Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 287:




Bạch Liễu quay mặt tránh Hắc Đào đang đến gần, hắn có thể ngửi thấy hơi thở của Hắc Đào mang theo chút men say mùi rượu.
Tất nhiên có thể không phải của Hắc Đào, mà là của hắn.
Tối nay, Bạch Liễu uống vodka nhiều hơn tất cả số rượu hắn đã từng uống trong đời cộng lại.
Tuy rằng suy nghĩ của hắn vẫn rất ổn định, nhưng tay chân của hắn thì lại rệu rã yếu đuối vì say rượu, lúc Hắc Đào giang hai tay đè lên, Bạch Liễu không nhịn được ngả người ra sau, dựa vai vào tường để mượn sức.
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu đang đỏ mặt, nhưng lần này y không hỏi tại sao Bạch Liễu lại đỏ —— vì mặt Bạch Liễu vẫn luôn đỏ sau khi uống rượu.
Giọng nói bên kia bức tường đã trở nên mơ hồ.
Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt lên nhìn Hắc Đào, hơi thở của hắn vừa ấm vừa nhẹ, Hắc Đào có thể nhìn thấy trong mắt Bạch Liễu có một quầng sáng nhạt màu đẫm rượu và men say.
Vầng sáng đó khiến ánh nhìn của Bạch Liễu lạc lõng, rõ ràng là ánh mắt hắn đang nhìn vào khuôn mặt của Hắc Đào, nhưng Hắc Đào luôn cảm thấy dường như Bạch Liễu xuyên qua y, nhìn một người nào đó đang ẩn giấu phía sau y.
“… Tôi đeo cho anh cũng được.” Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, hình như đang cười, có chút lười biếng, “Nhưng anh có biết đeo ở đâu không?”
Hắc Đào khựng người, y thành thật nói: “Ở đâu?”
Ý cười của Bạch Liễu càng rõ ràng, đưa tay ra phía sau Hắc Đào mở ngăn kéo, trong đó bày một đống hộp bao cao su Ares đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn, Bạch Liễu lấy hết ra bày lên trên giường.
“?” Hắc Đào có chút bối rối, “Tôi phải đeo hết sao?”
Bạch Liễu ngẩng đầu lên, hắn chống cằm nở nụ cười nửa miệng, trong mắt hiện lên vẻ xấu xa và hoài niệm không che giấu được: “Anh đã từng chơi bong bóng chưa?”
Hắc Đào: “Đã thấy rồi, nhưng tôi chưa chơi bao giờ.”
“Lúc bé tôi cũng vậy.” Bạch Liễu mỉm cười, ánh mắt dừng trên mặt Hắc Đào, nhớ lại những ngày xưa, “Tôi lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng và các giáo viên ở đó đều không thích kiểu trẻ con như tôi, mỗi khi đến ngày lễ, các đứa trẻ khác đều được bọn họ phát mỗi đứa hai cái bong bóng, chỉ có tôi là không có.”
Hắc Đào mím môi thành một đường thẳng: “Bọn họ nên phát cho em mới phải.”
“Trên đời này không có chuyện gì nên hay không nên xảy ra.” Bạch Liễu rũ mắt xuống, giọng nói rất thản nhiên, “Tôi cũng không vì vậy mà lấy làm buồn, loại bong bóng này bán sỉ cũng chỉ có vài đồng tiền.”
Bạch Liễu dừng lại: “Nhưng có một đứa trẻ khác cũng không được phát bong bóng thì không nghĩ như vậy.”
“Anh ấy có một chùm bóng bay không biết lấy từ đâu, dùng bút dạ trong phòng thủ công vẽ đủ màu sặc sỡ trên đó, sau đó tặng nó cho tôi trước mặt đám trẻ được phát bong bóng.”
Bạch Liễu cúi đầu cười: “Tôi nhìn thấy những chiếc vòng cao su trên những quả bong bóng đó, thì ra anh ấy tìm thấy chúng trong thùng rác, rửa sạch rồi dùng súng hơi bơm vào thành bong bóng.”
“Anh ấy vốn cũng không biết những thứ này được sử dụng để làm gì, nhưng anh ấy đã biến chúng thành những quả bong bóng xinh đẹp để tặng cho tôi.”
Lông mi Bạch Liễu khẽ run: “Thực ra … tôi không nên vui mừng mới phải.”
“Bởi vì những quả bong bóng này thực sự chẳng đáng bao nhiêu tiền, lại còn bẩn thỉu và kinh tởm.”
