Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 289:




Alex loạng choạng lùi về sau, đá ngã một cái chai rỗng xuống đất lăn đến chân Bạch Liễu.
Bạch Liễu nhìn sang, trên chai có dán hàng chữ —— 【Thuốc kích hoạt tế bào sinh vật chết (phiên bản thí nghiệm trên động vật, không dùng cho người)】.
【Nhà phát minh nghiên cứu: Alex Brown】
Bạch Liễu dời tầm mắt, hắn nhìn thấy vài cái chai rỗng nằm rải rác sau lưng Alex, rồi hắn nhìn qua những mảnh xác xung quanh.
Phần chi trên nát vụn, nửa cái đầu lộ óc, một xác chết bị bắn gãy chân toác phần thịt bên trong, tất cả đều đang nhằm vào Bạch Liễu ở một góc độ kỳ lạ.
Trong căn lều tối tăm, những vết đứt gãy máu chảy đầm đìa như thể chính là đôi mắt của phần tứ chi này, chúng nó dùng đôi mắt thối rữa của mình thèm thuồng nhìn Bạch Liễu, vị khách không mời với tứ chi còn nguyện vẹn.
Cứ như thể … những mảnh xác này đã phát triển ý thức độc lập.
【Hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã mở khóa Sách Quái Vật 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》 —— Xác sống kinh dị.】
【Người chơi thu thập và giao nộp Xác sống kinh dị để nhận một điểm, người chơi có tổng điểm cao nhất trong vòng bảy ngày sẽ chiến thắng】
Thì ra đây mới chính là xác chết mà trò chơi bắt họ thu thập.
Mà người tạo ra những mảnh xác chết đó —— Bạch Liễu từ từ ngước mắt lên nhìn Alex vẫn đang quỳ trên mặt đất và gục xuống, hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng của NPC này.
Chắn chắn đây là điểm cốt truyện chính trong việc quyết định xem Alex có làm phản hay không.
Bạch Liễu cứ để những xác chết vặn vẹo bò đến gần mình, hắn vẫn ngồi xổm nhìn Alex: “Cậu cho rằng Rudy đã làm sai, nhưng cậu cho rằng những xác chết này đã làm đúng sao?”
Alex ôm đầu rú lên đau đớn, cậu ta không trả lời Bạch Liễu, nhưng ánh mắt dao động và hoảng hốt đã cho thấy câu trả lời của cậu ta —— cậu ta cảm thấy những người này cũng đã sai lầm.
Bạch Liễu liếc nhìn những xác chết trên mặt đất, bình thản nói, “Rudy đã từng nói với cậu, chiến tranh là như thế này đây, trong chiến tranh, tất cả mọi người đều chỉ là những cái xác không có cảm xúc.”
“Tôi nghĩ ý tưởng trước đây của cậu rất hay. Nếu xác chết có thể sống dậy để chiến đấu thì sẽ không có ai bị thương.” Bạch Liễu tiếc nuối thở dài, “Nhưng điều này là không thể.”
Alex khựng lại.
Bạch Liễu nói xong thì vỗ vỗ vai Alex vẫn đang bất động: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn một trận chiến lớn, không biết sẽ lại chết bao nhiêu người nữa, chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy.”
Bạch Liễu đứng dậy, nắm tay Hắc Đào đang dán mắt vào những xác chết bước ra khỏi lều của Alex, trở về lều của chính họ.
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu: “Em đang dẫn dắt Alex đổi phe.”
“Không phải như vậy.” Bạch Liễu vào cửa, cởi bỏ quân phục dính đầy bụi treo trên lều, nằm trên giường trại mỉm cười nhìn Hắc Đào, “Đổi phe không có lợi với chúng ta, nếu chúng ta theo Alex chuyển sang phe địch thì chắc chắn quân địch sẽ không chấp nhận phản quân bằng bọn Nghịch Thần tham gia ngay từ đầu.”
“Nói đơn giản chính là, sau khi Alex đào tẩu thì tỷ lệ thắng của chúng ta không cao bằng Nghịch Thần.” Bạch Liễu nhướng mi, nhìn Hắc Đào cười như không cười, “Trong trường hợp đó, khả năng cao là Nghịch Thần sẽ thắng anh trong trò chơi.”
