Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 277:




Cửa lều mở ra phát ra âm thanh loạch xoạch.
Hắc Đào siết chặt bàn tay đang che môi Bạch Liễu, thì thầm vào tai hắn: “Tới rồi.”
Ánh mắt Bạch Liễu di chuyển, lướt qua vài chướng ngại vật trước tầm mắt, rơi xuống giày của người vừa bước vào lều —— đó là một đôi giày đạo cụ được chế tác rất tinh xảo.
Hắc Đào dự đoán quả không sai, đồng đội của y đã tới.
Có người lẩm bẩm: “Tên Hắc Đào này ấy thế mà ném xác chết thu thập được ở đây?”
“Nghịch Thần, anh thấy thế nào?”
Nghịch Thần nhìn quanh quất, mở miệng: “Chắc là cậu ta chuẩn bị chọn nơi này làm cứ điểm.”
Bạch Liễu đang trốn dưới gầm giường híp mắt ——  giọng nói của người tên Nghịch Thần này là một âm thanh cơ học do AI tổng hợp, rất giống với giọng nói của con người, nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không biết.
Nhưng trong số các trò chơi mà Bạch Liễu đã làm cũng có dùng loại kỹ thuật ghép này, gần như giống hệt với giọng nói của Nghịch Thần, Bạch Liễu vừa nghe xong nháy mắt đã nhận ra ——
Người này đã sử dụng giọng nói tổng hợp trước mặt đồng đội của mình, chứ không phải giọng nói nguyên bản của anh ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn về trước, cố gắng quan sát khuôn mặt Nghịch Thần, Hắc Đào phía sau lại càng siết chặt hơn, nhưng cuối cùng Bạch Liễu vẫn nhìn thấy được khuôn mặt Nghịch Thần đang đi tới mép giường.
Đó là một khuôn mặt mờ nhạt rất khó nhận ra, ngay cả một tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi ghi nhớ các đặc điểm trên khuôn mặt như Bạch Liễu cũng cần phải nhìn chằm chằm hai hoặc ba giây, mới miễn cưỡng nhớ được khuôn mặt này.
——Nhưng nếu lần sau gặp lại, Bạch Liễu cũng không chắc có thể lập tức phân biệt được Nghịch Thần là ai.
Các đặc điểm trên khuôn mặt người này rất bình thường và mơ hồ.
Có cảm giác đã được bàn tay con người điều chỉnh can thiệp vào giống như giọng nói của anh ta.
Nghịch Thần đứng ở mép giường không bao lâu, liền dẫn theo đội viên khác xoay người rời đi: “Có lẽ Hắc Đào đã tìm được căn cứ tốt hơn, từ bỏ cái này ……”
“Nhưng y không mang theo xác chết nào……”
“… Chắc cậu ta đã phát hiện được xác chết có điểm cao hơn trên đường chạy trốn nên đã vứt xác chết cũ ở đây, cũng không phải là lần đầu tiên cậu ta làm như vậy ……”
Một nhóm người vừa thảo luận vừa bước ra khỏi lều.
Nhưng Hắc Đào vẫn giữ chặt bả vai Bạch Liễu không nhúc nhích, như đang chờ đợi gì đó, chưa vội chui ra ngoài.
“Còn có một nhóm người khác đang đến.” Hắc Đào nói.
Y vừa nói xong, bức màn của căn lều lại lần nữa được vén lên, Bạch Liễu nhìn qua khe hở giữa các vật dụng dưới gầm giường, thấy một vài đôi giày cao su màu xanh bộ đội đang hoảng loạn kéo theo một cục máu, hoặc có thể nói là một hình người bấy nhầy như một cục máu nằm trên cáng vào lều.
【 cục máu 】 này không có tứ chi, máu trào ra từ khoang miệng che lấp hết tất cả các đường nét trên khuôn mặt, máu phun òng ọc từ những vết thương trên tay chân, căn lều chẳng mấy chốc phủ đầy vết máu.
Một binh sĩ cố gắng dùng băng gạc buộc lại vết thương trên tay chân để cầm máu, nhưng cũng chỉ phí công ——  dòng máu chuyển từ “vòi” thành “suối” mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Giọng người lính thảm thiết: “… Anh ấy vẫn còn sống! Tại sao lúc dọn dẹp trận địa, quân y không đưa anh ấy đi chữa trị chứ! Cứ để anh ấy nằm yên tại chỗ, cuối cùng bị đạn pháo của địch nổ tung!”
“Anh ấy vốn có thể sống sót!” Vừa nói người lính vừa siết chặt băng gạc trên tay, cố gắng cầm máu bằng phương pháp thủ công ——bởi vì dùng quá nhiều sức nên giọng nói của cậu ta có phần run rẩy.
