Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 244:




Cuối cùng, dưới sự đấu tranh thừa sống thiếu ch3t của Mục Tứ Thành, Bạch Liễu đã để cho bọn họ tự giải quyết huy hiệu đội.
Điểm nổi bật của năm nay là sửa đổi vũ khí.
Người thợ sửa đổi vũ khí mà Charles giới thiệu cho bọn họ có vẻ ngoài lập dị, nhếch nhác, mái tóc dài ngang lưng bị cô đặc thành những lọn dầu máy màu đen lủng lẳng lơ lửng bên cạnh bộ râu rối bù, khuôn mặt xấu xí cực kì bẩn thỉu khiến người ta không thể phân biệt được tuổi tác.
Nơi sửa đổi vũ khí cách rất xa trong trò chơi, trông khá giống một nhà kho xe hơi. Các bức tường treo đầy những con dao sửa đổi lớn nhỏ, tua vít chữ thập, lưỡi cưa, cùng nhiều công cụ sửa đổi hình dạng kỳ lạ và bán thành phẩm, trong không khí tràn ngập mùi xăng dầu và bụi mù khó ngửi.
Có một cái lò luyện sắt khổng lồ trên mặt đất đang bốc cháy, bên trong là một lò dung nham đang sủi bọt, vũ khí trong hình dạng ban đầu được ngâm trong dung nham.
“Xìiiii ——” Một làn khói đen dài thoát ra từ dung nham.
Hai giây sau, người sửa đổi rút chiếc móc dài ra, vũ khí trên đó đã biến đâu mất  ——  rõ ràng là đã bị nung chảy trong dung nham.
“Chậc chậc.” Người sửa đổi lại bất mãn hừ hừ, “Ai đưa vũ khí kỹ năng có nhiệt độ nóng chảy thấp như vậy chứ, cứ ngâm là hỏng mất!”
Tên nhóc học việc bên cạnh nhìn nồi dung nham nước mắt lưng tròng, lo lắng nhảy dựng lên: “… Sư phụ à, ngài nên đo nhiệt độ nóng chảy của vũ khí trước khi cho vào nồi! Bây giờ làm sao vớt vũ khí từ trong nồi ra đây chứ! “
“Vớt không được thì thôi.” Người sửa đổi ném đại chiếc móc dài sang một bên quát lên, “Tam Muội Chân Hỏa của tau còn không chịu được thì cải tạo cái rắm í! Bỏ mẹ nó luôn cho rồi đi!”
Đám người Mộc Kha ánh mắt không khỏi liếc xuống nồi dung nham đang sủi bọt, không kìm được nuốt nước bọt, nắm chặt vũ khí trong tay.
Người sửa đổi vũ khí mặc bộ đồ công nhân những năm 1980 và 90, đeo tạp dề bằng len dày, giơ tay hất mái tóc nhờn rít ra sau đầu, đặt một khẩu súng hàn nhấp nháy lên tường, rồi quay lại liếc bọn Bạch Liễu một cái: “Mấy người muốn cải tạo hay gì?”
Charles kiềm chế mong muốn rời khỏi đây ngay lập tức, gật đầu dè dặt: “Là họ.”
“Bạch Liễu, đây là người cải tạo vũ khí tốt nhất trong trò chơi —— Hoa Càn Tương.”
Hoa Càn Tương giấu một đôi mắt như móc sắt giữa mái tóc bù xù và khuôn mặt gian xảo, sắc bén quét qua bọn họ một lượt rồi giơ cánh tay lên móc, chưa ai kịp phản ứng thì ông ta đã lấy đôi găng tay từ trong tay Bạch Liễu móc vào trong bàn tay của mình.
“Đây là vũ khí kỹ năng của cậu à?” Mặc dù Hoa Càn Tương đang hỏi Bạch Liễu nhưng ông ta chẳng buồn nhìn hắn, chỉ thuần thục lấy một chiếc kính lúp lấy nét dạng bút từ ngăn kéo và đặt nó bên mắt trái, tay kia cầm một con dao sắc bén không do dự rạch luôn một nhát trên bề mặt của chiếc găng tay!
