Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 61: Chuyến tàu cuối nổ tung (23)




Edit: 1814Hz 🌸 Beta: Siêu
Mục Tứ Thành hiểu ý của Bạch Liễu, hắn, Bạch Liễu và Đỗ Tam Anh, ba người bọn họ thực sự có rất nhiều lợi thế nên chắc hẳn sẽ qua cửa đầu tiên, chờ lát nữa nổ tung thì thân mình còn chưa lo được, Bạch Liễu có kỹ năng khống chế người khác hay không không quan trọng, chỉ cần gắng gượng vượt qua được vụ nổ thì những người này cũng không thể đánh lén cậu được thêm lần nào nữa.
Mục Tứ Thành im lặng hồi lâu: "Còn lại ba người, anh dự định sẽ chọn ai đi đưa bom?"
"Hả?" Bạch Liễu liếc nhìn một chút, "Cậu muốn đề cử ai đi à?"
Mục Tứ Thành dừng lại giây lát: "Lưu Hoài, tôi muốn đề cử hắn."
Bạch Liễu có hơi kinh ngạc, cau mày lại: "Tại sao?"
Cậu cảm thấy rằng Mục Tứ Thành không phải là người hành động vì ân oán cá nhân.
"Không phải vì ân oán cá nhân mà mới đề cử với anh, bởi vì Lưu Hoài có một kỹ năng gọi là [Thích khách thoáng hiện], khoảng cách thoáng hiện cũng đã đủ để vượt qua chiều dài của tàu." Giọng nói của Mục Tứ Thành phức tạp, khó phân biệt, hắn có hơi tránh né ánh mắt của Bạch Liễu, nhỏ giọng nói, "HP của anh chỉ còn lại 1, nếu hắn ta lấy được mảnh gương vỡ, Trương Khôi vừa chết thì hắn có thể thoát khỏi sự khống chế của tơ con rối, sau đó dùng kỹ năng thoáng hiện đến ám sát anh. Thể lực của tôi vừa bị tiêu hao hết, bây giờ còn đang chậm rãi hồi phục, nếu sử dụng kỹ năng thì chỉ có thể phát huy ở cấp độ rất thấp... Nếu đối đầu với kỹ năng của Lưu Hoài thì tôi không chắc có thể bảo vệ được anh hay không."


Lưu Hoài chán nản, cơ thể mềm nhũn, hắn ta cười thảm hai lần, thời điểm mà Mục Tứ Thành vừa mở miệng thì hắn ta đã biết nhất định Mục Tứ Thành sẽ nói ra những lời này.
Lúc trước hắn ta dùng kỹ năng này, thoáng hiện sau lưng, xém chút nữa đã gϊếŧ chết Mục Tứ Thành, đây chính là một kỹ năng có lực sát thương cao cần phải đề phòng. Lưu Hoài tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn ta đã đoán trước việc bị chọn trúng —— Bạch Liễu chỉ còn 1HP, không thể để một người chơi có kỹ năng như vậy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
"À, là vậy sao." Bạch Liễu gảy đồng tiền trước ngực mình một chút, ngẫm nghĩ được hai giây thì đột ngột nói tiếp: "Cậu nói cũng đúng, nhưng trước đó tôi đã giao dịch với người khác rồi."
Lúc Bạch Liễu thu mua linh hồn cặp cha mẹ Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, cậu đã đã đồng ý giúp bọn họ xử Lý Cẩu, mặc dù giao dịch này không hạn chế về mặt thời gian nhưng nếu lần này quyết định buông tha thì lần sau muốn gϊếŧ chết thì phải tốn thêm rất nhiều công sức.


Với lại dựa vào sự hiểu biết về thực lực của Bạch Liễu, Lý Cẩu cũng đã nhanh chóng thu thập đủ điểm tích lũy và đạo cụ để qua màn, nếu lần này buông tha cho gã, để gã qua màn, đạt được điểm tích lũy thì hai tấm tờ tiền giấy linh hồn —— là Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, nói không chừng sẽ bị cái tên tội phạm này tìm tới hành chết.
