Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Chương 6: Rắn Thông Minh Đã Tìm Cách Giải Quyết






Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Nghê Dịch gần như muốn khóc ra tiếng Cam-pu-chia.
"Chị, đây không phải là chuyện có ảnh hay không, đừng đùa nữa! Em lập tức gọi điện thông báo cho công ty đây! Chị nhanh nhanh nhìn xem bức thư tình ở trên mạng đi, đây là chứng cứ ngoại tình đó chị hai à!...!Mà, thật sự là chị viết hả?"
Màng tai của Dư Dao Dao sắp bị âm thanh la hét đâm thủng, giơ điện thoại ra xa một chút: "Đừng kích động, có gì thì đứng ra phủ định thôi, dễ ẹc!"
Thẩm Nghị Sùng tay phải cầm bút, tay trái vò chặt bản hiệp nghị, nháy mắt nắm chặt.
Anh là điên mới tin cô ta sẽ cải tà quy chính, còn hy vọng xa vời cô ta sẽ kết thúc trách nhiệm làm mẹ.
Nhìn bản hiệp nghị trên tay, quả thực chính là đang trào phúng anh.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ đang chơi ghép hình, cũng giật mình làm rơi xuống đất.
"Dừng xe!"
Thẩm Nghị Sùng hàm dưới căng chặt, cả người tỏa ra khí lạnh.
Dư Dao Dao co rụt cổ lại, lập tức cảm giác được cơn giận phát ra từ người ngồi bên cạnh.
"Từ từ! Nghe em nói xong lại phán tử hình cho em sau, có được không anh!"
Cô chỉ dám nói thầm một câu, sau đó vội vàng cầm di động vuốt vuốt, không cần mở Weibo, một bầu trời tag tin tức tràn ngập các trang thông tin, vừa đi vào là có thể thấy thư tình tai tiếng che trời lấp đất.
Sau khi Dư Dao Dao đọc xonng, lại nhẹ nhàng thở ra.
May là cô còn nhớ rõ tình tiết, đây chỉ là một bức thư tình đầy mơ hồ, cũng may là nguyên chủ chưa ngu đến như vậy.
【Giải trí Đại Vũ: Dư Dao Dao giả giả thật thật phản bội hôn nhân ngoại tình ảnh đế Trần Kiệu, tự tay viết thư tình, phía sau còn có chữ ký, nội dung như sau! 】
Kế tiếp là một loạt hình ảnh vô cùng rõ ràng, mỗi chữ cái viết tay đều có thể nhẹ nhàng phân biệt.
Nhà đài truyền thông này, còn phát điên đến mức làm cả bản giọng nói.
Dư Dao Dao vừa click mở, một giọng nữ nũng nịu, làm ra vẻ lập tức truyền ra tới.
"Ngày 20 tháng 10 năm 2018."
"Đây là ngày thứ 23 em gặp được anh, nhưng có trời mới biết, là em mong đợi bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, để chờ đợi gặp được anh, hiểu nhau, yêu nhau."
"Lúc trước, em chỉ tưởng tượng bòng dáng anh đứng trước mặt em, nhưng cho dù em có tưởng tượng bao nhiêu lần, thì đều không bằng ánh mắt đầu tiên khi em nhìn thấy được anh."
"Em nghĩ, chắc đây là câu mà mọi người hay nói, duyên phận, và tình yêu..."
Dư Dao Dao nuốt nước miếng: "Đừng nóng vội, cái này không đầu không đuôi, là bôi nhọ!"
Cô vừa thốt lên tiếng giải thích thì, giọng nữ thuyết minh độc diễn kia lại phân tích từng câu chữ trong bức thư tình kia.

"Theo người viết điều tra, ngày 29 tháng 9 năm 2018, là ngày đầu tiên đoàn phim《 Đại hiệp khách 》khởi máy quay.
Chính là bộ kịch này là chiếc cầu nhân duyên giữa Dư Dao Dao và Trần Kiệu ảnh đế, cũng là lần đầu hai người hợp tác chung.
Khoảng cách ngày tháng trên bức thư tình, vừa lúc đúng 23 ngày!"
Bánh bao nhỏ ngồi ở giữa hai người, nghe xong, cơ thể bé bỗng nhiên run lên.
Bé muốn nhìn mẹ, muốn nghe mẹ nói những gì người phụ nữ kia nói là không đúng.
