Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 238:




Armand đột ngột tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu ngồi trên mép giường, mồ hôi nhễ nhại, cúi đầu thở hổn hển một lúc mới hoàn hồn sau cơn ác mộng.
Hay nói cách khác, đang hồi phục tinh thần từ thực tại u ám.
Armand lắc lắc bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ của cậu là Mục Tứ Thành gục đầu xuống đất chảy máu, đồng tử giãn ra.
Máu của đối phương loang ra trên mặt đất, hòa vào vũng máu dưới cơ thể của chính mình.
Armand thất thần ngồi ở mép giường nghĩ về giấc mơ vừa rồi, hay nói cách khác kiếp trước của mình.
Anh trai Georgia của cậu là đội trưởng quận 3 của Cục quản lý dị đoan, từ khi Armand hiểu chuyện và bắt đầu có ký ức thì anh trai đã vô cùng bận rộn. Vì Georgia đang tham gia vào một công việc rất nguy hiểm nên anh rất muốn bảo vệ Armand ——  Mọi động thái của Armand đều được Georgia lên kế hoạch nghiêm ngặt.
Ví dụ, Georgia nghiêm cấm Armand vào Cục Xử lý Dị đoan và tham gia vào bất kỳ công việc nào liên quan đến dị đoan.
Nhưng Armand không nghe lời anh, Georgia càng không cho phép thì cậu càng muốn vào, công việc của Cục xử lý dị đoan rất hấp dẫn trong mắt cậu ——  đây là công việc giải cứu thế giới trong tưởng tượng của cậu đó!
Armand tôn thờ anh trai Georgia của mình từ khi còn nhỏ, đối với cục quản lý dị đoan thì lại càng khao khát hơn, đến khi vào tuổi dậy thì cậu đã nổi loạn và trực tiếp vào trại huấn luyện của cục dị đoan.
Điều này khiến Armand và Georgia xảy ra cuộc cãi vã đầu tiên, Armand hùng hùng hổ hổ đấu tranh, cuối cùng cậu đã đạt được ý nguyện của mình.
Nhưng Georgia lại lạnh lùng nói với cậu, Armand, em là người rụt rè và mềm yếu, không thể ra tay tàn độc với kẻ thù, nếu em nhất quyết đi theo con đường này thì sẽ bị số mệnh trừng phạt nặng nề.
Hiện tại ngẫm nghĩ lại Georgia đã đúng, Georgia luôn luôn đúng.
Lúc ấy, Armand vẫn chưa bị số phận trừng phạt nghiêm khắc, cậu luôn có một số ảo tưởng phi thực tế và ngây thơ về sự nhân từ của số phận.
Cậu mang theo cái nhìn trong trẻo về cuộc đời gia nhập cục quản lý dị đoan, sau đó bị Georgia gửi đến bộ phận giám sát dị đoan an toàn nhất, phụ trách các thủ tục giấy tờ.
Armand chán nản truy bắt đủ mọi loại dị đoan, tận dụng mọi cơ hội để chạy đến chiến tuyến nguy hiểm nhất, nhưng lần nào cũng sẽ bị con mắt sắc bén của Georgia phát hiện, sau đó lại bị kiểm soát chặt chẽ hơn trong trụ sở của quận ba.
Armand cảm thấy một sự cô đơn khó tả.
Ngay từ khi bắt đầu trưởng thành, cậu đã được bao quanh bởi bức tường bảo vệ cao mà Georgia xây dựng để bảo vệ cậu khỏi dị đoan, trong tường không có gì cả, chỉ có bản thân cậu, thậm chí ngay cả Georgia cũng thận trọng ở bên ngoài bức tường, ăn cơm phải cách một cái lồng nhựa để phòng ngừa cậu bị ô nhiễm.
Mà khi đã trưởng thành rồi, cậu vẫn ở trong hàng rào này, không có ai để nói chuyện.
Không lâu sau đó, người đó đã xuất hiện.
Quận 3 do Georgia phụ trách là khu vực lưu trữ các dị đoan có nguy cơ cao, nhưng đồng thời cũng là khu vực có giá trị nhất, mà các cứ điểm của quận 3 nói chung đều ở những vị trí rất bí mật, ít người có thể phát hiện ra. Nhưng tất cả những điều này đều là ngoại lệ đối với Mục Tứ Thành —— khắc tinh lớn nhất của quận 3.
Mục Tứ Thành là kẻ thù lớn nhất của quận 3. Mỗi lần đến quận 3, tên trộm kiêu ngạo này hầu như lúc nào sẽ gây ồn ào, các thành viên trong đội ở quận 3 gần như lúc nào cũng phải nghiên cứu điểm yếu của tên trộm khó nắm bắt này, tìm cách bắt đối phương.
Nghiên cứu tới nghiên cứu lui, cuối cùng cũng phát hiện một ít điểm yếu của hắn.
Khi Armand đang nhét bánh mì vào miệng, cậu không khỏi tròn mắt khi nghe đội viên bên cạnh nhắc đến lai lịch của Mục Tứ Thành lần thứ 1001.
