Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 219:




Mộc Kha lặng lẽ di chuyển ra sau Charles.
Ngay cả khi cậu không biết thân phận của ngài Charles mới xuất hiện đột ngột này, thì cũng có thể cảm nhận được rằng tình hình hiện tại Bạch Liễu đã nhận được sự giúp đỡ từ Charles.
“Tôi không nghĩ chuyện mê đàn ông và cược ngựa ở giải đấu hàng năm là giống nhau.” Tất cả biểu cảm trên mặt Hồng Tảo đều ẩn sâu, đôi mắt đỏ rượu lấp lánh, “Đừng lấy thú tính của anh ra so sánh với tôi, Charles.”
“Vậy thì tôi xin lỗi vì sự không đứng đắn của mình.” Charles cúi đầu và mở rộng nụ cười, “Nhưng đối với tôi, thú tính là một lời khen ngợi, và tôi ngưỡng mộ những người có thú tính.”
Hồng Đào im lặng trong một giây, cô nhận ra rằng Charles đã quyết tâm cứu Bạch Liễu ra, người đàn ông này đã nổi máu đánh bạc lên thì không ai có thể ngăn cản anh ta
Hồng Đào không do dự chút nào, cô quay lại nhìn Titan: “Titan, hãy bao vây chúng.”
Một quả cầu đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, giống như một lỗ đen nuốt chửng Charles, Vương Thuấn, Mộc Kha và đoàn người phía sau bọn họ.
Charles không hề hoảng sợ, anh nâng Quyền trượng Văn Minh trên tay để chống lại quả cầu đen đang rơi xuống
Quả cầu đen bị nuốt chửng từng chút một dọc theo đầu trượng Văn Minh, khi nó sắp chạm vào mũi Charles thì anh ta cởi chiếc mũ đội đầu màu đen của mình và kéo nó trở lại phần cuối của trượng Văn Minh bằng quả bóng đen, đồng thời, Charles xoay chiếc mũ và ấn nó vào quả bóng đen khổng lồ này.
Như thể có ma thuật, quả bóng đen khổng lồ bị chiếc mũ trên ngăn lại, ép vào chiếc găng tay trắng của Charles, và biến thành một quả bóng đen nảy tưng tưng lên trong lòng bàn tay anh.
【Hệ thống nhắc: Người chơi Charles sử dụng kỹ năng (Nuốt Bóng Ma) 】
【Kỹ năng này có thể nuốt chửng kỹ năng của đối thủ tại thời điểm tấn công, sau đó chuyển đổi nó thành một loại vật phẩm ma thuật nào đó và cất giữ. 】
“Kích hoạt kỹ năng chống lại tôi cũng vô ích.” Charles ném quả bóng nảy trong tay hai lần với sự thích thú, sau đó tháo găng tay trắng ra để quấn chúng và cho vào túi của Vương Thuấn bên cạnh cùng với găng tay, “Chơi dơ hết rồi, tặng cậu đấy.”
Vương Thuấn: “????”
Hắn đã sớm nghe nói rằng Charles là một người rất giống lông gà, nhưng không ngờ lông gà đến mức độ ——  chỉ mới dính một chút bụi cũng đã vứt bỏ.
Charles từ từ biến ra một đôi găng tay trắng đeo chúng lần nữa, nâng cao chiếc mũ của mình để đáp lại Titan và Hồng Đào, mỉm cười rất dè dặt, “Hoàng Hậu, cho phép tôi đi trước nhé.”
Sau đó, Charles quay lại, nâng khuỷu tay về phía Vương Thuấn, hơi nâng cằm và ra hiệu lịch sự hai lần, gõ nhẹ vào khuỷu tay hai lần bằng ngón trỏ.
Vương Thuấn ngơ ngác ngây thơ một hồi mới hiểu ra là Charles muốn mình đi theo anh ta.
… = = người này quả thật rất màu mè …
Nhưng dù trong lòng có than thở vài câu, Vương Thuấn vẫn thành thật nắm tay Charles, Charles lúc này mới hài lòng đi về phía trước.
