Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 565:




Thấy đối phương công kích thất bại, Georgia cùng Đường Nhị Đả không chút do dự hành động lần nữa, Georgia lại kéo dây cung nhắm vào con bướm đang bay càng lúc càng gần mình, Đường Nhị Đả cũng chĩa súng về phía con bướm, chuẩn bị nã một phát súng.
Lần này nhất định sẽ bắn trúng!
——Trong mắt Georgia và Đường Nhị Đả đều rực lên một niềm tin mãnh liệt và vững chắc như vậy.
"Không kịp rồi." Một giọng nam nhẹ nhàng từ trong cung điện truyền đến, "Đội viên lang thang của chúng ta không đợi lâu được."
Georgia đang dồn hết toàn bộ lực chú ý vào mũi tên ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía sau, Bạch Liễu một tay vung roi, đứng ở mái hiên cung điện cười nói: "Đường đội có nói thời điểm nổ súng sẽ rất khó chú ý đến mọi thứ xung quanh, hóa ra là thật."
Vừa rồi Bạch Liễu đã ẩn mình dưới cơn bão, lợi dụng lúc anh đang tập trung chiến đấu với Đường Nhị Đả và hỗ trợ Armand, lặng lẽ nhảy vào cung điện!
Hắn rũ mắt nhìn Georgia đứng dưới, rút roi ra vung xuống không thương tiếc, mũi tên trong tay Georgia bị roi cuốn lên. Anh nhanh chóng thu hồi vũ khí của mình rồi định triệu hoán lần nữa để hỗ trợ Armand, nhưng đã quá muộn.
Thời gian ngắt quãng ngắn ngủi đủ để Đường Nhị Đả nổ súng.
"Pằng pằng pằng pằng ——!"
Đường Nhị Đả lập tức trút hết băng đạn, năm viên đạn đồng thời bắn ra, con bướm muốn tránh cũng không tránh kịp bị bắn trúng đuôi cánh, nó run rẩy trong không trung, hóa thành một cơn gió, tiêu tán tại chỗ.
Trúng rồi!
【 hệ thống nhắc nhở: Hình thái Sách quái vật của người chơi Armand không còn hiệu lực. 】
Ở phía bên kia, bên ngoài cung điện.
Cơn cuồng phong đột ngột ngưng bặt, Armand quay trở lại thân thể của mình, con bướm nằm trên vai cậu gập đôi cánh lại, cuộn tròn thành một cái kén chìm vào giấc ngủ sâu, chờ đến khi hết CD thì nó mới có thể tỉnh dậy và triệu hồi cơn bão lần nữa.
Không ổn rồi!
Armand sắc mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi, vừa rơi xuống đất đã quay người chạy vội về hướng hoàng cung  —— anh trai cậu chỉ là người chơi hỗ trợ, nếu không có chủ công bên cạnh, bị rơi vào tay Bạch Liễu thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới trước không ngừng chiếu lại trước mắt Armand. Gương mặt thẫn thờ ngờ nghệch không còn một chút cảm xúc vì bị giảm kích thước tinh thần của Georgia sau khi bị Bạch Lục bắt giữ và trả về liên tục lóe lên trước mặt Armand, khiến cậu gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
"Anh nhìn thấy 【tương lai】, Armand." Georgia của thế giới trước ngồi trước mặt Armand, đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm một mình, "... Bạch Lục đã mở dị đoan 0073 rồi, ông ta truyền bá tin tức nói với mọi người rằng nơi này có điểm kim thạch, sau đó bắt đầu buôn lậu dị đoan này ra toàn thế giới."
"Vì vậy, rất nhiều người trên thế giới đã chọn đứng về phía thần và chọn 【tương lai】 mà họ mong muốn cũng giống như Cổ La Luân trước đó."
"Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng anh không thể ngăn chặn nó."
"Là lỗi của anh phải không?"