“Mục Tứ Thành…… Bạn thân đã ch3t… Bây giờ không cách nào hợp tác với ai, đặc biệt quái gở và đơn độc…”
“Hắn có vẻ rất để tâm đến điều này, mỗi lần nghe thấy sẽ tức giận và mất kiểm soát … Chúng ta có thể lợi dụng điểm này …”
Armand nhồm nhoàm miếng bánh mì trong miệng nói chen vào: “Bạn thân đã ch3t sao lại là nhược điểm được chứ?”
Cậu vỗ nguc cười tự tiến cử bản thân: “Trừ khi các anh cho hắn một người bạn thì mới có thể gọi là nhược điểm. Em làm được này, để em làm bạn của tên trộm đó, giúp các anh làm gián điệp nhé.”
Các thành viên trong đội biết Armand là em trai của đội trưởng nên cười trêu chọc cậu: “Em có biết bạn của tên trộm đã ch3t như thế nào không?”
Armand thành thật lắc đầu.
Đội viên hù dọa cậu: “Bị chính tay Mục Tứ Thành gi3t ch3t đấy! Nếu em làm bạn với hắn thì nói không chừng cũng bị hắn gi3t ch3t luôn!”
Armand sững người trong giây lát, mắc nghẹn vì miếng bánh mì mà cậu vừa nuốt xuống.
Đêm đó, báo động đỏ ở quận 3 vang lên.
Armand mơ mơ màng màng bừng tỉnh dậy thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Georgia trên đài: “Toàn bộ khu vực đang trong tình trạng báo động! Lúc Mục Tứ Thành lấy trộm ba dị đoan cấp hai màu đỏ đã bị tôi đánh vào thắt lưng, bây giờ hắn đang mất khả năng di chuyển, đang chạy trốn bên trong cục quản lý! Tất cả các thành viên bắt đầu tiến hành truy tìm!”
“—— Nếu cần, giết ngay tại chỗ!”
Các đội viên tìm kiếm từng phòng một để lùng sục tên trộm bị bắn, trên khuôn mặt không dấu được sự vui mừng, vì vậy đã nhắm mắt làm ngơ với việc Armand cũng lén lút tham gia đội ngũ truy bắt.
Armand hào hứng truy lùng tên trộm, nhưng sau khi tìm kiếm hai lần lại bị Georgia bắt gặp, cậu lại chán nản ủ rũ cụp đuôi quay về phòng sau khi bị Georgia khiển trách.
Nhưng khi Armand trở về phòng, cậu lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, có thứ gì đó đã lẻn vào phòng cậu.
Lúc Armand rời khỏi ký túc xá thì không đóng cửa, tuy rằng người đột nhập rất đề phòng, mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên không bị đụng vào, nhưng vẫn không che dấu được mùi hương  ——  Armand ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Tim cậu hồi hộp đập thình thịch.
Armand rất tự giác rằng mình không thể ngăn cản đối phương, vì vậy cậu giả vờ như không tìm thấy gì, quay người chuẩn bị rời đi để thông báo cho những người khác.
Nhưng ngay lúc cậu quay đầu lại, có người dùng móng vuốt sắc bén móc vào cổ họng cậu, một nam nhân cao lớn thở phì phò sau người cậu, cười xấu xa nói: “Khôn nhỉ, mũi cũng thính giống tôi đó, ngửi được mùi máu của tôi rồi đúng không?”
Tim Armand gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cậu giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, chưa kịp nói thì người đàn ông trên vai cậu đã từ từ trượt xuống.
Armand hoảng hốt xoay người lại.
Cậu nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi mình nằm yếu ớt trên vũng máu trên đầu còn mang chiếc tai nghe khỉ, thở hổn hển dồn dập.
Người này mất quá nhiều máu và bị sốc, Armand ngay lập tức nhận ra điều này, cậu ngây người nhìn Mục Tứ Thành đang nằm trên vũng máu, trong đầu vô thức nhớ lại những thông tin về hắn.
【… không bạn bè … một mình … có vẻ cô đơn … chỉ có thể nói chuyện với con khỉ sau lưng … 】
【 Ăn cắp và làm mọi thứ để làm hài lòng kẻ đứng sau để nhận được sự công nhận của đối phương … 】
【Có vẻ như gần đây kẻ đứng sau đang mở rộng đường dây buôn lậu, nên Mục Tứ Thành đến thăm quận 3 ngày càng thường xuyên hơn … 】
Armand tưởng rằng đối phương là một ông già hom hem chừng 40-50 tuổi, không ngờ lại … trẻ như vậy.
Máu từ cơ thể Mục Tứ Thành lan ra thành vũng máu, cậu ta lơ đãng cuộn mình lại, thay vì băng bó vết thương, cậu ta lại dùng phần bụng bị thương của mình để bảo vệ ba chiếc hộp dị đoan vừa trộm được bên trong.
Môi của Armand mím lại thành một đường thẳng, cậu rút súng sau thắt lưng ra, nghiến răng chĩa súng vào đầu Mục Tứ Thành.
Nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào, Armand cũng không thể làm được ——  anh trai cậu đã đúng.