Găng tay bị thọc một cái lỗ ngay và luôn. 
Mục Tứ Thành không kìm được hét vào mặt ông, “Này! Đừng có lộn xộn!”
Hoa Càn Tương mắt điếc tai ngơ, con dao càng lúc càng nhanh, rạch thêm vài nhát trên găng tay Bạch Liễu, sau đó lấy một cây kim xỏ sẵn chỉ từ mớ tóc bù xù của mình, li3m hai cái rồi khâu lại.
Sau một lát, chiếc ví đã co lại rất nhiều, Hoa Càn Tương ném chiếc ví cho Bạch Liễu, lấy khăn lau tay: “Thử lại xem.”
Bạch Liễu cầm lấy ví tiền, đeo trên tay, nhướng mày: “Vừa hơn lúc nãy rất nhiều.”
Da được cuộn vào trong, co lại ở các đốt ngón tay và một phần đuôi của chiếc găng tay giúp ôm sát cổ tay —— đeo thoải mái hơn nhiều so với kiểu mà Charles sửa đổi cho hắn.
“Không hổ là người tu sửa tốt nhất.” Bạch Liễu từ đáy lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Charles cởi mũ cúi đầu, mỉm cười rồi lùi lại: “Vậy thì làm phiền ngài Hoa Càn Tương vậy.”
Hoa Càn Tương vẫy vẫy tay chiếu lệ.
Chờ Charles đi khuất, vị sửa đổi vũ khí cao lớn thô kệch này lại tự tin hẳn lên: “Kỹ năng của tôi chính là ngọn lửa này, gọi là Tam Muội Chân Hỏa.”
Học việc bên cạnh thấp giọng sửa lại: “—— Gọi là hòa tan hồ dán, sư phụ ơi.”
Hoa Càn Tương tức giận tát vào sau đầu nó: “Mày không lên tiếng thì không ai nói mày câm đâu, tau muốn kêu Tam Muội Chân Hỏa thì kêu Tam Muội Chân Hỏa đi! Tau chỉ thích Tam Muội Chân Hỏa, không được hả?!”
Học việc: “… Được.”
“Ở chỗ tôi, cải tạo kỹ năng được chia thành hai phần, phần đầu tiên là định hình đơn giản, vừa nãy tôi làm cho cậu mới là định hình thôi, nếu cậu hài lòng thì mới bỏ vào lửa để giữ vẻ ngoài, sau đó rèn ra bước cuối cùng.”
Hoa Càn Tương vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ có vũ khí kỹ năng không tan rã mới có thể tiếp tục duy trì hình thái đặc thù làm vũ khí kỹ năng để các cậu sử dụng trong thi đấu.”
“Trong quá trình giữ hình ảnh và rèn, có thể thêm rất nhiều vật phẩm quý hiếm để tăng thuộc tính của vũ khí —— ví dụ như thuộc tính tấn công và những thứ tương tự.”
Hoa Càn Tương liếc nhìn đôi găng tay trên tay Bạch Liễu: “Ví dụ, đôi găng tay này nếu phủ thêm một lớp sa tanh kim loại, bên trong nhúng một lớp da cừu xanh thì giá trị phòng ngự có thể tăng lên khoảng 2700.”
“Nhưng tương ứng, đôi găng này cũng sẽ nặng 120kg, tương đương với việc lúc nào cũng ôm một người đàn ông nặng 200 pound.”
*200 pound ~ 90kg
Bạch Liễu: “… tôi ôm không nổi.”
Hoa Càn Tương tiếp tục nói: “Vì vậy, trong quá trình rèn, các cậu phải tùy theo tình hình của mình mà lựa chọn, thêm vào hay không và thêm những gì ——  tất cả chi phí rèn giũa của các cậu đều do Charles chi trả, các cậu có thể sử dụng các nguyên liệu ở đây tùy thích.”
