Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 544:




Tề Nhất Phảng nghiến răng đứng dậy, cậu đang trong trạng thái cứng đờ nên tay chân vẫn còn loạng chà loạng choạng, phải đỡ vai thủ vệ bên cạnh đứng lên, cách đó không xa chính là Giáo Hoàng đang la hét như thằng điên.
Giáo Hoàng đứng ở xa nên không nhìn thấy tình cảnh hai bên đánh nhau, trong mắt gã chẳng qua là có một tia sét đánh xuống rồi hai người trên mặt đất trở thành một người, mà "vị khách" cầm lấy quyền trượng kia đột nhiên biến mất. Thế nên Giáo Hoàng không muốn chấp nhận sự thật, bắt đầu điên cuồng lay bả vai Mộc Kha như một kẻ tâm thần cuồng loạn, đòi cậu trả lại quyền trượng của mình.
"Giao cậu ta cho tôi, Giáo Hoàng đại nhân." Tề Nhất Phảng đỡ vai thủ vệ, đi về phía Mộc Kha, ánh mắt âm trầm, "Tôi có biện pháp khiến cậu ta trả lại chìa khóa."
Thật ra thì có cái cứt ấy!
Chìa khóa đã bị Bạch Liễu mang vào lá chắn không gian của Titan, hiện giờ cậu ta cũng chẳng biết phải làm gì.
Tề Nhất Phảng vẫn còn trong trạng thái cứng ngắc, trong 10 phút này không di chuyển nhanh được, trong tình huống còn chưa biết khi nào kỹ năng【 tấn công chớp nhoáng 】của Mộc Kha sẽ kết thúc CD, thì tốt nhất chính là giành lấy Mộc Kha từ trong tay Giáo Hoàng và giết cậu ta.
Cậu ta kích hoạt kỹ năng chính của mình và tiêu hao thêm một kỹ năng chính của Titan, cuối cùng không những không lấy được chìa khóa mà còn đưa đội của họ vào thế bị động, bây giờ ít nhất phải đổi lại một thành viên trong đội Đoàn Xiếc Thú thì mới hả dạ.
Vả lại......
Tề Nhất Phảng nhìn vào màn sương đen lờ mờ lơ lửng nơi Bạch Liễu biến mất —— đó là tấm khiên không gian đã nuốt chửng Bạch Liễu.
..... Nếu thông tin Hiệp Hội Quốc Vương thu được là chính xác, roi của Bạch Liễu và roi của Hắc Đào đều có thể xé nát không gian, vậy bây giờ cậu ta tấn công Mộc Kha trước tấm khiên, nói không chừng Bạch Liễu sẽ...
"Nếu như cậu đang nghĩ, giết tôi thì không chừng Bạch Liễu sẽ dùng roi xé rách không gian đi ra cứu tôi, vậy tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi." Mộc Kha đã bị trói hai tay, đám thủ vệ và Hồng Y giáo chủ chĩa súng và dao vào yết hầu cậu, cậu nhìn Tề Nhất Phảng, đột nhiên nheo mắt nghiêng đầu cười rộ lên, "Hiện giờ giá trị của tôi không đủ để Bạch Liễu ra tay cứu tôi."
Tề Nhất Phảng quay đầu nhìn Mộc Kha chế giễu: "Cậu rất tự giác nhỉ."
"Đối với thích khách quan trọng nhất chính là hiểu rõ chính mình." Mộc Kha chậm rãi ngước mắt lên, nụ cười trên mặt càng ngày càng rộng, "Cậu nguyện trung thành với Hoàng Hậu, tôi nguyện trung thành với Quốc Vương, tất cả chúng ta đều có người mà chúng ta muốn hy sinh, vì vậy cậu có biết một sát thủ sẽ làm gì nếu hắn ta bị vây khốn không thể tấn công không?"
Trong lòng Tề Nhất Phảng dâng lên một dự cảm không lành, cậu nhìn đám Hồng Y giáo chủ trái phải xung quanh Mộc Kha, cẩn thận lui về phía sau hai bước: "Làm gì?"
"Hắn sẽ vì chủ mà liều mạng tấn công..." Mộc Kha rũ mắt hạ giọng, một con dao găm ngắn rơi ra từ trong cổ tay, rơi xuống lòng bàn tay thì bị cậu nắm chặt lấy, sau đó Mộc Kha đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, "—— kẻ địch duy nhất mà hắn ta có thể tấn công ở nơi đây."
Dao găm của Mộc Kha lướt qua đôi mắt co chặt của Tề Nhất Phảng, cắt đứt một sợi tóc của cậu ta, vẽ ra một đường máu, đồng thời khuôn mặt Mộc Kha cũng bị cắt chém hàng loạt vết thương, máu bắn tung tóe, nhưng cậu không buồn quan tâm, vẫn thản nhiên cười không ngừng tấn công.
