Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 15: Nỗi sợ hãi của một người đàn ông mạnh mẽ




Chuyện cầu dao ở biệt thự Minh Hề bị sét đánh cho hỏng không giấu được lâu hơn nữa.
Sáng hôm sau, Đường Vân lặn lội từ nước ngoài trở về trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, vừa trở về đã lập tức triệu tập tất cả nhân viên công tác chịu trách nhiệm về vấn đề này tới hỏi tội.
Đường Minh Hề nhìn một đám người mặc tây trang màu đen ở ngoài cửa, bọn họ chỉ biết cúi đầu nghe mắng, người đứng đầu thì cực kỳ kinh sợ, hình như đó là người tổng phụ trách.
Ơ nhưng mà, Đường Minh Hề không ngờ là chỉ cái chuyện cầu dao bị hỏng nhỏ tí xíu xìu xiu như này mà lại liên lụy tới nhiều người như vậy.
Đường Vân gọi tất cả những bảo an của khu biệt thự, thậm chí là người bên bất động sản tới, mắng té tát một trận, sau đó mới xoay người lại, khuôn mặt đáng sợ đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, đi đến trước giường của Đường Minh Hề.
Lật mặt nhanh như lật bánh vậy, cực kỳ chuyên nghiệp.
“Tiểu Hề giờ cảm thấy thế nào rồi? Có còn chỗ nào khó chịu hay không?” Vẻ mặt quan tâm của Đường Vân chắc chắn không phải giả bộ.
Đường Minh Hề sợ ngây người, thứ bị sét đánh hỏng là cầu dao cơ mà, có phải mình đâu trời!
Anh à, anh tỉnh lại đi, sao em lại có thể có chuyện gì được?!
“Em không sao.” Đường Minh Hề cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Đều do anh không tốt.” Đường Vân nói tiếp, “Đáng nhẽ tối hôm qua anh phải chạy tới đây với em ngay mới đúng. Em có bị dọa sợ không?”
Thôi được rồi, quả thật là có chút chút đáng sợ.
Nhưng chắc chắn là do nam chính dọa cho sợ chứ không phải do sấm sét……
“Không……” Đường Minh Hề đang định mở lời phủ định.
Chứ còn gì nữa, đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Đường, buổi tối đi ngủ bị tiếng sấm dọa cho sợ mất mật, tin này mà truyền ra ngoài thì chắc cậu phải chui xuống lỗ sống nửa đời còn lại luôn mất.
Cậu là một người đàn ông mạnh mẽ, đúng vậy! =)
Nhưng cậu lại nghe thấy Đường Vân thở dài, nói: “Là do anh không tốt, không trở về kịp thời, Tiểu Hề đừng tức giận gì anh nha. Em vẫn luôn thích con Gulfstream G650 mà đúng không? Một khoảng thời gian nữa chủ sở hữu của nó sẽ là em.”
Quào, phi cơ công vụ tư nhân trị giá 300 triệu.
“Lúc trước anh còn nghe nói lúc em tham gia party ở Nam Hồ thì đã xảy ra chút tranh chấp với con trai của lão Khương, là do anh chưa mua Tiểu Hề con du thuyền lớn nhất, lỗi anh. Mấy hôm trước ở Mỹ anh đã đặt một con phi thuyền Thiên Nga Đen do Leoni thiết kế rồi, dài khoảng 560 inch, chắc chắn sẽ to, dài hơn cái của nhà lão Khương nhiều.”
Quào, du thuyền tư nhân trị giá 400 triệu.
Bốn trăm triệu, đôla.
“Anh ơi!” Hốc mắt Đường Minh Hề đỏ lên, thoáng chốc trở nên nghẹn ngào: “Tối hôm qua em bị dọa cho chết khiếp luôn á QvQ!!”
Một người đàn ông thì cần gì khí chất với cả mặt mũi?
Bị tiếng sấm dọa cho sợ đái ra quần là chuyện bình thường, một người đàn ông mạnh mẽ nên cảm thấy sợ hãi trước tiếng sấm =)
“Thật sự, thật sự siêu đáng sợ luôn ý.”
Đường Minh Hề che mặt giả khóc.
Kẻ có tiền quả nhiên đều thật đáng sợ.
Vì thế, khi Diệp Hành đẩy cửa phòng ra thì đập vào mắt là cảnh tượng Đường Minh Hề hốc mắt đỏ bừng, làm nũng với anh trai mình.
Lúc này cậu đã thay một bộ quần áo ở nhà khác hoàn toàn với bộ buổi sáng, trông cực kỳ tinh tế, chiếc cổ trắng tinh, mảnh khảnh, đang vô cùng đáng thương mà méc tội với cha mình.
