Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 569:




Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ chống gối đứng lên, buồn cười nhận nhiệm vụ: "Tôi hiểu rồi, tôi ra ngoài mua đồ ăn đây, mọi người muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn hoàng hầu!" Mục Tứ Thành là người đầu tiên chủ động giơ tay, "Với mao bụng nữa!"
(*) 黄喉 – hoàng hầu: cổ họng vàng, 毛肚- mao bụng: sách bò
"Không biết bây giờ còn đồ tươi không." Lục Dịch Trạm lấy tờ giấy bạc ra viết xuống, ngẩng đầu nhìn Georgia và Armand, "Hai người là khách nên gọi món trước đi, có món gì kiêng ăn hoặc thích ăn không?"
Georgia lắc đầu: "Tôi ăn gì cũng được."
"Hoàng hầu... là cái gì?" Armand cau mày, "Mao bụng nữa?"
Mục Tứ Thành đắc ý ôm ngực, khinh thường nói: "Dốt thế, ăn lẩu là phải ăn mấy thứ đó!"
"Vậy thứ đó là gì?" Armand hỏi, "Nhìn cậu cũng đâu biết thứ đó là cái gì."
Vẻ khinh thường của Mục Tứ Thành đông cứng lại trên mặt.
Đúng là cậu không biết mấy thứ đó là gì, cậu chỉ biết ăn rất ngon thôi.
"Hoàng hầu là mạch máu động mạch chủ của con bò, sau khi cắt ra khỏi tim thì lộn ngược lại màng mạch máu bên trong rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, tiếp đó cắt thành từng đoạn, chế biến vài giây là có thể ăn, lúc ăn cắn vào mạch máu sẽ có cảm giác sần sật, giòn giòn, rất ngon." Mộc Kha cười thân thiện giải thích, ngữ khí rất ôn hòa: "Còn mao bụng là dạ dày của bò, khi chế biến phải lật qua rửa lại ba lần vì bên trong có rất nhiều tầng xúc tu dùng để tiêu hóa."
"À quên mất, chúng tôi cũng ăn óc nữa, ngon lắm."
Armand: "!!!"
Sao toàn là bộ phận đáng sợ gì đâu không vậy! Đồ ăn ở đây thật kinh khủng! Là dị đoan sao!
Armand sắc mặt lập tức tái nhợt, chỉ vào Mục Tứ Thành kinh hãi nói: "Tôi không ăn mấy thứ cậu ta ăn đâu nha!"
Mục Tứ Thành: "..."
Cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm!
Thấy Lục Dịch Trạm rời đi, Bạch Liễu quay đầu lại nhìn Georgia: "Vào thư phòng đi, chúng ta bàn chuyện linh hồn của anh."
Georgia hít sâu một hơi, đứng lên, chân thành cảm tạ: "Cám ơn."
Thấy Bạch Liễu và Georgia đi vào thư phòng mà Hắc Đào vẫn bình thản, từ đầu đến cuối không can thiệp cũng không ngăn cản, Mục Tứ Thành không ngại hóng hớt trò vui thò đầu qua, dùng khủy tay huých y một cái, thì thào: "Uê, nãy giờ anh cảnh giác lắm mà, sao bây giờ không nói gì hết vậy, không sợ Bạch Liễu với Georgia chạy mất à?"
Hắc Đào ngẩng đầu nhìn Mục Tứ Thành, thản nhiên nói: "Không chạy đâu."
Mục Tứ Thành hứng thú: "Tại sao? Cả ngày nay anh cứ đề phòng mãi đó thôi."
"Trước đó lúc Bạch Liễu nhắc đến anh ta thì nảy sinh dục vọng." Hắc Đào rũ mắt xuống, nghiêm túc trả lời: "Nhưng sau khi nhìn thấy anh ta thì lại không có dục vọng."
Mục Tứ Thành nghe xong thì đầu đầy chấm hỏi: "...Ý anh là sao?"
Lưu Giai Nghi nãy giờ ngồi im lặng xem kịch vui, không nhịn được lộ ra vẻ mặt = =!.
Trước đó khi nhắc đến Georgia, Bạch Liễu nảy sinh dục vọng không phải nhắm vào Georgia mà nhắm vào tiền của anh ta, bây giờ mặt đối mặt gặp Georgia trực tiếp ngoài đời nhưng lại không thấy tiền đâu, thì dĩ nhiên là không còn dục vọng gì nữa.
Cảm giác của Hắc Đào đối với Bạch Liễu cực kỳ chuẩn xác, mặc dù y không hiểu nhưng y hoàn toàn có thể cảm nhận được, Bạch Liễu không thể che giấu cảm xúc cá nhân trước mặt Hắc Đào.
Lưu Giai Nghi yên lặng cầm ly uống cạn ly nước ngọt, thầm thở dài trong bụng —— lỡ như sau này Bạch Liễu có trà xanh, có khi mới bước chân trái định trèo tường thì Hắc Đào đã phát hiện ra rồi.