Vừa nghe đến thắng thua, Hắc Đào lập tức chăm chú, c0i quần áo ngồi ở bên giường cạnh Bạch Liễu: “Chúng ta muốn thắng bọn họ thì phải làm như thế nào?”
Bạch Liễu thản nhiên lui trở lại giường: “Trò chơi chỉ đưa ra hai lựa chọn, phe của bên ta và phe của địch, xét theo tình huống trước mắt, cho dù Alex ở lại phe mình hay phản bội sang phe địch, nếu chúng ta muốn chiến thắng chúng ta phải giết chóc thật nhiều xác chết để Alex chuyển đổi.”
“Cá nhân tôi không thích kiểu so sánh giá trị giao diện điều khiển của 2 bên như thế này, hiệu quả chi phí quá thấp, hơn nữa nếu so sánh tổng giá trị giao diện điều khiển thì chúng ta cũng không bằng nhóm Nghịch Thần.”
Hắc Đào cắt ngang lời Bạch Liễu: “So sánh được, giá trị giao diện của tôi cao hơn ba người kia cộng lại, chưa tính Nghịch Thần.”
Bạch Liễu đờ người, kinh ngạc nhướng mày: “Số liệu giá trị giao diện của anh là bao nhiêu?”
Hắc Đào nghiêm túc báo ra một loạt các con số, sau đó nói, “Giá trị giao diện của Nghịch Thần được bảo mật, tôi cũng không biết, nhưng chắc cũng không cao hơn tôi.”
Bạch Liễu im thin thít —— thảo nào Nghịch Thần muốn triệt tiêu khí thế của con hàng này …
Hắc Đào có dữ liệu giá trị giao diện cao đến kỳ quái như thế này, nếu không trấn áp y, mà y cũng không thèm tuân theo mệnh lệnh thì tương đương với việc để sổng chuồng một boss trùm hủy diệt, thả vào giải đấu chẳng khác nào một mình y đánh với 9 người khác, mà chưa chắc bọn họ đánh thắng được y, chắc chắn sẽ khiến tình hình vô cùng hỗn loạn.
“Tôi nghe mọi người đồn đãi giá trị giao diện của anh hơn 10.000, không ngờ lại quá khủng như vậy.” Bạch Liễu nói.
Hắc Đào trả lời: “Năm ngoái lúc mới chơi đã vượt hơn 10.000 rồi, sau đó lúc bắt đầu giải đấu đồng đội tôi yêu cầu phải bảo mật, bảo rằng giá trị giao diện quá cao sẽ dễ bị người khác chú ý.”
Bạch Liễu tiếp tục: “Nhưng cho dù giá trị giao diện của anh cao thì đó cũng chỉ là ưu thế cá nhân, trong trò chơi này, nhóm Nghịch Thần đã đi trước một bước tiến vào quân đội của đối phương rồi, ngay cả khi chúng ta đào tẩu qua đó thì họ vẫn sẽ có ưu thế khi giành xác chết so với chúng ta.”
“Cho nên tôi đang suy nghĩ.” Bạch Liễu mỉm cười, “Liệu chúng ta có thể tạo ra lựa chọn phe thứ ba để hóa giải lợi thế phe nhóm của họ không?”
Hắc Đào nhíu mày: “Phe thứ ba, là phe của ai?”
Bạch Liễu trả lời, “Phe của Alex.”
Nửa đêm.
Hắc Đào nằm bên cạnh Bạch Liễu không chút phòng bị ôm eo Bạch Liễu ngủ ngon lành.
Bạch Liễu nhẹ nhàng gỡ tay Hắc Đào đang ôm chặt mình, bước xuống giường đi ra ngoài trại.
Hắn lặng lẽ bước vào lều của Alex, Alex vẫn ngồi trên mặt đất giống hệt như lúc Bạch Liễu rời đi.
Alex dường như để ý thấy Bạch Liễu đang đi vào, nhưng cậu ta không nhìn lên, chỉ khàn giọng nói, “Ba tiếng nữa trận chiến sẽ bắt đầu, đừng cố thuyết phục tôi nữa, trở về ngủ đi.”
“Cậu đã tham gia đội biệt kích 2, ba tiếng nữa cậu sẽ gặp lại Rudy trên chiến trường.” Bạch Liễu nhấn vào chiếc đèn chùm mờ ảo, hắn nhìn xuống Alex, “Cậu có muốn gặp anh ta lần cuối trước khi chĩa súng vào nhau không?”