Tuy nhiên, miệng nhỏ lại không chịu mở ra, ngược lại còn ngậm chặt, sắc mặt nhanh chóng chuyển trắng xanh, tâm trạng chùn xuống, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt như đang chịu đựng điều gì đó rất kinh khủng.
Dư Dao Dao trong lòng run lên: "Lầm to, hiểu lầm to!"
Đậu con rắn nó, không ngờ loài người còn chơi chiêu này!
Vụ này chưa xong, cốt truyện tìm đường chết còn không ngừng thăng cấp, muốn đẩy cô vào chỗ chết, muốn cô đi theo cốt truyện nguyên tác!
Nằm mơ!!
Dư Tâm Khiết, con mẹ nó, là một nhân tài bịa chuyện, chuyên gia dối trá!!!!
Bánh bao nhỏ quật cường mà cắn miệng nhỏ, chậm rãi xoay đầu nhỏ mặc kệ cô, không hé răng mà chôn mặt vào vào bả vai Thẩm Nghị Sùng.
Cửa xe bị mở ra, Thẩm Lâm đã làm tư thế mời cô xuống xe.
"Trời ạ!!!"
Dư Dao Dao gãi gãi đầu, trực tiếp ăn vạ trên xe không đi: "Mẹ thừa nhận, bức thư này là do chính tay mẹ viết, có điều...!"
Cơ thể bánh bao nhỏ lập tức khắc run lên, có xu hướng khóc nức nở.
Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Nghị Sùng quét về phía cô, ôm bánh bao nhỏ kéo ra cửa xe.
Không khí, như bị đóng băng.
Khoảnh khắc Thẩm Nghị Sùng định bước xuống xe thì góc áo phía sau lưng anh chợt căng ra, vì nó bị một bàn tay nhỏ dài kéo lại.
Phần eo sau lưng anh bị một đôi bàn tay mềm mại ôm lấy, bí mật mang theo một mùi thơm hơi ngọt như loại nước trái cây nào đó, rất thơm ngon, nhẹ nhàng chui vào trong khoang mũi của anh.
Khác xa với mùi nước hoa gay nũi trước kia mà cô ấy thường dùng.
Thẩm Nghị Sùng chỉ chần chờ nửa giây và bước ra khỏi xe.
Một tiếng tức muốn hộc máu đầy yêu kiều lập tức vang lên ở phía sau.
"Hai cha con có thể nghe tôi nói xong được không?"
Dư Dao Dao phẫn nộ mà rống lên.
Thật quá đáng, không cho cô có cơ hội để nói chuyện nữa.
Và cục diện rối rắm này là do nguyên chủ gây ra, cô là vô tội mà.
Vả lại, chẳng lẽ để bánh bao nhỏ vẫn luôn cho rằng mẹ của mình ngoại tình phản bội ba mình, làm ra hành động dơ bẩn như vậy à? Để thằng bé sống dưới bóng ma khủng khiếp như vậy trong suốt thời thơ ấu sao?
Không được!
"Thẩm Nghị Sùng, anh còn nhớ rõ sinh nhật của con không?"
Cơ thể Thẩm Nghị Sùng chấn động.
"Năm nay thằng bé tròn năm tuổi, tính luôn thời gian lúc còn ở trong bụng."
"Anh có còn nhớ rõ là khi nào em biết mình có thằng bé hay không?"
Thẩm Duệ đỏ bừng gương mặt nhỏ, khoảnh khắc từ nghe mẹ bé nói ra những câu chữ đó, từ trong lòng ngực ba mình nhú ra, đôi mắt đen lúng liếng lộ ra mờ mịt.
Nước mắt trong suốt còn đọng lại dưới mí mắt bé, khi nghe mẹ nói, bé không một tiếng động mà nhỏ giọt xuống.
Dư Dao Dao thực mau lại thêm một liều thuốc cực mạnh.
"Bức thư này là em viết cho tiểu Duệ Duệ."
Bánh bao nhỏ gần như quên dùng cái mũi nhỏ hô hấp.
Thẩm Nghị Sùng lại như là đột nhiên hiểu rõ, ấn đường nhíu chặt quay đầu lại nhìn vợ mình hôm nay mặc áo khoác mẹ con với Thẩm Duệ, hình mèo máy Doraemon.
Dư Dao Dao nhìn anh nhe răng cười, hai tròng mắt đầy nước: "Anh nghĩ ra rồi sao? Trước lúc em vào đoàn phim đã thấy không thoải mái, đi bệnh viện kiểm tra, mới biết được có bé con, cũng chính là tiểu Duệ Duệ."