Anh ta bước đến gần Mộc Kha mỉm cười nói, “Tôi tin rằng cậu đã nhìn thấy thành ý của tôi đối với Bạch Liễu, hẳn là không ngại cùng chúng ta đi đến 【 Khu Không Người 】 chứ?”
Mộc Kha nín thở chờ đợi vị hội trưởng Charles này rất lâu, nhưng lúc này cũng ra vẻ giữ giá, thay vì hoảng sợ và thô lỗ thì cậu đưa tay ra không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, rất chân thành cảm ơn: “Hoàn toàn không ngại ạ.”
“Rất hoan nghênh ngài đi với chúng tôi.”
Khu Không Người
Sau khi có sự can thiệp của Charles, đám khán giả bình thường ham vui vốn sợ đến xem dưới sự ngăn cản mạnh mẽ của Vương hội giờ đã sôi nổi náo nhiệt tràn đến.
Hơn nữa, bởi vì chuyện 【 vây ép Bạch Liễu 】biến đổi bất ngờ, sức nóng đang bị hạn chế trên diễn đàn rốt cuộc cũng bùng nổ. Rất nhiều cuộc thảo luận đã nổ ra khiến hầu hết những người chơi bình thường đều tò mò về vấn đề này.
Một số lượng lớn khán giả bình thường vẫn lén lút đi theo sau lưng đám người Mộc Kha giả vờ đi ngang qua và theo họ đến tận 【 Khu Không Người 】.
Cũng không thể trách bọn họ phải giả vờ thì người của Hiệp Hội Quốc Vương cũng đi theo, đám người tới ăn dưa hóng hớt cũng không dám quá công khai.
Hai phe đối mặt giằng co với nhau tại cổng của 【 Khu Không Người 】vắng lặng khỉ ho cò gáy, Charles và Hồng Đào đứng trước mặt các thành viên trong hội, cảm thấy như thể họ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Những khán giả bên cạnh vô cùng phấn khích trong im lặng —— giải đấu chưa bắt đầu mà húp được một mớ dưa ngon quá trời quá đất rồi.
Trong Khu Không Người, bông tuyết và tiếng động chập chờn trên những chồng TV cũ. Thỉnh thoảng, dưới những sọc đen trắng, một bóng người méo mó gục xuống đập vào màn hình TV, hầu hết đều đang kêu gào giúp đỡ.
Giọng nói khàn khàn và tuyệt vọng truyền qua chiếc loa hư hỏng ở hai bên TV, kéo dài nó thành một giai điệu kỳ lạ không thể nghe được từ bản gốc.
Những game thủ bị mắc kẹt trong Khu Không Người này xuất hiện ngắt quãng trên TV đen trắng, giống như một đoạn video mà họ dùng để nhớ lại cuộc sống của mình sau khi ch3t.
Hai bên sườn của Khu Không Người là những bức tường trắng và mịn đến chói mắt, và những chiếc TV xoay tròn cũ kỹ được xếp chồng lên nhau theo chiều ngang, tạo thành một ngọn núi TV mọc vượt quá tầm nhìn, kéo dài đến tận nơi sâu nhất của Khu Không Người.
Không ai biết nơi kết thúc của Khu Không Người là ở đâu, bởi vì chưa ai đã từng đi đến đoạn cuối của Khu Không Người.
Tên đầy đủ của 【 Khu Không Người 】 là 【 Khu Vô Danh】, nhưng nơi này không phải là không có người, ngược lại chất đầy TV cũ của những người chơi còn liều mạng để sóng sót đến phút cuối cùng.
Những người này đã mất đi tên họ trong trò chơi, cũng mất quyền tồn tại như một con người, họ chỉ có thể biến thành những con quái vật quên đi nguồn gốc của mình trong những chiếc TV cũ.
Đây là lần đầu tiên Mộc Kha đến nơi này, từ trong đáy lòng của cậu vô cùng kinh ngạc, nhất là khi Vương Thuấn thở dài nói với cậu, rất nhiều người chơi trong 【 Khu Không Người 】là những người mới tham gia trò chơi lần đầu.
“Người mới vào game nếu không được khán giả công nhận, không nhận được điểm thưởng của khán giả thì sẽ không mua được đạo cụ và rất khó để vượt cấp.”
