Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 279:




Sau khi xác nhận Bạch Liễu và Hắc Đào sẽ gia nhập quân đội, Rudy bảo hai người đợi anh ta và Alex giao ban thì sẽ đưa họ đi báo danh.
Alex trầm lặng phân loại những xác chết thu thập được, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã —— cậu ta vẫn còn là tân binh, rất khó chấp nhận sinh ly tử biệt.
Ánh mắt Hắc Đào vẫn luôn nhìn chằm chằm những thi thể kia, tuy rằng không có biểu hiện gì, nhưng Bạch Liễu lại để ý ngón tay y không ngừng ngọ nguậy không yên phận.
Nhiệm vụ là thu thập xác chết để lấy điểm, có lẽ Hắc Đào muốn lấy mấy cái xác từ tay Alex.
Nhưng những xác chết này là đồng đội của Alex.
Bạch Liễu bình tĩnh mỉm cười giẫm chân Hắc Đáo, dán sát vào người y nhỏ giọng cảnh cáo: “Cướp xác chết sẽ làm giảm độ yêu thích của NPC Alex, anh không muốn làm nhiệm vụ chính có điểm cao hơn à?”
Hắc Đào ậm ừ, tiếc nuối liếc nhìn những cái xác.
Rudy cũng đang giúp phân loại các mảnh thi thể, nhưng tâm lý tốt hơn Alex rất nhiều, tuy rất buồn nhưng vẻ ngoài vẫn ổn định.
Thấy Bạch Liễu và Hắc Đào dán mặt vào nhau, Rudy vẫn có thể cười trêu chọc: “Chờ chúng tôi mới có một chút mà đã vội hôn nhau thế rồi à? Tình cảm hai người tốt thật đấy.”
Bạch liễu giẫm chân Hắc Đào: “…”
Hắc Đào tràn ngập tinh thần hiếu học: “Tại sao phải hôn ——?”
Bạch Liễu lập tức che miệng Hắc Đào, quay đầu lại cười: “Chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ở trong thị trấn khó mà có cơ hội gần bên nhau như thế này.”
Rudy hiểu rõ tình huống, anh ta mỉm cười thông cảm: “Hai người tìm chỗ nào đó kín đáo một chút —— giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt của tôi và Alex cũng vậy đấy.”
“Nếu hai người thực sự muốn nhập ngũ và tham gia vào cuộc chiến này…” Rudy dường như nhớ ra điều gì đó khiến anh ta buồn bã, sắc mặt trở nên trầm xuống, “vậy thì hãy nắm bắt mọi cơ hội để gần gũi với nhau, khoảnh khắc quý giá này không phải lúc nào cũng có đâu.”
Vì vậy, Hắc Đào và Bạch Liễu đã bị Rudy đuổi ra khỏi lều.
Hai người nhìn nhau.
Hắc Đào vẫn chưa quên vấn đề vừa rồi, kiên trì bám riết không tha: “Hôn là sao?”
Bạch Liễu lấy tay xoa trán, suy nghĩ một chút, đơn giản giải thích: “… Hôn là khi môi của người này chạm vào da của người khác, gọi là hôn.”
“Tôi biết cái này.” Ánh mắt của Hắc Đào di chuyển xuống môi Bạch Liễu, “Tôi còn biết hôn trên môi là kiểu hôn đặc biệt nhất, gọi là hôn môi, chỉ có thể xảy ra giữa nam và nữ có quan hệ yêu nhau.”
Bạch Liễu bị Hắc Đào nhìn chằm chằm đôi môi, bất giác mím môi, nghiêng đầu, trên môi thoảng một tầng rất nhẹ màu hồng nhạt.
“Biết rồi còn hỏi?”
Giọng điệu Bạch Liễu có chút khó chịu, nhưng bởi vì giọng nói quá nhẹ nhàng nên xem ra chuyện này cũng không thực sự khó chịu lắm, ngược lại mất bình tĩnh lại giống như đang … giận dỗi, mang đến một loại cảm xúc rất khác.
Bạch Liễu nói xong thì im lặng.
Bản thân hắn cũng nhận ra điều này, nhắm mắt, hít thở sâu để trấn an tinh thần, để bản thân không bị Hắc Đào dẫn dắt cảm xúc.
Khi còn nhỏ, ngay từ lúc ở chung với Tạ Tháp, Bạch Liễu đã luôn dễ dàng vô thức bị y dẫn dắt cảm xúc, đã mười năm trôi qua, bây giờ gặp lại, thế mà vẫn không có biện pháp nào để đối phó …
Hắc Đào hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Bạch Liễu, y khịt mũi giải thích, “Điều tôi không hiểu là tại sao Rudy lại nghĩ rằng hai chúng ta đang hôn môi?”
“Hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ yêu đương nam nữ nào, đúng không?” Giọng Hắc Đào rất bình tĩnh và tự nhiên.
