Tôi Thích Bạn Trai Cậu Từ Rất Lâu Rồi

Chương 9:




Editor: Lime – Berry
Beta: Geii
..o0o..
Bùi Nhiên chưa thuê người chơi chung như này bao giờ, nhưng bạn cùng phòng của cậu thì đã từng.
Lúc đó bạn cùng phòng thuê một cô gái, giọng nói ngọt ngào, mở miệng một câu đều là ‘anh ơi’, Bùi Nhiên thông qua loa ngoài đều nghe được rõ ràng.
Hình như cô gái kia chỉ đi làm y tá, từ đầu đến cuối trận đều lẽo đẽo theo sau bạn cùng phòng, không ngừng hô “Anh ơi cứu em”, “Anh đừng chết mà” rồi còn “Anh chơi đỉnh thật đó”, làm hại đêm hôm đó trong đầu Bùi Nhiên đều chỉ quanh quẩn hai chữ ‘anh ơi’.
Lúc nghĩ đến đây, Nghiêm Chuẩn vừa vặn nhảy từ cửa sổ bên cạnh vào nhà cậu, sau đó lại “cộp” một tiếng, trên đất xuất hiện một khẩu súng và hai cái túi cấp cứu.
“Nhặt đi.”
Bùi Nhiên hỏi: “Vậy cậu dùng cái gì?”
“Dùng của cậu, cậu ném gì xuống cho tôi cũng được.”
Sau đó Nghiêm Chuẩn cầm súng Vector tiểu liên mà Bùi Nhiên vừa mới thả xuống, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Nghiêm Chuẩn mang Bùi Nhiên đi loot dạo. Anh vốn là cao thủ, điểm xếp hạng khá cao nên ván này đồng đội ghép chung đều khá lợi hại, lúc đợi ở đại sảnh luôn la hét muốn nhảy cảng bắn nhau.
Nghiêm Chuẩn bất động không nói gì, đợi đến khi máy bay di chuyển đến cuối đường bay mới chấm một điểm trên bản đồ, nói nhảy.
Bởi vì không đủ người, đồng đội vừa rơi xuống đất còn chưa đến mấy phút đã bị tiêu diệt, phần lớn tâm trạng của mọi người vào buổi tối cũng không thoải mái gì cho cam, hai người bị gạt rồi mà vẫn không chịu thoát game, ngồi lì ở trên mic đội liên tục nói kháy.
“Không phải ghép chung với cao thủ hả? Sao còn có loại cao thủ không nhảy chung với đồng đội vậy?”
“Cao thủ loot dạo, chạy vòng vòng xong đến cuối bo đánh lén người ta rồi ăn cái đầu gà.”
“Chán dễ sợ, người anh em, tí nữa chơi tiếp không?”
“Được, đợi tôi xem hai người này thành hòm gỗ đã.”
Kịch bản cũng không khác gì so với bọn họ nghĩ, đồng đội bọn họ đúng là cao thủ loot dạo, ung dung 0 kill mà tiến vào vòng bo kế cuối.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn tương tự.
Bởi vì bọn họ còn có một đồng đội mang ID “111GOD”, trong vòng bo kế cuối cứ như một vị thần, cầm Vector càn quét tứ phía. Đầu tiên là tập kích dứt khoát quét sạch một team bốn người, lát sau còn dùng lựu đạn chuẩn xác gom đầu mấy tên lân cận.
Mấy gã này không có văn hóa, sau khi lựu đạn được ném ra, mấy tên đồng đội thô tục bên kia chỉ có thể thốt lên được một câu “Đậu má”.
“Anh trai, trong xác tên này có M416, đổi khẩu Vector của anh đi.” Ngữ khí của đồng đội đã thân thiết hơn rất nhiều.
Bùi Nhiên cẩn thận bò tới mở hòm xác của kẻ địch, quả thật bên trong có M4, còn đầy đủ phụ kiện: “Cậu muốn đổi súng sao?”
“Không.” Nghiêm Chuẩn nói, “Dùng Vector.”
Đồng đội số một: “Ok, cao thủ đều chơi như vậy.”
Đồng đội số hai: “Nói đúng, cố lên anh ơi.”
Ván này vòng bo khá tốt, ăn gà cũng không có gì khó. Lúc chỉ còn lại một kẻ địch cuối cùng, hai người đồng đội kia liền hỏi Nghiêm Chuẩn có muốn chơi tiếp hay không.
Nghiêm Chuẩn nói: “Các cậu hỏi số ba đi.”
Bùi Nhiên liếc nhìn xuống góc trái dưới… Cậu đúng là số ba, không sai.
“Các cậu đi chung với nhau hả?” Đồng đội nói, “Số ba, chơi tiếp không?”
Bùi Nhiên nói: “Không được.”