Bạch Liễu không làm những việc rẻ mạt như vậy.
Phương án cậu chọn luôn là phương án tối ưu nhất, mang lại lợi ích nhiều nhất, mạo hiểm thì Bạch Liễu không cân nhắc đến.
Bởi vì nếu không có mạo hiểm thì sẽ không có lợi nhuận.
Bạch Liễu vẫn bình tĩnh, nhìn lên, nói: "Vậy nên tôi chọn Lý Cẩu đi đưa bom."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Lưu Hoài trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được mình lại thoát chết lần nữa.
Lý Cẩu thì điên cuồng giãy dụa, đôi mắt gã đỏ hoe như muốn phát điên, muốn lao tới bắt lấy Bạch Liễu, nhưng rất nhanh Bạch Liễu đã điều khiển Trương Khôi dùng tơ con rối khống chế gã lại.


Lý Cẩu sắp phát điên thật rồi, tứ chi của gã bị tơ rối siết chặt đến bật máu mà vẫn giãy dụa, gã dùng ánh mắt khát máu bạo ngược nhìn Bạch Liễu, gào lên: "Bạch Liễu! Mẹ mày, mày dựa vào cái gì mà sai tao đi! Mày có nghe hiểu những lời Mục Tứ Thành nói không! Lưu Hoài mới là người có thể gϊếŧ mày!! Mày dựa vào cái gì để tao đi đưa bom chịu chết!!"
"Tao muốn ra ngoài!!!" Lý Cẩu điên cuồng chửi mắng, đôi mắt gã hằn tơ máu, trên cổ và trán cũng đầy gân xanh, vô cùng phẫn nộ: "Mày không thể để cho tao chết trong đây được!!"
Lý Cẩu đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm vào ánh mắt chưa từng gợn sóng của Bạch Liễu được một lúc, dường như gã biết cậu sẽ không bị uy hϊếp bởi những lời gã nói, gã ta quỳ xụi lơ dưới mặt đất, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm, giống như một bãi thịt nhão nằm rạp trên mặt đất.
Khoảng mười giây sau, hình như gã đột nhiên nghĩ thông suốt, Lý Cẩu đột nhiên chắp tay dập đầu với Bạch Liễu, nước mắt nước mũi tèm lem: "Bạch Liễu! Tôi xin cậu! Đừng để cho tôi đi! Anh Bạch! Từ đầu đến cuối tôi luôn thành thật, luôn làm theo những gì cậu nói, không hề ăn xén nguyên vật liệu gì, cậu nhường lại cho Lưu Hoài đi được không, nó mới là người muốn hãm hại cậu! Làm ơn đừng chọn tôi! Anh Bạch, kẻ nguy hiểm như Lưu Hoài cậu không chọn, mà lại đi chọn tôi, cậu đang đùa với tôi đúng không?!"
Mục Tứ Thành cũng không đồng ý, nhìn về phía Bạch Liễu: "Tại sao lại chọn Lý Cẩu? Gã ít nguy hiểm hơn Lưu Hoài rất nhiều, lát nữa nếu Lưu Hoài đánh lén anh thì rất có thể anh sẽ gặp nguy hiểm!"
Vương Thuấn đang ngồi trước màn hình cũng không hiểu, nhíu mày: "Có chuyện gì vậy? Bạch Liễu không phải loại người sẽ tha cho người khác vào thời khắc cuối, vì sao lại chọn Lý Cẩu? HP của cậu chỉ còn có 1 thôi!"
Những người xem khác cũng có chút sốt ruột: "Ngay cả người chơi có độ công kích cao như Mục Tứ Thành mà Lưu Hoài còn có thể đâm sau lưng được! Dù Bạch Liễu có Mục Tứ Thành bên cạnh thì cũng đỡ không lại Lưu Hoài!"
"Má, tôi không hiểu tại sao Bạch Liễu lại chọn Lý Cẩu, tại sao chứ?"