Mái tóc của cậu bây giờ là được một nhóm những stylist tạo hình cho lúc sáng nay, từ đầu sợi tóc cho đến dép lê dưới chân, không chỗ nào là không lộ rõ hai chữ “tinh xảo”.
Đường Minh Hề rất hiếm khi làm nũng với người khác, cha mẹ cậu mất sớm, từ bé đã do anh trai Đường Vân chăm sóc.
Bởi vậy, cậu cực kỳ ỷ lại Đường Vân, cho nên mới phá lệ mà làm càn một lúc.
Diệp Hành thấy dáng vẻ mềm mại như bông của cậu, bàn tay đặt trên chốt cửa hơi cứng đờ một chút.
“Số anh hai tốt thật đấy.” Đường Nặc bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, sắc mặt có nét hơi mỏi mệt.
Diệp Hành nhìn y một cái, Đường Nặc thở dài mà mở miệng nói tiếp: “Từ nhỏ đã như vậy rồi, xảy ra chút chuyện bé tí xíu thôi mà cả nhà đã phải chạy loạn cả lên, lần này anh cả gấp rút trở về với anh hai nên đã từ bỏ cả đơn hàng trị giá ba trăm triệu đôla với NASDAQ.”
“Còn tôi á hả, thảm hơn nhiều.” Giọng điệu của y nghe rất ngả ngớn: “Hạng mục biệt thự Minh Hề này vẫn luôn do tôi phụ trách, anh cả mắng tôi té tát, suốt từ lúc xảy ra chuyện tối hôm qua đến giờ, tôi vẫn chưa chợp mắt được phút nào đây.”
Diệp Hành không trả lời nhưng ánh mắt đã trầm hẳn xuống.
“Khi còn nhỏ tôi thường xuyên bị anh hai bắt nạt, tính tình của anh ấy từ nhỏ đã không tốt lành gì rồi. Có đôi khi tâm huyết dâng trào, tự dưng đối xử tốt với tôi một khoảng thời gian, chỉ là bởi vì anh ấy chơi tôi mệt rồi, hoặc là đã có đồ chơi mới. Chờ tới khi anh ấy nhớ tới còn một người như tôi thì sẽ lại chạy đến làm phiền tôi tiếp.” Lúc Đường Nặc nói ra những lời này, giọng điệu còn mang theo chút hận ý nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra.
Nhưng rất nhanh y đã kịp phản ứng lại, quay sang hỏi Diệp Hành: “Gần đây cậu sống có ổn không?”
“Ừm.” Diệp Hành đáp lại.
Đường Nặc châm chước một chút, ôn hòa nói: “Tính tình của anh hai là như vậy đấy, cậu đừng để trong lòng. Nếu tính tình của tôi mà giống anh ấy thì tốt rồi, chẳng có ai dám trêu chọc tôi cả.”
Giọng điệu của Diệp Hành lạnh tanh: “Cậu không giống hắn.”
Trái tim Đường Nặc chợt căng thẳng, nghe câu nói tiếp theo của Diệp Hành: “Tính tình của anh tốt hơn hắn ta nhiều.”
Trái tim y đập thình thịch thình thịch.
Còn Đường nhị thiếu gia, người mang tiếng là tính tình rất kém vẫn đang khua chiêng gõ trống tiễn đưa vị thần Tài của mình rời đi.
Trước khi thần Tài rời đi còn nói thêm một câu: “Cái túi mà lần trước em nói là em rất thích đâu rồi?”
À, là cái túi Louis Vuitton đắt tiền kia đó hả?
Tối qua bị cậu cầm lấy chùm vào đầu nam chính rồi còn đâu =)
“Có lẽ là em để ở phòng đựng quần áo.”
Đường Minh Hề vội vàng đẩy Đường Vân ra ngoài, lo sợ rằng anh trai cậu ngay giây tiếp theo sẽ đưa ra quyết định thu mua cả Louis.
Cậu vừa rồi khỏi cổng biệt thự thì thấy Đường Nặc đang đứng cạnh xe chuyên dụng của mình.
Từ lần bị cuốn tiểu thuyết “Em dâu dâm đãng và anh rể” của dì Vương đưa cho tẩy não, hiện giờ khi nhìn thấy Đường Nặc, cậu như thể phát hiện ra chân trời mới vậy.
Hóa ra y không phải là em dâu của nam chính, mà là người tình của nam chính đó nha ~
Đường Nặc bị ánh nhìn tìm tòi, nghiên cứu đầy kì quái của Đường Minh Hề làm cho sống lưng lạnh toát.