"Bởi vì thần tồn tại, bởi vì dục vọng của con người tồn tại, mọi người đều vĩnh viễn sẽ chọn vàng, vàng là vô tận đúng không?"
".....Vậy anh làm tất cả những chuyện đó, kiên trì đến bây giờ, canh giữ mười năm nay vì điều gì cơ chứ?"
Lúc đó cậu đã bị xóa trí nhớ nên không hiểu Georgia đang lẩm bẩm cái gì, chỉ biết an ủi anh trai mình một cách nhợt nhạt và vụng về, hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho đối phương để anh trai mau chóng khỏi bệnh.
Nhưng gánh vác một đất nước điêu tàn và 【tương lai】 như vậy, làm sao anh trai cậu có thể khỏe mạnh lên được?!
Đôi mắt Armand nhòe lệ, cậu dốc hết sức lực chạy về phía cung điện. Chạy được nửa chừng, Armand đột nhiên ý thức được gì, vội vàng quay đầu tránh đi. Một móng vuốt khỉ sắc bén nháy mắt lướt qua bên gáy cậu. Cho dù Armand kịp thời nghiêng đầu né tránh cực nhanh nhưng đối phương cũng để lại năm vết xước sâu hoắm trên cổ.
Máu phun ra xối xả.
"Rốt cuộc cũng về rồi, chờ cậu lâu quá đi mất." Mục Tứ Thành cào cào mặt đất, hai mắt đã hoàn toàn đỏ rực, lỗ tai trở nên bén nhọn, đuôi vẫy sau lưng, hai tay kéo lê mặt đất, thân thể cao hơn một mét, toàn thân tạo cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt, cậu liếm liếm khóe miệng, nhe răng nanh cười to: "Muốn chạy trốn trước mặt tôi à, đúng là không biết tự lượng sức mình."
【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành trang bị hình thái Sách quái vật. 】
【hệ thống cảnh báo: Giá trị tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành bị giảm xuống 40, tiến vào giao diện cuồng bạo. 】
"Cậu chưa chết à?" Armand nheo mắt lại.
Vừa bị cuồng phong trói chặt, vừa bị phấn bướm tác động giá trị tinh thần mà vẫn có thể kiên trì lâu như vậy... Chẳng lẽ Bạch Liễu đưa hết thuốc giải của Phù Thủy Nhỏ cho cậu ta?
"Chỉ có nhiêu đó mà muốn giết tôi?" Mục Tứ Thành liếc xéo, cười chế nhạo, "Nhưng mà cũng phải cảm ơn cậu đã giúp tôi hạ thấp giá trị tinh thần của mình, nếu không tôi cũng thực sự không biết cách nào để tiến vào giao diện cuồng bạo, sau đó làm theo mệnh lệnh của Bạch Liễu ——"
Con ngươi trong mắt Mục Tứ Thành đột nhiên dựng đứng, năm ngón tay hợp lại thành móng vuốt, nhắm ngay cổ Armand hung ác đâm một nhát: "—— giết cậu nhanh gọn lẹ!"
Armand tránh sang bên trái, một bên mặt xuất hiện một vệt máu, tóc chầm chậm rơi xuống đất, đợi đến lúc Armand ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, Mục Tứ Thành bị cậu ta nhìn sững sờ trong giây lát.
—— khác hẳn với ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm như thể trải qua hết thảy mọi chuyện và nhìn thấu được cậu của người này trước đây, đây là ánh mắt mà chỉ một con thú hung dữ mới có khi nó bị người khác xâm phạm vào lãnh địa và làm tổn thương người thân trong gia đình mình.
Armand biểu tình cực kỳ hung ác, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vặn vẹo, cậu lắc lắc cánh tay phải rồi vung sang trái, ném ra một cây cung dày nặng cực lớn, gần như cao to bằng người trưởng thành  ——
Nếu Georgia ở đây, anh sẽ nhận ra đây là vũ khí kỹ năng trước đây của Armand.