"Lúc ấy anh không cho em đóng phim, là bởi vì sợ bé con bị tổn thương.
Tuy nhiên, lúc đó em đã ký hợp đồng còn hứa sẽ làm việc nghiêm túc với đạo diễn và quản lý nên không thể thất hứa với họ."
Dư Dao Dao nói, nhìn Thẩm Nghị Sùng biểu lộ ra một nụ cười chua xót.
Nguyên chủ, rắn đây chỉ có thể giúp cô che giấu đến đây.
"Sự thực là lòng em cũng rất lo lắng, cảm thấy áy náy với bé con, vì vậy mới viết bức thư tay này, đây là bức thư em viết cho bảo bối cục cưng của mình, cầu nguyện bảo bối nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành nhưng nào ngờ...!Chuyện đã lâu như thế, vậy mà cũng có người tìm được bức thư này, còn lấy ra làm văn phỉ báng vũ nhục em..."
Dư Dao Dao nghĩ lại chuyện năm đó bản thân cũng từng ở bị bôi nhọ vu oan lúc còn ở vườn thú, rõ ràng không phải cô ị bậy, cũng không phải cô ăn vụng thức ăn của con công chuồng bên cạnh nhưng nhân viên vườn thú lại nhất quyết xác định là cô làm, mắng cô suốt ba ngày, không những vậy, còn bỏ đói cô hai cữ cơm!
Loại tâm tình đầy ủy khuất này, nghĩ đến là đau lòng rắn quá mà!
Nước mắt cuồn cuộn chảy ra như thác nước, ngăn không được.
Nếu năm đó cô có thể cất tiếng nói thì đã có thể biện giải cho mình, cái kết tuyệt đối sẽ không thê thảm như vậy, làm người nhân viên đó đến lúc về hưu cũng còn cảm thấy cô là một con rắn hư!
Oan uổng rắn quá mà!!!
Càng nhớ lại quá khứ uất ức đó, nước mắt càng chảy như vòi nước.
"Mẹ đã nói, bảo bối là người mà mẹ yêu nhất, thế mà con cũng không tin mẹ...!Ô ô ô hu hu hu."
Bánh bao nhỏ lập tức luống cuống: "Đừng khóc...!Mẹ...!Đừng khóc..."
"Là Duệ Duệ không ngoan, hiểu lầm mẹ!"
"Mẹ..."
Bé vươn tay nhỏ, nỗ lực muốn đi lau nước mắt trên mặt Dư Dao Dao, giãy giụa khỏi vòng tay của ba và muốn quay trở lại phía sau xe.
Thẩm Nghị Sùng nhìn cô đầy phức tạp.
Dư Dao Dao lập tức lớn tiếng nức nở, ngón tay di chuyển, phóng đại hình ảnh thư tình cho anh và bánh bao nhỏ xem.
"Hai cha con tự nhìn đi, xem em có nói bịa chuyện không?!"
Lúc còn nằm ở bệnh viện cô đã đoán được, biết Dư Tâm Khiết đã sớm bán thư tình cho phóng viên, cô trốn khôn khỏi tai tiếng lần này.
Dù cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện, cô cũng không tìm được cách phá giải, cho đến khi cô nhìn thấy nhóc con đáng yêu này.
Tính tính tuổi, không sai biệt lắm chính là 5 năm trước có.
Sau đó, cô lục lọi tất cả lịch sử trên trang Weibo của nguyên chủ cùng với mọi giấy tờ trong nhà.
Quả nhiên, cô đã tìm ra giấy tờ siêu âm lúc đó.
Khá may mắn là nguyên chủ thật sự có thai trước khi vào đoàn phim, vả lại vẫn còn giữ ảnh siêu âm.
"Mẹ nói từng gặp qua con nhưng khi đó, không phải con vẫn còn ở trong bụng mẹ sao?"
Chỉ số thông minh của bánh bao nhỏ rất cao, lập tức tìm được vấn đề mấu chốt.
"Con nhìn xem đây là gì nào?" Dư Dao Dao cười tủm tỉm mở ra album trong di động.
Như là bức hình trên bầu trời đêm, bên trong chỉ có một vệt sáng nhỏ mơ hồ.
Bánh bao nhỏ lập tức choáng váng, đây là lần đầu tiên bé thấy thứ này, có hơi xấu xí.
"Đây là ảnh chú bác sĩ chụp cho bảo bối đó, lúc đó bảo bối còn ở trong bụng mẹ nha."
