Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 556:




"Khu khai thác ở đâu?" Mục Tứ Thành hỏi.
Giọng nói của Bạch Liễu từ tai nghe truyền đến: "Xông vào phòng phát hành vàng xem thử. Phòng này quản lý việc phân phối vàng, bên trong chắc chắn có bản đồ và vị trí của các mỏ vàng."
"OK." Mục Tứ Thành đáp ứng, xoay người thô bạo đá văng cửa ra, một lượng lớn bụi vàng ập thẳng vào mặt cậu. Tuy Mục Tứ Thành nhanh tay lẹ chân bịt miệng và mũi nhưng vẫn hít vào một ít, bắt đầu ho dữ dội. Cậu phủi lớp bụi vàng, híp mắt bước vào phòng phát hành vàng.
Văn phòng phát hành vàng tầng một rất rộng rãi, to như sân vận động, chiều cao đến khoảng 6, 7 mét, chính giữa trần nhà treo một tấm trần hình bát giác lộng lẫy, tám góc treo lủng lẳng những vật trang trí bằng pha lê kết hợp với các dải lụa màu hoa hồng nằm rải rác tám hướng trên mặt đất, trên mấy dải lụa cũng phủ đầy bột vàng, trong sảnh có rất nhiều bức tượng động vật muôn hình vạn trạng bằng vàng cực kỳ tinh xảo, nhìn giống như nơi tổ chức lễ kỷ niệm ăn mừng gì đó thì đúng hơn.
Mục Tứ Thành chụp một tấm ảnh gửi qua, Lưu Giai Nghi chậc lưỡi: "Bộ phận quản lý tiền mà lãng mạn thật đấy, đất nước này đúng là..."
"Ngây thơ." Giọng nói bình tĩnh của Bạch Liễu tiếp lời, "Mục Tứ Thành, lại gần chụp mấy bức tượng này cho tôi xem."
"Được." Mục Tứ Thành tiến đến chụp một bức tượng điêu khắc con chó vàng cho Bạch Liễu xem, nhưng lúc chụp xong, cậu tinh mắt nhận ra có chỗ không đúng, "Con chó này..."
Bức tượng con chó này đeo vòng cổ, miệng há rộng, da lông rõ rệt, đang ngồi xổm trên mặt đất thè lưỡi, nhìn về một hướng nhất định như thể đang chờ đợi chủ nhân của mình, tròng mắt xoay tròn đứng yên sống động như thật đến mức hơi đáng sợ —— đây không còn giống một tác phẩm điêu khắc khéo léo nào đó nữa mà giống như một chú chó cưng thực sự bị đông lại thành vàng.
"Vàng không thích hợp để điêu khắc, bởi vì nó quá mềm, rất khó khắc ra những đường nét tinh xảo." Giọng nói của Bạch Liễu không nhanh không chậm truyền đến, "Cho nên bình thường thợ thủ công sẽ không điêu khắc vàng, bởi vì rất khó tạo ra sản phẩm hoàn hảo."
"Cho nên..." Đường Nhị Đả do dự hỏi, "Con chó này rất có khả năng..."
"Không đủ manh mối và tin tức, không thể xác định." Bạch Liễu nhẹ nhàng gạt đi, "Mục Tứ Thành, đừng động vào."
Mục Tứ Thành ngăn bàn tay định chạm vào, gãi gãi đầu: "Làm sao anh biết tôi sẽ chạm vào?"
"Nhất định cậu đang nghĩ, nếu con chó này là chó thật bị đông thành vàng thì hơn phân nửa nó là quái vật, chỉ cần cậu chạm vào mở khóa Sách quái vật, để nó tấn công cậu thì chúng ta có thể xác định thân phận của con chó, đúng không?" Bạch Liễu bình thản hỏi: "Nhưng cậu có bao giờ tính đến chuyện, nếu con chó là quái vật, cậu cảm thấy trong cái phòng phát hành vàng to như vậy chỉ có một con quái vật thôi sao?"
"Đi lên lầu cẩn thận một chút, đừng đụng vào mấy bức tượng khác."
Mục Tứ Thành sững người, nhìn về phía cầu thang khuất phía sau, chậm rãi cẩn thận bước tới.