Giọng của một người lính khác cất lên, có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không giấu được sự nặng nề: “… Cậu không để ý gần đây chúng ta gặp rất nhiều người còn sống khi đang dọn dẹp chiến trường sao?”
“… Trên chiến trường ngày càng có nhiều thương binh, quân y thì không đủ, nguyên vật liệu tiếp tế để cấp cứu thì thiếu thốn, mà bỏ mặc thương binh sẽ ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ, vì vậy hậu quân đã chuẩn bị sẵn sàng để…… ”
Người lính đang thắt băng cứu người khổ sở nói: “—– vì vậy cứ mặc kệ những người này không cứu họ, xem như là xác chết để thu thập, để không còn thương binh, chỉ có liệt sĩ thôi đúng không?”.
Người lính kia im lặng.
Người lính này mỉa mai cay đắng: “Chỉ là một tấm huân chương kim loại để ghi công cho liệt sĩ thôi, bọn sĩ quan này bán buôn còn chưa tới năm xu, họ nghĩ nó đáng giá bằng một mạng sống à?”
Cậu ta gằn giọng hỏi, nhưng trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Rudy, cái xác nằm dưới đất này hôm qua còn ăn chung, ngủ chung, thu dọn thi thể chung với chúng ta, còn viết thư cho mẹ và hôn thê của anh ấy, anh cảm thấy cái huân chương liệt sĩ ấy xứng đáng với mạng sống của anh ấy sao?”
“… Tôi không nghĩ vậy.” Rudy buồn bã trả lời, “Nhưng Alex, đây là chiến tranh, giá trị cuộc sống của chúng ta không do chúng ta đánh giá, ngay cả thi thể của chúng ta cũng không thuộc quyền quyết định của chúng ta”.
Alex cuối cùng cũng buông bàn tay run rẩy của mình ra, cậu ta ngồi phịch xuống đất lẩm bẩm một mình: “… Đúng vậy, đây là chiến tranh, thứ mà đám thượng sĩ quan kiêu ngạo ấy muốn nhất không phải là xác chết có thể tấn công sao? ——  không có cảm xúc, không có giá trị, thậm chí không phải là mạng sống.”
Xác chết trên cáng đã ngừng chảy máu ——  anh ta đã chết
Rudy ôm lấy Alex đang hoảng hốt, để cậu ta dựa đầu vào vai mình: “—— nhưng trên đời này không có xác chết như vậy, vì vậy những người chúng ta phải thay thế xác chết để tham gia chiến tranh thế này đây, chúng ta không nên có tình người.”
“—— Alex, đừng thương cảm những xác chết đó nữa, cậu sẽ rất đau khổ.”
Alex ôm chặt lấy vai của Rudy, vùi mặt vào đó và nức nở chua chát: “Tôi làm không được, Rudy, tôi làm không được —— ta không phải là một cái xác.”
“Tôi không thể ngăn cản sự đồng cảm, nghi ngờ, hận thù và tình yêu của mình.”
Khuôn mặt Alex đẫm nước mắt, cậu ta nhìn cái xác bê bết máu không còn nhận ra mặt mũi nằm trên mặt đất qua bờ vai bê bết máu của Rudy, hoảng hốt hỏi: “——Rudy, anh nói xem cái xác đó có thể đứng dậy và tiếp tục cuộc chiến như những người đó muốn không, nếu vậy sẽ không có ai bị thương hoặc chết trên chiến trường nữa, chỉ còn những người lính thu dọn xác chết như chúng ta mà thôi?”
Rudy vuốt tóc Alex thở dài, như thể cảm thấy cậu ta thật ngu ngốc: “Cậu chỉ còn một tháng nữa là tròn 20 tuổi, đây không phải là điều cậu nên nghĩ đến.”
“Nghĩ cách sống sót trên chiến trường mới là điều cậu nên quan tâm.”
Alex cúi đầu dựa vào lòng Rudy, đột nhiên ngẩng đầu hôn anh, vòng tay qua cổ anh.
Rudy không hề bị sốc trước hành vi của Alex, ngược lại còn thuận theo ngả lưng xuống giường, để cho Alex hôn mình một cách điên cuồng trút hết cảm xúc —— có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên họ làm điều này.
Hai người cởi bộ quần áo dính máu của nhau ra rồi hít thở nặng nhọc nhìn nhau một hồi, Alex dường như đang kiềm chế cảm xúc và h4m muốn không thể cứu vãn của mình, cậu dựa vào người Rudy căng chặt cơ thể, eo run lẩy bẩy.
Cậu biết làm như vậy là sai.
Nhưng cậu cũng không biết làm thế nào mới đúng.