Đường Nhị Đả nhìn phòng làm việc, tâm tình vừa mới thư thái liền căng thẳng trở lại.
... không biết Bạch Liễu sẽ thương lượng với Georgia như thế nào.
Trong thư phòng.
Bạch Liễu ngồi trên ghế sô pha trước tủ sách, Georgia thì ngồi trên ghế, thật ra lúc đầu anh có chút chán ghét bầu không khí tối tăm và cách bài trí của nơi này —— nó khiến anh nhớ đến giấc mơ đó.
Nhưng khoảnh khắc Bạch Liễu quay người bật đèn sàn, ánh sáng màu cam ấm áp tràn ngập căn phòng, Georgia sững sờ.
Trên chiếc ghế dài là hai chiếc áo khoác, một của Hắc Đào và một của Đường Nhị Đả, trên sàn nhà có vài cuốn sách đầy chữ viết tay của Mộc Kha đang để mở, trên bàn là một đĩa trái cây chất đống với kẹo trái cây, quýt và hạt dưa, bên cạnh là một quả cam đã gọt vỏ và một đống vỏ hạt dưa vụn, rõ ràng là tác phẩm của Lưu Giai Nghi và Mục Tứ Thành.
Không khí náo nhiệt hỗn loạn và hơi thở bộn bề của cuộc sống ập vào mặt.
"Xin lỗi, thư phòng còn chưa thu dọn xong." Bạch Liễu ra hiệu Georgia ngồi xuống, "Anh có ngại không?"
Georgia hoàn toàn thả lỏng, anh cười nhẹ, ngồi xuống theo động tác của Bạch Liễu, giọng điệu có chút hoài niệm nói: "Không sao."
"... Lúc tôi còn trẻ có mang Armand đến cục 3 làm việc, không có nhiều thời gian dọn dẹp, trong nhà cũng bừa bộn như thế này."
"Trước đó dùng danh nghĩa bạn tri kỷ để lừa gạt linh hồn của anh, quả thật là tôi sai." Bạch Liễu vừa ngồi xuống đã nhận lỗi, thái độ rất thành khẩn, "... Nếu như anh......"
"Cậu lừa tôi à?" Georgia khó có lúc trêu chọc như vậy, anh nở nụ cười, đôi mày và ánh mắt nhu hòa dưới ánh đèn vàng ấm áp, trong bầu không khí như vậy sự nghiêm túc và cứng rắn đều bị pha loãng không ít, "Không phải cậu là tri kỷ của tôi sao?"
Bạch Liễu dừng một chút, cũng cười nói: "Quả nhiên."
"Anh có ký ức lúc tôi và anh giao dịch linh hồn phải không?"
"Ừ." Georgia cụp hàng mi dài xuống, anh hồi tưởng lại, giọng điệu tỉnh táo, "Tuy là ban đầu quả thật rất tức giận, thậm chí còn cảnh giác nữa, tôi chỉ sợ cậu chiếm được linh hồn của tôi xong thì sẽ lợi dụng nó để tổn thương những người mà tôi quan tâm."
"Nhưng kỳ thật cậu vẫn luôn bảo hộ họ, so với tôi còn tốt hơn."
Georgia ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: "—— cho dù là Cổ La Luân, Armand, hay là Lục Dịch Trạm tiên sinh."
"Đúng là Cổ La Luân không thể có một thái tử bị người khác điều khiển linh hồn." Georgia bình tĩnh nói, "Nhưng tôi thường tự hỏi, mình có thực sự thích hợp làm người đứng đầu vương quốc này không?"
"Mười năm qua, tôi đã vắt kiệt con đường khát vọng ngây thơ mà bọn họ lựa chọn cùng với dũng khí đối mặt thế giới tràn đầy lo lắng của bọn họ."
"... Lúc tôi trở về Cổ La Luân, mọi người đều vui mừng hoan nghênh tôi, ôm tôi khóc thảm thiết, khen tôi năm đó làm đúng, nói rằng bọn họ không nên khép mình ở đây sống một cuộc sống không tranh chấp, con người phải đối mặt với thế giới và chấp nhận mọi thử thách đến với họ."
"Lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng."
Georgia im lặng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Nhưng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi."
"Trong suốt mười năm qua, càng tiếp xúc với nhiều dị đoan và càng chứng kiến nhiều bi kịch, tôi lại càng sợ hãi. Tôi dần trở nên giống như những người dân của Cổ La Luân. Tôi muốn bảo vệ họ hoàn toàn, để họ đừng đối mặt với nguy hiểm trong thế giới này."
"Ngay cả Armand đứng cạnh tôi và chiến đấu với tôi, cũng khiến tôi cảm thấy bất an."
"Tôi biết là không đúng." Georgia nhìn xuống lòng bàn tay trống không của mình, "Nhưng làm gì có sự đúng đắn nào có thể tồn tại ngàn năm được chứ?"
