Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 67: Chuyến tàu cuối nổ tung (29)




Edit: Ngân 💮 Beta: Mộc
"Cậu có Bùa hộ mệnh người cá, Mục Tứ Thành." Bạch Liễu nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu đã khoá đạo cụ này lại chưa?"
Mục Tứ Thành cứng mặt: "... Lúc vừa lấy được tôi đã khoá lại rồi." Hắn lấy đạo cụ Bùa hộ mệnh người cá này ra.
Tượng sáp người cá nhỏ màu trắng ban đầu đã không còn là hình dạng trước đó, giờ nó là cái bản mặt của thằng cha Mục Tứ Thành.
Cùng lúc đó, Mục Tứ Thành cũng nhận ra Bạch Liễu muốn làm gì - Bạch Liễu muốn lợi dụng đạo cụ【Bùa hộ mệnh người cá】, đạo cụ này có thể để người chơi trong thoáng chốc có thể lợi dụng nó để tránh nạn được sau khi đập vỡ gương, nhưng đạo cụ này đã bị Mục Tứ Thành dùng rồi, bởi vậy lúc này cũng chỉ có một kết quả.
"Để tôi đập gương đi." Mục Tứ Thành cầm tượng sáp, hít sâu một hơi.


Nhưng cách này thực ra cũng chẳng thể bảo đảm, bởi vì chẳng ai biết tốc độ NPC cấp Thần gϊếŧ người nhanh bao nhiêu, kỹ năng công kích là gì, có kịp để Mục Tứ Thành sử dụng đạo cụ không.
"Bạch Liễu, lẽ nào ngay từ lúc anh để tôi đi trộm Bùa hộ mệnh người cá cũng đã phòng trước cho lúc này rồi?" Sắc mặt Mục Tứ Thành vừa khó chịu vừa kỳ dị: "Rốt cuộc anh đã biết thế giới bên trong chuyến tàu cuối này là giả từ khi nào?"
"À, ý này tôi có chắc là từ lúc tôi thấy phương hướng chuyển động của trạm ngầm là ngược, cùng với quỹ đạo hình vòng của đường ray tàu ngầm." Bạch Liễu vô cùng chân thành đáp lại: "Bởi vì nếu là tôi, tôi sẽ thiết kế mỗi một đường ray trong trò chơi đều thành hình tròn, đại khái đều là vì sự tuần hoàn cả."
Tɦασ má, lúc đấy còn không phải khi trò chơi vừa mới bắt đầu sao! Bấy giờ mẹ kiếp còn chưa lên xe nữa!!!


Tấm thân nhỏ của Mục Tứ Thành tan nát rồi.
Lúc đó Bạch Liễu đã biết rồi - Món hàng Bạch Liễu này y sì NPC cấp Thần, đều là bug cả!!
Mục Tứ Thành nhắm mắt, kỳ thật hắn làm gì còn lựa chọn nào đâu, với hắn mà nói thì việc chơi đùa với cái chết có bao nhiêu nguy hiểm, bất kể là sử dụng phương án sau khi hắn đập vỡ kính rồi dùng【Bùa hộ mệnh người cá】chạy thoát, thì hắn cũng chẳng thể né tránh.
Dù sao thì cũng chẳng thể để Bạch Liễu còn đúng một điểm HP đi đập kính đúng không?
Bạch Liễu vỗ tay đứng dậy, điềm nhiên như không nói: "Đợi lát nữa tôi dùng roi quất vỡ kính, sau khi NPC cấp Thần phá kính bò ra, cậu nhớ bóp Bùa hộ mệnh chạy đi."
Mục Tứ Thành im lặng một lát, đầu óc mơ hồ nhìn Bạch Liễu, đến lời nói cũng lắp bắp lửng lơ mãi mới trôi tới bên vai Bạch Liễu: "Anh mới nói ai đập kính cơ?!"


"Là tôi." Bạch Liễu liếc Mục Tứ Thành với vẻ kỳ quái: "Tôi vẫn còn một trang cuối của Sách quái vật chưa thu thập đủ, tôi tra cách thức công kích của Quỷ Kính rồi, tôi còn đang đợi y ra đánh tôi đây."
Mục Tứ Thành: "..."
Mục Tứ Thành: "? ? ? ? ? ? ? ? ?"
Mục Tứ Thành: "? ! ? ! ? ! ? ! ? ! ? ! ? !"
"Dẹp!!" Mục Tứ Thành lú luôn rồi, hắn cảm thấy tất cả mánh khóe phỏng đoán thông thường của mình mà dùng trên người tên thần kinh Bạch Liễu này thì đều vô dụng cả, hắn tin không nổi nhìn Bạch Liễu rút roi ra: "Ủa alo, anh không phải muốn tự đi đập kính thật đấy chứ?!"
Bạch Liễu hé mắt liếc hắn: "Không lẽ cậu cũng muốn đập?"
