Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 22: Hẹn hò




Diệp Hành nói xong câu đó, Đường Minh Hề ra vẻ cao quý, kiêu ngạo mà đáp lại một câu “Để tôi suy nghĩ đã” sau đó đi về phòng của mình.
Có 1 định lý rằng: “Để tôi suy nghĩ đã” = “Để tôi nói lại mấy câu ngu ngốc của bạn trai cho chị em tốt của tôi đã”.
Sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau tiến hành phân tích nội dung câu cú, giải thể từng chữ cái một, từ đó rút ra kết luận bạn trai mình có ý gì.
Tuy rằng Diệp Hành không phải bạn trai của cậu, nhưng với quan hệ của bọn họ bây giờ thì định lý trên vẫn đúng.
Đường Minh Hề thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Vương Mẫn nghe, sau đó hỏi thêm một câu: ‘Thế tui có nên đồng ý xem phim với hắn không?’
Vương Mẫn nhận được tin nhắn của Đường Minh Hề xong, chỉ nở một nụ cười hiền.
‘Mạo muội hỏi một câu, lừa cẩu vào đây rồi giết thì có phạm pháp không? =)’
*Ý của Vương Mẫn là cẩu độc thân á.
Đường Minh Hề: ‘(. _.   )’
Đường Minh Hề: ‘Thật ra thì tui không muốn đồng ý hắn (. _.  )’
Đọc xong tin nhắn này của công chúa điện hạ, Vương Mẫn lập tức bừng tỉnh.
Dù sao thì tính cách của Đường Minh Hề có thể gói gọn lại trong một câu duy nhất: “Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết”, bởi vậy, cứ nịnh cậu là được.
Vương Mẫn: ‘Đúng đấy! Chồng của anh đúng là hết chỗ nói mà, ngay cả hoa hồng cũng không thèm mua mà giờ còn dám trực tiếp mời anh đi xem phim? Bị điên chắc, với cả, đến tối rồi mời ngỏ lời rủ đi, đáng nhẽ phải thông báo cho cục cưng từ sớm, để cục cưng còn có thời gian trang điểm, chọn quần áo nọ kia chứ [icon phẫn nộ]’
Đường Minh Hề: ‘Nhưng mà hắn ta đã mời tui đến mức đó rồi, tui vẫn nên đồng ý thì hơn.’
Đường Minh Hề: ‘?’
Vương Mẫn thu hồi một tin nhắn.
Vương Mẫn: ‘Tui nói rồi mà, đồng ý đi thì hơn, dù sao cũng là thất tịch mà, chồng của anh bận bịu như vậy mà còn dành chút thời gian ra mời anh đi xem phim, ôi ôi ôi ~ đây là thứ tình yêu mặn nồng gì vậy nè, thích quá đi TvT’
Lật mặt rất nhanh, có thể nói đúng là “dân chuyên nghiệp”.
Đường Minh Hề đứng ở trước cửa phòng để quần áo, điện thoại đặt ở bên cạnh miệng, vừa chọn quần áo vừa gửi tin nhắn giọng nói cho Vương Mẫn.
“Tui có cần thay một bộ quần áo khác không nhỉ?”
Phòng để quần áo ở biệt thự Minh Hề là một không gian hình cung, đường kính ước chừng khoảng hơn 10m, cao tầm 8m.
Trong phòng có một chiếc kệ thủy tinh lớn, bên trong treo rất nhiều thứ đồ xa xỉ, thậm chí đồ được treo bán trong những quầy hàng còn không cả đầy đủ bằng. Vừa đưa mắt lên đã thấy hoa cả mắt, nào là giày dép nào là quần áo, được phân chia theo bộ sưu tập và các nhãn hàng.
Mấy chục bộ quần áo giá trị lên tới hàng triệu, trước giờ Đường Minh Hề cũng mới chỉ mặc một lần.
Bởi vì quả thực là mặc không hết được =)
Vương Mẫn trả lời lại: “Đương nhiên là phải thay chứ! Đây là đi hẹn hò đó nhaaaa!”
Tin nhắn gửi đến còn nghe được thoang thoáng tiếng đàn violon du dương, và cả tiếng nước chảy.