Alex chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, có một tia hy vọng khó thấy trong đôi mắt đờ đẫn, nhưng nhanh chóng bị dập tắt: “Trước trận chiến binh lính không được tự ý liên lạc với nhau, nếu không sẽ bị phạt tra tấn, đừng mạo hiểm vì tôi, Bạch Liễu.”
“Nhưng nếu gặp mặt ở nơi hợp tình hợp lý thì sẽ không bị tra tấn.” Bạch Liễu nhẹ nhàng cười, “Chẳng hạn như thương binh có thể chủ động đến hội cứu trợ Chữ Thập Đỏ để được trợ giúp.”
Ánh mắt Alex lập tức sáng lên: “Nhưng tới Hội Chữ Thập Đỏ cần phải có người bảo đảm chấp nhận, cậu có quen ai bên trong sao?”
Bạch Liễu mỉm cười: “Ừ, tôi biết một người có thể bảo đảm cho cậu vào đó.”
Hiện trường cứu hộ của Hội Chữ Thập Đỏ đèn đuốc sáng trưng.
Tổ chức y tế phi biên giới, phi phe phái này có mục đích chính là cứu hộ, đóng quân tại các trại ở cả hai bên, cũng như trên các biên giới đang có chiến tranh.
Sau khi Bạch Liễu báo vị trí của mình cho Lưu Giai Nghi, Alex không do dự bắn hai phát vào chân mình.
Tiếp theo đó, xe của Hội Chữ Thập Đỏ lao tới ngay lập tức, chở theo Alex đang bị thương ở chân.
Bạch Liễu lên xe, người trong xe rất thân thiện nhìn Bạch Liễu cười hỏi: “Anh là anh trai của Gia Nghi sao? Cô bé còn tưởng anh bị thương nên hối chúng tôi phải nhanh lên đấy, hai người trông thật giống nhau.”
Trong mắt những người này, gương mặt Châu Á của hai người Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu nhìn kiểu gì cũng rất giống nhau.
“Này, em gái cậu thật là xuất sắc.” Những người trong xe dường như rất yêu thích Lưu Giai Nghi, tiếp tục kể về cô bé cho Bạch Liễu nghe, “Cô bé rất am hiểu kỹ thuật chữa trị, chúng tôi không thể tin là một cô bé nhỏ xíu lại có thể thuần thục xử lý các vết thương chiến tranh máu me bê bết như vậy đấy, một mình cô bé có thể làm những việc mà cả chục người lớn đều không làm được.”
“Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi cô bé đã cứu hàng chục người đấy.”
“Sau chiến tranh, anh đã cân nhắc đến việc gửi cô bé đến trường đại học y khoa hay gì đó chưa?” Nhóm người hâm mộ Lưu Giai Nghi đề nghị Bạch Liễu, “Tôi nhớ sau chiến tranh, anh sẽ được thưởng một suất học tại một trường đại học hàng đầu, có muốn nhường nó cho Giai Nghi không?”
Bạch Liễu cười đáp: “Nhưng con bé mới chín tuổi.”
Nhóm người phản đối dữ dội: “Không liên quan gì đến tuổi tác, Giai Nghi có khả năng học tiếp lên một trường đại học hàng đầu, cô bé là một thiên tài nhỏ!”
Có vẻ như trong vòng hai ngày, Lưu Giai Nghi chiếm hết sự ưu ái của nhóm NPC trong Hội Chữ thập Đỏ.
Điều này làm cho Bạch Liễu vô cùng thuận lợi, họ lái xe thẳng vào trại Chữ Thập Đỏ, khi Bạch Liễu nhảy ra khỏi thùng xe tải thì thấy Lưu Giai Nghi đang lon ton chạy về phía mình.
Lưu Giai Nghi đang mặc một bộ đồng phục y tá vừa vặn, đội một chiếc mũ y tá nhỏ trên đầu, trên tay là đôi găng tay màu trắng dính máu, trên tay áo có một biểu tượng Chữ Thập Đỏ to bằng lòng bàn tay.
Vẻ mặt cô bé nghiêm túc chạy theo cáng cứu thương, vừa chạy vừa chỉ huy.