Hô hấp Bạch Liễu ngưng lại trong chốc lát, hắn chậm rãi mở ra đôi mắt đen tuyền, tất cả cảm xúc phức tạp trong đó lập tức biến mất.
“Đúng vậy.” Giọng nói Bạch Liễu mang theo ý cười, quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa không chê vào đâu được, “Đương nhiên chúng ta không có quan hệ yêu đương nam nữ.”
“Nhưng bọn Rudy hiểu lầm như vậy sẽ khiến họ cảm thấy gần gũi với chúng ta, giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn.”
Bạch Liễu nhướng mắt: “Vì vậy chúng ta phải giả vờ chúng ta có mối quan hệ như vậy trước mặt bọn họ.”
Hắc Đào im lặng một lúc, nét mặt y rất nghiêm túc, có vẻ đang tiêu hóa và hiểu ra vấn đề.
Bạch Liễu yên lặng chờ y, Hắc Đào trầm mặc nhìn Bạch Liễu: “Nam giới cũng có thể hôn môi nhau, đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạch Liễu trả lời, “Nam giới cũng có quan hệ yêu đương, giống như Rudy và Alex ấy”.
Hắc Đào đã giác ngộ: “Chúng ta bắt chước loại quan hệ đó sao?”
Bạch Liễu gật đầu, sau đó cười nói thêm: “Đương nhiên chúng ta không có quan hệ đặc biệt như vậy, chỉ cần diễn trước mặt cặp NPC này thôi. Khi không ở trước mặt bọn họ thì xin Hắc Đào tiên sinh cứ giữ khoảng cách lịch sự với tôi là được.”
Nụ cười và giọng điệu của hắn ẩn chứa vẻ thờ ơ khó chịu: “Bởi vì tôi ghét anh Hắc Đào, vị trí của chúng ta là đối địch, tôi hy vọng anh tránh xa tôi một chút.”
Hắc Đào dừng một lúc, khó hiểu nói, “Tôi không ghét cậu.”
“Tôi rất chờ mong được chơi trò chơi với cậu.” Hắc Đào nhìn xuống chiếc giày bẩn thỉu của mình, chiếc roi trên tay vung vẩy, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “—— cậu là người chơi đầu tiên không sợ tôi.”
“Tôi rất thích cậu.”
Bạch Liễu đang định cách ra khoảng cách với Hắc Đào thì dừng lại một chút, nhưng hắn nhanh chóng thản nhiên cười nói: “Nhưng tôi không thích anh.” Sau đó liền tiến lên một bước.
Hắc Đào “oh” một tiếng rồi im lặng.
Họ đứng bất động cách nhau 50cm, hai người quay mặt hai hướng, không ai để ý ai.
Bạch Liễu thản nhiên mở bảng điều khiển hệ thống, Hắc Đào cúi đầu lau tới lau lui hoa văn trên roi, hai người cảm thấy cứ như đồ vật trên tay mình mọc hoa mọc lá, kiểm tra đi kiểm tra lại, không thèm nhìn đối phương.  
Trước khi bước vào trò chơi này, Bạch Liễu đã để Đường Nhị Đả chuẩn bị đạo cụ liên lạc —— một chiếc điện thoại vệ tinh.
Trong Hồ Trò Chơi, phó bản áp dụng chế độ giải đấu, bảng điều khiển hệ thống của người chơi bị chặn hoàn toàn, tương đương với trạng thái máy tính bị ngắt kết nối Internet, không có cách nào để kết nối bảng điều khiển hệ thống với cửa hàng, diễn đàn, hoặc người chơi khác.
Nói một cách đơn giản, không ai khác có thể sử dụng chiếc “máy tính” này ngoại trừ chính người chơi.
Ngay cả kỹ năng tiền giấy linh hồn của Bạch Liễu cũng bị cắt khỏi “mạng”, bảng hệ thống mà hắn có thể sử dụng cũng bị giảm đáng kể.
Kho hàng thuộc chức năng “nối mạng”, còn Bạch Liễu là khách “máy tính” bên ngoài đột nhập, không thể sử dụng kho hàng.
Cho nên trước mắt Bạch Liễu chỉ có thể huy động giá trị bảng điều khiển và sử dụng các chức năng đơn giản như kỹ năng linh hồn.
Bạch Liễu không thể sử dụng đạo cụ trong kho hàng để giao tiếp với bọn Đường Nhị Đả, trong trường hợp này, cần phải chuẩn bị thiết bị liên lạc.
Bạch Liễu đã thử nghiệm nhiều loại đạo cụ liên lạc trong phó bản trước đó, sau đó phát hiện điện thoại vệ tinh hoạt động tương đối ổn định trong hầu hết các phó bản và bản đồ khắc nghiệt.