Nghe tiếng thì hình như Vương Mẫn đang ra ngoài ăn cơm.
Đường Minh Hề nhớ tới chuyện tối nay cô cũng có hẹn, lập tức cảm thấy ngại, không muốn tiếp tục quấy rầy thêm nữa.
Nói chuyện thêm được một, hai câu, cậu không nhắn tiếp cho Vương Mẫn nữa.
Nhưng hai chữ “hẹn hò” trong lời của Vương Mẫn vẫn cứ xoay đi xoay lại trong đầu Đường Minh Hề.
Ngón tay của cậu đang đặt trên bộ tây trang xa xỉ đặt làm ở Brioni bỗng nhiên cứng đờ, sau đó rụt trở về.
Mình đang làm gì vậy?
Mình bị điên chắc?
Mình và một thằng đàn ông khác đi ra ngoài xem phim thôi mà, thay quần áo thì có ý gì?
Đường Minh Hề lập tức xoay người, vẻ mặt bình tĩnh mà đi ra khỏi phòng để quần áo.
Cậu nằm úp sấp xuống giường, úp mặt xuống gối, sau đó lập tức suy tính đến việc tự sát bằng việc đập đầu mình vào chiếc gối 3000USD này.
Tốt nhất là tự dưng bị mất trí nhớ, mất trí nhớ có chọn lọc để quên đi việc vừa nãy mình đã có suy nghĩ chọn quần áo đẹp để đi ra ngoài xem phim với Diệp Hành =)
Tuy rằng không ai thấy, nhưng Đường Min Hề cảm giác rằng mình đã lâm vào ung thư xấu hổ giao đoạn cuối.
Mười phút sau, Đường Minh Hề lại lê lết đi vào phòng để quần áo.
Mình chọn quần áo này nọ là để mình đẹp cơ mà, liên quan đếch gì đến Diệp Hành?
Một “soái ca” là phải đẹp đẽ từ đầu tóc đến ngón chân =)
Đường Minh Hề nhanh chóng chọn được một chiếc áo khoác màu xanh nhạt được làm bằng tơ lụa, bên trong thì phố với một chiếc áo somi đơn giản, cổ áo mở rộng, để lộ ra một mảnh da màu trắng tuyết.
Làm da của Đường Minh Hề vốn dĩ đã rất trắng, phối hợp thêm với lớp áo bên ngoài thì trông còn trắng hơn.
Bộ đồ mà cậu chọn rất phù hợp với mùa hè, nhưng chủ ý của Đường Minh Hề khi chọn đồ như vậy là: kể cả có tân trang một cách tỉ mỉ đi chăng nữa thì trông vẫn giống như chỉ là ăn mặc tùy tiện =)
Nói chung là, sẽ không khiến người khác có cảm giác là cậu đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức ra để tân trang bản thân.
Đường Minh Hề đứng ở trước gương ngắm nhìn bản thân thêm chốc lát, sau đó lại nét thêm 2 miếng độn vào trong giày.
Là một người đàn ông, cái gì cũng có thể thua nhưng không thể thua chiều cao! Bốn bỏ làm năm, nhìn qua cũng không khác gì 1m8!
Cuối cùng là chọn thêm phụ kiện, phân vân giữa khuyên tai và túi xách, cuối cùng Đường Minh Hề đã lựa chọn túi xách.
Là một người đàn ông mà lại đeo khuyên tai thì sẽ trông rất “gái”!
Cho đến khi Đường Minh Hề đồng ý lời mời của Đường Minh Hề thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Đường nhị thiếu gia ngồi trên sopha, ra vẻ cao quý, lạnh lùng, tỏ ý là nếu như cậu đã mở lời mời tôi thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý mà thôi.
Diệp Hành phát hiện hôm nay cậu đã đổi sang một loại nước hoa khác.
Lúc trước cậu hay dùng một loại nước hoa có mùi ngọt, đứng bên cạnh đã có thể ngửi thấy rất một mùi rất đỗi ngọt ngào.
Nhưng hôm nay lại là mùi hoa quả, chua chua ngọt ngọt.