"Đương nhiên là tôi không muốn rồi!! Nhưng tôi có Bùa hộ mệnh người cá!! Anh có không, clm anh có gì mà dám chơi lớn thế!" Mục Tứ Thành giận thật, hắn rõ hận không thể bóp tỉnh Bạch Liễu: "Anh bị điên à!? HP của anh chỉ còn đúng 1 điểm!"
Mục Tứ Thành vừa nói vừa rút ra một tượng sáp người cá màu thuần trắng chắn trước mặt Bạch Liễu, hắn hít sâu một hơi giơ móng khỉ ra đối diện với mặt kính, lạnh giọng quát lớn: "Được rồi, tôi đập kính, đợi trò này kết thúc anh có thể đăng xuất rồi, anh cút khỏi tôi xa một chút, tìm nơi nào trốn kỹ tí, đừng có chết ngay phút cuối là được."
"Mục Tứ Thành, kỳ thật việc cậu là người đập kính có tính thực tế rất thấp." Giọng nói của Bạch Liễu chậm rãi truyền đến từ sau lưng Mục Tứ Thành: "Rõ ràng khi NPC cấp Thần vừa phá kính xông ra sẽ kích nổ một đống kỹ năng công kích, nếu như tôi là người đập kính, cậu còn có thể dùng đạo cụ mà chạy, nhưng nếu cậu là người đập kính, thì lúc đống kỹ năng công kích này úp thẳng lên tôi chắc tôi gg luôn rồi, đã thế còn lãng phí một đạo cụ nữa."
"Đây không phải tính toán." Bạch Liễu bình tĩnh nhận xét.
Mục Tứ Thành nói chẳng ra lời giận càng chẳng nổi: "Vcl lúc đếch nào rồi còn tính với chả toán..."
"Vả lại..." Giọng nói của Bạch Liễu bình thản mà rõ ràng: "Mục Tứ Thành, tôi đã nói trước mắt cậu là con át chủ bài của tôi, nếu cậu chết ở đây thì quá đáng tiếc, tính thực tế của điều này với tôi cũng quá thấp."
Mục Tứ Thành đơ người, hắn nhận ra Bạch Liễu... vẫn đang nói thật lòng.
Tên này thật sự cảm thấy thế là lãng phí.
Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt Bạch Liễu phẳng lặng nghiêng đầu nhìn Mục Tứ Thành, hai người đơ ra một hồi, Mục Tứ Thành tỉnh táo mở miệng: "Không phải chứ Bạch Liễu? Anh thật sự tính tự đập kính, rồi để tôi trơ mắt nhìn anh chết?! Anh bị điên thật hả?!"
Sắc mắt Bạch Liễu vừa lạnh vừa nhạt, nhếch miệng cười nhìn hắn: "Mục Tứ Thành, không phải cậu rất bài xích việc bị tôi khống chế sao? Sao lúc này lại bằng lòng đi tìm chết thay tôi? Hai người chúng ta rốt cuộc ai mới bị điên đây?!"
Mục Tứ Thành trầm mặc tới quỷ dị - Mẹ nó! Đúng rồi! Không phải hắn vẫn đang bị khống chế sao! Chuyện sao lại đi tới bước này rồi!
À đúng, chuyện này hoàn toàn là do tên điên Bạch Liễu không theo quy tắc tự mình xuất đầu dây ra cả, làm gì có chuyện khống chế người của kẻ khác thay người bị mình khống chế tìm chết được, Mục Tứ Thành ngây ra một lát mới hiểu rõ logic trong vụ này: "Bạch Liễu, chết tiệt, anh làm tới nước này rốt cuộc là vì cái quần gì hả!"
"Vì tiền thôi." Vừa lật đầu ngón tay, cầm lấy đồng xu kim loại, cậu đột nhiên bật cười: "Vì giá trị còn lại của cậu đối với tôi, Mục Tứ Thành, thế mà cậu bằng lòng chủ động chắn trước mặt tôi giúp tôi đập kính, điều này với việc cậu bằng lòng chết vì tôi cũng không khác nhau lắm, nhưng cậu chết ở đây thì rất lãng phí."
Bạch Liễu nâng mắt: "Không bằng bán linh hồn cậu cho tôi thì thế nào? Ít ra cũng không giống việc cậu chơi chính mình, thuận tiện để mình đi chết vì tôi một cách vô dụng như thế, phải không Mục Tứ Thành."
Mục Tứ Thành nhất thời chẳng còn lời gì để nói, một lúc một nhát cũng chẳng biết nên đáp lại lời này của Bạch Liễu thế nào, vẻ mặt phức tạp, cũng chẳng mở miệng.
"Tôi còn cần cậu trộm hộ tôi nhiều, hợp tác thêm vài lần, thắng càng nhiều tiền với điểm tích lũy." Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, cậu nâng mi mắt nhìn thẳng Mục Tứ Thành, đưa đồng xu giá trị một điểm tích lũy lên trước mặt hắn: "Bởi vậy tôi sẽ không chết, cũng tuyệt đối không lãng phí mạng của cậu, cuộc giao dịch này cậu chơi không?"