Khi còn nhỏ, Georgia và Armand đều được tập bắn cung, Georgia chủ yếu sử dụng cung tên tao nhã nhẹ nhàng, ngược lại Armand bắn cung không chính xác lắm, nhưng để học bắn cung với anh trai và bắn giỏi như anh trai mình, cậu đã cố gắng hết sức để luyện tập trường cung —— một cây cung dài và rộng gần bằng cơ thể của hoàng tử bé Armand.
Lúc Armand còn nhỏ, mỗi khi luyện tập loại cung này đều phải chịu không ít gian khổ, lần nào luyện tập xong cũng khóc, người đầy vết thương, thậm chí đi tới đi lui cũng khó khăn, nhưng cậu không bao giờ bỏ cuộc. Khi Georgia cõng cậu về nhà, sẽ hỏi cậu: "Em không biết bắn cung thì sao đòi luyện làm gì? Ngày nào cũng lấm lem hết rồi này."
"Bởi vì anh cũng luyện mà." Armand nằm ở Georgia trên lưng, thấp giọng nói: "Anh cũng có biết bắn cung đâu, tay cũng đầy vết thương đó thôi, vậy anh luyện bắn cung làm gì?"
Georgia im lặng một lúc: "Vua luyện võ là để bảo vệ."
"Anh luyện bắn cung chính là để cho em không cần luyện, để em không cần cưỡng ép chính mình."
Nhưng Armand vẫn kiên trì, về sau, khi Armand diễn sinh kỹ năng lần đầu tiên, mặc dù cậu không nhớ gì cả, nhưng vũ khí kỹ năng của cậu chính là cây cung gỗ to đùng này.
Armand tức giận cầm trường cung, lạnh lùng nhìn Mục Tứ Thành trước mặt: "Cút!"
"Mục Tứ Thành, đừng cản đường tôi, tôi giết được cậu lần thứ nhất thì cũng có thể giết được cậu lần thứ hai!"
"Lần thứ hai?" Mục Tứ Thành cười lạnh, sau đó trở tay hung hăng quào một nhát, "Nằm mơ à? Giết được tôi lần thứ nhất rồi hãy nói tiếp!"
Armand nghiêng người, né tránh móng khỉ sắc bén của Mục Tứ Thành đang lao về phía mình, cậu lui người lại, xoay người dẫm lên trường cung, một mũi tên to bằng thân cây xuất hiện trên dây cung. Armand tức giận, chĩa mũi tên về phía ngực Mục Tứ Thành:
"Đi chết đi!"
Armand buông chân ra, dây cung kéo căng rung lên dữ dội, Armand đang giẫm lên cung và Mục Tứ Thành đang chộp tới mép trường cung đều bị chấn động.
Mũi tên rời dây cung, Mục Tứ Thành mất cảnh giác, bị mũi tên nặng nề đẩy ra, đập mạnh xuống đất, xộc lên một cụm bụi vàng mù mịt khổng lồ.
Armand nhìn nơi đó, nắm chặt trường cung, xoay người không chút do dự hướng cung điện đi tới, trong nháy mắt đó, khói bụi phảng phất như bị oanh kích, mũi tên nhuốm máu cực lớn bị ném trở về lướt qua vai Armand, Armand xoay người tránh né, sau đó sững người lại, kinh ngạc nhìn Mục Tứ Thành chạy như bay dưới mũi tên, rồi chỉ trong chớp mắt Mục Tứ Thành đã xuất hiện ở trước mặt cậu.
Bụng của Mục Tứ Thành bị mũi tên Armand bắn xuyên thủng một lỗ lớn chảy máu ồ ạt, ánh mắt Mục Tứ Thành vô cùng hung ác, cậu dùng móng vuốt đánh vào bụng của Armand: "Thằng nhóc vênh váo kia, đã cho phép chưa mà đi?"