"Không chỉ mình cậu muốn giết tôi." Mộc Kha nghiêng đầu cười phá lên, lưỡi dao trắng sáng đâm thẳng vào ngực Tề Nhất Phảng, "Tôi cũng muốn giết cậu, Tề Nhất Phảng tiên sinh."
Tề Nhất Phảng vẫn còn đang cứng đờ, nghiến chặt răng, máu từ vết dao trước mắt chậm rãi chảy ra, nhỏ tí tách xuống đất.
Giọng nói khiếp sợ của Giáo Hoàng bên cạnh vang vọng khắp cung điện.
"Bắt lấy sát thủ chạy trốn!"
Bên ngoài Cung điện của Giáo Hoàng.
Ánh mắt Toàn Bảo Lạp bình tĩnh, đợi đến khi nhận được tin tức từ Leah mới hạ lệnh: "Chuẩn bị lẻn vào cung điện Giáo Hoàng."
"Chúng ta tấn công linh mục thì được nhưng nhớ phải né Hồng Y giáo chủ ra, bọn họ miễn nhiễm với công kích, ngược lại quyền trượng trong tay còn ảnh hưởng đến vu thuật của chúng ta nữa."
"Nếu gặp tình huống không thể đối kháng thì phải kịp thời rút lui, đừng cố chống cự làm gì, mục đích lần này của chúng ta là tranh thủ chứ không phải dùng vũ lực công kích, bảo toàn nhân số là ưu tiên hàng đầu."
"Mọi người hiểu hết chưa?"
Các phù thủy đồng thanh đáp: "Vâng!"
Toàn Bảo Lạp hít một hơi thật sâu, cô nhìn Lưu Giai Nghi đang đi theo mình: "Hy vọng đồng đội của con có thể phối hợp ăn ý với chúng ta."
"Đồng đội của con đều tuân theo mệnh lệnh của con, họ sẽ hoàn toàn phối hợp với hành động của phù thủy." Lưu Giai Nghi ra dấu OK, "Cứ giao cho con là được."
"Hiện giờ cung điện Giáo Hoàng đang hỗn loạn, đây là lúc thích hợp để tấn công, chúng ta chuẩn bị xông vào đi."
"Vậy thì..." Toàn Bảo Lạp nhìn hòn đảo lơ lửng phía trên cung điện Giáo Hoàng, ánh mắt phức tạp cuối cùng ngưng tụ thành dáng vẻ kiên định, trầm giọng ra lệnh: "Tấn công thành phố trên không, lên!"
Nhóm phù thủy nháy mắt tản ra từ bốn phương tám hướng tràn vào cung điện của Giáo Hoàng.
Cùng lúc đó, trong nhà tù đáy Thành phố trên không.
Hồng Đào ngước mắt nhìn khe hở trước mặt, thân hình không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành bộ dáng thiếu niên 14 tuổi, cổ tay mảnh khảnh dễ dàng co rút lại thoát khỏi xiềng xích trói buộc. Hồng Đào duy trì dáng vẻ thiếu niên của mình, anh xoa xoa cổ tay, nhìn nghiêng vào khe hở chắn ngang tầm mắt, khẽ nhướng mày.
Để ra khỏi đây thì cần phải có viên đá quý kỳ lạ trên quyền trượng để đóng kín khe hở, nếu không, khi nhìn chằm chằm vào khe hở đó trong một thời gian dài, không chỉ xuất hiện ảo giác mà còn có cảm giác như mình sẽ bị nuốt chửng.
Thế nhưng anh chính là bậc thầy của những trò mê hoặc và kỹ năng giảm giá trị tinh thần, cấp bậc giảm giá trị tinh thần thấp kém như thế này chẳng gây ảnh hưởng gì mấy với anh, anh đã quá quen thuộc với nó.
Hiện giờ trong tay Hồng Đào không có loại đá quý kỳ lạ đó, nhưng kết hợp với lời nói của tên giám mục mang anh xuống đây và những gợi ý trong phần giải thích bối cảnh của trò chơi——  【 Đặt trái tim của phù thủy lên tòa tháp cao nhất sẽ kết thúc Phán xử phù thủy và khiến hòn đảo rơi xuống 】, thì thực sự không khó để đoán ra loại vật gì mới có thể đóng kín khe hở này.
——Đó là 【 trái tim phù thủy 】.
Thứ giống như đá quý phải là một đạo cụ tương tự như 【 trái tim phù thủy 】.
Nếu là thứ này, kết hợp với thiết lập thân phận 【 Đứa con phù thủy 】 của anh, không khó để đoán được đạo cụ 【 trái tim phù thủy 】nằm trên người anh hoặc trên người mẹ... một phù thủy khác trong phó bản.