Vẻ mặt Mục Tứ Thành từ cổ quái chuyển sang bình tĩnh, sau đó thoắt cái đã thành lạnh nhạt, hắn nhìn Bạch Liễu chằm chằm: "Tôi rất ghét bị người khống chế."
Bạch Liễu gật đầu, cũng không thu lại đồng xu trên tay mình, cười chẳng chê vào đâu được: "Tôi sẽ không khống chế cậu, chúng ta chỉ là hợp tác, hoặc giả cũng sẽ không để cậu cảm thấy rằng mình đang bị khống chế."
"Hợp tác?" Mục Tứ Thành chậc một tiếng, mặt không đổi sắc giật lấy đồng xu trên tay Bạch Liễu, nhạo cười một tiếng: "Nhưng cái cảm giác hợp tác này đúng là không tồi thật, một điểm tích lũy quá ít rồi, tối thiểu cũng phải mười ngàn điểm."
"Phí bán thân của cậu cũng đắt thật." Đôi mày hơi nhíu, Bạch Liễu do dự: "Mười ngàn điểm tính lũy lận..."
Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu một lát, sau đó hãi cả mình: "Tôi dm không phải chứ tên này! Anh đắn đo lấy mười ngàn mua tôi thật đấy à? Vcl tôi đứng thứ tư của Bảng xếp hạng Tân Tinh đấy Bạch Liễu!"
"Nhưng mà..." Bạch Liễu chân thành nói: "Mười ngàn điểm thì đắt quá, tôi mua người khác cũng chỉ tốn có một điểm, có mỗi Trương Khôi là phải tiêu tận mười ngàn hai, có điều tôi vẫn thấy đắt quá, thế nên tới cuối thì gã đi chết đấy thôi, cậu cũng muốn đi chết sao?"
Mục Tứ Thành: "..."
Mẹ kiếp, con mẹ nó anh đang uy hϊếp tôi sao?! Anh cho rằng tôi sẽ bị anh đe dọa dễ dàng thế hả!
Mục Tứ Thành mặt không biểu cảm: "Anh báo giá đi."
"Nhiều nhất một trăm điểm thôi." Bạch Liễu thành khẩn nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu xem, dù sao đây cũng là lần đầu cậu chơi cái món bán linh hồn này, không bằng thuận mua vừa bán hạ miếng giá cho tôi đi, thấy thế nào?"
Mục Tứ Thành: "..."
【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu dùng một trăm điểm tích lũy mua linh hồn của người chơi Mục Tứ Thành.】
【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu thu được đồng tiền linh hồn người chơi Mục Tứ Thành, đồng sở hữu quyền chủ nợ linh hồn người chơi Mục Tứ Thành với hệ thống.】
"Này, anh tính tự đi đập kính thật đấy à?" Mục Tứ Thành hơi bực vuốt tóc mình: "Chậc, sớm biết thế tôi đã chẳng dùng luôn, anh đi không thế này thì dễ chết lắm đấy, cái Bùa hộ mệnh này có thể tháo xuống không? Tháo ra tôi để cho anh."
"Không cần cho tôi." Bạch Liễu lắc đầu: "Sự an toàn của cậu rất quan trọng, tôi cần【Bùa hộ mệnh người cá】để đảm bảo mức độ an toàn tuyệt đối của cậu, dù gì thì giờ cậu cũng là gia sản của tôi, tôi phải giữ gìn tài sản của mình cho tốt, đây còn là lần đầu tôi tốn nhiều tiền thế để mua linh hồn, một điểm tích lũy hơn một ngàn đồng, ầy, cậu thế mà cũng đắt tới trăm ngàn luôn..."
Nói rồi nói, Bạch Liễu lại thở dài: "Trăm ngàn lận... Có phải tôi vẫn nên xem xét lại một chút không."
Mục Tứ Thành: "..."
Clm, cái ngữ xúc động sau khi lỡ tay ôm đồ xa xỉ lòng em hối hận thảm thiết vô cùng là cái đếch gì thế này, ông đây trong mắt chú em có phải tới một trăm ngàn cũng méo đáng phải không!
"Bạch Liễu." Mục Tứ Thành mặt lạnh dọa dẫm: "Con mẹ nó anh mà còn mặc cả nữa là tôi đi đập kính tự sát ngay trước mặt anh để anh phí luôn trăm ngàn đấy."
Bạch Liễu tức khắc câm miệng.
***
Tác giả có lời muốn nói: 4 đúng là linh hồn đắt nhất mà 6 mua đấy, trừ Mộc Kha, trăm ngàn lận đấy!!! 6 vẫn luôn thấy không đáng chút nào, nhưng ấy là cái thời trẻ tuổi non dạ mà, chẳng biết chi mấy, cũng không có nhiều lựa chọn lắm, đành phải mua thôi, haizzz.
Mục Tứ Thành: Con mẹ nó chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.