Con ngươi và cơ thể của Armand bị chấn động bởi cú đấm của Mục Tứ Thành, cậu phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra xa hơn mười mét.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu..." Mục Tứ Thành lau vết máu trên miệng, "Khụ khụ, quay về cung điện."
Armand chống trường cung loạng choạng đứng dậy, bộ đồng phục chỉnh chu ban đầu đã rách tả tơi, chật vật không thể tả, khuôn mặt xinh đẹp bị ví von như bình hoa lấm lem bụi đất, máu me đầm đìa, đôi mắt nâu long lanh bùng lên một tia sáng chưa từng thấy, cậu lại giẫm lên cây cung, dùng đôi tay đẫm máu lắp căng cung tên, nhắm vào ngực Mục Tứ Thành đang lao về phía mình:
"Tôi nhất định phải trở về!!"
"Người nhà cuối cùng của tôi ở đó!!"
"Cút!!!"
Trong hồ quan sát, người dẫn chương trình nhìn cảnh tượng chém giết thảm khốc trên màn hình lớn, thấy hai tay Armand bị dây cung sắc bén siết đến tận xương, nhất thời không nói nên lời, cuối cùng thở dài nói: "... Tôi tin là sau khi xem xong trận này thì sẽ không ai dùng bình hoa để hình dung Armand nữa."
"Đây là một kẻ chủ công đang cố gắng hết sức làm mọi thứ có thể để bảo vệ chiến thuật gia của mình."
"Một cuộc đối đầu quá tuyệt vời!"
"Không chỉ có vậy." Hồng Đào liếc nhìn Phoebe nãy giờ vẫn im lặng, "Góc nhìn của người dẫn chương trình vẫn còn khá hời hợt, em phân tích thêm thử xem."
"Còn có Mục Tứ Thành." Phoebe cuối cùng cũng lên tiếng, cô bé cúi đầu, cau mày, ngữ khí có chút nặng nề, "Có thể đấu với Armand đến trình độ này..... người này.... Không chơi theo kiểu lang thang thông thường."
"Rốt cuộc em cũng phát hiện ra." Hồng Đào ngước mắt lên nhìn màn hình lớn, "Người chơi lang thang bình thường sẽ thu hút sự chú ý và phân tán lực công kích của chủ công đối phương, giảm bớt áp lực phòng thủ cho đội mình, đồng thời bất cứ lúc nào cũng phải kịp thời quay về đội ngũ để hỗ trợ, duy trì sự phối hợp với đồng đội, và tấn công đối thủ bất ngờ."
"Nhưng Mục Tứ Thành lại không chơi theo cách đó."
"Mục Tứ Thành là một người chơi có ưu nhược điểm rõ ràng." Hồng Đào bình tĩnh phân tích, "Kỹ năng của cậu ta là ăn trộm, tốc độ di chuyển cao, rất giỏi trong việc phá rối kẻ thù, từ điểm này, cậu ta là người chơi rất thích hợp với vị trí lang thang. Nhưng ngược lại, do những gì trải qua trong quá khứ, sự phối hợp của cậu ta không cao, tính cách bốc đồng và kỹ năng phân tích khi chạy bản đồ kém, những điều này khiến cậu ta bị giảm thang điểm khi chơi lang thang, do đó anh mới đánh giá Mục Tứ Thành chỉ trên trung bình."
"Tuy nhiên, Bạch Liễu đã dựa vào tính cách và kỹ năng của Mục Tứ Thành để tạo ra một lộ trình lang thang hoàn toàn mới cho cậu ta."
Hồng Đào nhìn Phoebe: "Em nghĩ đặc điểm quan trọng nhất của vị trí lang thang là gì?"
"Quấy nhiễu chủ công phe địch." Phoebe nhanh chóng trả lời.
"Ừm." Hồng Đào nhàn nhạt nói, "Dựa theo đặc điểm này, em cảm thấy loại người chơi lang thang nào là nguy hiểm nhất?"
Phoebe suy nghĩ một chút: "Có thể liên tục quấy nhiễu chủ công phe địch."