Những người ở đây nghe lời cô bé răm rắp, chỉ cần cô bé mở miệng nói khiêng cáng đến nơi nào thì sẽ có người lập tức khiêng đến chỗ ấy.
Lưu Giai Nghi đã trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở đây.
Lúc cô bé chạy đến trước mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu cười trêu chọc, “Làm không tồi nha.”
Lưu Giai Nghi tức giận cởi găng tay ném vào thùng rác y tế: “Sao đến bây giờ anh mới tới. Loại trò chơi chia phe như thế này, mãi đến khi xảy ra chiến tranh mới quyết định, suýt chút nữa là em đã kéo luôn cả Hội Chữ Thập Đỏ gia nhập phe của anh luôn rồi đấy.”
“Nhưng thấy đã lâu rồi mà anh chưa ra chỉ thị nào nên em đành phải ổn định trước đã.” Lưu Giai Nghi rũ bỏ bột tan trong tay, nghiêm mặt nói, “Hôm qua anh không liên lạc với em, em liền biết anh đã có ý tưởng khác, hiện tại anh chuẩn bị về phe nào?”
Bạch Liễu nở nụ cười: “Phe thứ ba.”
Lưu Giai Nghi phản ứng rất nhanh: “Anh muốn thành lập phe của riêng mình? Lấy NPC chính và xác chết làm trung tâm ư?”
Bạch Liễu gật đầu.
Lưu Giai Nghi cau mày suy nghĩ một chút: “Xác chết không cần cứu trợ, vậy thì Chữ Thập Đỏ sẽ vô dụng với anh, em phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“À đúng rồi, chỗ khó khăn của trò chơi này không phải là phe phái.” Lưu Giai Nghi ngẩng đầu, “Em nghĩ anh cũng biết rồi, Danh Sách Sát Thủ không cùng phe với anh.”
Cô bé có chút lo lắng: “Cho dù Thẩm Phán Nghịch Thần và Hắc Đào đối đầu với nhau trong trò chơi này thì chúng ta cũng vẫn không thể cạnh tranh được với bất cứ phe nào của họ. Dù gì bọn họ cũng là đội quán quân năm ngoái, chất lượng toàn diện của chúng ta còn kém xa lắm.”
“Về cơ bản, hai phe thực sự quyết định kết quả của trò chơi này là Nghịch Thần và Hắc Đào, chúng ta chỉ là râu ria kèm theo thôi.”
“Anh biết.” Bạch Liễu cười, “Vì vậy chỉ cần làm cho Hắc Đào và Nghịch Thần đều nghĩ rằng anh cùng phe với bọn họ là được, đúng không?”
“Như vậy bất kể bên nào thắng thì anh cũng thắng.”
Lưu Giai Nghi giật mình, cô bé nhanh chóng hiểu được Bạch Liễu muốn làm gì, không khỏi “= =”: “Anh lại định chơi trò điệp viên hai mang?”
Bạch Liễu cười tủm tỉm ừ một tiếng.
Lưu Giai Nghi nhíu mày: “Nhưng Hắc Đào và Nghịch Thần đều không phải là đèn cạn dầu, anh làm thế nào để thuyết phục đối phương rằng anh cùng phe với họ chứ?”
Bạch Liễu rũ mắt xuống: “Đương nhiên là dùng thành ý của anh rồi.”
Lưu Giai Nghi: “…”
Anh nói giỡn hay nói đùa vậy!
“Hiện giờ nhóm Nghịch Thần và NPC Rudy đang ở trong Hội Chữ Thập Đỏ phải không?” Bạch Liễu chuyển chủ đề.
Lưu Giai Nghi gật đầu: “Dạ, trước chiến tranh nhóm Nghịch Thần có đến liên hệ với Hội Chữ Thập Đỏ, NPC Rudy thì bị thương nên được đưa đến đây điều trị, em cũng vừa kích hoạt nhiệm vụ chính của anh ta luôn rồi.”
Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi: “Bọn họ có nhận ra em là người chơi không?”
“Nhận ra.” Lưu Giai Nghi mơ hồ, “Nhưng nhìn chung thái độ của nhóm Nghịch Thần đối với em cũng khá tốt, họ xem em như NPC bình thường có chức năng cứu hộ thôi, còn dùng điểm để đổi thuốc giải với em hai lần.”
