Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 14: Những Bông Hoa Và Nỗi Ám Ảnh





Những bông hoa đỏ tươi nở rộ khắp toàn bộ sân chơi, những người bình thường có chút hiếu kỳ bước ra ngoài, ngây ra nhìn sự xuất hiện đột ngột của những bông hoa trên mặt đất, rồi xì xào hỏi người bạn đi cùng xem chuyện gì đang xảy ra, và ngay sau đó, có vài người phát hiện ra rằng điện đã bị cắt ở khu vực này và điện thoại thì hoàn toàn không có chút sóng nào.
Họ đã hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ rơi vào hỗn loạn.
"Rắc rối rồi đây." Gian Niệm dựa người trên ban công và quan sát đám đông nhốn nháo, "Hoảng loạn có thể khiến cho con người ta suy sụp tinh thần và dễ bị tổn thương hơn bởi những bông hoa này đấy."
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, họ liền nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi cửa hàng, nắm chặt trong tay mình một con dao, rồi ngay sau đó đâm nó vào bụng của một người ở nhà bên trong giây phút mộng mị.
Ba giây tiếp theo, chỉ có sự im lặng chết chóc diễn ra, thế rồi lại nối tiếp bởi một tiếng thét kinh hoàng từ những người xung quanh họ.
Người bị đâm hối hả vùng vẫy bò đi, chỉ để bị giữ xuống bởi người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu cứ liên tục đâm dao xuống không ngừng.
"Tao giết mày! Cút xuống địa ngục đi!" Người đàn ông chửi rủa trong khi đâm xuống, giọng nói của anh ta mang theo nỗi thổn thức.
Thập Tư biết người đàn ông này.
Cậu là khách quen của cửa hàng ở tầng dưới do gia đình của anh ta sở hữu.
Gia đình ấy khá giàu có, và khi anh ta đang chuẩn bị mua một căn nhà và kết hôn với bạn gái của mình, một bọn lửa bùng lên giữa đêm đã thiêu cháy toàn bộ cửa hàng của anh ta đến chỉ còn tro bụi.
Dù những người ở trong đã kịp tỉnh dậy để trốn thoát, thế nhưng bạn gái của anh ta vẫn bị bỏng và để lại những vết sẹo khủng khiếp trên nửa cánh tay của cô.
Có những lời đồn xuất hiện trong khu này rằng, người đã đốt lửa là một tên gangster tầm thường ở trong khu, cũng chính là người đã quấy nhiễu bạn gái của người đàn ông kia và đã bị anh ta (người đàn ông kia) đánh cho tơi bời, và để trả thù thì hắn ta đã đi châm lửa sau khi nhịn không nổi cơn bực tức.

Gã ấy cũng chính là cái người đang bị giữ xuống bởi người đàn ông và đang bị đâm trên mặt đất kia.
"Là như vậy đấy." Gian Niệm nhìn chằm chằm vào trò khôi hài bên dưới với giọng nói có chút thích thú, "Dưới sự kích thích của những bông hoa này, những ý nghĩ bị ẩn giấu trong tim bởi nhân tính, đạo đức sẽ nhanh chóng tràn ra ngoài và bọn họ sẽ hành động dựa trên chúng."
"Nó là một sân chơi về bản chất chân thật nhất của mỗi con người."
Vào lúc đó Bạch Quân Di khẽ cau mày, "...Nó có thể bị cưỡng chế dừng lại không?"
"Trừ khi anh có thể tìm ra một cách để thoát ra khỏi đây trong vòng ba tiếng, một khi những bông hoa đỏ chuyển thành đen, bất kỳ ai không thực hiện hành động đều sẽ chết." Gian Niệm bước những bước nhỏ phía trước Thập Tư.
Anh nắm chặt tay phía sau lưng, những đầu ngón tay siết chặt lại đến đỏ lên vì dùng lực quá mức, "Thập Tư à, điều quan trọng nhất cậu muốn làm bây giờ là gì vậy?"
"Không có gì mà tôi thực sự muốn làm cả." Thập Tư trả lời trong khi giữ nguyên biểu cảm trên khuôn mặt, "Cũng không có gì thôi thúc tôi."