Nhưng Tạ Tháp lại cầm bóng bay nhìn hắn, trên tay vẫn còn vết thương nhỏ do lục thùng rác để lại, Bạch Liễu ma xui quỷ khiến nhận lấy.
Sau đó Tạ Tháp nhìn Bạch Liễu, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Vào khoảnh khắc ấy, những quả bong bóng rẻ tiền, những chiếc bao cao su bẩn thỉu và ghê tởm ấy, dường như trở nên thuần khiết và quý giá vì nụ cười của Tạ Tháp.
Đó là một cảm giác rất lạ, lần đầu tiên Bạch Liễu nhận ra rằng giá trị của những món đồ này thực sự sẽ có sự thay đổi chủ quan.
“Lần đầu tiên tôi cảm thấy những thứ này … hóa ra lại có giá trị.” Bạch Liễu nhẹ giọng nói, “là bởi vì anh ấy tặng cho tôi.”
“Anh ấy khiến tôi cảm thấy rằng bao cao su cũng không có gì ghê tởm cả.”
Hắc Đào giơ một hộp bao cao su lên, sau khi quan sát một lúc, liền hỏi: “Đây là loại bong bóng ghê tởm đó sao?”
“Theo quan niệm ban đầu của tôi, đây là những quả bong bóng dùng để làm những việc rất bẩn thỉu.” Bạch Liễu ngẩng đầu lên, hắn vươn tay vuốt v3 khuôn mặt của Hắc Đào, gạt mái tóc trước trán, nhìn đôi mắt đen tuyền của Hắc Đào, “nó dùng để ngăn cản con người muốn được tiếp xúc hoàn toàn với da thịt.”
Hắc Đào bối rối: “Nếu muốn hoàn toàn tiếp xúc thì tại sao lại còn dùng thứ này để ngăn cản?”
“Bởi vì không tin tưởng và sợ hãi.” Bạch Liễu rũ mắt xuống, “Con người không thể tin được người tiếp xúc với họ có bệnh hay không, có thể kết hôn với mình hay không, có thể mang lại cho họ một cuộc hôn nhân và tương lai hạnh phúc và có thể yêu mãi họ hay không, vì vậy họ sử dụng thứ này như đồ vật bảo hiểm cuối cùng của mình.”
“Trong hầu hết các trường hợp, đó là cách chính xác để sử dụng bao cao su ——  bởi vì thực sự không có ai trên thế giới này sẽ yêu bạn mãi mãi và sẽ không làm tổn thương bạn.”
“Nhưng người ta luôn lấy cớ này để lôi kéo nhau, rồi dùng thứ này để ngăn cách với đối phương ——  thậm chí đôi khi họ không sử dụng nó để kiểm soát và làm tổn thương nhau, ví dụ như để đối phương mang thai con của mình, hoặc có những trải nghiệm quan hệ t1nh dục tốt hơn.”
“Từ quan điểm của logic phổ thông, sử dụng thứ này là đúng đắn.”
Bạch Liễu nhìn Hắc Đào: “Tôi nghĩ logic này thật là mỉa mai nên đã nói với anh ấy về nguồn gốc và công dụng của những quả bong bóng này. Lúc đó tôi nghĩ nó thật kinh tởm.”
“Anh có biết anh ấy đã nói với tôi như thế nào không?”
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu chằm chằm, bình tĩnh nói, “Nếu tôi là một con quái vật rất nguy hiểm, lỡ như một ngày nào đó có người nguyện ý đến gần tôi, thì thứ này có thể bảo vệ em ấy không bị tôi làm tổn thương.”
“Tôi không nghĩ thứ này ghê tởm, nó chỉ là một đạo cụ bảo vệ.”
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, hắn nói: “Đúng vậy, người đó cũng nói với tôi như vậy.”
“Tôi có thể dạy anh cách sử dụng và đeo vào.” Giọng nói Bạch Liễu bình tĩnh, “… Có lẽ ngoài tôi ra, không có người thứ hai dạy anh những thứ này.”
Giống như lúc trước Tạ Tháp cầm bong bóng nhưng bị mọi người cười nhạo là bao cao su vậy.
“Không cần.” Hắc Đào đột ngột ngắt lời Bạch Liễu.