Cậu không thể bắn một người sống như vậy, ngay cả khi cậu biết rằng đối phương là một kẻ xấu ghê tởm, từ trong đôi mắt hấp hối của Mục Tứ Thành, cậu có thể nhận thấy khát vọng của cậu ta muốn chứng tỏ bản thân giống như mình.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng cậu.
Armand giật mình, cậu vô thức nâng Mục Tứ Thành lên, giấu xuống gầm giường, sau đó lau sàn sạch sẽ, xịt thật nhiều nước xịt phòng trong không khí rồi nằm trên giường giả vờ ngủ.
Người đến là đội viên đang truy tìm tên trộm, hỏi Armand, “Em có thấy người nào khả nghi không?”
Armand đang ở trên giường, nhanh chóng trả lời: “Không có! Em mới đi nặng hôi lắm nên vừa xịt phòng nhiều thôi!”
Người tới: “… em không cần phải khai báo với anh đâu.”
May mắn là không ai nghi ngờ Armand em trai của đội trưởng, vì vậy trong không khí nồng nặc mùi nước hoa xịt phòng, người tới bịt mũi rồi bỏ đi.
Armand xụi lơ trên giường, do dự hồi lâu, cậu đặt một lọ thuốc đặc trị và một cuộn băng ở dưới giường.
Sau một lúc lâu, rất lâu, một đôi móng vuốt khỉ thò ra từ đáy giường, móc những thứ này vào trong.
Armand ôm đầu gối ngồi xổm trên giường, ánh mắt thất thần, suy nghĩ không hiểu tại sao lại làm ra chuyện này.
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra thì từ dưới giường vang lên một giọng nói trẻ trung, đã hồi phục sức sống: “Này, cậu tên gì vậy?”
Armand thành thật trả lời: “Armand.”
Giọng nói dưới gầm giường giễu cợt: “Tên khó nghe ghê, cậu giống hệt người đã bắn tôi bị thương vậy, anh ta là ai vậy?”
“… Anh tôi.” Nói đến đây, Armand càng thêm chán nản.
Tại sao cậu lại muốn cứu kẻ thù bị anh trai cậu bắn chứ??
Dưới gầm giường im lặng một lúc lâu, rồi hỏi cùng một câu hỏi mà Armand đã nghĩ trong đầu: “Cậu …tại sao cậu muốn cứu tôi?”
Armand phiền muộn thở dài: “Tôi cũng không biết, tôi nhịn không được nên muốn cứu thôi.”
Dưới gầm giường phát ra một tràng cười giễu cợt xen lẫn tiếng ho khục khặc, sau đó thấp giọng cười mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Armand: “…”
Mặc dù tôi cũng nghĩ mình ngu ngốc thật, nhưng cậu cũng không cần phải nói ra chứ?
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Mục Tứ Thành đã đi rồi, Armand thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt khác lại tự hỏi có phải vì mình khao khát muốn chứng tỏ bản thân đến nỗi nằm mơ bắt được Mục Tứ Thành?
Nhưng tại sao bản thân trong giấc mơ lại cứu cậu ta rồi lại để cậu ta đi?
Armand cảm thấy khó hiểu nên thôi từ bỏ.
Nhưng không lâu sau, tên trộm khét tiếng lại đến thăm cục quản lý dị đoan, nhưng lần này Mục Tứ Thành không lấy gì cả mà chỉ để lại một thứ.
Giống như tất cả những tên trộm kiêu ngạo trong lịch sử, lần này cậu ta thực sự đã gửi thông báo tới quận 3.
【—— Thứ tư đến ăn trộm, trộm cái gì còn chưa biết, cứ chờ đi, kêu em trai đội trưởng mấy người, tên Ar Ar khó nghe gì đó nhớ rửa ráy sạch sẽ nằm sẵn chờ ta! 】
Georgia nhướng mi ném tờ thông báo trước mặt Armand đang đần mặt ra: “Giải thích xem, sao Mục Tứ Thành lại nhắc đến em hả?”
“… Em cũng không biết nữa …” Armand khóc không ra nước mắt, cậu thực sự hối hận lắm rồi.
Georgia hít một hơi thật sâu, anh nhìn chằm chằm vào Armand hồi lâu, cuối cùng đưa ra phán quyết: “Cho dù em và Mục Tứ Thành xảy ra chuyện gì, Armand, em phải ghi nhớ rằng người này là ác quỷ, cuối cùng em sẽ bị cậu ta làm hại.”
“Nhưng nếu em muốn nhận ra thực tế này, anh sẽ cho em cơ hội đó.”
Georgia nhìn Armand đang chột dạ: “Thứ tư đem theo súng theo bọn anh vây bắt.”
Vào thứ Tư, Armand cầm súng nơm nớp lo sợ đứng ở phía trước, ngay sau đó, tên trộm đã đến.
Đây là lần đầu tiên Armand nhìn thấy tên trộm khét tiếng Mục Tứ Thành lướt như bay.
Mục Tứ Thành nhanh như gió, cũng tự do như gió, tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu ta mỉm cười lướt qua bên hông Armand đang ngơ ngẩn, sau đó nắm lấy cổ tay Armand, kéo Armand đang choáng váng đi theo cậu ta.
