Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 578:




Giếng tội nhân.
Bạch Lục bắt chéo chân, hai tay khoanh lại thành hình chữ thập, ngồi trên đống xác cao ngất của đủ loại quái vật như ngồi trên ngai vàng, mỉm cười nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu phía dưới: "Ta đã rửa sạch tội nhân bên trong giếng để nghênh đón con đấy."
"Tuy nhiên xem vẻ mặt hiện giờ của con thì hình như con không thích nơi này lắm thì phải."
"À đúng rồi, đây là vẻ mặt mà lần đầu tiên con nhìn thấy ta ở phó bản 5 tòa nhà." Bạch Lục hơi nghiêng đầu, nở nụ cười thân thiện, "Đương nhiên, vẻ mặt bây giờ của con cảm xúc hơn nhiều rồi —— "
"Con đang... thù hận ta ư?"
"Nhân tiện, với tư cách là một vị thần, ta không bao giờ nói dối. Con có nhớ lời nhắc nhở thân thiện mà ta đã nói với con khi ở phó bản 5 tòa nhà không?"
Tay phải Bạch Lục cuộn lại chống cằm, khẽ cười nói: "Ta đã nói, người chết đầu tiên chính là Mục Tứ Thành."
Vừa dứt lời, Bạch Liễu đột nhiên cảm thấy bên trong găng tay nóng ran, đầu ngón tay truyền đến cảm giác bóng rát như lửa đốt, hắn biến sắc, lập tức biến găng tay thành ví tiền.
Ví tiền mở ra, Bạch Liễu nhìn thấy tờ tiền linh hồn có hình Mục Tứ Thành bốc cháy hừng hực, rồi biến thành tro bụi.
Bạch Liễu giữ nguyên tư thế mở ví chết lặng tại chỗ.
Tàn tro men theo các vết nứt trên chiếc ví cũ, rơi lả tả xuống đất.
"Bạch Liễu, con có biết dáng vẻ hiện giờ của con ra sao không?" Mí mắt Bạch Lục hờ hững rũ xuống, khóe miệng mang theo ý cười vụn vặt, "Bạch Liễu, con giống như một kẻ lang thang quỳ mọp trên mặt đất đến nửa ngày chỉ để moi móc tìm kiếm một tờ bạc lẻ."
"——Một kẻ lang thang nghèo xơ xác gia tài chỉ có vài đồng xu lẻ, lại còn cất giữ chúng trong ví thật cẩn thận, nâng niu chăm sóc từng đồng từng cắc để chúng tỏa sáng lấp lánh."
"Nhưng cho dù con chăm chút như thế nào, tiền xu cũng chỉ là tiền xu, giá trị của chúng cũng chỉ có bấy nhiêu, chúng sẽ không vì con luyến tiếc mà tăng giá trị, ngược lại còn chiếm vị trí trong ví của con."
"Chúng không đáng để con giữ lại trong ví mình, con hãy từ bỏ chúng, thoát khỏi những trói buộc đó đi."
"Sau này ví tiền của con mới có chỗ đặt nhiều tiền giấy có giá trị hơn nữa."
Bạch Liễu vung tay phải lấy ra roi xương trắng, chiếc mặt nạ vô cảm thường lệ của hắn cuối cùng hoàn toàn tan rã, lộ ra vẻ dữ tợn cay độc: "Không được nói bọn họ là tiền giấy vô giá trị trước mặt tôi!!"
"Họ là người, là linh hồn!!"
Roi xương trắng hung hăng quất xuống một nhát khiến đống xác quái vật văng tung tóe khắp nơi, Bạch Lục nhảy xuống khỏi đống thi thể cao ngất, mỉm cười rút roi xương đen ra quất thẳng vào Bạch Liễu.
"Là người, là linh hồn, thì sao?"
Nụ cười Bạch Lục càng thêm dịu dàng: "Cũng chỉ là đồ chơi của thần mà thôi."
"Tồn tại hay hủy diệt chẳng qua là một ý niệm hay một lời của Thần."
Roi đen quất xuống, thế roi ào ạt hất văng roi xương trắng của Bạch Liễu ra ngoài đập vào đáy giếng. Toàn thân Bạch Liễu bị chấn động, âm thanh xương cốt vỡ răng rắc vang vọng trong giếng.
Bạch Lục một tay cuộn roi, thu lại, chậm rãi đi về hướng Bạch Liễu ngã trên mặt đất, cười nói: "—— giống như bây giờ."
"Ta nói, Mộc Kha sẽ chết."