Trong mắt Vương Thuấn hiện lên một tia thương hại: “Họ sẽ sớm rơi vào 【 Khu Không Người 】. Điều duy nhất họ có thể làm là trì hoãn thời gian trong quá trình dần dần bị dị hóa, và cố gắng đừng ch3t nhanh như vậy.”
“Nó rất đau đớn, bọn họ không nhìn thấy hy vọng, họ chỉ vật lộn trong trò chơi theo bản năng, chờ đợi ai đó sẽ giải cứu họ ra ngoài.”
Mộc Kha sững sờ nhìn trên núi TV, nhẹ giọng hỏi: “Có phải … giống như tôi trong 《 Thị trấn Siren》không?”
“Ừ.” Vương Thuấn nói, “Nếu lúc đó Bạch Liễu không cứu cậu thì nơi này chính là nghĩa trang của cậu.”
“Đôi khi những người này không cần nhiều, chỉ cần cho họ một vài điểm là đủ để họ nhìn thấy ánh sáng ban ngày một lần nữa và leo ra khỏi nghĩa trang Khu Không Người này.”
Vương Thuấn quay lại nhìn Mộc Kha, hắn thở dài: “Nhưng đáng tiếc, rất ít người trong trò chơi này có lòng tốt như vậy.”
“Không phải ai cũng may mắn như cậu, có một Bạch Liễu cưỡng ép đột phá không gian cứu cậu.” Vương Thuấn thở ra một hơi dài, trên mặt cuối cùng mang theo một nụ cười, “Nhưng bây giờ có lẽ rất nhiều người sẽ được cứu vì Bạch Liễu.”
Đám người xem quây quần thì thầm, thảo luận xem Charles và Hồng Đào muốn làm gì.
Hồng Đào liếc ngang nhìn ngọn núi TV dài vô tận, sau đó quay sang nhìn Charles đang tươi cười như cũ: “Anh có chắc muốn lãng phí cả đống điểm cho Bạch Liễu để câu hắn ta ra khỏi bãi rác này không?”
“Cũng không lãng phí lắm đâu.” Charles cười đáp lại, “Tôi gọi tất cả tiêu thụ vừa ý tôi là giải trí hợp lý. Bạch Liễu rất thú vị, phải không?”
Hồng Đào không tỏ ý kiến: “Anh thực sự là một người đàn ông vô lý.”
Charles cúi xuống và nhận lời: “Cảm ơn lời khen của cô.”
“Anh chuẩn bị bao nhiêu điểm?” Hồng Đào hỏi.
Charles đứng thẳng dậy, anh quay lại nhìn phông nền trắng chói ở Khu Không Người, xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cái, rồi nheo mắt: “—— cho đến khi tôi nhìn thấy Bạch Liễu xuất hiện trước mặt tôi thì thôi.”
Mộc Kha hít một hơi thật sâu, cậu đứng trước mặt các thành viên trong hội, thay mặt Charles ra lệnh: “Bây giờ Charles sẽ chuyển một triệu điểm cho mỗi người, nhưng điểm này cũng có hạn chế, mọi người không thể không sử dụng nó.”
“Chức năng duy nhất của số điểm được chuyển đến mọi người là nạp điện cho người chơi ở Khu Không Người. Mỗi chiếc TV nhỏ sẽ được nạp từ 5 đến 10 điểm. Trong khi nạp điện thì mọi người cũng phải like và theo dõi nó cho đến khi nó tắt thì thôi.”
“Đánh dấu vị trí của chiếc TV nhỏ sau 10 điểm vẫn chưa dập tắt rồi giao cho ta. Chúng tôi sẽ tiến hành phân tích thứ cấp người chơi bên trong. Nếu xác định người chơi bên trong nghi ngờ là Bạch Liễu thì chúng  tôi sẽ tiến hành nạp điện lần 2 khi thích hợp.”
Mộc Kha sang trái một bước, nhường Vương Thuấn đứng ra rồi giới thiệu: “Đây là nhân viên phân tích dữ liệu của hiệp hội chúng ta, Vương Thuấn, tất cả dữ liệu truyền hình nhỏ mà mọi người lấy được sẽ do anh ấy thống kế, tính toán, chúng tôi sẽ tiến hành 3 lần sàng lọc TV nhỏ ở Khu Không Người.”