Quả thực là vô cùng phù hợp với mùi hè như bây giờ.
Đường Minh Hề nói xong, sau đó dùng một loại ngữ khí “tôi sẽ không để ý những chuyện cậu đã làm” mà nói: “Cậu đã chọn xong phim để xem chưa?”
Trợ lý Chu đã gửi cho Diệp Hành danh sách tất cả những bộ phim điện ảnh đang hot trên thị trường cho hắn từ khoảng nửa tiếng trước rồi.
Thuận tiện cũng đã mua luôn bản gốc của phim từ phía rạp chiếu phim rồi gửi tới hệ thống chiếu phim ở biệt thự Minh Hề.
“Đại chiến Godzilla vs Kong.”
“……”
Đường Minh Hề cảm thấy câm nín trước thẩm mỹ của nam chính.
Thất tịch cơ mà, phải xem mấy bộ phim kiểu tình cảm lãng mạn các thứ chứ?
Thôi kệ đi, dù sao thì người mua vé cũng là hắn =)
Đường Minh Hề hỏi: “Tùy cậu đấy. Khi nào thì đi?”
Diệp Hành bày ra một vẻ mặt khó hiểu: “Đi?”
Đường Minh Hề cũng bày ra một vẻ mặt khó hiểu: “Cậu rủ tôi đi xem phim cơ mà, không phải sao?”
Chung quanh thoáng chốc an tĩnh một lúc.
Đường Minh Hề bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Đợi đã, thằng nhóc này, “xem phim” trong ý của cậu lẽ nào là xem phim trong rạp chiếu phim tại gia? =)
Lẽ nào là cái rạp chiếu phim tại gia mà ra cửa quẹo trái, vào thang máy sau đó đi xuống tầng phụ? =)
Đường Minh Hề cố gắng tìm được một chút ý phủ định trong vẻ mặt của Diệp Hành.
Rất tốt, hoàn toàn không có.
Diệp Hành bỗng dưng cảm giác được không khí chung quanh vốn đang ấm áp giờ lại giảm nhiệt không phanh.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt của Đường Minh Hề rất bình tĩnh, xoay người đi lên tầng.
Diệp Hành hỏi một câu: “Không xem phim à?”
Xem chứ, xem cái đầu của cậu ý =) Đi mà xem phim cùng với Kong rồi thì Godzilla của cậu đi =)
Chó nam chính, muốn tự tìm đường chết ấy mà =) Mau trả lại cho tôi những giây phút tốt đẹp của cuộc đời mà tôi đã ngu ngốc dành ra để đứng chọn quần áo đây =)
Diệp Hành nhìn gương mặt lúc đỏ lại trắng, lúc trắng lại xanh của Đường Minh Hề, hắn lập tức hơi do dự, mở miệng hỏi: “Anh không thích xem Đại chiến Godzilla vs Kong à?”
Xin hỏi, Kong có nhận đơn từ Trung Quốc không ạ? Xin hay trực tiếp vả chết nam chính chỉ bằng 1 cái tát đi ạ.
Còn đứng đó mà thèm chạy trốn đúng không? Ngay bây giờ bổn thiếu gia sẽ cho ngươi thấy như thế nào mới là Godzilla thực sự!
“Chúng ta có thể xem phim khác mà.” Diệp Hành nói thêm một câu, nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy tỉ lệ thành công cực nhỏ.
Nhìn từ đằng sau, hình như Đường Minh Hề giận càng thêm giận.
“Đường Minh Hề.”
Diệp Hành nâng cao giọng, tên của cậu như thể tồn tại một ma lực nào đó vậy.
Vừa gọi tên cậu xong, Diệp Hành tựa như đã hiểu ra một điều gì đó.
“Anh muốn đi ra ngoài xem phim sao?”
“Ai muốn đi ra ngoài xem phim cơ?” Đường Minh Hề lập tức dừng bước chân, lạnh lùng mở miệng: “Cậu đừng có tự mình đa tình nữa!”
Diệp Hành đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, thảo nào mà đã thay một bộ quần áo khác.