Con chó vàng phía sau cậu nãy giờ vẫn luôn bất động chậm rãi đảo mắt, từ cái lưỡi thè ra của nó chảy xuống một giọt nước miếng, rồi lập tức biến thành một giọt nước vàng ngay khi vừa rơi xuống đất.
Dọc theo hành lang cũng có một số bức tượng động vật khác, sóc và chim nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, hai con mèo trên hành lang, Mục Tứ Thành cẩn thận lướt qua, chụp ảnh rồi gửi lại cho đội.
"Kỳ quái, sao không có tượng người?" Mộc Kha như có điều suy nghĩ hỏi: "Toàn là động vật."
"Có lẽ là do phòng phát hành vàng không có người." Mục Tứ Thành nhìn quanh một lượt rồi trả lời: "Ở cầu thang với quầy lễ tân có rất nhiều bụi vàng, đồ vật thì bị dọn sạch sẽ rồi, có cảm giác như lâu lắm rồi không có ai ở đây, con chó lúc nãy hình như cũng là chó hoang đi lạc vào thôi."
"Nói cách khác, phòng phát hành vàng này đã lâu không có người ở dẫn đến rất nhiều động vật lang thang đến đây định cư." Mộc Kha trầm ngâm nói: "Rồi sau đó đều bị biến thành vàng."
Mục Tứ Thành đá tung một cánh cửa văn phòng, cạy ngăn kéo bàn ra, tìm thấy một tấm bản đồ: "Tôi tìm được bản đồ khu khai thác mỏ rồi, có cần tôi tìm thêm manh mối khác không?"
"Tạm thời không cần." Bạch Liễu trầm giọng ra lệnh, "Cậu đi ra ngoài trước đi, động vật biến thành vàng ở đây không phải ngẫu nhiên, đừng ở đó lâu."
"HP và giá trị tinh thần có giảm sút không?"
Mục Tứ Thành lưu loát nhảy ra khỏi bệ cửa sổ, bấm vào giao diện hệ thống kiểm tra: "Không có."
Bên kia tai nghe trầm mặc một hồi, giọng nói có chút khó hiểu của Mộc Kha truyền đến: "Chúng tôi bên này cũng không."
"Vậy là lũ động vật đó không bị dị hóa tinh thần, cũng không bị suy giảm giá trị sinh mệnh, không hiểu tại sao chúng lại bị biến thành vàng?"
"Nồng độ bụi vàng ở đó có cao không?" Bạch Liễu hỏi.
"Rất cao." Mục Tứ Thành vội vàng trả lời, "Tôi vừa vào đã bị sặc."
"Chắc là có liên quan đến chuyện này." Thanh âm Lưu Giai Nghi truyền đến, "Bên em tìm được một ít khẩu trang ở bệnh viện nhưng cũng vô dụng thôi, bụi vàng này rất mịn, mang khẩu trang rồi mà cảm giác vẫn hít vào như thường. Trong bệnh viện cũng tìm được một số tư liệu, tổng kết được một ít tin tức, anh nghe luôn nhé."
"Đa số bệnh án gần đây trong bệnh viện đều là của thợ mỏ." Mộc Kha điềm đạm giải thích, "Hình như thợ mỏ ở đây có thu nhập rất cao, toàn chọn phòng bệnh cao cấp, phương pháp điều trị mà họ chọn dùng cũng là tiên tiến nhất. Xem qua nội dung bệnh án thì có thể tóm gọn lại là mỗi khi đào vàng, các thợ mỏ đều dùng biện pháp phòng hộ và kỹ thuật tốt nhất, từ trước đến nay vẫn không xảy ra sự cố nào cả. Nhưng sau một khoảng thời gian nào đó thì lượng vàng khai thác bắt đầu sụt giảm, phòng phát hành vàng đã ban hành một loạt sách lược sa thải, đông đảo thợ mỏ thất nghiệp và người dân rất bất mãn."