"Sai rồi." Hồng Đào khẽ mỉm cười, "Là kẻ lang thang có thể giết chết chủ lực của đối phương."
Phoebe sửng sốt, sau đó sắc mặt thay đổi: "Cho nên tên Mục Tứ Thành kia..."
"Nhận ra rồi à." Hồng Đào cụp mắt xuống, "Ở trận vừa rồi, em cho rằng theo quy trình chiến thuật thông thường, đợi đến khi Mục Tứ Thành nhanh chóng rút lui về phòng thủ với đội ngũ, em sẽ thừa thắng xông lên cho nên mới lựa chọn đối đầu với cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta chết cũng không lùi, đến khi 1 đổi 1 giết chết được Lưu Tập chủ công của chúng ta mới thôi."
"Em nghĩ là Mục Tứ Thành mất khống chế chỉ là trùng hợp, nhưng lần này em nhìn Bình Minh Vàng đi."
Hồng Đào chống cằm cười nửa miệng, nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt trên màn hình lớn:
"Có lẽ Bạch Liễu không phải ra lệnh cho Mục Tứ Thành ngăn cản chủ công, mà là giết chết chủ công."
"Cực đoan thật đấy." Phoebe không nói nên lời, "Không ai chơi lang thang như vậy hết!"
"Nhưng em không thấy đây là biện pháp rất hữu dụng sao?" Hồng Đào nhún vai, anh mỉm cười: "Tác dụng lớn nhất của lang thang chính là phân tán hỏa lực của chủ công, cho nên giết người mới là biện pháp tốt nhất còn gì?"
"Hơn nữa nhìn tình hình hiện giờ thì Mục Tứ Thành sắp thực hiện thành công kế hoạch này đến hai lần."
Phoebe rơi vào sự trầm mặc quỷ dị, ngay sau đó, cô bé thâm trầm nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, dường như đã nhận ra: "Anh nghĩ em ra giá bao nhiêu thì Mục Tứ Thành mới đồng ý gia nhập hiệp hội chúng ta?"
"......" Hồng Đào chân thành đề nghị, "Hay là chúng ta đào hiệp hội khác được không em?"
Trong trò chơi.
Mục Tứ Thành nhảy lên mũi tên đang phóng vút tới gần mình, nhẹ nhàng bật chân mấy lần, thân ảnh thấp thoáng trên không trung rồi đột ngột xuất hiện trước mặt Armand, tay trái nắm chặt trường cung, lấy trường cung làm điểm tựa, thắt lưng phát lực dùng sức lao tới, thân thể chuyển thành tàn ảnh, chân phải đá một cước giáng xuống cằm của Armand đang chuẩn bị kéo cung lần nữa.
"Rắc ——!"
Đôi mắt Mục Tứ Thành đỏ hoe, cậu giận dữ gầm lên, "Cậu thử đi thêm bước nữa xem!"
Cả khuôn mặt Armand bị đá sang bên trái đến biến dạng, xương vụn trong miệng phun ra, toàn thân thoát lực, buông lỏng trường cung, xoay người về phía sau vừa định ngã xuống đất, nhưng giây sau đó Armand lại triệu hồi trường cung, một tay cậu chống xuống đất, trong mắt tràn đầy những tia lửa đỏ quỷ dị, chân trái cậu quỳ xuống chống đỡ trường cung cùng thân thể, chân phải giẫm lên dây cung kéo căng đến mức tối đa.
"Cậu cho rằng có thể ngăn cản tôi sao?"
Armand khàn giọng nói: "Cậu chỉ là một tên trộm chết dưới tay tôi thôi!"
Mục Tứ Thành tái mặt.
Dây cung phát ra âm thanh ong ong chói tai chĩa mũi tên nhắm ngay đầu Mục Tứ Thành, Armand xoay người khụy chân, mũi tên mang theo lực đạo bay vút đâm thẳng vào xương bả vai của Mục Tứ Thành, kéo cậu lui về phía sau mấy chục mét.