Nhưng Đường Minh Hề cũng chỉ nhìn y mấy cái rồi lập tức quay trở lại bên trong biệt thự nhà mình, đắm chìm trong sự vui sướng vì mới một ngày mà cậu đã có thêm nhiều “tài sản” như vậy.
Chờ sau khi Đường Vân rời khỏi biệt thự, Đường Minh Hề mới cầm điện thoại lên.
Chuyện cầu dao ở biệt thự Minh Hề bị sấm đánh hỏng đã lan truyền rất nhanh, ngay lập tức, thông báo tin nhắn mới trên wechat của Đường Minh Hề cứ ting ting ting liên tục, đám phú nhị đại bu vào quan tâm hỏi han.
Lúc lướt vòng bạn bè cậu mới biết được hóa ra hôm qua cả Ninh Thành đều mưa bão sấm chớp đùng đùng, chỗ nào cũng xuất hiện tình trạng cúp điện.
Vương Mẫn biết tin sớm nhất: ‘Có đó không? Nghe nói tối qua anh bị tiếng sấm dọa cho sợ đến mức quỷ khóc sói gào?’
Từ lần Đường Minh Hề giúp cô giải vây, Vương Mẫn đã kết bạn với cậu trên wechat, cũng mạnh mẽ coi cậu là “chị em tốt” của mình.
Đường Minh Hề tỏ vẻ cự tuyệt.
Đường Minh Hề: ‘Cô có nhiều bạn bè không?’
Vương Mẫn: ‘?’
Vương Mân: ‘[icon xấu hổ] Trước mắt thì mới chỉ có một người.’
Đường Minh Hề: ‘Thế thì rất nhanh cô sẽ không còn người bạn nào nữa đâu =)’
Vương Mẫn: ‘.’
Giao diện màn hình wechat xuất hiện một dấu chấm than nền đỏ, tin tức cô vừa gửi không được chấp nhận.
Có nghĩa là, cô đã bị người kia block.
Vương Mẫn: ……
Lẽ nào đây chính là tình tình đại tiểu thư của Đường nhị thiếu gia trong truyền thuyết?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Vương Mẫn bỗng nhiên lại được Đường Minh Hề kết bạn lại.
Không hiểu tại sao mà Vương Mẫn lại có cảm giác vinh hạnh một cách kỳ lạ, cái cảm giác kia giống như kiểu là một con mèo cực kỳ lạnh lùng bỗng dưng lại tiến tới gần gũi với mình vậy.
Đường Minh Hề: ‘Ngại quá, quên mất khoe với cô, anh trai tôi vừa mới mua cho tôi phi cơ riêng và du thuyền lớn.’
Đường Minh Hề: ‘Link liên kết: [Title] Tập đoàn nhà họ Đường đập hẳn 3 tỷ để mua phi cơ Gulfstream G650, cảm giác ngồi trên phi cơ toàn mùi tiền như thế nào?’
Đường Minh Hề: ‘Link liên kết: [Title] Du thuyền Thiên Nga Đen trị giá 400 triệu đôla, Leoni đã quay trở lại để thiết kế nên du thuyền này! Người kim chủ đứng sau lưng vậy mà lại là Đường Vân?!’
Vương Mẫn: ‘……’
Vương Mẫn: ‘Tôi cảm thấy tôi cũng có thể làm chị dâu của anh đấy [icon cười]’
Giao diện wechat lại hiện lên dấu chấm than nền đỏ.
Tin nhắn cô gửi đi bị đối phương từ chối nhận.
Vương Mẫn: ……
Cái tính tình tiểu thư này, thảo nào mà nhà họ phải tìm người tới ở rể =)
Sau khi Đường Minh Hề giải quyết được đống tin nhắn hỏi han của đám phú nhị đại, tiện tay còn uyển chuyển khoe khoang phi cơ và du thuyền mới của mình, giờ cậu mới phát hiện mình hơi đói.
Biệt thự Minh Hề có chuyên gia dinh dưỡng riêng, đầu bếp riêng, thực đơn một tuần cực kỳ phong phú, không ngày nào trùng ngày nào.
Nhưng Đường Minh Hề không thích cảnh nhà của mình mà có quá nhiều người đi qua đi lại, vì thế nên vừa dọn về đây được vài ngày đã cắt bỏ một phần lớn người làm.
Chỉ để lại mấy người làm việc nhanh nhẹn, đáng tin cậy, mỗi ngày quét tước, lau dọn căn nhà sao cho sạch sẽ là được.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là chuyên gia dinh dưỡng riêng của Đường Minh Hề cực kỳ hà khắc, đặt ra đủ thể loại yêu cầu, không cho phép bất kỳ một thực phẩm “bẩn” nào vào được dạ dày của Đường Minh Hề!