Trong khung cảnh tiếng súng ầm ĩ và tiếng la hét của tất cả các đội viên của Cục xử lý dị đoan, tên trộm và Armand như hai đứa trẻ nghịch ngợm đang bị phụ huynh đuổi bắt, phóng bay vun vút.
Armand ngây ngốc, cậu rút tay muốn rời đi, nhưng lúc này Mục Tứ Thành nhướng mày kiên định nhìn cậu trong gió: “Nhìn bọn họ không bắt được chúng ta kìa, chơi vui không?”
Armand giật mình quay đầu lại, phía sau là các thành viên trong đội đang cuồng loạn đuổi theo, với tốc độ cực nhanh của Mục Tứ Thành, nét mặt dữ tợn của các đội viên đang chạy lại có chút buồn cười ——  thật sự rất vui, Armand không nhịn được nở nụ cười.
Mục Tứ Thành chạy trốn rất nhanh, Armand đang nắm tay cậu cũng chạy rất nhanh.
Nhiều dị đoan nguy hiểm khác nhau lần lượt được trình bày dưới kỹ năng ăn trộm siêu việt của Mục Tứ Thành như thể những món đồ chơi đơn giản. Mà Mục Tứ Thành cũng không phải là tên tội phạm trộm cắp gây nguy hiểm cho thế giới, mà tất cả chỉ là ý thích của cậu mà thôi.
Mục Tứ Thành ném cho Armand một cái dị đoan cười: “Cậu biết cái này dùng để làm gì không?”
“Số 8035 …” Armand vắt óc nhớ lại những thống kê mà cậu đã thực hiện, “Cái này hình như là … trong gió …” … Con bướm.
Mục Tứ Thành sốt ruột ngắt lời Armand, duỗi tay trực tiếp mở ra: “Không phải mở ra là biết luôn sao?”
Một đàn bướm đầy màu sắc kỳ lạ bay ra khỏi hộp, gió thổi từ dưới chiếc đuôi sặc sỡ của chúng, cơn gió dữ dội ào ạt thổi qua lại trong phòng kín, thổi bay chân tóc người ra sau một cm.
Armand đột nhiên chưa kịp phòng ngừa bị thổi bay vào không trung.
Mục Tứ Thành nắm lấy mắt cá chân của Armand để ngăn cậu bị thổi bay, nhịn không được bật cười ha ha: “Cậu ở đây lâu như vậy mà anh trai cậu không cho cậu chơi cái này à?”
“Chơi cái gì mà chơi chứ?!” Armand thất kinh hét lên. “Dừng lại đi, nó sẽ gây ra biến đổi khí hậu nghiêm trọng đấy!”
“Không đâu.” Mục Tứ Thành giữ thăng bằng cơ thể trong gió, cậu lơ lửng bay ở phía trên Armand, giữ chặt bả vai Armand cười giải thích, “Ngốc thật sự, không biết anh trai cậu dạy dỗ kiểu gì nữa, nhìn này, mọi dị đoan đều có điểm yếu ——”
Mục Tứ Thành điều khiển những ngón tay của Armand nắm lấy đuôi của một con bướm đang bay trong gió, gắn vào bên hông Armand và nói nhỏ: “—— Chỉ cần cậu khống chế được điểm yếu của nó, thì dị đoan này chính là đồ chơi của cậu.”
Armand kinh ngạc nhìn con bướm trong tay ngừng vỗ ngoan ngoãn dừng lại trong tầm tay mình.
Mục Tứ Thành đắc ý hừ một tiếng: “Thấy không?”
Nhưng ngay sau đó, Mục Tứ Thành ác ý buông ngón tay đang ôm con bướm ra, dùng ngón trỏ hất nhẹ lông đuôi con bướm, tức khắc gây ra một cơn cuồng phong.
Mục Tứ Thành tóm lấy gáy Armand đang hoảng loạn, nhanh chóng rút lui trong cơn cuồng phong do con bướm gây ra, cười điên cuồng với các đội viên đuổi theo trong gió, chào tạm biệt bằng hai ngón tay:
“Tôi trộm em trai đội trưởng mấy người đi chơi đây!”
Rồi cả hai biến mất không dấu vết trong cơn gió.
Thực ra gió cũng không đưa hai người bọn họ đi lâu nên Mục Tứ Thành dừng lại.
Không biết cậu nhận được cuộc gọi của ai, vẻ mặt hớn hở của cậu lập tức bình tĩnh trở lại, giọng điệu chuyển từ vui vẻ thành bình tĩnh: “… Hiểu rồi, tôi sẽ mang đồ về, đường dây buôn lậu bên này không có vấn đề gì.”
Nói chuyện điện thoại xong,  Mục Tứ Thành quay lại nhìn thấy Armand, nháy mắt cười sằng sặc.
Armand có khuôn mặt giống đến 99% với Georgia, lúc này mái tóc nâu đã bị gió thổi bay thành chuồng gà, cỏ xén bám đầy đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt dại khờ.
Cậu khom tay khom chân quỳ rạp trên mặt đất —— không phải vì cậu không muốn đứng dậy, mà bởi vì cậu chưa bao giờ cưỡi gió như thế cả, có chút chóng mặt hoa mắt.