Khi Đường Minh Hề tức giận, hốc mắt của cậu sẽ hơi hồng hồng, tự dưng hắn lại thấy trong mắt cậu một sự ấm ức kỳ lạ.
Diệp Hành đi vài bước lên cầu thang, bắt lấy cổ tay của Đường Minh Hề, hành động này đã thực sự khiến Đường Minh Hề phẫn nộ.
Ngay giây tiếp theo, cậu trực tiếp cầm chiếc túi xách trị giá tiền triệu lên nện vào vai Diệp Hành.
“Bỏ tay ra!”
Đường Minh Hề thẹn quá hóa giận, đánh liên tục lên vai Diệp Hành nhưng vẫn không thể hết giận, dứt khoát ném luôn cả cái túi đi.
Chời đấc ơi, sao cái kịch bản tự mình đa tình này lại rơi xuống đầu mình cơ chứ huhu! TvT!!
Tuy rằng những cái đánh, những cái đấm của Đường Minh Hề không có bao nhiêu sức sát thương cả, nhưng ít nhất thì quần áo và đầu tóc của Diệp Hành vẫn hơi bị rối lên.
Đường Minh Hề đánh xong thì lập tức cảm thấy hối hận, lo sợ mà nghĩ thầm: Thôi xong rồi, tại sao mình là ngu ngốc mà đi đánh nam chính chứ? Lẽ nào hắn sẽ đánh lại mình?
Diệp Hành đỡ trán, Đường Minh Hề thấy tay của hắn động dậy, lập tức cảm giác lùi về sau một bước, trông hệt như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
“Đường Minh Hề, tôi ——” 
Đường Minh Hề không thèm quay đầu lại, chạy thẳng lên trên tầng, sau đó chạy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng “cạch” một tiếng.
Nghe từ âm thanh khi cánh cửa bị đóng lại, có thể chắc chắn rằng vị đại tiểu thư này đang vô, cùng, tức, giận.
Đường Minh Hề nghĩ thầm, nếu có một bảng xếp hạng gọi là những người hay gặp phải những tình huống xấu hổ, thì chắc chắn mình sẽ phải ở trong top5 là ít nhất.
Tưởng rằng Diệp Hành muốn rủ mình đi ra ngoài xem phim thì thôi đi, nhưng lại còn thay quần áo xong xuống tầng, trên mặt còn ghi rất rõ ràng “Tôi thực sự rất chờ mong lần hẹn hò này của hai ta”.
Cứu tôi với……
Lẽ nào là vì hôm nay là thất tịch nên lí trí của mình đã đi gặp Ngưu Lang của nó rồi sao?
Hơn nữa, thực ra thì mình có mong chờ gì lần hẹn hò này đâu!
Thực ra thì mình có hẹn ra ngoài với ai thì cũng đều chọn quần áo các kiểu hết!
Đường Minh Hề xấu hổ vô cùng, lăn qua lăn lại ở trên giường, dùng gối đầu trùm lên mắt sau đó hét lên những tiếng kêu thảm thiết.
A A A A A A A!!! Mau quên hết những ký ức này đi! Mau quên đi mau quên đi mau quên đi!!!
Sau đó, tiếng kêu thảm thiết của cậu bị tiếng gõ cửa đánh gãy.
Đường Minh Hề ra vẻ cảnh giác cao độ mà ngồi dậy.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Diệp Hành: “Anh có trong đấy không?”
“Không, chết rồi.” Đường Minh Hề tức giận đáp lại.
“Vậy giờ tôi sẽ báo cảnh sát. Cảnh sát tới đây rồi phá cửa đi vào thì tự anh đi mà giải thích.” Diệp Hành đã sớm dự tính cách giải quyết.
Đường Minh Hề nghiến răng nghiến lợi mà mắng hắn mấy câu, vô cùng khao khát có thể mở cửa ra rồi đấm vào mặt hắn một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ dám mở cửa ra rồi nhìn lén hắn từ sau cánh cửa, lạnh như băng mà mở miệng nói: “Làm gì?”
Thái độ cực kỳ ngạo mạn, tỏ ý “Đồ khốn kiếp, tốt nhất là cậu hãy giải thích rõ ràng cho tôi nghe, nếu không thì cả đời này đừng trông mong gì vào việc tôi sẽ tha thứ cho cậu”.