Mục Tứ Thành đau đớn phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, bột vàng trên mặt đất bị kéo lê để lại hai vết xước trắng bệt.
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mục Tứ Thành bị giảm xuống còn 9, sắp giảm về 0! 】
Armand cầm trường cung lảo đảo đứng lên, máu từ quai hàm chảy xuống, thanh âm ngắt quãng nhưng lạnh lùng: "Máu của cậu sắp cạn kiệt rồi."
"Bỏ cuộc đi, Mục Tứ Thành, cậu không phải là đối thủ của tôi."
"Bây giờ xin tha thì biết đâu tôi còn cho cậu chết thống khoái."
"...Khụ khụ, thống khoái?" Mục Tứ Thành nằm ngửa, vai phải thủng một lỗ lớn, bụng thủng một lỗ lớn, cả hai đều đang chảy máu ồ ạt nhưng cậu vẫn cười lớn, "Nãy giờ đánh nhau ầm ĩ với một kẻ dong dài thích lải nhải như cậu cũng đã thống khoái lắm rồi."
Armand cũng không nhiều lời, nhìn thấy Mục Tứ Thành không thể động đậy, cậu liền bình tĩnh lại, một chân giẫm lên cung kéo căng dây cung: "Sau trận đấu này, chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau nữa."
"Trước khi tiễn cậu ra ngoài, tôi cho cậu một lời khuyên cuối cùng."
"Đừng trộm cắp nữa."
"Xùy." Mục Tứ Thành miễn cưỡng chống người lên, tung hứng trong tay một quả cầu dính máu, nhướng mày, "Vậy thì thật xin lỗi."
"Vừa nãy tôi mới trộm cái này của cậu."
Đồng tử Armand co rút lại ——  đó là quả cầu kén do bão bướm hình thành trong thời gian CD kỹ năng không thể đưa vào giao diện điều khiển!
Nếu bị Mục Tứ Thành trộm đi, cho dù đá được cậu ta ra ngoài thì Armand cũng không thể sử dụng kỹ năng 【Bướm bão】 trong nửa sau của trò chơi!
"Trả lại cho tôi!!"
"Không phải vừa rồi cậu mới nói... khụ khụ." Mục Tứ Thành chống người trên mặt đất, loạng choạng đứng dậy, giọng điệu chế nhạo: "muốn cho tôi lời khuyên gì đó sao?"
"Bây giờ đến lượt tôi cho cậu lời khuyên."
Mục Tứ Thành dùng hai ngón tay kẹp quả cầu kén, lắc qua lắc lại, cười lạnh nói: "Tuyệt đối đừng bao giờ mất cảnh giác khi cận chiến với kẻ trộm."
Sắc mặt Armand rốt cuộc hoàn toàn trở nên lạnh lùng: "Đến tận lúc này rồi mà cậu còn dùng hành vi xấu xa đó để định đoạt thắng thua..."
Lúc trước cậu nhìn nhầm cho nên mới cho rằng đối phương không tệ đến mức như vậy.
Quả nhiên Mục Tứ Thành chính là một tên trộm trời sinh.
"Đến chết cậu cũng không bao giờ ngừng sử dụng hành vi ấu trĩ này để làm tổn thương người khác và làm hài lòng chính mình, cậu đã quên tất cả những bài học đau đớn trước đây rồi phải không."
Mục Tứ Thành siết năm ngón tay vào nhau, nắm chặt quả cầu kén trong tay, ngẩng đầu lên, máu nhỏ giọt tí tách dưới cằm, hai mắt hơi nheo lại, giống như vừa nghe được một chuyện cười nào đó, cười lạnh một tiếng: "Làm hài lòng bản thân?"
"Cậu nghĩ tôi ăn cắp để làm hài lòng bản thân mình?"
"Cậu biết gì mà đánh giá tôi như vậy..."