Không có người xem nào hiểu được lựa chọn của Bạch Liễu, bọn họ nghi hoặc, vừa lo lại vừa thất vọng, chỉ có một đôi vợ chồng đứng sau đám người che miệng mình lại, cố gắng để mình không khóc ra thành tiếng, vì nhịn khóc nên thậm chí bọn họ còn đứng không vững, lảo đảo dựa vào nhau, gắng gượng để mình không khuỵu xuống.
Trong đôi mắt đẫm lệ của bọn họ là hình ảnh Bạch Liễu xanh xao trầm lặng trong màn hình TV nhỏ.
Bọn họ biết rõ tại sao Bạch Liễu lại chọn Lý Cẩu, cũng hiểu được tại sao cậu trai trẻ này lại đưa ra lựa chọn vô cùng mạo hiểm với mình như vậy.
Hướng Xuân Hoa cúi đầu, dì khàn cả giọng, nghẹn ngào, dòng nước mắt từ năm ngón tay đang che miệng khẽ lăn xuống, Lưu Phúc dùng bàn tay to lớn thô ráp của mình lau cho dì, nhưng nước mắt của chú cũng làm ướt mái tóc hoa râm của dì.
"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, Bạch Liễu, cảm ơn cậu."
Bọn họ đã quá mệt mỏi, mỗi ngày trôi qua đều sống như một cái xác không hồn, mỗi một giây một khắc đều tự khiển trách và tra tấn bản thân, vô số người qua đường đều đưa cánh tay đồng cảm với họ nhưng rất nhanh lại rút về, bọn họ nói rằng xin hãy nén bi thương, người mất thì cũng đã mất, hãy để cho nó qua đi, thời gian vẫn sẽ trôi qua, nếu bọn họ vẫn tiếp tục khổ sở như vậy thì nếu Quả Quả nhìn thấy sẽ rất buồn, tốt hơn hết là hãy vui vẻ trở lại, nói xong thì đều rời khỏi, dường như bọn họ nghĩ rằng nói ra những lời này thì sẽ tốt hơn vậy.
Những sự giúp đỡ này chỉ là thoáng qua, mà bọn họ lại ôm hy vọng hết lần này đến lần khác, điên cuồng gào thét muốn người ta phải trả cái giá thật đắt cho Quả Quả, nỗi thống khổ của bọn họ đã khắc lên họ một vết tích vô cùng dữ tợn.
Hướng Xuân Hoa không còn là một người điềm đạm dễ gần nữa, Lưu Phúc cũng không còn là chú Lưu trung thực thiện lương, hai người họ dần biến thành kiểu người mà người nào cũng cảm thấy chán ghét.
Mà bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không làm vậy thì làm gì có ai nhớ đến Quả Quả tội nghiệp đáng thương.
Bọn họ cũng từng hỏi về vấn đề đó trăm ngàn lần, tại sao lại là Quả Quả, cũng đã từng thảo luận một cách cẩn thận hằn học, tại sao những cô gái trong hẻm kia đáng yêu hơn Quả Quả mà không bị Lý Cẩu tấn công, vì sao cha mẹ của bọn nó lại có thể làm bộ thương hại mà an ủi bọn họ, nói rằng Quả Quả chết rồi cũng tốt, bị cưỡиɠ ɠiαи thì cả nửa đời sau cũng không tốt lên được, không gả được, chết rồi thì không chừng kiếp sau còn có thể đầu thai vào một cơ thể trong sạch thuần khiết.
Trên thế giới này có nhiều cô gái trong sáng ngây thơ, trước khi Quả Quả xảy ra chuyện, hai người họ đều yêu thương những đứa trẻ đáng yêu khác như con gái của mình, nhưng sau khi Quả Quả gặp chuyện, bọn họ chỉ muốn hỏi một câu —— tại sao không phải là bọn nó? Vì sao nhất định phải là Quả Quả?
Tại sao tên súc sinh Lý Cẩu lại chọn trúng Quả Quả của bọn họ?!