Từ lúc xuyên vào đây đến giờ cũng đã vài tháng rồi, vài tháng không được uống một giọt coca cola nào, vài tháng không được ăn hamburger, thậm chí giờ này đang vào mùa tôm hùm đất mà cậu cũng không thể ăn!
Nghe có vô lý không cơ chứ!
Đường Minh Hề nằm thẳng người lên chiếc sopha giá trị đắt đỏ, toàn thế giới chỉ bán 15 bộ tiến hành gọi đồ ăn ship về. Ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ bàn phím, tìm xem xung quanh có quán nào bán tôm hùm đất.
Đáng tiếc là khu biệt thự Minh Hề nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh là dòng sông Thương có lịch sử lâu đời, gần đó còn có cả trung tâm tài chính phồn hoa, bốn con đường lớn đều xen kẽ nhau qua đó, các cửa hàng bán đồ cao cấp giá trị đắt đỏ tràn lan đại hải, các siêu xe lui tới dày đặc, ngay cả đường cái còn bốc lên một mùi hương của tiền.
Ở nơi như này mà có một quán tôm hùm đất thì hơi khó để buôn bán.
Cuối cùng, sau một thời gian kiên trì tìm kiếm, Đường Minh Hề rốt cuộc cũng kiếm được hai quán bán tôm hùm.
Sau đó, cậu cực kỳ thỏa mãn chọn mua ở quán mà hóa đơn 400 tệ được hoàn lại 30 tệ tiền mặt.
Ghi chú: Lúc đến nơi phải vô cùng cẩn thận, đừng phát ra âm thanh gì, cứ để bên ngoài là được rồi, tôi sẽ tự mình ra lấy.
Nếu không thì chuyên gia dinh dưỡng của cậu sẽ cắt cổ cậu mất.
Cậu cũng cần mặt mũi chứ?
Khoảng một tiếng rưỡi sau, anh shipper giao đồ ăn xoay xở ở ngoài khu biệt thự Minh Hề những nửa ngày, cuối cùng mới lấy hết can đảm mà ấn chuông cửa của căn biệt thự cao cấp này.
Sau khi shipper thông qua sự kiểm tra của bảo an, máy kiểm tra gương mặt, rốt cuộc thì Đường Minh Hề cũng có được tôm hùm đất mà mình thèm thuồng đã lâu.
Hộp đồ ăn được đặt trên một cái đài cao, Đường Minh Hề cầm lấy hai cái bao tay dùng một lần, lại nhìn một đống tôm hùm đất vị nào cũng có, cực kỳ sặc sỡ trước mặt, do dự một chút.
Hay là lên tầng gọi Diệp Hành xuống ăn cùng nhỉ?
Dù sao thì hắn cũng mời mình ăn cơm nhiều rồi, giờ mình cũng nên mời lại một bữa mới phải.
Non nửa đầu năm nay Đường Minh Hề tập trung vào khóa đặc huấn bơi lội của mình nên cũng không rảnh đi tìm Diệp Hành gây phiền toái.
Mối quan hệ của họ từ “cá chết lưới rách” đã biến thành thờ ơ như hiện tại, đường ai nấy đi.
Nam chính dù sao cũng không phải một tên biến thái, Đường Minh Hề không tìm hắn gây phiền toái thì hắn cũng mặc kệ Đường Minh Hề luôn.
Hơn nữa, theo tình tiết cốt truyện trong nguyên tác thì tới thời điểm hiện tại, Diệp Hành đã liên hệ lại với quản gia cũ nhà họ Diệp rồi, thậm chí còn triển khai một số hoạt động thương nghiệp.
Do dự một lúc, cuối cùng Đường Minh Hề quyết định đi gõ cửa phòng của Diệp Hành.
Lúc cửa mở ra, cậu nhìn thấy sự kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt luôn ra vẻ lạnh lùng của hắn.
Đường Minh Hề đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu rụt rè nhưng cũng mang theo một chút ngang ngược, kiêu ngạo: “Tôi gọi đồ ăn về, có ăn không?”
Diệp Hành nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ như muốn xác định xem cái tên thiếu kém kỹ năng sống như Đường Minh Hề có thật sự biết gọi đồ ăn ship về không.
“Đồ ăn gì?”
“Tôm hùm đất!”
Cuộc đối thoại của hai người tới đây, ngắn ngủi rồi lại trầm mặc một chút.
Giây tiếp theo, Diệp Hành dường như đã hiểu ra điều gì đó, tỏ vẻ hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi.
Hắn lãnh đạm nói: “Lần sau nếu muốn tôi lột tôm hùm cho thì cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng thế.”
Đường Minh Hề:?
Được lắm, nhóc con, đây là cậu tự yêu cầu được làm đó nha =)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.