Armand sững sờ, lúc nhìn thấy ánh mắt của Mục Tứ Thành, cậu ngẩn người trong chốc lát ——  người này tuy đang cười nhưng ánh mắt lại rất tĩnh lặng.
——Giống như ánh mắt khi hai người giết nhau vào giây phút cuối cùng của kiếp trước.
Trước một ngày thi đấu, trong phòng họp Đoàn xiếc thú lang thang.
"Mục Tứ Thành." Bạch Liễu cúi đầu nhìn tài liệu, "Cậu ở lại đây một chút."
Mục Tứ Thành đang muốn đi thì đờ người ra, sau đó chán nản nằm bò ra xuống bàn, hướng ánh mắt cầu cứu đến Đường Nhị Đả và Mộc Kha, Mộc Kha mỉm cười lắc đầu, Đường Nhị Đả bất đắc dĩ dang tay, hai người tỏ vẻ thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.
Sau khi mọi người rời đi, Mục Tứ Thành đi tới bên cạnh Bạch Liễu, nhỏ giọng thì thào: "Anh nghĩ kỹ chưa, muốn tôi làm át chủ bài thật à?"
"Không phải cậu suốt ngày kêu ca đòi làm vương bài sao?" Bạch Liễu hơi ngẩng đầu liếc Mục Tứ Thành một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn tài liệu, thản nhiên nói: "Bây giờ tôi cho cậu làm thì lại sợ?"
Mục Tứ Thành nháy mắt ngồi bật dậy, trịnh trọng xua tay: "Làm gì có!"
Bạch Liễu liếc cậu một cái: "Thế cậu trưng ra bộ dạng đó làm gì??"
"Chỉ là... anh biết kỹ năng của tôi rồi đó, tốt thì tốt thật." Mục Tứ Thành chậm rãi nằm sấp xuống, "Nhưng đây là vòng loại trực tiếp, lại là trận đầu tiên nữa."
"...Kỹ năng của ai cũng siêu đẳng hết, còn tôi chỉ biết trộm đồ thôi, nếu tôi mà là vương bài thì mấy người khác nhìn vào lại bảo hiệp hội chúng ta chọn lựa cẩu thả thì sao?"
Bạch Liễu ngừng lật tài liệu, hai mắt khép hờ, ngón tay vô thức xoay xoay đồng xu —— đây là động tác mỗi khi hắn đang suy nghĩ.
Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu trầm tư mà nhói hết cả lòng, siết chặt nắm đấm, khô khan nói: "Đúng không? Ha ha, anh cũng cảm thấy không thích hợp phải không?"
"Cũng đúng." Bạch Liễu gật đầu, "Nhưng mà đâu có liên quan gì đến kỹ năng của cậu, chiến thuật của tôi từ trước đến giờ nổi tiếng là cẩu thả bừa bãi mà, xem như là đặc điểm riêng của đội ngũ chúng ta cũng được."
Mục Tứ Thành: "..."
Thản nhiên tự đánh giá mình vậy luôn!?
"Nhưng mà cậu đó." Bạch Liễu trầm ngâm nhìn Mục Tứ Thành, "Rõ ràng dục vọng trung tâm của cậu là trộm cắp, tại sao cậu lại có thái độ tiêu cực với trộm cắp?"
"..." Mục Tứ Thành giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, "Trộm cắp là một hành vi sai trái, đúng không?"
"Làm sai chuyện gì đó..."
Giọng Mục Tứ Thành chậm rãi chìm xuống: "...thì phải trả giá rất đắt."
"Đánh giá một hành động đúng hay sai không nên nhìn vào hành động đó, mà nên nhìn vào kết quả của nó chứ nhỉ?" Bạch Liễu điềm tĩnh nói, "Nếu chỉ đánh giá bản thân hành động đó là tốt hay xấu theo quan điểm dư luận thì hơi quá bất công rồi."