Mục Tứ Thành nửa ngồi xổm trước Armand đang nằm trên mặt đất, nở nụ cười nửa miệng, “Tôi còn tưởng rằng em trai của tên cổ quái kia là nhóc cổ quái, không ngờ là nhóc thiểu năng trí tuệ nha.”
Armand liếc mắt nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu lại chửi bớt nữa rồi.”
Mục Tứ Thành nhịn cười, cậu đứng lên lấy  trong túi ra một ít hộp dị đoan ném hết cho Armand: “Được rồi, hôm nay tôi chơi thế thôi, có dịp sẽ lại tìm cậu chơi nữa, tạm biệt. “
Nói xong liền xoay người rời đi.
Armand định thần lại, cậu nhìn vào những chiếc hộp trước mặt đột nhiên ngẩn ra ——
——Ngoài những chiếc hộp bị Mục Tứ Thành lấy đi hôm nay còn có ba chiếc hộp lần trước Mục Tứ Thành lấy lúc bị thương, cũng được trả cho cậu.
“Mục Tứ Thành —— ” nghĩ đi nghĩ lại, Armand vẫn không thể không ngăn Mục Tứ Thành lại, “Cậu trả lại cho tôi những gì cậu đã trộm lần trước à.”
Mục Tứ Thành nhướng mày, xoay người lại: “Thì sao, tốt như thế chưa đủ à?”
Armand thành thật trả lời: “Hôm nay cậu hẳn là muốn chơi đùa nên tất cả dị đoan lấy được đều là màu đỏ cấp độ một, nhưng ba cái này là màu đỏ cấp độ thứ ba, chắc là mục tiêu của cậu, cậu trả lại cho tôi thì tốt rồi nhưng tôi sợ lần sau cậu lại đến ăn trộm.”
“Đúng là mục tiêu của tôi.” Mục Tứ Thành cong môi nở nụ cười, “Nhưng mà lần trước tôi bị cậu bắt được, ăn trộm thất bại, đây không phải là chiến lợi phẩm của tôi.”
Mục Tứ Thành vẫy vẫy tay rồi bỏ đi không thèm nhìn lại, trong giọng nói mang theo nụ cười: “Đương nhiên là tôi sẽ lại ăn trộm, nếu cậu không muốn thua thì cứ cố gắng bắt lấy tôi, Armand.”
Armand nhìn vào ba chiếc hộp im lặng một lúc lâu.
Armand đã thành công mang lại chiếc hộp bị đánh cắp, cuối cùng cũng có đủ tư cách để vào tiền tuyến.
Sau đó, Mục Tứ Thành thỉnh thoảng sẽ gửi thư thông báo cho Armand, mà Armand dường như đã trưởng thành qua một đêm, trở nên bình tĩnh hơn, sẽ dùng hết sức lực để truy lùng Mục Tứ Thành.
Bất cứ khi nào Mục Tứ Thành đến, Armand đều là người chạy nhanh nhất, gần như nhanh bằng Mục Tứ Thành, nhưng cậu chưa bao giờ bắn Mục Tứ Thành cả.
Dần dần, Armand trở thành người thu hồi được nhiều đồ ăn cắp nhất từ tay Mục Tứ Thành.
Trong quá trình truy đuổi Mục Tứ Thành, Armand cũng trưởng thành từng ngày, cậu dần ổn định hơn, có trách nhiệm hơn và có năng lực hơn, cậu trở thành đội phó của Georgia.
Một ngày nọ, khi Armand trở về ký túc xá sau bữa tối, cậu tìm thấy một tờ tin nhắn bên cạnh giường, có nội dung ——  【Đội phó, hôm nay không chơi đuổi bắt, đi uống rượu nhé? 】
Armand khẽ nhếch khóe miệng, sau khi cẩn thận xác nhận anh trai mình không có ở đó, cậu liền chuồn khỏi cửa sau của cục quản lý dị đoan.
Armand đến địa điểm nơi cậu bị gió cuốn đi ——  thỉnh thoảng bọn họ đến đây để gặp nhau, mặc dù không biết tại sao hai người từ hai phe đối địch lại làm như vậy nhưng nó bắt đầu một cách vô tình, rồi dần dần trở thành một quy ước bất thành văn giữa hai người.
Khu đất trống này trên mặt đất rất cằn cỗi, nhưng khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đêm rất sáng, khi Armand đến, Mục Tứ Thành đang ngồi trên sườn đồi nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Tới rồi à.” Mục Tứ Thành lười biếng chào Armand, ném cho cậu một chai rượu.
Armand theo thói quen tiếp nhận nó, sau đó ngẩng đầu lên và dừng lại.
Cậu nhận thấy đêm nay tâm trạng  Mục Tứ Thành không tốt lắm.
“Có chuyện gì vậy?” Armand ngồi bên cạnh Mục Tứ Thành hỏi.
Mục Tứ Thành ngẩng đầu lên, nhấp một ngụm rượu, thở ra một hơi nặng nề “Người kia đã giao đường dây buôn lậu cho tôi, sau này sẽ không đến ăn trộm nữa.”
Cậu im lặng một lúc khi nói câu này, rồi nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra: “Về sau gặp lại thì hai ta có thể bắn nhau đấy, thay khẩu súng giả không đạn của cậu đi.”