“Mà  Mục Thần No4 bảng Tân Tinh nổi tiếng của chúng tôi”, Mộc Kha nhẹ liếc nhìn Mục Tứ Thành nãy giờ vẫn cúi gằm mặt và không nói gì, “Sẽ canh giữ ở cổng Khu Không Người để bảo vệ hành động của chúng ta không bị Vương hội quấy rầy.”
Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn Mộc Kha đầy thuốc súng.
Cậu hít một hơi thật sâu, quay đầu đi và cáu kỉnh mắng mỏ, cậu không phản bác hay đồng ý, nhưng vẫn đứng dậy và đứng ở cửa Khu Không Người,  cằm hơi nhếch lên nhìn các thành viên trong Vương hội.
Mục Tứ Thành nhận thấy thái độ thù địch của Mộc Kha đối với mình, điều này làm cho Mục Tứ Thành không vui, nhưng điều khiến cậu không hài lòng hơn chính là lúc này, Mộc Kha thực sự có tài tổ chức hơn cậu rất nhiều!
Nói xong, Mộc Kha liếc nhìn các thành viên hiệp hội trước mặt: “Mọi người còn thắc mắc chuyện gì không?”
Các thành viên của hội đứng bên dưới nghe choáng váng cả người.
Bọn họ đã tham gia Hiệp Hội Thực Hủ  lâu như vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy một triệu điểm, bây giờ mỗi người được nhận một phần để cứu người mà họ còn chưa gặp qua bao giờ —— chuyện k1ch thích như vậy mấy đời họ cũng không thể tưởng tượng ra, một đám đều đầu váng mắt hoa, gần như không ngồi không yên.
Quần chúng vây xem bên cạnh vừa nghe lại càng sửng sốt hơn, họ nhìn Charles đang chống gậy không có chuyện gì xảy ra, rồi hốt hoảng quay lại nhìn  đống TV chất chồng như núi.
—— Charles đang… nói đùa, phải không?!
Để tìm được người trong núi TV dài như vậy, ít nhất phải bỏ ra mấy chục triệu điểm!!
Nhưng ngay sau đó họ phát hiện ra rằng Charles thực sự không nói đùa.
Người chơi của hiệp hội lần lượt bước lên đi tới trước mặt Charles, run rẩy nâng bảng hệ thống của họ lên và chờ đợi chuyển giao, sau đó bước xuống sau khi chuyển giao thành công.
Hàng chục triệu điểm đã được phân phát, Charles thậm chí không thay đổi nụ cười của mình từ đầu đến cuối.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai những thành viên hiệp hội đang mê sảng này: “Bây giờ, đi tìm hội trưởng mất tích của các người đi.”
——————
Thần Điện.
Giữa bàn là một tấm thẻ bất ngờ được lật úp, nhân vật trên tấm thẻ là một pháp sư bí ẩn, nhẹ nhàng kéo mũ xuống che đi khuôn mặt tươi cười của mình.
Người đàn ông đội mũ trùm đầu trầm ngâm gõ ngón tay lên đó, cười nói: “Thật thú vị, có một thẻ bài pháp sư không phải của trại ma sói cũng không phải trại thần, tình hình đã thay đổi.”
“Ngài vẫn muốn hạ thẻ của mình sao, nhà tiên tri?” Gã cười hỏi.
Nhà tiên tri im lặng một lúc: “Không.”
“Cảnh này đã rối tung lên như thế này rồi …” Dưới mũ trùm đầu, đôi mắt của người đàn ông đang chuyển sang thẻ thợ săn của người sói, phù thủy đứng bên cạnh, thẻ hoa hồng nhấp nháy sắp biến mất, và thẻ của pháp sư đó đột nhiên xuất hiện một ảo thuật gia, sau đó chợt nở nụ cười nhẹ như thể sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn, “Vậy thì càng thêm hỗn loạn đi.”