Trên mặt y không chút cảm xúc, đột nhiên vươn tay cất hết bao cao su vào tủ đầu giường, tắt đèn, xoay người đặt Bạch Liễu vào trong chăn bông, nói với giọng như bị bóp nghẹt: “Tôi không đeo nữa, đi ngủ.”
Bạch Liễu nhìn trần nhà, phía đầu giường có chút xóc nảy và tiếng thở hổn hển, nhưng hắn không biết vì sao mỉm cười, hỏi: “Sao lại không cần nữa?”
Hắc Đào im lặng một lúc lâu trong đêm tối rồi mới trả lời, “Tôi không chắc liệu em có bị thương hay không.”
“Đạo cụ bảo vệ này trông yếu ớt quá.”
Bạch Liễu giọng nói bình tĩnh: “Không phải anh đã tổn thương tôi rồi sao? Bây giờ sao lại không muốn?”
“Lúc đó, trực giác mách bảo tôi rằng nên tách em ra khỏi trái tim đó.” Giọng điệu của Hắc Đào hơi trầm xuống, như thể y cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.
Bạch Liễu hỏi: “Còn bây giờ thì sao?”
Hắc Đào nói, “Bây giờ trực giác nói với tôi rằng không nên làm tổn thương em nữa.”
Bạch Liễu hơi quay đầu lại, hắn liếc mắt nhìn Hắc Đào, bắt chước giọng điệu của y: “Tại sao, lại không có lý do phải không?”
“Có một lý do,” Hắc Đào nói, “Chúng ta đã kết hôn và chúng ta đã tuyên thệ.”
Y dùng một giọng kỳ lạ, nghiêm trang bắt chước lời tuyên thệ của những người lính khi họ kết hôn: “—— từ bây giờ và mãi mãi, dù lúc tốt hay lúc xấu, giàu hay nghèo, sức khỏe hay bệnh tật, hạnh phúc hay buồn bã, tôi sẽ yêu em và trân trọng em mãi mãi.”
Bạch Liễu không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhanh chóng dội một gáo nước lạnh: “Đây chỉ là một trò chơi thôi, anh không cần phải coi trọng như vậy.”
“Cuộc đời tôi chỉ có những trò chơi.” Hắc Đào hoang mang khó hiểu hỏi, “Tại sao tôi không thể nghiêm túc chứ?”
Bạch Liễu trầm mặc xuống, hắn quay lưng về phía Hắc Đào: “Ngủ ngon.”
Hắc Đào đối diện Bạch Liễu, ừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Bạch Liễu, Hắc Đào nhẹ nhàng mở tủ đầu giường, cúi đầu nhìn bao cao su bên trong một lúc, sau đó vươn tay lấy ra một chiếc hộp.
Có tiếng thở hổn hển từ phòng bên cạnh.
“Thứ này, hóa ra là một quả bong bóng, thảo nào phải dùng miệng …” Hắc Đào bừng tỉnh gật đầu, tự nhủ: “Cho nên bọn Rudy đang thổi bong bóng đến nỗi không thở được à?”
Sau đó, Hắc Đào rơi vào một vòng câu hỏi mới: “Tại sao hai người lại thổi bong bóng vào đêm tân hôn?”
Nhưng Bạch Liễu lần này đã thực sự ngủ say, không ai có thể trả lời những câu hỏi vô tận của y.
Sáng hôm sau, khi Bạch Liễu vừa thức dậy, hắn mơ mơ màng màng rút súng ra nhắm vào những vật thể hình cầu màu trắng không rõ nguồn gốc trong phòng mình.
Một đêm trôi qua, cứ như thể Bạch Liễu vừa đổi sang phòng khác vậy, trong phòng tràn ngập bong bóng lớn nhỏ đủ loại.
Sau khi xác nhận căn phòng này là phòng mình ngủ đêm qua, Bạch Liễu cất súng, mặc quần áo và vô cảm xé một quả bong bóng có kích thước bằng cái bồn rửa mặt gắn trên tường.
Hắn nhìn thấy một vòng cao su màu vàng nhạt trên miệng quả bóng.
Bạch Liễu khựng người, cài cúc áo sơ mi, đi đến tủ đầu giường mở ra, sau đó lại khựng người tiếp.
Sáu hộp bao cao su để bên trong ngày hôm qua đã được sử dụng hết, trong ngăn kéo chỉ còn lại những hộp rỗng không.
Bạch Liễu chậm rãi điều chỉnh hô hấp, thu dọn hết bong bóng trong phòng, ném vào thùng rác, xoay người bước ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa đã thấy Alex và Rudy ở ngoài cửa thò đầu vào, Bạch Liễu vừa đi ra thì há hốc mồm, hít một hơi sửng sốt.