Mục Tứ Thành nói xong, Armand cũng im lặng.
——Nếu chỉ là ăn cắp, nó vẫn có thể là một trò chơi, nhưng khi nó chuyển thành buôn lậu có thể gây nguy hiểm cho mọi người thì nó không còn là một trò chơi giữa họ nữa.
Nó là sinh tử của vô số người.
Armand rất ít khi uống rượu, nhưng khi đó, cậu uống một ngụm lớn, lau miệng nói: “Ừ, biết rồi.”
“Tôi đã chơi rất nhiều trò chơi, một số trò bi thảm, kinh hoàng, và một trò …” Mục Tứ Thành nhìn lên bầu trời đầy sao và lẩm bẩm một mình, “—— Tôi sẽ không bao giờ quên được.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi chơi vui nhất.” Mục Tứ Thành cúi đầu, cậu không nhìn Armand mà đưa tay về phía cậu ta, “Cảm ơn, vì cậu đã tha cho tôi và chơi cùng với tôi.”
Armand nắm lấy tay Mục Tứ Thành, nghiêm túc nói: “Không sao, chúng ta là bạn.”
Mục Tứ Thành dừng lại, cậu im lặng một lúc, sau đó cười nhạo: “Cậu có biết người bạn cuối cùng của tôi ch3t như thế nào không?”
“Chính tay cậu gi3t ch3t.” Armand nắm chặt tay Mục Tứ Thành, sự kiên định không thể lay chuyển trong đôi mắt nâu đen của cậu, “Nhưng tôi tin rằng cậu sẽ không giết tôi, hay đúng hơn, tôi sẽ cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều, để cậu không thể giết tôi, mà tôi cũng sẽ không giết cậu!”
Armand nắm chặt tay và nói, “Tôi sẽ đủ mạnh mẽ để ngăn chặn những gì cậu định làm!”
Mục Tứ Thành rút tay về, biệt nữu quay đầu đi, nhưng trên mặt lại có một chút ý cười: “… Nhóc thúi tha, đừng thấy bắt được tôi nhiều lần rồi đắc ý chứ.”
Nhưng có lẽ cả Armand và Mục Tứ Thành đều không nghĩ rằng đây là lần cuối cùng họ mỉm cười với nhau.
Ba tháng sau, Bạch Lục đến để giao một lô hàng, trong quá trình bàn giao, Mục Tứ Thành bị George đi tuần phát hiện dấu vết.
Sau khi Georgia xác định đây là một nhóm buôn lậu dị đoan có nguy cơ cao, một khi xâm nhập vào thị trường sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, anh đã ra tay quyết liệt không chút do dự, mà Mục Tứ Thành ở lại đã cố gắng hết sức chống cự. Ngờ đâu, sau khi giao hàng xong Bạch Lục đã quay trở lại cảng.
Với sự hỗ trợ của Bạch Lục, Mục Tứ Thành đã vị đội trưởng nổi tiếng của quận ba. Khi nhìn thấy người bị bắt là Georgia, con ngươi của Mục Tứ Thành không khỏi hơi co lại.
Bạch Lục đang ngồi trên ghế không bỏ lỡ chút biến hóa này trong biểu cảm của Mục Tứ Thành, hắn nhìn Georgia đang quỳ gối trước mặt, khẽ nhướng mày.
“Cậu biết vị đội trưởng này à?”
Mục Tứ Thành khó khăn trả lời: “Tôi thường đến quận 3 của anh ta để ăn trộm dị đoan …”
Bạch Lục quay mặt sang một bên, nhàn nhạt nhìn Mục Tứ Thành: “Tôi không thích ai đó nói dối tôi, cậu biết tôi hỏi mức độ hiểu biết như thế nào mà ——  cậu có tình cảm với anh ta à?”
“Không phải!” Mục Tứ Thành nhanh chóng phủ nhận.
Bạch Lục trầm ngâm quay đầu nhìn Georgia: “Nhưng phản ứng của cậu khi nhìn thấy khuôn mặt này không thể giả được, nếu không phải anh ta, hẳn là người giống anh ta.”
Hắn nâng đầu Georgia lên, nhìn xuống khuôn mặt: “Từ hình dáng cơ thể, có thể phán đoán gia đình trực hệ của một người phụ nữ có phải là người đó hay không, vì vậy người này hẳn là một người đàn ông, còn là người cùng độ tuổi với cậu, nếu không thì cậu sẽ không nhầm lẫn vẻ bề ngoài lúc mới gặp anh ta.”
Mục Tứ Thành hô hấp gần như ngừng lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
“—— Có phải là em trai của anh ta không?” Bạch Lục bình tĩnh tuyên bố câu trả lời, “Cùng tuổi với cậu, có lẽ với kinh nghiệm tương tự ở một mức độ nhất định, loại quan hệ được thiết lập trên vị trí đối lập này ——”
Bạch Lục nhướng mi nhìn Mục Tứ Thành không nói gì, khoanh tay trước mặt: “—— chơi vui không?”
Mục Tứ Thành hai mắt đỏ hoe, thở ra một hơi dài, không hề biện hộ lấy một lời, cúi đầu quỳ xuống.