"Không có sự đúng đắn nào có thể tồn tại ngàn năm." Bạch Liễu thản nhiên trả lời, "Vì sao anh lại muốn theo đuổi sự đúng đắn ngàn năm?"
"Con người chỉ có thể tồn tại trong một trăm năm, có thể theo đuổi lẽ phải trong mười năm đã là một điều rất xuất sắc."
Georgia ngẩn ra.
"Theo như tôi biết, tồn tại mấy ngàn năm chỉ có một thứ ——" Bạch Liễu nhướng mắt, bình tĩnh nói: "——đó chính là Tà Thần."
"Nhưng sự tồn tại của ông ta, đối với mọi người mà nói, là một sai lầm."
"Nó đã tồn tại hàng nghìn năm và đang tìm kiếm một sự tồn tại đúng đắn nào đó. Nói cách khác, nếu phải theo đuổi một sự tồn tại đúng đắn nào đó trong hàng nghìn năm, cuối cùng, nói không chừng lại đi theo hướng cực đoan như Tà Thần."
"—— giống như nếu anh tìm cách bảo vệ người dân của mình khỏi mọi tổn hại trong hàng thiên niên kỷ, thì sự bảo vệ này cuối cùng sẽ trở thành một loại tổn thương."
"Giống như Cổ La Luân đã từng như vậy."
Georgia im lặng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Lục Dịch Trạm mua đồ ăn trở về, Bạch Liễu tắt đèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: "Theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi cảm thấy anh vẫn rất thích hợp làm hoàng đế. "
"...Tại sao..." Georgia khẽ hỏi trong bóng tối.
Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: "Bởi vì anh là người có đầu óc."
"Quyết định của anh có thể không chính xác tuyệt đối, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng tránh những sai lầm làm tổn thương người khác, vậy là đủ."
Lục Dịch Trạm gõ cửa: "Nói chuyện xong chưa? Tôi chuẩn bị nấu cơm đây!"
"Được." Bạch Liễu đẩy cửa ra, liếc mắt thăm dò Lục Dịch Trạm, "Thương lượng xong rồi."
Lục Dịch Trạm nhìn Georgia theo phía sau Bạch Liễu, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm: "Thương lượng xong là tốt rồi."
Georgia cởi áo khoác treo lên giá treo, rất tự nhiên nhận lấy đồ ăn từ trong tay Lục Dịch Trạm: "Để tôi giúp anh nấu."
Lục Dịch Trạm giật mình, theo bản năng muốn giựt lại: "Georgia, không cần đâu!"
Sắc mặt Georgia trông nhợt nhạt, bàn tay cầm thoạt như không dùng sức nhưng túi đồ ăn lại im lìm lặng lẽ chuyển về phía anh: "Nếu tôi đã tới đây làm khách thì không có đạo lý nào để chủ nhà lại tự mình làm hết."
"...hiếm khi cậu đến chỗ chúng tôi làm khách." Lục Dịch Trạm nở nụ cười tươi rói trên mặt, nhưng tay thì âm thầm kéo túi đồ ăn đến bên mình, "Từ trước đến nay trong nhà toàn là tôi nấu nướng, chưa bao giờ để khách nhúng tay, hai người cứ nghỉ ngơi, chờ thưởng thức tay nghề của tôi là được."
Túi đồ ăn lại bị kéo trở về lần nữa.
Georgia ngữ khí lạnh lẽo: "Lục tiên sinh, tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả món ăn ở nơi này rồi, Armand có thể làm chứng, tay nghề của tôi cũng rất tốt, hiếm khi tôi làm khách, hay là ngài cứ nghỉ ngơi một ngày nếm thử tay nghề của tôi xem sao."
Lục Dịch Trạm cười tủm tỉm pha trò: "Thật sao? Tôi không tin."
"Bạch Liễu cũng khen món ăn tôi nấu có hương vị gia đình, hơn nữa hai người là khách quý phương xa, chúng tôi tuyệt đối không có đạo lý để khách quý xuống bếp như vậy."
Anh đến tôi đi, túi đồ ăn bị đẩy qua đẩy lại, hai người Georgia và Lục Dịch Trạm khách khí chơi cả chục hiệp, túi đồ ăn bay tới bay lui ở giữa như dây kéo co nhưng chưa rơi vào tay ai.
"Đây là chiến thuật thao túng tâm lý của Chiến Thuật Gia đỉnh cấp à?" Mộc Kha hình như hiểu hiểu được gì, ánh mắt nghiêm túc, "Giằng co nãy giờ mà đồ ăn vẫn không hư hao."
Mục Tứ Thành trợn to hai mắt, há to miệng: "...Làm cái quỷ gì vậy?"
Lưu Giai Nghi xem một hồi lâu, sau đó mới nghiêm túc bình luận: "...Chắc là đang giao lưu trao đổi văn hóa."
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.