Nói xong, Hoa Càn Tương vươn tay về phía Bạch Liễu: “Cởi bao tay ra, để tôi nhúng vào dung nham.”
Bạch Liễu ngoan ngoãn nghe lời, “Nếu nó chịu không nổi, bị hòa tan vào dung nham giống như cái mới nãy thì sao bây giờ?”
“Vũ khí kỹ năng được sinh ra từ dục v0ng, dục v0ng càng thuần túy thì tiềm năng của vũ khí càng cao, sau khi luyện hóa sẽ càng mạnh.”
Hoa Càn Tương đeo bao tay vào cái móc dài, nói mà không quay đầu lại: “Vũ khí kỹ năng cấp thấp sẽ bị hòa tan, nếu là như vậy thì mấy người tự gánh chịu rủi ro.”
Bạch Liễu nhẹ giọng: “Nếu tôi cho ông ví tiền, ông sẽ dành hết những gì mình có, thậm chí là linh hồn để giúp tôi rèn vũ khí kỹ năng sao?”
“Cậu là khách hàng của tôi. Chỉ cần vũ khí của cậu có thể chịu được thì đương nhiên tôi sẽ chế tạo ra vũ khí thỏa mãn cậu.”
Bạch Liễu câu môi cười nhẹ đến không thể phát hiện ra.
Nói rồi, Hoa Càn Tương không chút do dự dìm đôi găng tay cũ nát của Bạch Liễu vào trong dung nham nóng bỏng.
“Zizzi-“
Dung nham thoát ra một âm thanh cháy dài vang dội của đồ vật bị đun nóng, có thể thấy rõ ràng một vài tờ tiền trong ví đã bị đốt cháy.
Mộc Kha, Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi, và Đường Nhị Đả sâu kín khẽ chuyển ánh mắt sang Bạch Liễu: “…”
Lưu Giai Nghi bình tĩnh nhắc nhở, “Vừa rồi anh quên lấy thứ gì ra thì phải?”
Bạch Liễu lúc này mới giả bộ nhớ ra kịp thời, mỉm cười xin lỗi không chút áy náy: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi quên lấy tiền giấy của mọi người.”
Con hàng này tuyệt đối là cố ý!!
Mục Tứ Thành nghiến răng định tiến lên gây sự với Bạch Liễu, nhưng lại bị Đường Nhị Đả Đa ngăn lại, Lưu Giai Nghi che mặt không thèm nhìn, còn Mộc Kha thì ngây người nhìn vạc dung nham đỏ tươi.
Đôi con ngươi đen nhánh của Bạch Liễu lặng lẽ phản chiếu chiếc nồi màu đỏ đang nuốt chửng ví tiền của hắn, sau khi lửa tắt, khói bốc lên từ bề mặt chiếc nồi như thể linh hồn bị dục v0ng thiêu đốt.
Tiền giấy linh hồn của hắn cũng ở trong đó.
Quá trình luyện khí có một cảm giác bốc hơi kỳ lạ, những cảm xúc dư thừa trong cơ thể bị rút cạn như nước, sau đó lại được rót vào những dục v0ng tươi mới, nóng bỏng, đập rộn ràng.
Trong làn sóng nhiệt bị bóp méo và dung nham cuồn cuộn, linh hồn của hắn bị ngọn lửa thiêu đốt để loại bỏ những tạp chất dư thừa và biến thành một dục v0ng con người thuần khiết hơn.
Hoa Càn Tương ấn cổ tay nâng móc câu lên, khi nhìn thấy chiếc găng tay ở đầu móc, ông đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Liễu đang ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Học việc bên cạnh xem đến mắt trợn trừng, vẻ mặt ngây ngốc: “… Sư phụ, cái găng tay này … sao có thể biến thành như thế này?”