Dư Dao Dao giải thích cho bánh bao nhỏ hiểu.
Khoảnh khắc tìm được ảnh siêu âm, khi đó cô mới xác định bản thân có thể an toàn vượt qua thời kỳ phong ba này.
Nguyên chủ thích ảnh đế tới mức đạt level fan cuồng, còn viết nhật ký thổ lộ.
Mặc dù từ đầu đến cuối nguyên chủ chưa từng làm ra hành động ngoại tình chính thức nào.
Ít nhất cũng phải giữ lại chút ánh sáng tình mẹ ở trước mặt bánh bao nhỏ.
Không thể làm bánh bao nhỏ cõng tiếng xấu có mẹ ngoại tình đến trường học, rồi sau này còn ra ngoài xã hội nữa, không thể để bé trưởng thành trong hoàn cảnh âm u như thế, càng không thể làm để bé vì vậy mà rơi vào bẫy rập của nữ chủ, vì tranh cãi với bảo mẫu nên chạy ra đường và kết cuộc bị đâm chết.
Cô cần thiết thay đổi số mệnh của mình và bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ rối rắm nhìn ảnh siêu âm, kiềm chế xúc động ném di động của mẹ ra xa.
Sao mà xấu quá vậy, cái đốm mờ mờ đó là mình à?

...!Chả trách, xấu như vậy cho nên mấy năm nay mẹ mới không chịu ôm mình.
Quá nhỏ, quá xấu!
"Mẹ, xin, con xin lỗi..."
Bánh bao nhỏ nức nở một tiếng, tay run lên, ôm di động của Dư Dao Dao, đau lòng rớt nước mắt đã nhẫn nhịn từ lâu.
Dư Dao Dao lập tức vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của bé, giúp bé lau khô nước mắt.
"Con đừng khóc!"
"Đàn ông con trai, làm sai thì phải bị phạt.
Mẹ phạt Duệ Duệ bảo bối...!Hôm nay đều phải nghe lời mẹ nói, được không?"
Thẩm Duệ lập tức gật gật đầu nhỏ, nặng nề dạ một tiếng.
"Được, nhất trí như vậy đi, địa điểm công viên trò chơi, chúng ta xuất phát thôi!"
Dư Dao Dao vẫn ôm bánh bao nhỏ, tay vẫn vuốt vỗ phần lưng của bé, nhìn người đàn ông còn ngồi bên cạnh mang theo vẻ mặt lạnh băng: "Chồng ơi, anh có thể đóng cửa xe vào được không?"
Thẩm Nghị Sùng híp mắt, lưu loát đóng cửa xe.
"Wow, anh rất là đàn ông đó chồng!"
Dư Dao Dao hừ hừ hai tiếng: "Dám hiểu lầm em, chuyện 5 năm trước quan trọng như vậy mà anh cũng quên, anh phải muốn bồi thường cho em!"
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, duỗi tay ý muốn Thẩm lâm đưa quyển sổ chi phiếu: "Muốn bao nhiêu?"
Ánh mắt Dư Dao Dao long lanh quyến rũ, trực tiếp đè lại bàn tay to kia, sờ sờ vuốt vuốt chỉ tay trong lòng bàn tay, làm toàn thân anh chấn động.
"Chồng ơi, toàn bộ hành trình hôm nay phạt anh giúp vợ xách đồ ~"
Mấy ông chồng trong phim truyền hình ai cũng đều làm như vậy.
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Anh thấy kỳ kỳ, khi không nghe người đàn bà này mở miệng đòi tiền.
Trước cổng lớn công viên trò chơi, bánh bao nhỏ tay trái nắm tay mẹ xinh đẹp, tay phải nắm tay ba uy nghiêm, nhìn chú Thẩm Lâm vui vẻ tươi cười.
"Bảo bối, mẹ muốn chơi cái xe cao cao dài dài kia, vèo một cái rơi xuống.
Con có muốn chơi cùng mẹ không?"
Bánh bao nhỏ e thẹn gật đầu.
Thẩm Nghị Sùng: "Tôi ở dưới chờ hai mẹ con."
Dư Dao Dao bậm miệng cười, treo túi xách lên trên tay anh: "Bảo bối, con kêu ba con lại đây, để ba chôi chung với chúng ta, mẹ sợ cao cao ~ Hic hu hu hu, sợ quá à~"
Thẩm Nghị Sùng: "..."
Hết chương 6.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.