Bắn chết tên cuối cùng xong, Nghiêm Chuẩn tạm thời treo máy ở giao diện chiến thắng, rũ mắt xuống cầm lấy hộp thuốc lá bên cạnh bàn phím.
“Số bốn là người được thuê chơi cùng.” Bùi Nhiên nói tiếp, “Nếu các cậu muốn cậu ta kéo thì phải trả tiền.”
Nghiêm Chuẩn nắm hộp thuốc lá, không nhịn được mà nhẹ nhàng cười một tiếng.
Giọng điệu của Bùi Nhiên hoàn toàn không thay đổi, nghiêm túc kéo khách cho anh: “Trên XXXAPP ấy, không mắc đâu, mới vừa khai trương còn được giảm một nửa, vài ngày sau sẽ lên giá, tên là…”
Đồng đội nghe xong có hơi sửng sốt một chút, đáp lại vài tiếng “được”.
Nghiêm Chuẩn mới vừa trở lại đại sảnh game, màn hình điện thoại liền sáng lên, anh mở khóa liếc mắt nhìn, có người đặt đơn, hình như là đồng đội lúc nãy.
Nghiêm Chuẩn đặt điếu thuốc trở lại vị trí cũ, nhấn từ chối.
Bùi Nhiên trở về với một tách cà phê, bên trong còn pha thêm chút sữa, màu sắc trong ly theo động tác khuấy nhẹ của cậu mà trở nên nhạt dần.
“Bọn họ có đặt đơn không?”
Nghiêm Chuẩn tiếc nuối nói: “Không có.”
Sau đó hai người lại vào một ván khác, Bùi Nhiên còn đang ở màn hình chờ, bỗng dưng bên tai truyền đến một giọng nam xa lạ ——
“111, trùng hợp ghê.”
“Có ai mà không biết 111 chứ? Lúc trước người anh em này còn có mặt trên bảng xếp hạng Châu Á.”
“111, có đó không? Còn nhớ tôi không? Hai tụi mình có kết bạn á!”
Nghiêm Chuẩn liếc nhìn ID của hắn, xktv197, hình như là một streamer.
Nhưng anh thêm bạn với streamer rất nhiều, cụ thể là ai thì không nhớ rõ.
Nghiêm Chuẩn ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Cái người 197 này rõ ràng vẫn còn đang phát trực tiếp, luôn ngồi tương tác với người xem. Lên máy bay, 197 hỏi: “111, cậu muốn nhảy ở đâu? Tôi nhảy với cậu.”
Vừa dứt lời, trên bản đồ góc phải xuất hiện một dấu ký hiệu vàng óng ở khu loot dạo.
197: “?”
197: “Trượt tay hả?”
Nghiêm Chuẩn nói: “Tôi đi duo.”(*)
(*)duo: đi hai người.
197 liếc nhìn ID của đồng đội, lập tức hiểu ra: “Số ba sao? ranbaobei? A… Chơi cùng bạn gái à?
Tài khoản của Bùi Niên là do La Thanh Sơn lập, ID cũng là hắn chọn, là ID đôi với La Thanh Sơn.
Ban đầu Bùi Nhiên cũng cảm thấy ID này có hơi nữ tính, nhưng mà đổi tên thì lại vô cùng phiền phức, nên cũng mặc kệ luôn, cho đến khi bị người khác đọc ra, cậu mới chợt nhận thấy cái tên này có chút xấu hổ.
“Không sao, không cần để ý đến tôi.” Bùi Nhiên mở mic, “Cậu cứ thoải mái chơi đi.”
Nghe thấy là giọng nam, 197 hơi sửng sốt, sau đó nói: “Người mới sao? Cũng được, loot dạo thì loot dạo, bản đồ này nhỏ như vậy trước sau gì cũng gặp người.”
Nghiêm Chuẩn chọn bản đồ ngẫu nhiên, ván này bọn họ được ghép vào Sanhok.
Không lâu sau, Nghiêm Chuẩn cầm theo M4 đầy đủ phụ kiện đến chỗ cậu.
Bùi Nhiên nhìn khẩu súng ở trên đất, nói: “Không cần, bản đồ này rất nhiều súng, trên lưng tôi cũng có M4.”
Nghiêm Chuẩn không nói gì, đứng nửa ngày không đi, súng vẫn luôn để dưới đất.
Cuối cùng Bùi Nhiên vẫn phải ngồi xuống, vứt cây M4 không có phụ kiện xuống đất, Nghiêm Chuẩn nhanh chóng nhặt lên, mở cửa rời đi.
Bùi Nhiên: “…”
Một màn này đều bị 197 nhìn thấy toàn bộ, hắn trêu ghẹo nói: “111, cậu đang làm cái gì vậy hả? Súng của Nhiên Bảo Bối có BUFF hả?