Đôi găng tay ban đầu bị hư, bong tróc giờ lại nhẵn nhụi như mới. Lớp da đen mịn và ôm khít lấy lớp trong của găng tay từng li từng tí. Phía dưới cổ tay là một vòng dây đeo cổ tay bằng kim loại hơi bóng. Trên mu bàn tay là một ngôi sao sáu cánh lớn có đôi mắt người sói lõm vào, phản chiếu dung nham đỏ rực đang lưu chuyển sóng sánh cực kỳ đẹp mắt.
Trong nháy mắt găng tay vừa nhấc lên thì trong nồi chỉ còn chưa tới 1/3 dung nham.
Học việc theo Hoa Càn Tương lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy quá trình rèn đúc có thể nuốt dung nham vào vũ khí kỹ năng của mình, nhóc ta lắp bắp: “Sư phụ, dung, dung nham không phải là vũ khí kỹ năng của ông sao?! Sao lại bị nuốt đi chứ?!”
Hoa Càn Tương giữ nhóc học việc phía sau mình, đưa móc câu trước mặt Bạch Liễu, lạnh lùng nói, “Cậu đã làm gì?!”
Ông đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trong sảnh trò chơi cấm sử dụng các kỹ năng tấn công, hơn nữa kỹ năng cá nhân của Hoa Càn Tương lại cực kỳ bá đạo, vì thế mà ông ta không hề có chút phòng ngừa nào với đám Bạch Liễu.
Thế mà trăm triệu lần không ngờ được Bạch Liễu liều mạng, ngay lúc mấu chốt cải tạo vũ khí mà gài bẫy ông ta!
Bạch Liễu không nhanh không chậm đứng dậy, tháo găng tay khỏi móc đeo vào ——  đôi găng tay vừa lấy ra từ dung nham còn hơi hơi ấm, nhưng không hề nóng, cũng không có dấu hiệu tan ra.
Có vẻ như dung nham nhiệt độ cao này cũng phải bó tay với vũ khí phát sinh từ dục v0ng của Bạch Liễu.
“Tiền giấy linh hồn cũng là một loại tiền tệ.” Bạch Liễu lấy ra một tờ tiền linh hồn mới tinh từ lớp trong của găng tay, kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Trên tờ giấy bạc này là khuôn mặt giận dữ của Hoa Càn Tương.
Bạch Liễu mỉm cười: “Thời điểm ngài Hoa Càn Tương nhận lấy ví của tôi, ngài đã hoàn thành giao dịch với tôi rồi.”
Hoa Càn Tương lồng nguc kịch liệt phập phồng, ông nghiến răng nghiến lợi phun nước miếng vào Bạch Liễu: “Tôi chưa từng thấy vũ khí kỹ năng nào tham lam như vậy, cậu sớm muộn gì cũng bị dục v0ng của chính mình nuốt chửng!”
“Có lẽ ngày đó sẽ đến.” Bạch Liễu không phủ nhận, tiếp tục cười đến gần Hoa Càn Tương, dùng găng tay nắm lấy móc câu của Hoa Càn Tương, ấn chặt ông ta xuống ghế, rũ mắt nhìn ông ta.
“Nhưng trước đó, ngài Hoa Càn Tương, ngài có thể nói cho tôi biết —— Rốt cuộc ngài hội trưởng Thợ Săn Hươu đã giao nhiệm vụ gì cho ngài, để một người sửa đổi vũ khí kiêu ngạo, chỉ hết lòng phục vụ thành viên hiệp hội như ngài đây, lại đồng ý khom lưng uốn gối lấy lòng bọn tôi, sửa đổi vũ khí cho tôi vậy chứ?”
Bạch Liễu nhướng mi, liếc nhìn nhóc học việc đang run rẩy bị Mục Tứ Thành dùng móng vuốt khống chế cổ họng: “Ông nói dối cũng được, nhưng tin là một người thầy tốt như ông sẽ không để học trò của mình gánh chịu hậu quả của việc nói dối đâu nhỉ?!”
Đồng tử Hoa Càn Tương đột nhiên co rút lại.
Ngay lập tức, vị trí của Thợ Săn Hươu và hươu bị săn đã đảo ngược.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.