Diệp Hành cũng không biết chính mình đang làm gì.
Nói đúng ra thì, hắn cảm thấy chuyện chính mình đi đến cửa phòng Đường Minh Hề là một hành động vô cùng ngu ngốc, chưa trải qua một sự suy xét cẩn thận, thấu đáo.
Tại sao lại muốn giải thích với Đường Minh Hề?
Hắn còn chưa kịp suy xét cẩn thận thì cơ thể đã tự động chạy tới đây luôn rồi.
“Không phải là không định ra ngoài, mà là giờ muộn quá rồi, những rạp chiếu phim gần đây cũng đã đầy rạp. Anh không thích ồn ào cơ mà, ở nhà xem không được sao?”
Đường Minh Hề vẫn không chịu mở hẳn cửa ra, cứ đứng núp núp sau cánh cửa, nhưng nghe được lời giải thích của Diệp Hành thì lập tức không còn đề phòng như cũ nữa.
Thôi được rồi, không thể không đồng ý là Diệp Hành đã cho mình một cái bậc thang để đi xuống, ít nhất thì cũng đã giúp mình lấy lại chút mặt mũi.
Diệp Hành thấy cậu đã hơi buông lòng, nói với giọng điệu mà chính hắn cũng không thể tin là mình sẽ nói vậy: “Tôi làm chút bỏng ngô.”
Thường ngày giọng nói của hắn thuộc dạng lạnh lùng, khó gần, nhưng giờ phút này hắn lại hạ thấp giọng, nghe rất có cảm giác trưởng thành.
“Tôi không thích ăn bỏng ngô.” Đường Minh Hề cười lạnh mấy tiếng, nghĩ thầm tôi mà dễ dỗ như vậy cơ à.
“Thế có uống nước soda chanh không?” Diệp Hành hơi rũ mắt, ánh mắt dừng lên nửa khuôn mặt đang lộ ra của cậu.
“Có được thêm đá không?”
“Có.”
“(. _.  )”
Đường Minh Hề mở cửa phòng ra: “Tôi muốn thêm 4 cục đá.”
Diệp Hành đang định nói thêm nhiều đá không tốt cho sức khỏe thì lại nhớ tới việc mình đã phải vất vả như nào để lừa Đường Minh Hề ra khỏi cửa.
Những lời chưa kịp nói ra ngay lập tức bị hắn nuốt xuống.
Diệp Hành nhớ tới danh sách những điều phải làm khi sống chung với vợ mới cưới mà không hiểu sao hắn lại mở điện thoại lên tra mạng: Đừng tiếc rẻ những câu khen ngợi đối phương, phải chú ý xem vợ mình hôm nay có gì mới, từ đó cho cô ấy một lời khích lệ và khẳng định thích hợp.
Hắn mở miệng nói: “Hôm nay anh đẹp lắm.”
Đường Minh Hề bị hắn làm cho câm nín không biết nên nói gì.
Thử hỏi, chuyện Đường nhị thiếu gia rất xinh đẹp ai mà không biết?
Đừng khen cho có lệ thế được không?
Lời khen lúc này của hắn không khác gì lời khen hôm sinh nhật cậu =) Y sì đúc =)
“Anh thực sự rất không biết cách khen người khác, bởi vậy đừng có khen nữa.”
Đường Minh Hề lạnh lùng nói.
Diệp Hành không hiểu sao tự dưng cậu lại tức giận nữa.
Đành phải đổi một cách khác để khen cậu.
“Anh cao hơn rồi.”
Hình như thực sự là đã hơi cao lên?
Vốn dĩ chỉ là một câu khen cho có lệ, nhưng sau khi nói ra Diệp Hành lại phát hiện bình thường Đường Minh Hề chỉ cao tới vai hắn, hôm nay vậy mà lại cao đến cằm hắn luôn rồi.
Đường Minh Hề – người đang nhét 2 miếng độn ở dưới chân, hai lỗ tai lập tức trở nên ửng đỏ: ……
“Câm miệng đi! Lượn ra chỗ khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.