"Sau đó nữa, đại khái là thêm một khoảng thời gian, ngày trên bệnh án là khoảng mười năm trước, các mỏ vàng đang sụt giảm đột nhiên phát triển bùng nổ trở lại, nhu cầu về thợ mỏ tăng cao, rất nhiều khu vực khai thác thuê thợ mỏ với số lượng lớn."
"Nhưng kể từ thời điểm đó, xác suất mắc bệnh nghề nghiệp của những thợ mỏ đã tăng lên rất nhiều."
"Từ hồ sơ bệnh án thì có vẻ như đây là bệnh xơ cứng nội tạng, ban đầu họ cứ nghĩ đây là bệnh nghề nghiệp lâu năm của thợ mỏ giống như trước đây, nhưng sau đó phát hiện ra là không phải, cho dù dùng thuốc gì đi chăng nữa thì cũng không điều trị được. Số lượng thợ mỏ mắc bệnh tăng cao, thậm chí có những thợ mỏ bị bệnh nặng còn ho ra một loại bột màu đỏ vàng."
Lưu Giai Nghi nói: "Bọn em suy đoán đó bụi vàng nhuốm máu."
"Đúng vậy." Mộc Kha gật đầu, "Lúc đó Georgia, tức là trưởng hoàng tử của đất nước này, đã đề cập đến dị đoan, nói rằng số lượng vàng ở các khu vực khai thác tăng vọt là do ảnh hưởng của dị đoan, và yêu cầu đóng cửa nó, giao cho cục 3 Cục xử lý dị đoan, bởi thế mới dấy lên sự phẫn nộ trong dân chúng."
"Vì vậy, vào ngày Georgia khăng khăng bàn giao khu vực khai thác mỏ, tất cả mọi người đã đến khu mỏ để cản trở anh ta." Bạch Liễu tiếp lời, "Người của Cổ La Luân không tin Cục dị đoan không rõ nguồn gốc. Họ không hiểu được quyết định của Georgia."
"Ngay cả phụ thân của cậu ta, vua Cổ La Luân." Đường Nhị Đả phức tạp thở dài, "Cũng ngăn cản cậu ta —— chúng tôi tìm được một tờ báo, tiêu đề nổi bật trên đó là kêu gọi mọi người ngăn cản Georgia, bọn họ còn phong cho cậu ta danh hiệu gọi là 【 Hoàng tử phản bội 】."
"Họ nói rằng Georgia đã được định sẵn để trở thành 【 Kẻ bị Thần ruồng bỏ 】, lúc đó hình như cậu ta mới 16 tuổi."
"Hèn gì tôi không thấy ai trên đường, thì ra là kéo nhau đi đến khu mỏ hết rồi." Mục Tứ Thành chợt hiểu ra, sau đó có chút đau khổ hỏi: "Nhưng mà trên bản đồ đánh dấu nhiều khu khai thác mỏ lắm, sơ sơ có đến 7 khu mỏ lớn, tôi biết đi đâu bây giờ?"
"Bản đồ khu vực khai thác hẳn là có ghi chú mấy thứ khác." Bạch Liễu hỏi, "Trên đó có ghi lại sự gia tăng gần nhất về sản lượng khai thác của từng khu mỏ không?"
"Có." Mục Tứ Thành đáp.
Bạch Liễu: "Đi khu mỏ có mức tăng lớn nhất."
"Để tôi xem..." Mục Tứ Thành sốt sắng tìm kiếm, "A! Khu mỏ 13."
"Được, cậu đi trước đi, nhớ kín đáo vào, chúng tôi theo sau cậu." Bạch Liễu bình tĩnh hạ lệnh, "Trước khi tôi tới thì đừng phát sinh xung đột với đội của Georgia."
Mục Tứ Thành: "OK!"
Khu khai thác mỏ vàng 13.
Georgia đứng trên một ngọn núi dốc đầy bột vàng trơ trụi không một ngọn cỏ, xuyên qua lớp bột vàng có thể mơ hồ nhìn thấy một ít đất quặng đen. Anh rũ mắt nhìn đường ray xe lửa bỏ hoang và toa xe mỏ dưới chân núi —— đây từng là khu vực khai thác thịnh vượng nhất của đất nước, mỗi ngày có đến hơn 3.000 xe vận chuyển liên tục, đường ray được kéo đến tận lâu đài của nhà vua ở trung tâm thành phố.