Lý Cẩu quỳ trên mặt đất, bò đến gần Bạch Liễu nhưng lại bị Mục Tứ Thành đá ra xa, gã bị Mục Lý Thành đạp cho một phát, khóe miệng chảy máu.
Bởi vì sợ nên gã lùi về sau một chút, đôi môi run rẩy, ngửa đầu nhìn về Bạch Liễu đang bình tĩnh không chút gợn sóng, gã kiềm không được nước mắt của mình: "Anh Bạch, vì sao nhất định phải chọn tôi?! Cho dù không chọn Lưu Hoài thì tại sao lại không chọn Phương Khả!! Tại sao phải là tôi! Tại sao lại chọn tôi đi chết!"
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Lý Cẩu: "Nếu anh đã hỏi rồi thì tôi cũng nói thẳng, tôi chọn anh đi chết chỉ vì anh xui xẻo thôi."
Xui xẻo mà đi theo Trương Khôi vào phó bản rồi đụng phải cậu, xui xẻo vì là con rối của Trương Khôi, không may Trương Khôi lại bị Bạch Liễu hoàn toàn khống chế.
"Nhưng nếu anh khăng khăng muốn biết lý do trước khi mình chết vậy thì cũng được, tôi sẽ thành toàn cho anh." Vẻ mặt Bạch Liễu nhàn nhạt, đôi mắt bình tĩnh, cậu ngồi xổm xuống, trầm ngâm, nhìn Lý Cẩu đang không biết vì sao mình lại được chọn.
Bạch Liễu nhẹ nhàng hỏi gã: "Anh còn nhớ Lưu Quả Quả không?"
Lý Cẩu nghe được cái tên "Lưu Quả Quả", toàn thân lập tức như bị điện giật mà run lên bần bật, gã chợt ngẩng đầu, vừa ngạc nhiên vừa khϊếp sợ mà nhìn Bạch Liễu.
Ánh mắt và giọng nói của cậu trước giờ vẫn luôn bình tĩnh: "Nếu anh nhất định muốn biết lý do thì tôi có thể nói —— Vì lúc đó anh đã chọn trúng Lưu Quả Quả, vậy nên bây giờ tôi chọn anh, chỉ đơn giản như vậy."
"Tại sao lại như vậy..." Lý Cẩu hoàn toàn xụi lơ, gã ngồi bệt xuống, hai tay chống lên mặt đất, đôi mắt không có tiêu cự, hết ngồi thất thần rồi lại hoảng hốt nhìn Bạch Liễu, tự mình lẩm bẩm: "... Tại sao lại bởi vì Lưu Quả Quả? Nó đã chết rồi mà."
Mặc dù Lý Cẩu phải ngồi tù vì Lưu Quả Quả, nhưng gã đã sớm quên cô gái đã làm gã ta suиɠ sướиɠ cả đêm, cô gái này ngoại trừ khiến gã suиɠ sướиɠ khi ở dạng người như một con búp bê tìиɦ ɖu͙ƈ thì trong trí nhớ của gã Lưu Quả Quả sau này chỉ là một đống thịt vụn, từ trước đến giờ Lý Cẩu chưa bao giờ xem em là một con người.
Nhưng khi Bạch Liễu lạnh nhạt nói ra cái tên này lại khiến Lý Cẩu nhớ lại cái đêm tai ương lúc gã đang ở trong tù. Trong trí nhớ của gã, đống máu thịt bầy nhầy be bét kia đột nhiên tự động chắp vá lại thành một nữ sinh nhỏ vô cùng chân thực và có cảm xúc, sau đó lại tuyệt vọng khi bị gã bắt lấy, khóc lóc kêu gào thảm thiết.
Mà Lý Cẩu cũng không dừng lại, để Lưu Quả Quả nằm dưới thân mình, tát cho nữ sinh một bạt tai, nở nụ cười dữ tợn bảo cô đừng kêu, Lưu Quả Quả cũng đã từng cầu xin gã tha cho mình, đã từng tuyệt vọng gào thét cầu cứu.