Gian Niệm nhìn cậu, và sau một lát anh quay đầu và tiếp tục nhìn xuống dưới tầng, "...Là vậy ư?"
"Tôi sẽ ra ngoài và nhìn xem sao." Bạch Quân Di giẫm lên những bông hoa và trực tiếp nhảy xuống từ ban công, anh nhanh chóng hòa lẫn vào trong đám đông và giây tiếp theo đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
"Vậy thì tớ cũng sẽ đi tìm một cách để thoát ra." Gian Niệm thôi nhìn khuôn mặt của Thập Tư, "Phạm vi của sân chơi này quá lớn, việc dùng vũ lực phá cái sân chơi này không hề đơn giản.
Trong thời gian 3 tiếng, tớ sẽ tìm một cách để ra ngoài.
Thập Tư cậu đừng di chuyển xung quanh, dưới kia sớm thôi sẽ là một đống hỗn loạn đấy."
Thập Tư quan sát anh ta rời đi, ngay khi thân ảnh anh biến mất phía sau bức tường cậu liền thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt tối của cậu không có dù chỉ là một chút dao động, nhưng cũng không có chán ghét.
Tịch Lâu cầm cốc nước của mình lên từ dưới sàn, "Chuyện gì xảy ra với hai người vậy ạ?"
"Chuyện xảy ra à, bạn trai cũ, đã chia tay ba năm trước."
"Nhưng theo như em thấy thì, anh có vẻ không có ghét anh ta nhỉ." Tịch Lâu chơi đùa với chiếc cốc trong tay mình.
Thập Tư khẽ nheo mắt lại, "Mối quan hệ giữa người với người không chỉ có thích và không thích, anh không phải chia tay với cậu ta bởi vì anh ghét cậu ta."
Học sinh trung học Tịch Lâu không hiểu những lời của Thập Tư cho lắm, nhưng nó không khó cho cậu bé để có thể hiểu rằng Thập Tư thực ra không hề ghét Gian Niệm, và đã chia tay với anh ta hẳn là vì lý do nào đó khác.
Thế giới của mấy người lớn phức tạp thực sự, Tịch Lâu nghĩ trong khi lắc đầu.
Mặt khác, Gian Niệm đang đứng trên mặt đất phía dưới nhà của Thập Tư, anh ta dựa người vào tường và che đi ngực mình, tim anh đang đập thình thịch, máu liên tục dồn lên đầu.
Anh ta đã từng trải qua màn chơi này, khi mà nỗi ám ảnh của anh toàn bộ là về Thập Tư, mà sân chơi lúc ấy lại không có Thập Tư, vậy nên anh chỉ có thể phá hủy cái sân chơi đó cho hả giận, nhưng bây giờ thì không như vậy, Thập Tư đang ở ngay bên anh.
Anh sợ rằng nếu như không cẩn thận, anh sẽ không thể kiểm soát được bản thân và làm những việc sẽ khiến cho Thập Tư chán ghét.
Vậy nên anh ta ép bản thân đi ra khỏi nơi có Thập Tư, và chừng nào Thập Tư không còn ở trong tầm mắt mình, anh ta mới có thể thư giãn đôi chút.
"Rồi chính xác là ai đã mang cái sân chơi này lại vậy?" Khuôn miệng của Gian Niệm khẽ cong thành hình lưỡi liềm, đôi mắt của anh ta tối đi, "Tao muốn cảm ơn mày rất nhiều vì đã khiến cho tao khốn khổ như thế này đấy."
Sau khi nói điều ấy, Gian Niệm hạ tay đang che ngực mình xuống.
Anh cúi đầu và nhanh chóng hòa vào đám đông, và rồi biến mất.
Sân chơi càng ngày càng trở nên hỗn loạn, khắp mọi nơi đều có những người đang làm bất cứ điều gì họ muốn, người ta đang làm những điều mà họ bình thường sẽ không bao giờ làm, và sau một thời gian ngắn, không còn có thể nhìn thấy người nào còn tỉnh táo trên cả con phố.
Máu bắn lên trên những bông hoa đỏ, những màu đỏ thẫm đậm đặc trộn lẫn với nhau, nhìn hoàn toàn không thể phân biệt được.
"Sẽ có nhiều người mất mạng và bị thương, đúng không?" Thập Tư lẩm bẩm.