“Xin ngài… thả Georgia ra.” Cậu từng chữ từng chữ nói, “Là tôi sai, lần sau tôi sẽ tự kiềm chế, nếu giết anh ta bây giờ sẽ khiến khu ba thay đổi người quản lý, thay đổi cách bố trí, không tiện cho chúng tôi để điều tra …”
Mục Tứ Thành chuẩn bị nói tiếp, nhưng dường như cũng hiểu việc thuyết phục thả Georgia là vô lý và bất lực như thế nào nên vẫn luôn im lặng và quỳ xuống bất động trước Bạch Liễu.
Bạch Lục rũ mắt xuống: “Tôi rất coi trọng những việc cậu làm trong thời gian này, ta có thể thả anh ta đi.”
Mục Tứ Thành kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Không có lần sau.” Bạch Lục khẽ liếc nhìn Georgia: “Nhưng trước đó, để tránh cho đội trưởng của quận 3 nhớ ra đường buôn lậu của chúng ta, chúng ta cần cho anh ta xem một vài thứ.”
Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm: “—— Là đạo cụ xóa trí nhớ phải không?”
“Không.” Bạch Lục nhẹ nhàng nói, “Tôi sẽ để anh ta thử đạo cụ tôi mới có được, 【 tương lai 】.”
Sau khi Georgia nhìn vào thứ đó, dường như linh hồn của anh đã bị hút đi, tựa như một cái xác bất động, bị Bạch Lục ném trên một khu đất hoang vắng —— cũng chính là nơi Mục Tứ Thành thỉnh thoảng đến uống rượu với Armand.
Mục Tứ Thành bí mật thông báo cho Armand đến đưa anh trai mình đi.
Armand hoảng sợ đến nơi cõng Georgia trên lưng trở về.
——Đó là khởi đầu của tất cả những cơn ác mộng.
Georgia im lặng trong một tháng không nói lời nào, lúc nào cũng sẵn sàng tự tử. Cuối cùng Armand bùng phát trong tuyệt vọng, cậu đăng nhập vào trò chơi.
Sau khi vật lộn thông quan trò chơi, Armand hơi thở thoi thóp đã nhìn thấy mặt khác của tên trộm Mục Tứ Thành lần đầu tiên trên màn ảnh rộng.
Người này cười tùy ý, tùy ý tàn sát, mạng người trong tay hắn như những đồ chơi, đi theo sau người khác, từ một tên trộm trở thành một thứ vũ khí sắc bén vô song, đã ra tay thì sẽ giết chóc.
Armand ch3t lặng đứng trên khán đài cổ vũ cho Mục Tứ Thành túm cổ đối thủ của mình, cậu nhìn lên người bạn trên màn hình lạ lẫm, đầu óc trở nên trống rỗng.
Hóa ra những trò chơi mà Mục Tứ Thành đề cập … là như thế này …
Là vậy sao?
Thắng một ván nữa, Mục Tứ Thành tùy ý nhặt quần áo lau mồ hôi và máu chảy ra trên quai hàm, sốt ruột vẫy tay chào khán giả đang cổ vũ, rồi chuẩn bị rời đi.
Bạch Lục phảng phất hứng khởi, quay đầu lại hỏi cậu ta: “Chơi trò chơi ở đây và chơi trò chơi với người bạn phó đội trưởng quận 3 thì cái nào vui hơn?”
Tinh thần giảm xuống, dục v0ng giết người trộm cắp bộc phát khiến đồng tử Mục Tứ Thành hơi co lại vì hưng phấn, cậu nở một nụ cười xấu xa, hàm răng sắc nhọn lộ ra nơi khóe miệng, giống như một con quỷ kéo dài bản tính sau khi tắm máu: “Cần nói nữa sao?”
“—— Tất nhiên là trò chơi ở đây rồi.”
Armand tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ đứng giữa đám đông náo nhiệt, màn hình cực lớn phát ra ánh sáng trắng sau lưng, đội dẫn đầu bởi Bạch Lục đi ngang qua Armand trong tiếng hò reo của khán giả.
Và người anh hùng lớn nhất của trò chơi này, Mục Tứ Thành, người đã giết nhiều kẻ thù nhất, đi sau Bạch Lục.
Mục Tứ Thành cũng không quan tâm đến việc mình vừa đụng ngã người chơi yếu ớt chật vật nào.
Mục Tứ Thành đang chìm đắm trong một cảm xúc nào đó, chỉ liếc nhìn lại một cách trịch thượng rồi lại liếc nhìn về phía người chơi đã bị cậu đụng ngã.
Armand đang ngồi dưới đất kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Bạch Lục quay đầu lại trước mặt, từ xa nhìn cậu, sau đó nở một nụ cười có vẻ thương hại.
Cậu nhìn thấy Bạch Lục cười nói với cậu: “Chỉ là một trò chơi.”
——Mọi thứ chỉ là một trò chơi.
Armand mê sảng quên mất cách mình đăng xuất khỏi trò chơi như thế nào. Cậu nghiêng ngả lảo đảo trở lại ký túc xá cục quản lý dị đoan, đem hết những tin nhắn mà Mục Tứ Thành đã viết trước đó, điên cuồng xé rách thành từng mảnh rồi bật lửa đốt hết.