Lưu Quả Quả đã từng ngước lên nhìn Lý Cẩu với ánh mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt trên mặt khô lại tạo thành vệt bẩn trên gò má, em khàn giọng hỏi Lý Cẩu, tại sao lại là mình?
Và bây giờ gã cũng hỏi câu tương tự với Bạch Liễu.
Nhưng gã chỉ cười nhạo một tiếng, một tay gã giữ chặt lấy hai cổ tay của em, tay kia bắt đầu cởϊ qυầи, liếm môi nói, em là một cô gái nhỏ xinh đẹp xui xẻo, đúng lúc anh vừa xem phim xong, có hơi hứng.
Giọng nữ trong loa phát thanh vang lên: "Đã sắp đến trạm tiếp theo —— Hồ chứa nước, phiền những hành khách trên tàu ngồi vững vàng, hành khách muốn lên tàu hãy xếp hàng ngoài cửa, lên trước xuống sau..."
Ánh mắt Bạch Liễu ngưng lại, nhìn mọi người một lượt: "Đã đến trạm, Lý Cẩu đi đưa bom, Trương Khôi lấy tấm gương, Mục Tứ Thành ở lại bảo vệ tôi, những người còn lại dùng toàn lực tìm mảnh gương vỡ."
"Tàu đã đến trạm, hồ chứa nước, mời các vị hành khách trên dưới tàu chuẩn bị..."
Bạch Liễu trầm giọng: "Bắt đầu!"
Trong lúc tất cả hành khách đang đổ lên tàu, tay chân Lý Cẩu không chịu kiểm soát mà chạy ra khỏi toa, gã cõng một quả bom lớn màu đen, nước mắt giàn dụa, gã thật sự sợ, tay chân run rẩy, khắp nơi đều là giấy bị thiêu cháy bay tứ tung, thỉnh thoảng còn sượt qua hai má Lý Cẩu, thiêu đốt da thịt gã khô nứt đến muốn nổ tung, nhưng vì bị khống chế nên không chỉ không thể giãy dụa được mà còn chủ động đi về phía đám lửa.
Lý Cẩu cõng bom tránh thoát những xác chết cháy đen đang đi lại ở sân ga, nhưng vẫn có lúc gã tránh không được, đám lửa cháy mạnh vô tình thiêu rụi hai má của gã, khiến gã đau đến mức muốn chết đi, nhưng lại không có cách nào trốn thoát, nước mắt gã đầm đìa, gào to: "Bạch Liễu!!! Tôi biết sai rồi!! Tôi không dám nữa! Tôi thành thật xin lỗi Lưu Quả Quả! Bỏ qua cho tôi đi!!"
Gã vừa khóc vừa kêu gào, trông vô cùng thành thật, khuôn mặt mơ màng: "Tôi không nên làm chuyện như vậy với cô ấy! Tôi biết sai rồi!! Bạch Liễu, cầu xin cậu cho tôi quay trở về!! Tôi không muốn chết! Bỏ qua cho tôi đi! Tôi xin cậu!!"
"Tôi xin thề một lần nữa, tôi tuyệt đối không biết gì cả, không làm gì nó cả! Tôi xin thề!! Nếu tôi còn làm gì nữa thì tôi xé bị xé xác phanh thây!!!"
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Đăng muộn rồi, ngại quá!! Mấy ngày nay quá nhiều công việc, đường truyền cũng không được tốt lắm, vậy nên cập nhật hơi khuya, mọi người không cần phải chờ!!
Hôm nay không được, gan tôi không ổn lắm, vẫn đang viết chương sau mà còn chưa xong, đợi ngày mai tích đủ tình tiết thì sẽ cập nhật, đảm bảo tất cả dịch dinh dưỡng tăng thêm thì tôi sẽ lần lượt viết!
Bản thảo cốt truyện được viết vào tháng 4, lên kế hoạch viết vào tháng 5, hồ sơ ghi chép của bản thảo hay bất kỳ điều gì khác đều không liên quan đến sự kiện thực tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.