Nghiêm Chuẩn ừm một tiếng: “Dùng súng của ông chủ, sức chiến đấu tăng gấp đôi.”
197 bỗng nhiên hiểu ra: “Cậu cũng làm cái nghề chơi cùng này nữa à?”
Nghiêm Chuẩn nói: “Đại loại vậy.”
197 nói không sai, cái bản đồ nhỏ xíu này khắp nơi đều có người, bọn họ vừa mới loot xong hai khu nhà nhỏ, thì khu vực lân cận đã truyền đến tiếng súng.
“Hướng E.” 197 nhìn bản đồ, “Đậu mé, 111 cậu đi đâu vậy?”
Bùi Nhiên liếc nhìn người theo sát phía sau lưng mình: “Chúng ta qua đó đi.”
Lúc bọn họ chạy đến, đồng đội đã bắn nhau với đám người kia, bốn bắn hai, không chột cũng què, mấy kẻ địch khác đều đã biến thành hộp, 197 cạn máu, trốn sau cục đá không ngừng đứng lên ngồi xuống bơm thuốc, hoảng loạn vô cùng.
Bùi Nhiên nhìn thoáng qua, thấy một kẻ địch đang ngắm bắn ai đó, còn đưa lưng về phía mình, theo bản năng lập tức nâng súng lên, cũng may độ giật ổn định, thành công bắn hạ kẻ địch.
Bùi Nhiên chơi trò này rất ít khi giết được người, một trận một mạng đã là nhiều, mãi đến khi đối phương ngã xuống, cậu mới ý thức được trái tim của mình đã đập nhanh đến nhường nào.
“Giỏi quá.” Giọng nói của Nghiêm Chuẩn hòa lẫn với tiếng mưa bom bão đạn.
Hệt như lúc còn ở tiểu học được thầy giáo khen vậy, hai má của Bùi Nhiên khó giải thích được mà bắt đầu nóng lên, nấp phía sau thân cây, nhanh chóng thay đạn.
197 hồi máu xong, lập tức báo lại vị trí của địch, Nghiêm Chuẩn đưa tay mở nắp một bình thuốc giảm đau: “Tôi ném bom, cậu móc bên trái đi, tôi công chính diện.”
Hai người cầm súng lao lên, Nghiêm Chuẩn dùng hai băng đạn hạ gục hai người, đầu bên kia 197 cũng thuận lợi móc trộm một tên.
“Clear, tên cuối bốc khói luôn, có thể loot xác được rồi.” 197 nằm nhoài trên bãi cỏ, “Đỉnh thật sự đó, người anh em.”
Nghiêm Chuẩn không lên tiếng, bỗng dưng nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng giảm thanh nho nhỏ, anh đưa mắt thoáng nhìn qua góc phải màn hình.
Ai ngờ còn chưa nhìn thấy người, phía sau đã truyền đến một loạt tiếng súng.
197: “Đm! Có người bắn lén chúng ta! Mẹ nó, ở đâu ra một team nữa vậy…”
Vừa dứt lời, góc bên phải liền hiện lên hai dòng thông báo, 197 và Bùi Nhiên đều bị bắn hạ.
Nghiêm Chuẩn phản xạ vô cùng nhanh, quay đầu lại trực tiếp hạ gục một tên, trước khi ngã xuống kẻ địch đã kịp bắn ra hai viên, nháy mắt thanh máu của Nghiêm Chuẩn đã biến thành màu hồng.
Vị trí mà Nghiêm Chuẩn đang đứng rất tốt, tim của 197 đã sắp vọt lên tới cuống họng: “Còn một tên nữa, đừng nóng vội đừng nóng vội, hồi máu trước đi, hình như tên còn lại đang chạy qua chỗ Nhiên Bảo Bối…”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã thấy Nghiêm Chuẩn hủy bỏ động tác hồi máu, cầm súng chạy về phía trước.
197: “???”
Câu ‘Đừng’ của Bùi Nhiên còn chưa kịp thốt ra, Nghiêm Chuẩn đã vọt tới tầm mắt của cậu.
Trong mấy giây ngắn ngủi giữa lúc Nghiêm Chuẩn và kẻ địch đấu súng với nhau, Bùi Nhiên cảm thấy khoang ngực của mình như sắp nổ tung.
Đến khi Nghiêm Chuẩn dùng số máu ít ỏi kia tiêu diệt xong kẻ địch, Bùi Nhiên mới dám thở phào một hơi, không nhịn được mà dựa về phía sau một chút, cậu buông con chuột ra, lại phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.
…Quá kích thích.
