Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 228:




“Tất cả những thứ trên đều do Đường đội cậu chứng tỏ trước mặt mọi người, bây giờ lại không có lý do gì để phủ nhận nó cả.”
Sầm Bất Minh tiến lên một bước, muốn vào căn phòng nơi Bạch Liễu bị giam giữ.
Nhưng vừa bước tới cửa nơi giam giữ Bạch Liễu, trên đầu có một tiếng động lớn vang lên, sau khi mặt đất rung chuyển một hồi, có người từ trong lối ra bước vào với sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn mọi người nói ngắt quãng:
“Báo cáo! … Nhà máy nổ, nổ rồi!”
Tô Dạng hỏi ngay: “Tất cả những người trong bán kính năm cây số đã được sơ tán chưa? Không chỉ người dân, mà cả những người vô gia cư ngủ trên đường phố, đã được thông báo chưa?”
Người này nuốt nước bọt vội vội vàng vàng: “Tất cả đã được thông báo, một con mèo cũng bị đuổi đi, mùi thơm vẫn đang lan tỏa, tuyến phòng thủ thứ hai đang được chuẩn bị, nhưng hẳn là có thể kiểm soát phạm vi ô nhiễm xung quanh nhà máy trong vòng 28 km.”
“Nhưng các đội viên của tuyến phòng thủ đầu tiên …” Người này lộ vẻ mặt buồn bã, “Tất cả đều bị ô nhiễm.”
Đường Nhị Đả nhắm mắt lại, mọi lo lắng cùng sợ hãi bấy lâu nay đều thả lỏng, mọi bắp thịt trong cơ thể đều sụp đổ, gã ngã về phía sau trên một chiếc ghế dài, tay chân buông thõng bên mép, ngửa đầu ra sau nhìn chiếc đèn dây tóc chói mắt trên trần nhà.
Trong vài giây, Đường Nhị Đả thậm chí còn không nghe thấy tiếng những người xung quanh gọi mình, chỉ có tiếng ù tai kéo dài xen lẫn với giọng nói bình tĩnh của Bạch Liễu —— 【 Đội trưởng Đường, giao cho tôi đi, tôi có cách giải quyết 】.
——Đây là tình huống ít thương vong nhất và là tình huống có thể kiểm soát được nhất trong rất nhiều thế giới mà Đường Nhị Đả đã trải qua.
Không chân thật giống như một giấc mơ được ông trời ban tặng.
Đường Nhị Đả đưa tay lên sờ mặt, đột nhiên phá lên cười trong không khí thê lương của cả căn phòng, khiến các đội viên đứng trước mặt giật mình.
Họ kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Đội trưởng Đường đang ngồi trên băng ghế che nửa mặt cười to, trong giây lát, họ còn tự hỏi liệu đội trưởng của mình có phải không chịu được tin dữ nên bị phát điên lên.
Sầm Bất Minh nhướng mày nhìn Đường đội trưởng: “Nếu Đường đội còn chưa tỉnh rượu thì tôi xin phép mang dị đoan 0006 đi nhé.”
Đường Nhị Đả bỏ tay xuống, đứng lên, nặng nề nhìn Sầm Bất Minh: “Anh không thể mang cậu ta đi.”
“Tôi sử dụng quyền hạn 【 nhà tiên tri 】lần cuối.” Đường Nhị Đả tháo thẻ căn cước của mình để trên bàn, dùng bốn ngón tay đẩy nó đến trước mặt Sầm Bất Minh, “—— Dùng thân phận đội trưởng cam đoan, dị đoan 【0006】được ràng buộc với thân phận cá nhân của tôi.”
“Nếu Bạch Liễu làm sai, tôi và Bạch Liễu sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm.” Đường Nhị Đả ngẩng đầu nhìn Sầm Bất Minh đang đối mặt với mình, “Nếu muốn tra tấn gi3t ch3t cậu ta, thì cũng phải tra tấn gi3t ch3t tôi.”
Hiện trường rơi vào im lặng kéo dài.
Tô Dạng kinh ngạc nhìn Đường Nhị Đả: “Đội trưởng?!”
Đường Nhị Đả nhìn Sầm Bất Minh không hề né tránh ánh mắt.
Sầm Bất Minh im lặng vài giây sau mới từ từ buông tay, cầm lấy thẻ căn cước của Đường Nhị Đả trên bàn, ngước mắt lên nhìn Đường Nhị Đả đối diện: “Đường đội, sau khi ràng buộc với dị đoan, cậu sẽ không thể trở về cục quản lý dị đoan, cũng không còn là đội trưởng nữa.”
