ nâng lên, giờ khắc này trông cậu cực kì xinh đẹp, Hoắc Nhất Nhiên nhìn đến độ thất thần.
Đường Minh Hề tới gần gã, một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt bao quanh người gã, hầu kết của gã trượt lên trượt xuống, gã còn không cả chớp mắt lấy một cái.
Chú nhỏ…… dùng nước hoa gì vậy? Hoắc Nhất Nhiên cảm giác mình đã bị mê hoặc.
Đường Minh Hề là một tên thẳng nam chính hiệu, cũng không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu đè thấp âm thanh, nhẹ giọng quát: “Tôi bảo cậu đến vạch trần người đưa quần áo cho Diệp Hành là Đường Nặc à? Chú nhỏ kia của cậu nửa đêm lén lút đi gặp anh rể, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì tôi sẽ là người mất hết mặt mũi, đúng không? Cậu thật là ngu hết thuốc chữa, lại còn muốn hại tôi? Nhà họ Đường thiếu cái để người ta nhìn vào rồi cười à?”
Câu cuối cùng, Đường Minh Hề nói cực kì nặng nề, sắc mặt Hoắc Nhất Nhiên thoáng chốc thay đổi, ủy khuất nói: “Cháu không nghĩ nhiều đến như vậy, cháu chỉ muốn trút giận thay chú thôi mà……”
“Nếu cậu muốn tôi hết giận thì chọn dịp nào khác đẹp hơn đi, sao cứ phải nhằm lúc này mà tới?” Đường Minh Hề nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Hoắc Nhất Nhiên đối với người khác thì quả là một kẻ xấu xa, nhưng với nguyên chủ thì lại ngây thơ, tốt tính như vậy, dễ dỗ thật đấy.
“Thế thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho nó như vậy được.” Đáy mắt Hoắc Nhất Nhiên xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Tên khốn khiếp Đường Nặc này rõ ràng biết mối quan hệ giữa hai người vậy mà còn dám nửa đêm lén lút tới cửa, rõ ràng là không thèm để chú vào mắt!”
Đường Minh Hề: …… Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không để ý đến thế.
“Đúng. Em thiếu chút nữa thì quên mất tiêu, cũng may mà anh hai tới kịp, không thì chuyện hôm nay cũng không biết phải giải quyết thế nào.” Đường Nặc kịp thời mở miệng, thuận thế mà lui, cười nhẹ nhàng một cái tỏ ý muốn bỏ qua chuyện này: “Dù sao cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi đi. Trời lạnh như vậy, tuyết còn đang rơi nữa, cẩn thận không thì bị cảm lạnh mất.”
Diệp Hành đứng im không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc khăn quàng cổ, không nhìn đi chỗ khác, bộ dáng kia cực kì hung ác, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đem khăn quàng cổ đoạt lại về phía mình vậy.
Đường Minh Hề thấy dáng vẻ của hắn, đành phải nghĩ nghĩ cho mình một cái bậc thang bước xuống, cực kì lạnh nhạt mà mở miệng: “Cậu làm hư đống quần áo này cũng không sao, trời lạnh như vậy, tuyết cũng đang rơi nữa, đừng có mà làm hỏng cả bộ tây trang tôi vừa mới mua cho cậu này. Làm sao hả? Miệng nói là sau này sẽ trả lại tôi cơ mà? Chẳng lẽ cậu tính trả lại tôi một đống vải rách rưới à?”
Nói xong, cậu chuẩn bị cướp lấy chiếc khăn từ trong tay Hoắc Nhất Nhiên rồi đưa cho Diệp Hành, ngay cả lời thoại tiếp theo cũng đã nghĩ xong rồi, chốt lại là “Ai thèm gì cái khăn rách này của cậu đâu!”, ừm ừm, không tồi, cực kì phù hợp với hình tượng của “Đường nhị thiếu gia”.
Nhưng mà ngữ khí đáng sợ, lạnh lùng của Hoắc Nhất Nhiên đã cắt đứt màn biểu diễn của Đường Minh Hề.
Sắc mặt của gã cực kì kém, hai mắt nổi cả tơ máu, tức giận mà nhìn chằm chằm Đường Minh Hề: “Chú nhỏ, vừa rồi chú nói gì cơ?”
Đường Minh Hề: ……?
“Chú nói là,” Gã gằn từng chữ một, sự đố kị trong mắt hóa thành một ngọn lửa, sẵn sàng thiêu tụi Diệp Hành: “Quần áo mà Diệp Hành mặc trên người bây giờ là do chú tự mình mua cho nó?”
Vẻ mặt Đường Minh Hề cực kỳ mờ mịt, sau đó liền nghĩ thầm không ổn rồi, trong nguyên tác có nói, Hoắc Nhất Nhiên là một thằng nhóc rất dễ “ăn giấm”, mà dục vọng chiếm hữu của gã đối với “Đường Minh Hề” đã đạt đến mức biến thái luôn rồi!
Cậu nhớ mang máng, một người kiêu căng như nguyên chủ, từ nhỏ đến lớn chưa từng mua cho người khác một thứ đồ gì cả.
Mà Diệp Hành, là người đầu tiên và duy nhất đến thời điểm hiện tại.
…… Rồi xong.
Đường Minh Hề cứng đờ cả người, chưa kịp nghĩ ra đối sách thì đã nghe thấy giọng điệu tức giận của Hoắc Nhất Nhiên.
“Nếu chú nhỏ đã nói thay cho mày thì hôm nay tao sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng mà, nếu mày thực sự không trộm, mày cũng phải nghĩ cách chứng minh chính mình trong sạch.” Vẻ mặt của Hoắc Nhất Nhiên trông cực kì đáng sợ, tươi cười nói: “Người đâu, tới đây lột hết quần áo trên người tên phế vật này xuống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.