“Đm! Đậu má đậu má! Người anh em, đối với người khác đây chỉ là chơi game, còn cậu là chơi trò kích thích đó.” 197 khó khăn bò đến bên cạnh Nghiêm Chuẩn, sau khi hắn ngã xuống còn ăn thêm hai viên của địch, hiện tại thanh máu đã sắp chạm đáy, “Người anh em, mau cứu tôi.”
Vừa dứt lời, 197 liền trơ mắt nhìn Nghiêm Chuẩn rời khỏi chỗ hắn, chạy thẳng đến vị trí sau sườn núi của Nhiên Bảo Bối, hiện tại còn hơn nửa thanh máu.
“Có máu không?” Nghiêm Chuẩn hỏi.
Bùi Nhiên hoàn hồn: “Có rồi.”
“Được, đi loot xác đi, đều ở trên núi.”
197 kêu rên: “Toang rồi toang rồi toang rồi, tôi sắp tèo rồi sắp tèo rồi sắp tèo rồi…”
Cũng may Nghiêm Chuẩn vẫn còn một chút lương tâm, vào lúc 197 chỉ còn lại chút máu ít ỏi, đỡ hắn dậy.
“Người anh em, hù chết tôi rồi.” 197 vô cùng oan ức, “Ban nãy tôi đã cố lết đến chỗ cậu, vậy mà cậu còn không thèm cứu tôi, cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Nghiêm Chuẩn nói: “Nghĩ về ông chủ của tôi.”
Bùi Nhiên: “…”
197: “Ông chủ của cậu còn hơn nửa cây máu đó!”
“Tên này còn đồng đội, lỡ như gạt mất cậu ấy thì làm sao bây giờ?” Nghiêm Chuẩn lên đạn cho khẩu Kar98, “Nếu như cậu chết, tôi còn cố gắng kéo top 1 cho cậu.”
197: “?”
“Nếu như cậu ấy chết, tôi chỉ có thể ném bom tự sát.”
197 im lặng trong chốc lát: “Được rồi… Hên là đã biết trước cậu được cậu ấy thuê chơi cùng, ai không biết còn tưởng hai người là gay.”
Nghiêm Chuẩn nhìn người trước mặt đột nhiên dừng lại tại chỗ.
Mấy giây sau, ranbaobei tiếp tục chạy về phía trước, microphone phía dưới ID cũng liên tục lấp lóe: “Ừm, người chơi cùng tốt như vậy nhưng chỉ có hai mươi xu một tiếng, ở trang XX…”
Nghiêm Chuẩn bật cười, không khống chế được mà không ngừng nhấn chuột, nhân vật đang chạy trong game lập tức vung một đường quyền nặng nề giữa không trung.
Hai người chơi đến bốn giờ sáng.
Bùi Nhiên chơi liên tục chẳng để ý đến thời gian, mãi đến tận khi Nghiêm Chuẩn đề nghị nghỉ ngơi, cậu mới nhận ra đã trễ đến mức này.
Bùi Nhiên vừa mới nằm lên giường, điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên.
[Nghiêm Chuẩn: Tôi phục vụ được không?]
[Bùi Nhiên: Rất tốt.]
Cảm thấy hơi qua loa, Bùi Nhiên lại nhắn thêm một câu.
[Bùi Nhiên: Thật đó.]
[Nghiêm Chuẩn: Ừm, là lần đầu tiên làm việc này, chưa có kinh nghiệm.]
[Bùi Nhiên: Cậu nhận được đơn đặt hàng nào mới chưa?]
Lúc Bùi Nhiên gửi tin này đến, Nghiêm Chuẩn cũng vừa mới thoát ra khỏi APP chơi cùng.
Một buổi tối, anh nhận được hơn bốn mươi đơn đặt hàng.
Nghĩ đến giọng điệu nghiêm túc khi Bùi Nhiên quảng cáo cho anh, Nghiêm Chuẩn đưa tay bụm mặt, không nhịn được mà bật cười.
[Nghiêm Chuẩn: Không có, có vẻ như sức hút của tôi không được tốt lắm.]
Bùi Nhiên cầm điện thoại di động suy nghĩ một hồi, khô khan mà đánh ra hai chữ “Cố lên”.
Tin nhắn còn chưa được gửi đi, người bên kia lại gửi tới một tin nhắn khác.
[Nghiêm Chuẩn: Cậu thật sự cảm thấy tôi chơi rất tốt sao?]
[Bùi nhiên: Thật.]
[Nghiêm Chuẩn: Vậy có muốn thuê tôi lâu hơn chút không?]
Bùi Nhiên ngẩn người.
[Nghiêm Chuẩn: Khai trương đại hạ giá, cậu chỉ cần bỏ ra thêm một chút, cả kỳ nghỉ của tôi đều dành cho cậu.]
[Nghiêm Chuẩn: Được không?]
[Nghiêm Chuẩn: Ông chủ Bùi?]
Kết thúc chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.