Dường như nhận ra sự bài xích của Alex, Rudy nằm trên giường, đưa tay lên che mắt, cố gắng hết sức để làm cho giọng điệu của mình thoải mái và có chút trêu chọc: “Hah, anh bạn, thư giãn đi, ai cũng dùng áo mưa được mà, gã Tom ở lều bên cạnh có thể dùng hết mười hộp bao cao su Ares mỗi tháng trong nhà chứa của thị trấn đấy.”
“Chúng ta làm như vậy chỉ là …” Rudy dừng lại, “chỉ là, cũng giống như vào nhà chứa ấy, cậu hiểu không? Nhưng tất nhiên là cũng không giống như vậy, chúng ta không muốn vào nhà chứa, vì vậy chúng ta dùng cách này để giải tỏa … “
Alex vẫn cúi đầu không nói.
“Chúa ơi!” Rudy đột ngột ngắt lời mình, anh bỏ hai tay xuống, nhìn chằm chằm đỉnh lều lấm tấm máu, hoảng hốt lẩm bẩm một mình, “Tôi đang nói gì vậy chứ… Alex, cậu vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Cậu không nên ở nơi này, làm loại chuyện này vào lúc này với tôi… Tôi dạy hư cậu rồi, thượng đế sẽ trừng phạt tôi.”
Rudy muốn đẩy Alex đứng dậy.
“Vậy thì thượng đế cũng nên trừng phạt em.” Alex giương đôi mắt đỏ rực lên, “Bởi vì em chỉ muốn làm chuyện đó với anh, em không thể khống chế được, ngoài anh ra em không muốn làm với ai cả.”
“Anh là người duy nhất ở nơi này khiến em cảm thấy mình không phải là một cái xác.”
“Em yêu anh, Rudy.”
Alex đẩy Rudy đang choáng váng trở lại giường, bọn họ nhào vào nhau, quấn vào nhau kịch liệt chuyển động, như thể giây phút tiếp theo họ sẽ trở thành những xác chết dưới gầm giường.
Hắc Đào đang tập trung lắng nghe cốt truyện chính, kết quả mới nghe được một nửa thì nghe không hiểu gì, lộ ra vẻ mê mang: “ ……….?”
Bạch Liễu đang tập trung lắng nghe cốt truyện chính,  kết quả mới nghe được một nửa thì hiểu được chuyện gì đang xảy ra: “………….”
Rudy và Alex là một cặp đôi.
Bạch Liễu đã xem rất nhiều báo cáo nghiên cứu kỳ quái, hắn biết trong một số hoàn cảnh khó khăn và đặc biệt thiếu phụ nữ, tỷ lệ đồng tính nam sẽ tăng vọt.
Không phải những người đàn ông này bẩm sinh thích đàn ông, mà trong môi trường chật chội, rủi ro cao, rất khó để họ không phát sinh tình cảm đặc biệt cao hơn tình bạn cho người đồng đội luôn kề vai sát cánh bên cạnh mình.
Biểu hiện trực tiếp nhất là trong môi trường này, nhiều nam giới có xu hướng quan hệ thân mật với những người đàn ông xung quanh như quan hệ t1nh dục.
Cho nên Bạch Liễu cũng đoán trước được rằng hắn có thể nhìn thấy loại tình huống này trong phó bản, nhưng không phải trong tình huống như thế này.
Khung thép dưới chân giường kịch liệt rung chuyển, thỉnh thoảng còn va chạm vào sau đầu Bạch Liễu, hai người trên ván giường cách một khoảng cách mỏng manh đang mãnh liệt quấn quít lấy nhau, tiếng th0 dốc và đủ loại từ ngữ gợi tình vang vọng trong lều.
Nếu chỉ có một mình Bạch Liễu, hắn đã có thể không biết xấu hổ chui ra khỏi giường.
Nhưng … khi có ai đó trong hoàn cảnh này, mọi thứ trở nên …
Sau khi xác nhận một số động tác nhỏ cũng không thể quấy rầy hai người phía trên, Hắc Đào bò sát đến gần Bạch Liễu, thấp giọng hỏi: “Việc bọn họ đang làm có liên quan đến cốt truyện chính không?”
Bạch Liễu xoay người đối diện Hắc Đào, bình tĩnh nói: “Không liên quan lắm, chỉ cho thấy mối quan hệ giữa hai NPC thôi.”
“Anh hỏi làm gì?”
“Ah.” Hắc Đào gật đầu hiểu ý, “Vậy à? Lúc nãy khi nghe thấy Alex muốn c4m vào Rudy, tôi thấy cậu có chút khẩn trương muốn chui ra ngoài.”
“Tôi cứ nghĩ chuyện này liên quan chặt chẽ đến cốt truyện chính nên cậu muốn nghe cẩn thận chứ.”
Bạch Liễu: “…”
Hắc Đào bối rối nhìn Bạch Liễu: “Sao cậu lại đỏ lên vậy?”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.