Rudy nghĩ sao nói vậy, nhìn Bạch Liễu với vẻ sợ hãi: “Cậu vẫn còn sống à! Tôi cứ nghĩ Hắc Đào làm chết cậu rồi chứ!”
Bạch Liễu im lặng một lúc, hắn nhìn Rudy dò hỏi.
Đôi mắt của Rudy đảo quanh eo Bạch Liễu: “Tối hôm qua, Hắc Đào đến xin bao cao su.”
“Xin mười hai hộp, đủ loại kích cỡ.” Alex ánh mắt rất kỳ quái, chậm rãi nói, “Nhưng trong phòng chúng ta đã đặt sẵn sáu hộp rồi, tổng cộng là gần hai trăm cái…”
Bạch Liễu: “…”
Rudy nhịn không được, tò mò liếc thẳng vào phòng: “Tối hôm qua hai người làm gì trong phòng vậy? Chỉ một đêm mà dùng nhiều như vậy?”
Nghĩ đến Đường Nhị Đả, ánh mắt Alex nhìn Bạch Liễu càng ngày càng không đúng, cậu ta thâm ý nhấn mạnh, “Lại còn chọn đủ kích cỡ…”
Bạch Liễu thản nhiên gạt ngang chủ đề này, bình tĩnh hỏi, “Hắc Đào đâu?”
Vẻ mặt Alex trông rất phức tạp: “Buổi sáng chúng tôi gặp Hắc Đào, y bảo là không đủ dùng, vì vậy đã đến thị trấn để mua thêm bao cao su …”
“Chúng ta còn tưởng cậu sẽ không dậy nổi chứ.” Rudy trêu đùa một chút, nháy mắt, “Hắc Đào có vẻ gấp gáp lắm, tưởng như quay trở lại tiếp tục chiến đấu với cậu chứ.”
Bạch Liễu: “……”
Rudy nói không sai, sau khi Bạch Liễu mỉm cười, nạp đạn vào súng, bảo muốn đi tìm Hắc Đào, thì Hắc Đào đã chạy về tới.
Vừa nhìn thấy Hắc Đào, Bạch Liễu đã giật hết cả mình.
Khuôn mặt của y phủ đầy các màu sơn khác nhau, tay thì cầm một đống bong bóng khổng lồ loang lổ các vệt sơn dọc ngang chéo như những tác phẩm hội họa trừu tượng.
Hắc Đào đi đến trước mặt Bạch Liễu, y thở không ra hơi.
Bạch Liễu thấy vết đỏ xung quanh miệng của người này ——  hẳn là đã chăm chỉ thổi bong bóng cả đêm.
Hắc Đào cầm một đống khoảng bảy, tám quả bong bóng đã sơn loạn xạ trên đó, đôi mắt đen láy như sáng rực lên giữa đống màu lộn xộn: “Tôi không tìm thấy bút dạ, tôi mượn sơn để vẽ.”
Bạch Liễu bình tĩnh ——  hắn nhận ra tên này đang bắt chước Tạ Tháp dùng bút dạ vẽ bong bóng rồi tặng cho hắn.
Nhưng cơ bản là không biết vẽ, vì thế làm ra một đống tác phẩm xấu đến ma chê quỷ hờn
Nhưng Hắc Đào dường như không nghĩ vậy, y đứng thẳng người, nói: “Tôi thổi cả đêm đấy, đây là mấy cái đẹp nhất.”
“Tặng cho em. Bọn họ không cho em bong bóng.” Hắc Đào đặt quả bong bóng vào tay Bạch Liễu, y nhấn mạnh, “Đây là cái của em”.
Hắc Đào thở hổn hển, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Tối hôm qua chắc chắn hai người bọn họ không thổi bong bóng nhiều bằng tôi đâu, chúng ta kết hôn thắng họ rồi.”
“Tôi vừa mới hỏi qua, những người ở đây kết hôn chỉ sử dụng hai cái bao cao su là nhiều nhất, chúng ta kết hôn tốt nhất ở đây rồi đó.”
Bạch Liễu ngửa đầu nhìn Hắc Đào dơ hề hề, cuối cùng hắn cũng cầm lấy quả bong bóng, ôm lấy Hắc Đào nói: “Ừ.”
“Chúng ta kết hôn thật tốt.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.