"—— vậy thì cậu ta sẽ chết."
Trên tàu vũ trụ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Sầm Bất Minh nhìn nơi Mục Tứ Thành biến mất, vẻ mặt đông cứng lại như thể anh ta cũng không đoán được sự tình sẽ chuyển biến như vậy. Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả hoàn toàn đóng băng tại chỗ trên mặt đất, hai người nhìn thấy cận cảnh toàn bộ quá trình linh hồn Mục Tứ Thành tan vỡ, căn bản...
Không thể chấp nhận sự thật này.
Mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Mộc Kha liếc nhìn nơi Mục Tứ Thành ngã xuống trước đó, trong đầu cậu đủ loại cảm xúc rối bời hỗn loạn, nhưng khi cậu ngước mắt lên nhìn khuôn mặt vẫn còn say ngủ của Bạch Liễu, đầu óc liền trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ ——
—— cậu muốn Bạch Liễu sống sót rời khỏi trò chơi này.
Vì vậy, cảm xúc buộc phải đình chỉ, và suy nghĩ bắt đầu hoạt động trở lại theo một loại mệnh lệnh gần như tàn nhẫn.
Kỹ năng Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh đã dùng một lần và CD tiếp theo sẽ diễn ra sau 30 phút, thế nên tạm thời không còn tính uy hiếp. Nhưng Tên hề rõ ràng đã mất kiểm soát, kỹ năng CD của cậu ta kéo dài 15 phút, trong 15 phút này cậu ta có thể tiếp tục tấn công Bạch Liễu và những người khác bằng các đòn tấn công cơ bản.
Mộc Kha thu lại suy đoán, cậu bình tĩnh tính toán —— cậu là sát thủ, cậu phải giết đối thủ có tính uy hiếp lớn nhất cho đội mình.
——Giống như Bạch Liễu thường ra lệnh.
【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng (Tấn công chớp nhoáng)】
Mộc Kha giơ dao găm lên chuẩn bị tiến vào trạng thái kỹ năng, cậu vốn tưởng rằng vẻ mặt của mình giờ phút này sẽ rất bình tĩnh, tàn nhẫn thậm chí hung ác, nhưng nếu soi gương, cậu sẽ phát hiện ra không phải vậy, biểu cảm của cậu giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, rất êm đềm và trầm tĩnh ——
——Giống như biểu hiện thường ngày của Bạch Liễu.
【Có tôi ở đây, giao cho tôi là được. 】
Bạch Liễu luôn là như vậy, có Bạch Liễu ở bên, bọn họ không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì, chỉ cần vụng về liều lĩnh xông lên và mau chóng trưởng thành trong trò chơi nguy hiểm nhất. Bất kể lúc nào Mộc Kha quay đầu lại, cậu đều có thể nhìn thấy Bạch Liễu đứng phía sau mình cách đó không xa, dùng ánh mắt bình tĩnh canh giữ bên cạnh bọn họ.
——Rõ ràng chỉ là một chàng trai trạc tuổi với cậu nhưng thoạt nhìn lại khiến người ta rất yên tâm.
Mộc Kha là một người rất sợ chết, từ khi vào trò chơi, điều cậu sợ nhất chính là cái chết, để không chết, cậu sẵn sàng bất chấp quỳ trước TV nhỏ cầu xin người khác cứu mình. Ba tháng trước đây, cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành sát thủ vì ai đó, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện hết lần này đến lần khác để đối phương lợi dụng mình, vắt kiệt giá trị của mình, thậm chí bắt mình chết để đổi lấy lợi ích tốt nhất cho đội.
Cậy ghét điều đó, là một bệnh nhân tim chỉ sống được hai mươi mấy năm, cậu ghét người khác chia sẻ và lợi dụng sinh mệnh của mình, thứ quý giá nhất của cậu.
Nhưng Bạch Liễu thì có thể.
Bởi vì Bạch Liễu chưa bao giờ để cậu chết.
Vì vậy, cậu thực sự nguyện ý chết vì Bạch Liễu.
Thân ảnh Mộc Kha thấp thoáng chỉ còn tàn ảnh, cậu vẫn như trước, không quay đầu lại, nghĩa vô phản cố.
Giây tiếp theo, Mộc Kha từ trong hư không bước ra, xuất hiện phía sau Daniel, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, dao găm trong tay lóe lên sắc bén, Daniel không kịp phản ứng bị cậu đâm vào cổ họng, máu lập tức phun ra xối xả nhuộm đỏ mặt nạ Tên hề.