"Ví dụ, trong mắt nhiều người, sự tồn tại của 【Viện mồ côi】 là tốt, sự tồn tại của 【Nhà】 là tốt, và sự tồn tại của 【Tòa thánh】 cũng tốt."
"Nhưng "Viện mồ côi Ái Tâm" lại rất tệ hại, cũng như "Năm tòa nhà" và "Phán xử phù thủy" cũng vậy."
"Bản thân hành vi không có tốt hay xấu, chỉ có kết quả của hành vi đó là tốt hay xấu."
Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy trộm cắp thì sao?"
Bạch Liễu thản nhiên nhìn cậu: "Thật ra là không tốt."
"Nhưng ở đây, nó chỉ là một trò chơi."
"Không ai lên án kẻ trộm trong trò chơi, giống như không ai lên án con rồng trong truyện cổ tích."
"Bởi vì cậu không làm hại ai cả."
Mục Tứ Thành ngơ ngác nhìn Bạch Liễu.
【 Này, Viên Tình Tình, kiểu người như cậu hẳn rất ghét bỏ trộm cắp như tôi đúng không? Tại sao cậu lại ngồi cùng bàn với tôi? 】
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh và mái tóc đuôi ngựa dài ngẩng đầu lên từ núi bài tập, nghiêm túc nhìn cậu trả lời:
【Bởi vì cậu không làm chuyện gì xấu cả. 】
【Cậu ăn cắp đồ của những người đó giống như chơi trò chơi vậy, đa số toàn là trả lại cho bọn họ. Cậu không phải người xấu, bạn học Mục Tứ Thành. 】
【Người xấu không thích cục tẩy —— cục tẩy khỉ hip hop. 】
"Còn thắc mắc kỳ lạ nào không thì hỏi luôn đi, tôi không tính phí đâu." Bạch Liễu lại cúi đầu, mở tài liệu ra, "Tôi giữ cậu ở lại vì tôi cảm thấy cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, nhưng riêng bản thân tôi thì tôi không hề nghi ngờ gì với việc cậu đảm nhiệm vương bài."
"Nếu... lỡ như hành vi trộm cắp của tôi gây ảnh hưởng xấu thì sao?" Mục Tứ Thành cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
"Cậu có thể bù đắp không?" Bạch Liễu bình tĩnh hỏi.
"Tôi đang cố hết sức để bù đắp." Mục Tứ Thành run rẩy trả lời.
"Vậy cứ bù đắp đi, đợi đến khi bù đắp xong rồi thì xin lỗi người ta." Bạch Liễu thản nhiên nói: "Nếu đối phương có thể tha thứ cho cậu, vậy tức là cậu đã bù đắp đủ rồi, nếu không thì cứ chuộc tội tiếp tục vậy."
"Cậu hiểu mà, phải không?"
Mục Tứ Thành hít sâu một hơi: "Hiểu rồi."
—— Chính vì hiểu rõ nên cậu mới bước vào trò chơi, liều mạng chạy trốn dưới sự đuổi giết của những người chơi khác, liều mạng sống sót cho đến bây giờ.
Cậu muốn hồi sinh những người đã chết vì lỗi lầm của mình.
Bạch Liễu ừ một tiếng, hỏi: "Muốn hỏi gì nữa không?"
Mục Tứ Thành nằm dài trên bàn, hơi ngẩng đầu lên, trong con ngươi hình như có nước mắt, thanh âm có chút khàn khàn: "...Bạch Liễu, anh sẽ mãi mãi làm bạn với tôi sao?"
"Theo nghĩa chung thì tôi đang giữ linh hồn của cậu, chỉ cần linh hồn của cậu tồn tại, tôi sẽ luôn duy trì mối quan hệ mà cậu xem là bạn bè này." Bạch Liễu nhàn nhạt trả lời, hắn dừng một chút rồi tiếp tục, "Còn theo nghĩa riêng mà nói ——"
"Ừm, tôi sẽ luôn là bạn của cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.