Mà căn cứ đội hình hiện tại cùng phân bổ phe phái song phương, phương hướng trước mắt của trò chơi càng giống như trò chơi tháp phòng thủ, hai bên bảo vệ 【 trái tim phù thủy 】của mình, đồng thời đoạt lấy 【 trái tim phù thủy 】của đối phương. Rất có thể trên người 【 Đứa con phù thủy 】là anh và vị phù thủy kia đều có trái tim phù thủy.
Mà nếu là vậy......
Trên mặt Hồng Đào không có bất kỳ biểu cảm gì, anh bước từng bước đi về phía khe hở, thân thể từ 14 tuổi chậm rãi biến thành 24 tuổi, cuối cùng dừng ở khe hở trước, nhắm mắt lại.
Dùng thứ đồ vật gọi là 【 Trái tim phù thủy 】 trong cơ thể anh là có thể đóng kín khe hở này phải không?
Thì ảnh hưởng gì kia chứ?
Rốt cuộc thứ 【 Trái tim phù thủy 】này ám chỉ điều gì?
Nó sẽ gây hại gì cho anh?... À chẳng sao, không sao cả, Hồng Đào chán nản mở mắt ra, ngay lúc sắp chạm vào khe hở, anh khựng lại như nhớ ra điều gì, nhìn đàn cá chình đực quằn quại phía trên đỉnh đầu, bừng tỉnh lẩm bẩm: "Suýt chút nữa là quên mất thứ này rồi."
Anh nhớ bên dưới Thành phố trên không là Cung điện của Giáo Hoàng, phải không nhỉ?
Nếu đám linh mục và giám mục giam giữ anh ở đây nhìn thấy chiếc hồ chứa đầy lũ cá chình đực mà họ hao hết tâm tư thu thập, giấu kín trên đảo để giam cầm anh, rơi từ trên trời xuống người mình, chắc là vẻ mặt của họ thú vị lắm?
Tên giám mục nhốt Hồng Đào ở đây đã từng lạnh nhạt nói với anh: "Thành phố trên không là một hòn đảo không có khe hở."
"Vì vậy nếu mi nói xuyên qua khe hở này nhìn cơn mưa ngoài đảo thì đều là do mi tưởng tượng ra, đều là giả."
Khi đó, Hồng Đào chỉ cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: "Thật sao?"
Nhưng lúc này đây trên mặt Hồng Đào lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh dùng hai ngón tay kẹp một lá bài poker chậm rãi xuất hiện trước mặt mình, rũ mắt xuống, giọng điệu tràn ngập hồi ức: "Nhưng tại hòn đảo trên không này, tôi có thể nhìn thấy mọi kẽ hở bên ngoài hòn đảo."
"—— đó là một hòn đảo vỡ nát."
"Tôi thực sự chán ghét việc hòn đảo quen thuộc của mình lại trở lại thành một thứ xa lạ như vậy."
Bởi vì khi tâm trạng không vui, Hồng Đào sẽ dùng hòn đảo để phát tiết cảm xúc, anh ném những quân bài poker lên đó như ném phi tiêu, trên đảo nơi nơi đều là những quân bài poker, mặt đất chằng chịt những vết nứt nẻ, đá cứng vỡ nát loạn xạ.
Hồng Đào thành thục ném lá bài poker ra, mép lá bài trượt qua hai bên hồ cá chình đực, trên mặt kính kêu răng rắc xuất hiện xuất hiện những vết nứt lớn bé chằng chịt. Như biết mình có thể ra khỏi hồ, lũ cá chình không ngừng vùng vẫy kích động. Mắt thấy chúng sắp bơi ra khỏi hồ, Hồng Đào thản nhiên ném tiếp lá bài thứ 2, 3, 4, các lá bài sắc bén như lưỡi dao cọ sát vào đáy, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau kin kít, cuối cùng hợp lại thành một hình tròn.
Viên đá hình tròn từ từ chìm xuống, biến thành một cái hố nhỏ, gió từ ngoài đảo tràn vào qua cái hố thổi bay những sợi tóc trên trán Hồng Đào. Anh nhìn vào hố mà mặt không cảm xúc.
Bên ngoài hố chỉ thấy mây trôi bồng bềnh, còn phía dưới là gì thì không thấy rõ.
Nhưng Hồng Đào biết dưới đó có gì.
Anh uể oải búng một lá bài poker khác, đánh vào vết nứt trên hồ thủy tinh cá chình, hồ cá chình trên đỉnh nhà tù cuối cùng cũng bị vỡ tan nát.
Đám cá chình ùng ục ngoe nguẩy vẫy đuôi ào ào tràn ra như suối nguồn, từ cái hố đó xuyên qua những tầng mây, đổ xuống cung điện của Giáo Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.