Lưu Giai Nghi: “Các NPC ở đây không thể dùng thuốc giải để cứu trợ, nhưng người chơi thì có thể. Nhóm Nghịch Thần chủ động mua thuốc giải của em, em đều đưa cho họ.”
Cô bé suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi trả lời: “Bọn họ không có thù địch gì với chúng ta, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, bọn họ chỉ muốn thắng Hắc Đào mà thôi.”
“Bọn họ chỉ muốn Hắc Đào thua.” Bạch Liễu nhoẻn miệng, “Điểm này chúng ta rất nhất trí với nhau.”
Lưu Giai Nghi ngước nhìn Bạch Liễu: “Em nghĩ anh đã tìm ra cách để thuyết phục Nghịch Thần, còn về Hắc Đào thì sao? Anh ấy có vẻ không dễ thuyết phục lắm đâu.”
“Hắc Đào …” Bạch Liễu khựng lại lấp li3m, “Đã giải quyết xong rồi, y hoàn toàn tin tưởng anh cùng phe với y.”
Lưu Giai Nghi khiếp sợ: “Phó bản trước hai người còn đánh nhau sống chết, anh nói như thế nào để anh ấy toàn tâm toàn ý tin tưởng anh vậy?”
Bạch Liễu nhìn qua chỗ khác: “Dùng một ít thủ đoạn đặc biệt thôi.”
Lưu Giai Nghi nghi ngờ đi tới, tiếp tục đối mặt với Bạch Liễu: “Sao anh nói mà không dám nhìn mặt em? Anh làm mấy chuyện thiếu đạo đức có bao giờ chột dạ đâu, anh làm chuyện gì với Hắc Đào mà phải chột dạ vậy?”
Bạch Liễu: “…”
Haizz, trẻ con quá nhạy bén với mưu mô xảo quyệt của người lớn cũng không có gì tốt.
Thấy Bạch Liễu không trả lời, Lưu Giai Nghi nhướng mày: “Anh không nói thì thôi, em cũng sẽ có cách biết được.”
“Nhưng bây giờ tạm gác lại đi, chiến tranh sắp bắt đầu, thời gian không còn nhiều.” Lưu Giai Nghi vẫy vẫy tay, “Em dẫn anh đi gặp nhóm Nghịch Thần.”
Bạch Liễu đi theo sau Lưu Giai Nghi, hỏi: “Nhóm Nghịch Thần liên lạc với Hội Chữ Thập Đỏ vào thời điểm này không phải là hơi gấp gáp quá à?”
“Anh không biết xấu hổ khi nói người khác à.” Lưu Giai Nghi không nói nên lời, “Không phải anh cũng giống vậy sao?”
Bạch Liễu: “Anh đang chờ cốt truyện mấu chốt.”
Lưu Giai Nghi đi về phía trước không quay đầu lại: “Bọn họ cũng vậy, người bản địa không tin Hội Chữ Thập Đỏ, bọn họ cảm thấy Hội Chữ Thập Đỏ cùng phe với bên kia, cho nên vẫn luôn từ chối sự giúp đỡ của Hội Chữ Thập Đỏ, ngược lại Hội Chữ Thập Đỏ cũng không được phép giúp đỡ che chở cho vợ con của của người bản địa.”
“Nhưng Hội Chữ Thập Đỏ thực sự an toàn hơn so với ngôi làng bản địa trung lập mà họ gửi vợ con đến đó.”
Bạch Liễu hiểu rõ trong nháy mắt: “Cuộc đột kích đêm qua khiến người bản xứ nhận ra rằng các làng trung lập không an toàn, vì vậy họ bắt đầu nghĩ về Hội Chữ Thập Đỏ, thế nên đã phái nhóm phản quân Nghịch Thần không có trở ngại về tâm lý và giao tiếp đến để liên lạc đúng không?”
“Không chỉ vậy thôi đâu.” Lưu Giai Nghi nhìn lại Bạch Liễu, “Nghịch Thần có bản lĩnh hơn anh nghĩ, em không biết anh ta đã làm gì, nhưng bây giờ anh ta là chỉ huy của phía bản địa, là sĩ quan chiến lược hàng đầu, hôm nay anh ta đến Hội Chữ Thập Đỏ để liên lạc với tư cách là người chỉ huy để bố trí những phụ nữ và trẻ em vô hại đấy.”