Bỏ hết mấy chai rượu đã uống cùng Mục Tứ Thành, trò dị đoan đã chơi cùng Mục Tứ Thành, thay thế khẩu súng rỗng bằng những viên đạn thật.
Armand nằm ở trên giường hồi lâu, nhắm mắt lại, như có thể ngửi thấy mùi máu phảng phất từ dưới đáy giường, có thể nghe thấy cậu ta cười tủm tỉm gọi mình là đồ ngốc, cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao tự do trên vùng đất hoang vu đó.
Nhưng khi cậu mở mắt ra, đôi mắt rám nắng của Armand trống rỗng không có gì cả.
Cậu đứng dậy như một con rối, thay băng đạn trống rỗng khẩu súng bằng đạn thật, sau đó liên lạc với Mục Tứ Thành ——  cậu không biết liệu Mục Tứ Thành có đến hay không, cậu chỉ có thể hy vọng rằng Mục Tứ Thành sẽ kiên nhẫn chơi trò chơi bạn bè này đến cuối cùng.
Mà Armand cũng sẽ cùng chơi với cậu ta đến cuối cùng.
Mục Tứ Thành tới.
Thế là Armand chấm dứt trò chơi bạn bè, cậu khóc nức nở, nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên bắn ch3t kẻ xấu đang nói dối, mà tên này cũng đã chộp vào yết hầu của cậu một lỗ thủng thật to.
Khoảnh khắc trước khi Mục Tứ Thành ngã xuống đất, cậu nhìn Armand với vẻ mặt hoài nghi, như thể không tin được Armand lại làm chuyện như vậy với mình.
Sau khi ngã xuống đất, Mục Tứ Thành vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn, cố gắng biến ra móng khỉ, khó khăn bò về phía Armand.
Armand nghĩ rằng cậu ta muốn tấn công, vì vậy dùng hết sức lực của mình bắn một phát nữa vào đầu cậu ta.
Súng bắn trúng thái dương, Mục Tứ Thành nắm lấy bàn tay của Armand bằng móng khỉ của mình, khàn giọng nói, “—— Bắt anh trai cậu, tôi xin lỗi ——”
Tay của Mục Tứ Thành đặt trên tay Armand, như muốn nắm một chút, đôi mắt tan rã nhìn Armand, đôi mắt sáng ngời luôn mang theo nụ cười xấu xa giờ đây đã ảm đạm.
Tên này rõ ràng đã bị cậu bắn ch3t, nhưng lời cuối cùng nói với cậu lại là xin lỗi, tôi đã bắt được anh trai của cậu.
Nước mắt của Armand chậm rãi chảy xuống.
Cậu muốn nói chuyện với kẻ xấu đã ch3t này, nhưng cậu lại không thể phát âm một từ. Armand ý thức được yết hầu của cậu đã bị móng vuốt của Mục Tứ Thành quào lủng một lỗ, dây thanh quản đã đứt, hiện tại không nói nên lời.
Armand cảm thấy cơ thể của mình dần dần lạnh lẽo, tim đập cũng chậm đi.
Điều cuối cùng cậu nhìn thấy là một đôi giày da đang đi về phía cậu, và một chiếc roi đen kéo trên mặt đất.
Armand nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối xuống, quay đầu Mục Tứ Thành đã bị cậu bắn ch3t, ôm vào lòng nhẹ nhàng rồi trang trọng dùng đôi tay đeo găng vuốt đôi mắt Mục Tứ Thành nhắm lại.
Armand nghe thấy người đàn ông thì thầm với Mục Tứ Thành đã ch3t trong vòng tay của hắn: “—— Nếu đây là trò chơi do cậu lựa chọn, thì đây chính là 【end】của cậu.”
“Nhưng cái ch3t chỉ là một giấc ngủ dài đối với cậu, linh hồn của cậu là tài sản của tôi sẽ không bao giờ ch3t, sau một giấc ngủ dài, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Ngủ đi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng và bay bổng, như thể một người cha kiên nhẫn đang kể một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp về cái ch3t dỗ đứa con không ngủ được.
Armand cố hết sức ngẩng đầu nhìn xem người tới lấy thi thể của Mục Tứ Thành là ai.
Nhưng dù Armand có cố gắng mở mắt ra để nhìn rõ mặt người này thế nào đi chăng nữa, mí mắt của cậu ngày càng nặng và hơi thở của cậu trở nên yếu ớt hơn trong giọng nói dỗ dành lạ lùng của hắn.
Khoảnh khắc trước khi Armand nhắm mắt hoàn toàn, cậu nghĩ rằng nếu anh trai mình ở đây, anh nhất định sẽ chỉ trích cậu vì đã không biết lượng sức mình, bắt cậu viết một bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ về mối quan hệ bất chính giữa cậu và Mục Tứ Thành, trước ngày mai phải nộp lại cho anh …
Một giọt nước mắt lóe lên từ khóe mắt Armand, tâm hồn cậu bay bổng như cánh bướm trước gió cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ dài mang tên tử thần.
Trận cuồng phong bên trong bức tường cuối cùng cũng dừng lại.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.