Một lá bài mới toanh xuất hiện giữa ngón trỏ và ngón giữa của gã, gã ấn nó vào bên phải của lá bài ma sói.
Đôi mắt của nhà tiên tri đã thay đổi rõ ràng ngay khi nhìn thấy lá bài này.
Đây là một thẻ bài hoàn toàn khác với các thẻ khác. Nó không tuân theo các quy tắc cho lắm. Ngay lúc đặt xuống bàn, nhân vật trong lá bài này bay lơ lửng trên bàn như một cuốn sách bật lên, cầm một khẩu súng đồ chơi có kèn hoa hòe lòe loẹt lạ mắt, đinh đong đinh đong chạy quanh bàn.
Nó mặc chiếc quần dài quá khổ bằng nhung, quần dài màu cà rốt màu đỏ tươi, tay áo phồng và đường viền cổ xếp chồng lên nhau bằng ren bao quanh toàn bộ cổ.
Một chiếc mũ hai sừng hai màu có chuông ở cuối kêu leng keng khi nó chạy.
Nó được bao phủ bởi lớp sơn dầu dày màu trắng từ mặt đến cổ, miệng của nó được vạch ra bằng màu đỏ tươi và mở rộng, đôi mắt của nó được vẽ bằng bút đen, một đôi mắt xanh lá cây ẩn dưới những lọn tóc vàng óng ánh trên đỉnh đầu của nó.
Đây rõ ràng là một chú hề, hay đúng hơn là một tên hề.
Và bây giờ tên hề này đang cầm khẩu súng sừng sững của mình, biubiubiu khắp bàn, gần như ngay khi nhìn thấy lá bài, nó đã bắn điên cuồng vào mặt nhân vật trên lá bài, sau đó tạo ra một tiếng cười sảng khoái, chát chúa và chói tai.
Cuối cùng, tên hề làm loạn khắp bàn, đi ủng ngắn cũn cỡn và đứng nghiêng đầu trên quân bài ma sói ——  đây cũng là quân bài nhân vật duy nhất mà nó không tiêu diệt bằng súng sừng.
“King!” Tên hề nhảy cẫng lên sung sướng, nó mở to đôi mắt xanh lục sáng như đá quý, rồi nằm trên tấm thẻ người sói, cuộn tròn trên tấm thẻ với sự lưu luyến, áp mặt vào người sói và nói với một tràng cười lo lắng, “King! Find my King!”
“Ngươi đã làm gì tên hề?” Giọng điệu của nhà tiên tri hiếm khi trở nên trịnh trọng, “Đây không phải là trạng thái bình thường của thẻ nhân vật ban đầu trong trò chơi, tên hề có vẻ nhớ Bạch Liễu —— nhưng trong dòng thời gian này, tên hề và Bạch Liễu chưa bao giờ gặp nhau trước đây.”
Người ngồi đối diện khoanh tay trên bàn, nhướng mắt cười: “Ngài đang sợ hãi sao? Sợ tên hề ảnh hưởng đến Bạch Liễu sẽ biến hắn thành Bạch Lục sao?”
Nhà tiên tri lạnh lùng phản bác lại: “Ngươi đang phá vỡ quy tắc của trò chơi.”
“Tôi không bao giờ phá hư quy tắc trò chơi.” Người đàn ông buông hai tay khoanh lại, ý cười không giảm, “Tôi chỉ hạ lá bài tên hề nhưng không để nó xuất hiện mà thôi.”
Nhà tiên tri vừa muốn mở miệng: “Sao …” Điều đó có nghĩa là gì?
Nhưng gã chưa kịp hỏi thì nhà tiên tri đột nhiên dừng lại, nhìn người ngồi đối diện với vẻ ngờ vực: “Ngươi … đưa nó vào Khu Không Người ư?!”
“Đúng vậy, trò chơi chơi đơn đầu tiên mà tôi để tên hề đăng nhập vào là trò chơi cấp ba, tự nhiên nó bị mắc kẹt trong đó và không thể thoát ra được, rồi ngay sau đó, khán giả cảm thấy tội nghiệp cho tên hề không có kỹ năng và không có cách nào để vượt qua cấp độ, dần dần đã mất hứng thú và bỏ mặc nó ở Khu Không Người. “Người đàn ông nói với vẻ thương hại.