“Từ phản quân trở thành chỉ huy chỉ trong 2 ngày?” Bạch Liễu nhướng mày.
Lưu Giai Nghi dừng lại: “Dạ.”
“Người này cho hắn một cảm giác … vẻ ngoài vô hại, khuôn mặt tươi cười, nhưng thực ra lại biết tất cả.”
“Nhưng nếu Nghịch Thần là người chỉ huy, anh ta đến đây để thảo luận về việc bố trí phụ nữ và trẻ em là điều rất đơn giản, không đến nỗi bị kẹt ở đây cho đến khi chiến tranh xảy ra, anh ta phải về quân doanh của mình sớm rồi chứ.” Bạch Liễu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Có.” Lưu Giai Nghi nói, “Trong nội bộ người bản xứ cũng phân chia phe phái, có một nhóm người bản xứ mới là do Nghịch Thần đứng đầu, bọn họ sẵn sàng tiếp nhận những thứ mới mẻ, hy vọng vào chiến thắng để làm khởi đầu phát triển, xây dựng càng vững mạnh hơn.”
“Hầu hết các lãnh đạo cao nhất của đảng này có quan hệ tốt với giám đốc nhà máy bị bắn chết trước đó, họ được anh ta giúp đỡ và khai sáng tư tưởng rất nhiều.”
“Đối ngược lại là một bộ phận người bản địa cũ rất thù địch với những thứ đổi mới, họ thờ phụng một tôn giáo mà người Ả Rập đến truyền đạo, em nghe nói đó là tôn giáo của Tà Thần, hướng đến nghề nông truyền thống, khước từ mọi công cụ sản xuất máy móc, họ cảm thấy điều này khinh thường bàn tay mà thần đã ban cho họ dùng để lao động.”
Lưu Giai Nghi quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Em tin là anh cũng đoán được rồi đấy, thủ lĩnh bên này chính là lão chỉ huy đã bắn chết giám đốc nhà máy, khơi mào chiến tranh.”
“Giữa phe cũ và phe mới có những mâu thuẫn không thể hòa giải. Trước mắt, phe mới chiếm thế thượng phong, nhưng phe cũ cũng sẽ gây ra đủ loại phiền phức để ngăn cản phe mới cầm quyền.”
“Ví dụ như hôm nay, mấy tiếng trước đây Nghịch Thần đã bố trí xong cho phụ nữ và trẻ em rồi, nhưng đám người phe cũ lại đột nhiên ào vào đây, điên cuồng ngăn chặn hành động của Nghịch Thần, bảo anh ta là tay sai, là nằm vùng, không bảo vệ phụ nữ và trẻ em mà thật ra là giao nộp cho quân địch để được khen thưởng.”
Lưu Giai Nghi dẫn Bạch Liễu đến mép lều, hất hất cằm: “Bọn họ đã vào trong này rồi, chắc còn đang tranh cãi, có muốn em đi vào với anh không?”
Trong lều truyền ra tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Bạch Liễu lắc đầu.
Lưu Giai Nghi gật đầu hiểu ý, ném cho Bạch Liễu một lọ thuốc giải: “Vũ khí của anh bị phá hủy rồi, nếu có động tĩnh gì thì gọi lên, em canh bên ngoài.”
Nói xong Lưu Giai Nghi lấy ra một chai thuốc độc dạng phun sương, giấu nó bên cạnh lều, đồng thời ra hiệu với Bạch Liễu đang chuẩn bị bước vào.
Bạch Liễu đáp lại bằng một cử chỉ OK, sau đó vén rèm, bình tĩnh bước vào.
Hai bên đang tranh cãi đều im lặng, đứng bên trái là nhóm Nghịch Thần, bên phải là nhóm người đội mũ lông chim đại bàng, trên vai đeo da thú, trên mặt có vẽ vời. Vẻ mặt của nhóm người này rất dữ tợn, có thể thấy hàm răng lộ ra hơi sắc nhọn, hẳn là có thói quen cắn xé những miếng thịt lớn.