"Thần Ánh Sáng đang ở đây, sẽ có những người bị thương nặng, nhưng hẳn sẽ không có ai thực sự chết đâu." Tịch Lâu đứng phía sau cậu, "Đây không phải là sân chơi dạng hệ Ma Quỷ, nên cả Thần Ánh Sáng và em có lẽ sẽ không làm được gì cho lắm, nhưng thực tế thì, năng lực của Thần Ánh Sáng không phải chỉ là để thanh tẩy các ma quỷ và quái vật, anh ta cũng có những năng lực chữa lành rất mạnh nữa.
Giữ mạng sống cho một vài người hẳn sẽ không phải là vấn đề đối với anh ta đâu."
Thập Tư nhìn Tịch Lâu, "Anh ấy tử tế như thế kể cả khi ở trong thế giới dòng chảy vô tận sao?"
"Làm sao được chứ?" Tịch Lâu khẽ cau mày, "Ở thế giới đó có những sân chơi rất tàn nhẫn, khiến ta giết hại lẫn nhau cho đến khi chỉ còn lại một vài người trước khi màn chơi được tính là đã thông qua.
Đó là nơi mà sự tử tế đồng nghĩa với việc từ bỏ mạng sống của chính mình, tuy nhiên, bây giờ đã khác rồi.
Không cần thiết phải làm những việc tàn nhẫn nữa."
Thập Tư vô thức cảm thấy câu này nghe quen quen, và sau khi suy nghĩ một lát cậu nhớ ra hình như mình đã nói điều tương tự sau sự trở về của Bạch Quân Di.
Sẽ không còn điều tàn nhẫn nào xảy ra đâu.
"Nhưng mà." Tịch Lâu nhìn Thập Tư, "Anh, sao mà anh trông có vẻ hoàn toàn thản nhiên thế? Đến cả Gian Niệm đã bị kiểm soát một lúc bởi nỗi ám ảnh của anh ta quá lớn cơ mà."
Thập Tư chớp mắt, "...Giữ bình tĩnh khó đến như vậy sao?"
"Nhìn những người kia đi ạ." Tịch Lâu chỉ lên con đường.
Mọi người dường như là đã phát điên và liên tục làm loạn lên, có vài người đang cười, có vài người đang khóc, có người thậm chí còn nhảy từ những tòa nhà cao tầng - như thể họ là những bệnh nhân trong một bệnh viện tâm thần đang bị suy sụp tập thể vậy.
Thập Tư lắc đầu, "Anh thực sự không có khao khát muốn làm bất cứ điều gì cả."
"Nhưng mọi con người đều có điều gì đó họ muốn mà."
"Nó hẳn là bởi anh đã có được mọi thứ mà mình muốn rồi, anh không có bất cứ nỗi ám ảnh nào cả." Giọng nói của Thập Tư đều đều cất lên, "Điều đó không tốt sao?"
Tịch Lâu bối rối nhìn Thập Tư, "Có gì tốt chứ?"
"Không có kỳ vọng, không có thất vọng." Giọng của Thập Tư mềm mại vang lên, như thể cậu sợ làm quấy rầy bầu không khí, "Những người không dễ thỏa mãn nhìn chung sẽ có quãng thời gian khó khăn."
Và điều mà cậu thích nhất là sống một cuộc đời bình thường đơn giản và thoải mái.
...
"Tình hình đang như nào rồi? Đơn Vị Thanh Tra đã nói gì?" Ninh Dương Tắc đứng bên ngoài sân chơi và liên tục hỏi về diễn biến.
"Đơn Vị Thanh Tra nói vẫn cần thêm thời gian." Hạ Lạc Vũ đang rất bận rộn và lo lắng, "Đừng lo quá, Đội Trưởng à, ba Người Sống Sót cấp S đang ở bên trong mà, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì đâu!"
Ninh Dương Tắc gần như ném file tài liệu trong tay vào Hạ Lạc Vũ, "Ý cậu không có vấn đề gì là sao? Chúng ta cho đến bây giờ vẫn chưa biết sân chơi này là thuộc hệ gì, nếu như nó là sân chơi hệ xóa sổ thì sao? Có những người bình thường đang ở bên trong đấy!"