Thế nhưng vừa lọt vào phó bản này, điện thoại vệ tinh đã xuống cấp và trở thành một thiết bị vô tuyến khá cũ kỹ cồng kềnh, tương đối khó sử dụng.
Nhưng trong tình huống hai bên không ai thèm mở miệng nói chuyện với ai …
Bạch Liễu cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất để sử dụng thiết bị.
Cũng may là trên thiết bị này có sách hướng dẫn, cách vận hành cũng không thực sự giống thiết bị radio cỡ lớn mà giống với phiên bản điện thoại di động đã xuống cấp hơn, không khó sử dụng lắm, rất mau Bạch Liễu đã liên lạc được với Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả, bảo bọn họ nhập ngũ sau đó họp mặt với hắn tại địa điểm báo danh.
Đường Nhị Đả nhanh chóng trả lời: 【Tôi thấy có thông báo ai đó đã kích hoạt nhiệm vụ cốt chuyện chính, là cậu à? 】
Bạch Liễu liếc nhìn Hắc Đào đang len lén lại giả vờ dửng dưng nhìn mình: 【Tôi và Hắc Đào của Danh Sách Sát Thủ. 】
Đường Nhị Đả: 【Cậu và Hắc Đào á? Nếu cả cậu và Hắc Đào đều kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện chính của phe quân đội thì tức là hai người  thuộc phe này rồi, thế sao đám người còn lại của Danh Sách Sát Thủ lại chủ động gia nhập quân đội đối phương vậy? 】
Bạch Liễu nhướng mày: 【Những người khác trong Danh Sách Sát Thủ gia nhập quân địch à? 】
Đường Nhị Đả: 【 Ừ, tôi thấy bọn họ đi lang thang quanh lều, cố tình để đối phương phát hiện, sau khi bị bắt thì nhanh chóng gia nhập vào quân đội của địch rồi. Nếu Hắc Đào bên phe này, tại sao bọn họ lại chọn phe đối địch với Hắc Đào nhỉ? 】
Bạch Liễu cười khúc khích: 【 Bởi vì bây giờ bọn họ không phải là đồng đội với Hắc Đào. 】
Đường Nhị Đả: 【? 】
Bạch Liễu bảo sẽ giải thích chi tiết khi gia nhập quân đội, cất trang bị đi, quay đầu chậm rì rì ngửa đầu nhìn Hắc Đào đã dán sát sau lưng mình từ lúc nào không biết, cười nói: “Xem ra đồng đội của anh quyết tâm dạy cho anh một bài học kìa.”
“Tôi đoán lúc đi tuần tra bọn họ cũng phát hiện anh trốn dưới gầm giường rồi, nhưng không chỉ ra mà thôi.”
Hắc Đào đính chính: “Phát hiện chúng ta chứ, cậu nằm ở bên ngoài nữa mà.”
Bạch Liễu lờ như không nghe thấy, chuyển qua chủ đề khác: “Nhìn Chiến Thuật Gia của anh chọn phe thì thấy anh ta cố tình mặc kệ anh kích hoạt nhiệm vụ NPC chính, sau đó lựa chọn phe địch —— muốn trực tiếp quyết đấu cho anh thua trò chơi này.”
“Anh ta đang cố gắng thiết lập uy thế của một Chiến Thuật Gia trước mặt anh.” Bạch Liễu cười thú vị, “Xem ra vị Thẩm Phán Nghịch Thần này rất hiểu anh, biết dùng thủ đoạn để áp chế anh.”
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu: “Anh ta mang cả đội đến đánh tôi, có lợi hại gì đâu, tôi thích loại hình quyết đấu solo hơn, tôi thích cậu hơn …”
Bạch Liễu đứng lên vỗ vỗ quần tây, bình tĩnh ngắt lời Hắc Đào: “Bọn Rudy còn chưa ra à?”
Hắc Đào quay đầu lại liếc nhìn trong lều: “Sắp ra rồi.”
“Chúng ta phải giả vờ có một mối quan hệ yêu đương trước mặt họ, phải không?” Hắc Đào liếc nhìn Bạch Liễu vẫn đang giữ khoảng cách với y, hỏi.
Bạch Liễu đảo mắt sang một bên, tựa hồ không muốn đối phó với Hắc Đào, chiếu lệ ậm ừ một tiếng.
Ngay lúc Rudy mở rèm lều bước ra, Hắc Đào bất ngờ vươn tay túm gáy Bạch Liễu, quay mạnh về phía mình rồi kéo hắn vào lòng, ôm chặt lấy lưng Bạch Liễu đang mất cảnh giác, nâng cằm hắn lên, rũ mắt xuống, hôn không chút do dự.
Đôi môi khô lạnh của y chạm lên môi dưới ấm áp của Bạch Liễu, không biết đã bị y nhấm nháp bao nhiêu lần.
Hắc Đào nhắm hai mắt lại.
Đồng tử Bạch Liễu co rút trong chớp mắt.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.