“—— Cậu phải theo dõi dị đoan này trong suốt phần đời còn lại của mình, nếu dị đoan làm bất cứ điều gì sai trái, cậu phải chịu trách nhiệm với hắn, và khi cậu nhận ra cậu không thể kiểm soát được dị đoan này nữa thì cậu phải tự sát, hơn nữa còn phải mang hắn về —— “
“Mục đích tồn tại của cậu là để cho dị đoan này hoạt động ở thế giới bên ngoài như một con người, cậu chỉ là một cái hộp hình người để nhốt dị đoan này, hay có thể nói là một cái chốt an toàn.” Sầm Bất Minh nghiêm giọng hỏi, “Ngay cả như vậy, cậu cũng vẫn sẽ thả dị đoan 0006 à?”
Đường Nhị Đả trực tiếp nhìn anh ta: “Đúng vậy.”
“Cho dù giống như đội trưởng của đội một, cậu tự sát vì bị ràng buộc với dị đoan 0001, cậu cũng không hối hận sao?” Sầm Bất Minh nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả.
“Tôi không hối hận.” Đường Nhị Đả nói.
Quyền hạn 【 nhà tiên tri 】trong Cục quản lý dị đoan chính là một trong những quyền hạn từng thuộc sở hữu của đội trưởng chi đội một, và quyền hạn đặc biệt nhất trong số đó là 【 Ràng buộc với dị đoan nào đó, đưa nó trở lại xã hội loài người, chăm sóc nó và chịu trách nhiệm hoàn toàn với mọi hành động của nó 】.
Đây là một quyền hạn rất kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với nhiệm vụ chính của toàn bộ Cục Xử lý Dị đoan.
Nếu nói rằng việc bắt những kẻ dị đoan vào 【 Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm  】là một quá trình khử nhân tính những dị đoan nguy hiểm và coi chúng như những thứ đã ch3t, thì quyền hạn này lại giống như trao quyền của con người cho những dị đoan một lần nữa, là một quá trình nhân tính hóa để đưa nó trở lại thế giới loài người.
Nhưng quá trình này rõ ràng là nguy hiểm đối với con người.
Vì vậy, khi đội trưởng của chi đội một đề xuất quyền hạn này, đồng thời cũng có một câu hỏi cực kỳ sắc bén xuất hiện ——  【 Ai sẽ chịu trách nhiệm cho những dị đoan đã được đưa trở lại xã hội loài người? 】
【Điều gì sẽ xảy ra nếu những kẻ dị đoan này tiếp tục giết người khác và gây ô nhiễm cho người khác? Ai là người chịu trách nhiệm về những hậu quả này? 】
Vì vậy, đội trưởng của chi đội 1 đã đề xuất 【 Hệ thống trách nhiệm trọn đời 】, còn được gọi là 【 Quyền hạn trách nhiệm cha mẹ 】.
Đội viên yêu cầu thả dị đoan vào xã hội loài người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đối với dị đoan, chăm sóc, bảo vệ nó và giáo dục nó để hòa nhập vào xã hội loài người, cũng như  chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi việc nó làm, nói cách khác đội viên này như là cha mẹ dị đoan vậy.
Nhưng là một bậc cha mẹ, và một phụ huynh của một “đứa trẻ” nguy hiểm như vậy, bạn đương nhiên nên theo dõi sát sao suốt ngày đêm.
Vì vậy, khi đội viên này trở thành 【 cha mẹ 】của một kẻ dị đoan, nhiệm vụ chính của anh ta về cơ bản là theo dõi dị đoan suốt đời, không cần làm đội viên của Cục xử lý dị đoan nữa.
Lúc đầu, không ai sẵn sàng có quyền hạn này, cũng không thành viên nào trong nhóm sẵn sàng chịu trách nhiệm như vậy.
Họ không thể hiểu tại sao 【 nhà tiên tri 】lại có ảo tưởng phi thực tế về những kẻ dị đoan xấu xa và khủng khiếp rằng bọn chúng sẽ trở thành con người, hơn nữa còn cho chúng nó sự cảm thông và dạy dỗ như cha mẹ dành cho những đứa trẻ, mong chúng lớn lên thành “người”.
Trong mắt hầu hết các thành viên trong đội, dị đoan là dị đoan, quái vật là quái vật, có ranh giới rõ ràng với con người, không thể trở thành con người được.
Nhưng 【 nhà tiên tri 】luôn nhìn thấy tương lai nhiều hơn họ, vì vậy cuối cùng quyền hạn này đã được thông qua, nhưng chỉ 【 nhà tiên tri 】mới được sử dụng.
Vì vậy 【 nhà tiên tri 】đã loại bỏ các quyền và nghĩa vụ của đội trưởng chi đội một, và dị đoan đầu tiên dự kiến được thả ra là 0001.
Sau đó, anh ta phát điên và tự sát, đồng thời phá hủy hồ sơ của Dị đoan 0001 và mang về Cục quản lý dị đoan, vĩnh viễn bị nhốt trong tầng hầm sâu nhất của Cục quản lý dị đoan, không ai được phép do thám những bí mật bên trong.
Đây rõ ràng là một nỗ lực thất bại, vì vậy không ai nhắc đến quyền lực vô lý này nữa.