"Có lẽ sẽ có người có thể kích hoạt một điều kiện nào đó trong nửa tiếng để trực tiếp qua màn.

Chúng ta đã ký một thỏa thuận với ba Người Sống Sót cấp S, những điều này nằm trong khả năng của họ mà."
"Không ai có nghĩa vụ phải mạo hiểm tính mạng của mình để cứu những người khác cả!"
"Tôi đã nói sai rồi, xin đừng tức giận, thưa Đội Trưởng!" Hạ Lạc Vũ gõ bàn phím, "Đơn Vị Thanh Tra cũng đang rất lo lắng, có 10,000 người bị mắc kẹt bên trong, phía trên nói họ phải nghĩ ra giải pháp trong nửa tiếng, từ đội trưởng đến các thành viên trong đội đang sống chết làm thử nghiệm ạ."
Ninh Dương Tắc thở dài, "Được rồi, Đơn Vị Thanh Tra và chúng ta quả là những anh chị em đồng cam cộng khổ, thế còn việc lắp đặt các thiết bị phòng nổ ngoài kia thế nào rồi?"
"Nó đã được thiết lập." Hạ Lạc Vũ ra tín hiệu OK với Ninh Dương Tắc, "Kể cả nếu như sân chơi này có xảy ra một vụ nổ đi chăng nữa, nó tuyệt đối sẽ không làm tổn hại tới những người ở khu lân cận đâu ạ!"
"Làm tốt lắm." Ninh Dương Tắc cuối cùng cũng an tâm.
Anh cau mày với những bức tường trắng bị dựng lên phía trước mình, bốn bức tường này hoàn toàn cô lập những âm thanh ở bên trong, dù họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở trong đó, họ chỉ có thể hy vọng rằng Đơn Vị Thanh Tra đang làm đúng.
Ninh Dương Tắc bấm máy gọi, giọng nói của anh ta nghiêm túc cất lên, "Sao? Việc phá hủy bên ngoài sân chơi bằng vũ lực có khả thi không?"
"Nó không hề có tác dụng ạ." Người ở đầu dây bên kia đang thở hổn hển kèm theo âm thanh của những vụ nổ được vang đến, "Chúng tôi đã sử dụng mọi phương pháp, thậm chí là lửa và rồi cả băng, tất cả đều vô dụng, thậm chí còn không gây nổi một vết xước nữa."
Ninh Dương Tắc cau mày, "Vất vả rồi, mọi người, hãy thử lại lần nữa, hàng chục ngàn người ở bên trong đang chờ đợi để được giải cứu đấy."
"Rõ."
Cúp điện thoại, Ninh Dương Tắc liên tục đi đi lại lại, anh đang đợi tin tức từ Đơn Vị Thanh Tra, chỉ khi biết sân chơi này thuộc hệ gì thì họ mới có thể đánh giá được tình hình ở bên trong đó.
"Đội Trưởng, tin tức từ Đơn Vị Thanh Tra đến rồi!"
"Đến rồi à? Đưa tôi xem!" Ninh Dương Tắc vội vàng bước qua, anh dí sát người bên cạnh Hạ Lạc Vũ và nhìn tin nhắn được gửi từ phía trên với đôi mắt mở to, chỉ có một vài từ ở trên đó.
[ Sân chơi hệ Tinh Thần: Hoa ]
Đôi mắt của Ninh Dương Tắc tối đi, anh nắm tóc mình và gần như là rên rỉ thành tiếng, "Nó là sân chơi hệ Tinh Thần ư? Một sân chơi hệ Tinh Thần với phạm vi rộng như vậy sao? Kể cả khi mọi người được giải cứu, chúng ta sẽ phải sắp xếp điều trị tâm lý cho nhóm người này? Hàng chục ngàn người a!"
Hạ Lạc Vũ, người không phải là một Người Sống Sót, đờ đẫn nhìn Ninh Dương Tắc, "Nó khủng khiếp vậy sao?"
"Nó không khủng khiếp, mà nó là một bóng ma tâm lý khó mà có thể xóa nhòa được." Gương mặt của Ninh Dương Tắc trở nên đáng sợ, "Nhưng điều tốt là, đây không phải một sân chơi quá nguy hiểm."
"...Nó đỡ hơn là chết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.