Giọng nhà tiên tri run lên: “… Nó ở trong trò chơi bao lâu rồi?”
Người đàn ông thản nhiên nói, “Nó đã ở với những con quái vật đó … gần mười năm. Tôi thực sự sẽ không để nó ch3t, nhưng bây giờ nó gần như phát điên rồi.”
Nhà tiên tri giương mắt nhìn người đối diện: “Tại sao tên hề lại nhớ rõ Bạch Liễu chứ?”
Người đàn ông nghiêng người tiến đến gần nhà tiên tri: “Vì muốn nó kiên trì trò chơi cấp ba đáng sợ này đã hành hạ nó đến mức tự sát, tôi đã quyết định cho nó hy vọng, cho nên tôi để nó nằm mơ mỗi đêm.”
“Trong giấc mơ, tên hề sẽ nhìn thấy một người tên là Bạch Liễu, người đã cứu nó như một vị thần và dẫn nó đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, trở thành nhà vô địch.”
“Người đó hoàn toàn hiểu nó, đồng ý với nó, đánh giá cao nó. Anh ta là người duy nhất trên thế giới mà nó đi theo, nó là tên hề trung thành nhất trong tay anh ta, mà anh ta là Vua của nó.”
Người đàn ông cụp mắt nhìn chú hề trên bàn: “Giấc mơ đẹp này khiến nó kiên trì đến tận bây giờ.”
Nhà tiên tri nhắm hai mắt lại, hô hấp bắt đầu khó nhọc: “Ngươi làm tên hề … mơ thấy những điều xảy ra dòng thời gian khác… Nhưng hiện tại dòng thời gian này hoàn toàn rối tung, Bạch Liễu lúc đó cũng không giải cứu nó  ..… ”
“Tên hề cô độc trong trò chơi chờ Bạch Liễu vốn sẽ không bao giờ xuất hiện, suốt mười năm…”
“Chúc mừng, bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi phải không?” Người đàn ông cười càng ngày càng vui vẻ, “Bạch Liễu sẽ sớm xuất hiện ở Khu Không Người và giải cứu nó.”
“Ngài đã bao giờ nghe kể về một câu chuyện cổ tích chưa?” Người đàn ông đột ngột đưa ra một chủ đề khác, nhưng rõ ràng gã rất muốn nói chuyện với nhà tiên tri về câu chuyện cổ tích này, sau đó gã tiếp tục mà không đợi nhà tiên tri trả lời, “Câu chuyện này tên là 《 người đánh cá và ác quỷ 》”
“Cách đây rất lâu, rất lâu, có một tên hề giống ác quỷ bị Thần linh phong ấn trong một cái chai. Nó đau đớn đến mức không thể thoát ra được. Không ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận được nỗi đau của nó. Nó chỉ có thể sống sót dựa vào những ảo ảnh về người đó trong giấc mơ của nó. “
“Vì vậy, nó đã thực hiện một điều ước trong lòng rằng nếu người đó cứu nó trong năm đầu tiên, nó sẽ cho người đó số tiền mà anh ấy xài cả đời cũng không hết.”
“Đáng tiếc người đó không xuất hiện. Vào năm thứ ba, tên hề nghĩ, nếu người đó cứu mình vào lúc này, nó sẽ tham gia vào giải đấu vì người đó và trở thành cấp dưới của người đó.”
“Nhưng người đó vẫn không xuất hiện. Năm thứ sáu, tên hề nghĩ rằng nếu người đó cứu mình vào lúc này, nó sẽ sẵn sàng trở thành con chó của người đó và bán linh hồn của mình cho anh ta.”
“Nhưng người đó vẫn không xuất hiện.”
Gã nhìn nhà tiên tri, độ cong khóe miệng không thay đổi: “Sau năm thứ mười, tên hề rốt cuộc đợi được người đó. Ngài nghĩ tên hề sẽ làm gì Bạch Liễu, vị Vua mà nó đã chờ đợi 10 năm?”
Nhà tiên tri mở bừng mắt: “Nó sẽ giết Bạch Liễu.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.