Nhưng quyền hạn này thực sự tồn tại, và nó được bao bọc bởi rất nhiều quyền hạn kỳ lạ, được 【 nhà tiên tri 】chuyển cho Đường Nhị Đả.
Và nếu Đường Nhị Đả muốn sử dụng 【 quyền hạn cha mẹ】này để bảo vệ Bạch Liễu, gã cần từ chức đội trưởng, bảo vệ và trông coi Bạch Liễu mọi lúc mọi nơi, và chịu trách nhiệm mãi mãi về mọi việc Bạch Liễu làm ——  bao gồm cả vụ nổ nhà máy hoa hồng hiện tại.
Sầm Bất Minh ném lại thẻ căn cước của Đường Nhị Đả: “Tổng cộng có gần 2.000 người bị nhiễm bệnh hoa hồng Càn Diệp, một nửa trong số họ là thành viên trong nhóm của chúng tôi, cậu chịu trách nhiệm cho việc này như thế nào đây?”
“Bạch Liễu có một giải pháp.” Đường Nhị Đả nhanh chóng trả lời.
Sầm Bất Minh chế nhạo: “Cậu trông cậy vào một kẻ tội phạm đánh bom giải quyết á?”
Đường Nhị Đả bình tĩnh lại, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sầm Bất Minh, quay đầu lại hỏi: “Có thể để tôi và Bạch Liễu nói chuyện trước được không?”
“Nếu cậu nhất định muốn ràng buộc với dị đoan nguy hiểm này.” Sầm Bất Minh đang đứng trước cửa lùi lại, anh ta liếc nhìn Đường Nhị Đả với vẻ mặt mơ hồ, nhẹ nhàng nói, “—— tất nhiên là cậu có thể bàn quyền lợi với 【 con trai 】của cậu.”
Đường Nhị Đả mở cửa bước vào.
Bạch Liễu chống cằm, chán muốn ch3t liếc nhìn Đường Nhị Đả.
Ánh mắt hắn nhìn vào mảnh trống chỗ đeo thẻ căn cước trước nguc phải của Đường Nhị Đả, dừng một chút, sau đó Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Đường Nhị Đả cười mà không cười: ” Wow, đội trưởng Đường vì cứu tôi mà chấp nhận hy sinh lớn như vậy nha.”
Đường Nhị Đả xoay người ngồi xuống, ngồi khá thẳng lưng, chống tay lên bàn một cách trật tự, cúi đầu im lặng ——  so với Bạch Liễu có thái độ thoải mái, gã càng giống tội phạm hơn.
“Tôi xin lỗi.” Đường Nhị Đả trầm giọng nói, “Cảm ơn.”
Lời xin lỗi không đầu không đuôi này dành cho tất cả những gì gã đã làm trước đây, còn lời cảm ơn này là cảm ơn Bạch Liễu vì tất cả những gì hắn vẫn nguyện ý làm sau tất cả mọi việc.
“Không sao đâu, không có gì đâu.” Bạch Liễu cười trả lời.
Bạch Liễu liếc nhìn tấm kính một chiều: “Có bao nhiêu người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ?”
“Con số hiện tại là gần 1.000 người, trên cơ bản đều là thành viên trong đội.” Đường Nhị Đả thở ra một hơi dài, “Nhưng xu hướng tổng thể của sự lây lan là trong tầm kiểm soát, tình hình cũng ổn.”
“Vậy anh vào đây là vì có người muốn cứu mấy ngàn đội viên đó sao?” Bạch Liễu chống tay xuống cằm, đặt ở trên bàn, nghiêng đầu trên mặt bàn buồn ngủ ngáp một cái, “Không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
Đường Nhị Đả nghe theo lời hắn, hỏi: “Điều kiện gì?”
Mặc dù Bạch Liễu đang nói chuyện với Đường Nhị Đả, nhưng hắn nhìn vào tấm kính một chiều cười khúc khích, “Tôi không bao giờ thực hiện một thỏa thuận mà không có lợi ích nhất định.”
“Nếu muốn hợp tác với tôi để tôi cứu người, chỉ cần đưa ra thứ gì đó có thể gây ấn tượng với tôi.”
Đường Nhị Đả đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn tất cả đội viên bên ngoài: “Điều kiện của Bạch Liễu, vừa rồi các anh cũng nghe thấy rồi đó.”
Vẻ mặt của mọi người đều có biểu cảm vô cùng phức tạp với nhiều cảm xúc lẫn lộn, giống như chẳng biết phải làm thế nào với yêu cầu của Bạch Liễu, nhưng Sầm Bất Minh trên mặt lại không có chút cảm xúc nào.
Thay vào đó, vị đội trưởng dường như có chút hứng thú, nhìn chằm chằm Bạch Liễu đang ngồi sau tấm kính có vẻ như đang ngủ trên bàn.
“Thật sự rất thú vị, tôi còn tưởng rằng nó sẽ đòi tiền.” Sầm Bất Minh mím môi, “——  hóa ra là nhờ chúng ta mở cánh cửa dị đoan 0001.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.