"Là mày?!" Lúc Daniel phát hiện người phía sau chính là Mộc Kha, sắc mặt lập tức trầm xuống, trở nên vặn vẹo tức giận, "Mộc Kha?!"
——Đối thủ đáng ghét nhất của cậu ta!
Một kẻ hèn nhát bất tài nhưng lúc nào cũng thèm muốn cha đỡ đầu công nhận ý nghĩa tồn tại của mình! Không có cha đỡ đầu thì không thể sống nổi!
Lực tấn công của Mộc Kha quá hung ác khiến người không thở nổi, Daniel mất cảnh giác lại bị đâm đột ngột, rất nhanh toàn thân đều bị thương, nhưng chẳng mấy chốc cậu ta cũng trở nên điên cuồng, Daniel lộ ra nụ cười quái dị dữ tợn chẳng khác gì mặt nạ Tên hề, cậu ta rút khẩu súng bắn tỉa trong tay, nhắm vào Mộc Kha lần nữa.
"Viên đạn này là cha đỡ đầu ban tặng cho tao, đặc biệt dành riêng cho mày đấy." Daniel cười quỷ dị, "Chết dưới viên đạn này cũng là vinh hạnh của mày, đáng chết thì chết đi."
Khẩu súng bắn tỉa trong tay Daniel đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh bạc, cùng lúc đó, vòng ngoài của chiếc găng tay trên tay Bạch Liễu, vốn được Đường Nhị Đả di chuyển xuống dưới, cũng đột nhiên phát ra ánh sáng tương tự.
Lưu Giai Nghi quay đầu nhìn vòng ngoài của găng tay, đồng tử co lại——Chiếc vòng ngoài trên găng tay của Bạch Liễu chính là bộ phận cốt lõi khẩu súng bắn tỉa linh hồn của Daniel, ẩn giấu trong dung nham rồi dung nạp vào găng tay Bạch Liễu lúc bọn họ đến chỗ Hoa Càn Tương để luyện vũ khí, sau đó họ đã thử nhiều cách nhưng vẫn không loại bỏ được nó. Mục Tứ Thành còn mỉa mai nói rằng Tên hề đúng là một con chó bám đuôi cấp thần, đuổi kiểu gì cũng méo chịu đi.
(*) Đoạn cải tạo vũ khí chương 243, 244
—— giống hệt như Bạch Lục vậy, bám chặt linh hồn của Bạch Liễu không rời.
Lưu Giai Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kha đang chiến đấu với Daniel trước mặt mình, giọng nói non nớt vừa cất lên thì cô bé cũng òa khóc: "Chạy đi! Mộc Kha!!"
Đường Nhị Đả đang yểm trợ Lưu Giai Nghi rút lui lập tức nhận ra tình hình, anh rút súng nhắm vào lưng Mộc Kha, cắn răng bóp cò.
—— Chỉ cần anh đá Mộc Kha ra ngoài trước khi Daniel bắn trúng, linh hồn Mộc Kha sẽ không bị vỡ nát!
【 hệ thống nhắc nhở: Dị đoan Tên hề tiếp cận dục vọng trung tâm người chơi Bạch Liễu, tiếp thu kích thích, kỹ năng thay đổi —— kỹ năng ( súng bắn vỡ linh hồn) đã được thiết lập lại, không cần thời gian CD. 】
Ánh sáng xanh lục lại hội tụ trước họng súng và loạt đạn hoa hồng trắng bạc bay về phía đầu Mộc Kha trong không trung, Daniel liếc nhìn những viên đạn bạc nối tiếp nhau bay tới rồi đột ngột làm một động tác mà không ai ngờ đến. Cậu ta giữ nguyên con dao găm mà Mộc Kha đâm vào ngực mình, xoay người chặn trước mặt Mộc Kha đỡ lấy đường đạn của Đường Nhị Đả, sau đó điên cuồng cười sằng sặc, máu tràn ra khỏi miệng, chĩa súng ngay tim Mộc Kha ——
—— bóp cò.
"Chết đi!!"
Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Mộc Kha nhất thời trống rỗng, sau đó mở to ra, tia lửa nhanh chóng lan tràn từ trong lồng ngực.
"Muốn giết tao à!" Daniel không tự chủ được cười to lên, sau đó trở nên tức giận, hai luồng cảm xúc mãnh liệt va chạm trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng, "Mày chỉ là một gánh nặng chẳng còn sống được bao lâu, căn bản không xứng tranh giành vị trí bên cạnh cha đỡ đầu với tao!"