Sau kỳ nghỉ đông dài, vào đợt khai thác mỏ đầu tiên đầu xuân hàng năm, những người thợ mỏ sẽ hào hứng lái xe chở mỏ ra khỏi hang, băng qua vùng đồng bằng phủ đầy tuyết và chở vàng đến lâu đài của nhà vua.
Mọi người sẽ xay vàng trên chuyến xe đầu tiên thành bột, sau đó nhảy nhót khiêu vũ, rắc vàng bên dưới lâu đài, cùng anh và cha anh đứng bên trên lâu đài ăn mừng một mùa xuân cổ tích không ưu phiền lại đến.
Thật là một hồi ức xa hoa lãng phí biết bao, nhưng lúc đó anh lại cười với họ và bụi vàng từ trên trời rơi xuống phản chiếu trong đồng tử của anh ——trong một thời gian dài, anh đã nghĩ rằng dáng vẻ mùa xuân đang đến sẽ như thế này đây.
Các xe mỏ sẽ liên tục vận chuyển vàng đến bộ phận phân phối vàng. Sau đó, bộ phận phân phối sẽ lên kế hoạch quy hoạch vàng thu được và bán nguyên liệu kinh doanh ra bên ngoài, họ sẽ thu thập tư liệu, lên kế hoạch thống nhất, tính toán lượng vàng bán ra hàng tháng và hàng năm, kiểm soát để không làm giảm giá trị của vàng từ thế giới bên ngoài, đổi lấy vật tư khiến người dân trong nước được sống ấm no hạnh phúc.
Văn phòng phát hành vàng là nơi xuất khẩu vàng của Cổ La Luân, và là nơi duy nhất để đất nước Cổ La Luân giao tiếp với thế giới bên ngoài, được gọi là 【 Cửa sổ của Cổ La Luân】, nơi đây đã từng là tổ chức uy tín nhất trong cả nước.
Georgia đã từng làm việc ở đây. Anh dựa vào năng lực bản thân đạt được chức phó cục trưởng, tiếp xúc với rất nhiều bí mật cốt lõi, thông qua cửa sổ này biết được sự tồn tại của Cục quản lý dị đoan.
Khi đó Georgia không đồng ý với cục trưởng cục phát hành, anh đặt câu hỏi cho vị cục trưởng lớn tuổi hơn cả cha mình và đã quản lý cục gần nửa thế kỷ: "Tại sao lúc quy hoạch vàng ngài không để lại một phần làm dự phòng cho trường hợp khẩn cấp?"
"Chúng ta có thể giảm bớt số vàng phát hành cho công dân và xuất khẩu ra nước ngoài được mà."
"Tại sao phải dự trữ?" Tổng cục trưởng nghi hoặc nhìn anh, "Điện hạ, chúng ta nhất định phải tận lực khai thác vàng để mỗi người dân được sống cuộc sống tốt nhất. Nếu chúng ta dự trữ vàng thì họ không thể sống sung túc được."
"Nhưng mà..." Georgia siết chặt nắm tay, cúi đầu nói: "Có một ngày vàng cũng sẽ hết."
"Ha ha, làm sao có thể?" Cục trưởng ngửa mặt lên trời cười to giống như vừa nghe được chuyện cười nào đó, "Nước biển Cổ La có thể khô cạn, ruộng lúa Cổ La Luân có thể khô héo, nhưng duy nhất chỉ có vàng ——"
"—— là vô tận, không bao giờ hết."
"Không có ngày đó đâu." Cục trưởng nhìn vị hoàng tử đang sầm mặt, tinh nghịch nháy mắt một cái, "Này, vị vua tương lai của chúng ta, vui vẻ đi nào, xe khai thác bột vàng mùa xuân năm nay không rơi vào người ngài sao?"
Cục trưởng vỗ vai Georgia đang im lặng, cười từ ái nói: "Nhưng ngài đừng nói giảm lượng vàng chia người dân nữa nhé, người dân Cổ La Luân yêu ngài như vậy, nếu bọn họ nghe được lời này chắc sẽ đau lòng lắm đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.