Vừa thấy Bạch Liễu đi vào, nhóm người bản xứ truyền thống này định nhe răng quát Bạch Liễu, nhưng bị người cầm đầu chặn lại, lão ta nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu một lúc rồi nói với một giọng điệu rất cổ quái: “Hắn được thần linh sủng ái, không thể xúc phạm.”
Sau đó hành lễ chào Bạch Liễu, khom người cúi đầu, lễ phép lui xuống.
Bạch Liễu trầm mặt, nhưng rất nhanh kiềm chế lại, nhìn Nghịch Thần: “Hình như tôi quấy rầy cuộc trò chuyện của các anh thì phải.”
“Không, không, cậu vừa giúp tôi đấy.” Nghịch Thần xoa trán, mệt mỏi ngồi trên ghế thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nhìn Bạch Liễu rồi đưa tay ra, “Tôi đã cãi nhau với bọn họ hai tiếng rồi,  cậu tới rồi bọn họ mới chịu buông tha cho tôi.”
Bạch Liễu rũ mắt xuống, bắt tay với Nghịch Thần: “Hân hạnh được gặp anh, Bạch Liễu.”
Nghịch Thần mỉm cười: “Chiến Thuật Gia của Danh Sách Sát Thủ, gọi tôi Nghịch Thần là được.”
Nghịch Thần ra hiệu mời Bạch Liễu ngồi xuống: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi, phải không?”
Bạch Liễu ngồi xuống, nhướng mắt cười: “Đúng vậy, tôi muốn bàn với anh làm sao để cho Hắc Đào thua trong trò chơi này.”
Nghịch Thần vốn đang nằm liệt trên ghế, chậm rãi ngồi thẳng người, anh ta phất tay, người phía sau lập tức lui ra ngoài, chỉ còn lại ba thành viên của Danh Sách Sát Thủ, Bạch Liễu và Nghịch Thần ngồi trên ghế.
Bạch Liễu bình tĩnh nói: “Tôi có cách làm cho Hắc Đào thua các anh thê thảm.”
Nghịch Thần và ba thành viên của Danh Sách Sát Thủ kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, một hồi lâu Nghịch Thần mới mở miệng hỏi: “Cậu nói cụ thể xem nào.”
“Tôi sẽ dẫn Hắc Đào đến một nơi nào đó trên chiến trường, hợp tác với các anh tiền hậu giáp kích tấn công y. Y khá tin tưởng tôi, sẽ không đề phòng tôi quá nhiều, vì vậy tỷ lệ thành công của kế hoạch này tương đối cao. … ”Bạch Liễu chậm rãi nói.
“Dừng.” Một cậu bé nhìn chưa đến mười bảy, mười tám đứng sau Nghịch Thần giơ tay làm động tác 【stop】, sau đó nhìn Bạch Liễu, lạnh lùng hỏi, “Hắc Đào không chịu nghe ai cả, ngay từ đầu kế hoạch của anh đã thất bại rồi.”
Nghịch Thần tức giận quay lại đánh cậu nhóc: “Nói chuyện với người chơi khác phải như thế nào hả? Cậu không biết lễ phép sao? Phải giới thiệu bản thân trước.”
Cậu nhóc này cứng đờ khựng lại một chút: “Thành viên của đội Danh Sách Sát Thủ, vị trí khống chế, Bách Gia Mộc.”
Nghịch Thần vung tay lên, ngượng ngùng xin lỗi: “Thực xin lỗi, cậu tiếp tục nói đi.”
Bách Gia Mộc dứt khoát cắt ngang lời nói của Nghịch Thần: “Nhưng cơ bản là hắn không thể khống chế được Hắc Đào ….”
“Tuy rằng có thể không đạt tới trình độ khống chế.” Bạch Liễu ngẩng đầu nở nụ cười, “nhưng có mức độ ảnh hưởng là được rồi.”
Nghịch Thần mở miệng xin lỗi cho đồng đội, nhưng lại đổi chủ đề, cười hỏi: “Bạch Liễu tiên sinh, cậu nói Hắc Đào sẽ tin tưởng cậu, có chứng cứ khách quan nào để tham khảo không?”
Bạch Liễu bình tĩnh nói: “À, chính là, hôm qua tôi mới kết hôn với y.”
Nghịch Thần: “…”
Bách Gia Mộc: “…”
Các thành viên khác của Danh Sách Sát Thủ: “…”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.