Daniel bắn một phát còn chưa đủ, cậu ta rút súng bắn tỉa nhắm vào tứ chi Mộc Kha đang nằm trên mặt đất điên cuồng bắn phá như thể muốn hành hạ cậu đến chết. Thân thể Mộc Kha bị Tên hề quét qua nảy lên nảy xuống, không ngừng cựa quậy trên mặt đất.
"Chết đi chết đi chết đi!"
Đường Nhị Đả hai mắt đỏ đến sắp chảy máu, anh muốn tiến lên ngăn cản chuyện sắp diễn ra như với Tô Dạng trước đó, nhưng khi anh tới gần, liền nhìn thấy Mộc Kha đang nằm trên mặt đất khó khăn quay đầu lại, vẻ mặt cậu vẫn bình thản như cũ, đồng tử đã giãn ra, dùng khẩu hình từng chữ từng chữ nói với anh:
【Đưa anh ấy đi. 】
【Cứ mặc tôi. 】
Bước chân của Đường Nhị Đả dừng lại, anh chỉ dừng lại hai giây rồi xoay người, một tay ẵm Bạch Liễu, một tay ôm Giai Nghi đang khóc thút thít đi xuống, toàn thân gân xanh đều căng phồng.
Mộc Kha có ký ức của Daniel! Cậu ấy đã đoán được kỹ năng của Daniel có thể thiết lập lại!
Cậu ấy cố ý làm vậy!
Sau khi nhìn thấy Đường Nhị Đả mang theo Bạch Liễu đi vào thang máy, vào khoảnh khắc cửa thang máy từ từ đóng lại, Mộc Kha cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng dây thần kinh nãy giờ vẫn luôn căng thẳng, cậu buông dao găm nắm chặt trong tay ra, tiếp đó bị Daniel dẫm lên nghiến xuống, nhưng cậu không còn cảm giác gì nữa.
Mộc Kha mơ màng nhìn lên đỉnh phi thuyền, suy nghĩ trôi xa miên man.
...Chỉ sống được đến lúc này thôi, nhưng ngoại trừ không thể giành chức vô địch với Bạch Liễu, dường như mình không còn điều gì hối tiếc.
Cậu đã từng rất sợ chết, nhưng giờ phút này trong lòng lại bình yên lạ thường, cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liễu, bởi vì cậu làm Bạch Liễu bị sa thải, trong đôi mắt đen của hắn không giấu được vẻ khó chịu, nhưng vẫn đưa tay ra nói với cậu: "Đây là lần thứ hai cậu gặp tôi, xem ra cậu không nhớ tôi thì phải."
"Nhưng không sao, bây giờ quan hệ của chúng ta đã đổi khác rồi."
Lúc ấy, Mộc Kha nắm chặt tay Bạch Liễu chỉ để sống lâu hơn, cậu là một kẻ hèn nhát, vì mạng sống của mình mà có thể làm bất cứ giá nào, vì vậy trước khi gặp Bạch Liễu, câu thần chú của cậu luôn là — 【Nếu tôi có thể trọng sinh, tôi không muốn làm người bệnh tim nữa, tôi không muốn vùng vẫy sống sót nữa. 】
Cậu quá mệt mỏi với mọi thứ trong thế giới của mình bởi vì cậu không muốn chết, lúc nào cũng nghĩ rằng nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, cậu sẽ có thể tránh được cái chết.
Nhưng vào thời điểm thần chết thực sự ập đến, Mộc Kha lại mơ màng nghĩ rằng ——
—— Nếu được trọng sinh lại từ đầu, cậu vẫn muốn bị bệnh tim, vào trò chơi vì đau tim, sợ hãi gào khóc trong trò chơi, sau đó dùng khát vọng sống sót để giữ chặt ánh mắt của Bạch Liễu khi hắn đi ngang qua cậu, để rồi đợi đến lúc Bạch Liễu đưa tay về phía cậu, cậu lại đi theo hắn, nói với hắn ——
——Tôi biết tôi sắp trải qua một cuộc đời ngắn ngủi mà tôi sợ nhất.
Nhưng tôi không hề sợ hãi.
Tôi sẽ trở thành sát thủ và dũng cảm bảo vệ anh đến giây phút cuối cùng.
Xin anh, hãy chấp nhận linh hồn hèn nhát của tôi, được không?
【 hệ thống nhắc nhở: Linh hồn người chơi Mộc Kha đã vỡ nát, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.