Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 215:




Vương Thuấn lùi ghế về phía sau một chút, giữ cho nguc của mình một khoảng nhất định với mũi nhọn của Quyền trượng Văn Minh, sau đó cẩn thận nói, “… Tôi thấy một đoạn thơ rải rác được ghép lại với nhau.”
“Những đoạn thơ rải rác?” Charles không rõ ràng nhướng mày, “Nghe không giống như phong cách tiên tri lời ít ý nhiều của 【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】 lắm, vậy thì sao? Đây là thể loại thơ gì?”
Vương Thuấn hít một hơi thật sâu, hắng giọng và nói:
“Ác thần khoe khoang rằng ai đó sẽ đi lang thang trong bóng tối của hắn,
Người đàn ông trong bóng tối mười bốn tuổi,
Vì vậy, ác thần đã ban cho người đàn ông này một chiếc xương sống, một trái tim và một biểu tượng thần thánh,
Khoe khoang rằng người đàn ông này sẽ là tín đồ duy nhất của nó,
Người đàn ông trong bóng tối hai mươi bốn tuổi,
Sau đó, ác thần rơi xuống cánh đồng tuyết, xác sống của tín đồ trôi dạt trong biển sâu,
Cột sống, trái tim, biểu tượng đều bị gãy,
Các vị thần xấu xa thay đổi,
Người đàn ông trong bóng tối ba mươi tuổi,
Anh ta đang đi lang thang, đi lang thang, chú hề ngồi xổm trước mặt anh ta, cười và hỏi người trong bóng tối rằng anh ta sẽ đi đâu,
Người trong ảnh nói rằng khi mặt trời biến mất ba phần tư thời gian, sẽ có người cũ tới tìm tôi lạnh lùng cứng đờ.
Chú hề nói, nếu bạn ch3t, tôi sẽ đập nát linh hồn bạn và để bạn rơi xuống tuyết với các vị thần,
Người đàn ông trong bóng tối bốn mươi mốt tuổi,
Thần ch3t thì hắn sống, người ác sống đời đời.”
Vương Thuấn nói xong nuốt nước miếng, lo lắng nhìn Charles: “Anh có thể dùng cân Thiên Bình kiểm tra tôi, tôi không có nói bậy đâu, có lẽ tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi đã thật sự thấy bài thơ này ở 【 Thẩm Phán Nghịch Thần 】  . “
“Tôi không nghi ngờ điều này.” Charles thu lại Quyền trượng Văn Minh và liếc nhìn Vương Thuấn, “Tôi chỉ nghi ngờ đối tượng của lời tiên tri có phải là Bạch Liễu hay không thôi. Loại thơ khó hiểu này có thể đọc từ mọi góc độ, tôi cũng có thể nói rằng bài thơ nói về một người khác.”
“Cậu nói lời tiên tri này nói đến Bạch Liễu, còn chứng cớ nào khác không?”
Vương Thuấn im lặng hồi lâu, bất lực thở ra một hơi dài: “… Không có.”
“Vậy thực ra cậu không biết lời tiên tri này có phải là về Bạch Liễu hay không?” Charles nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, nhàn tản bắt chéo chân lên bàn một cách lơ đễnh, “Có nghĩa là vừa rồi cậu đã nói dối tôi để thuyết phục tôi đầu tư vào Bạch Liễu?”
Vương Thuấn hơi mấp máy miệng nhưng vẫn thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Nói dối với một con bạc nói dối giỏi hơn cậu gấp mười lần thì không phải là một điều khôn ngoan cho lắm đâu, Ngài-Gì-Cũng-Biết.” Charles dùng trượng Văn Minh nâng đầu Vương Thuấn nở nụ cười hài lòng, “Nhưng tôi rất thích lời nói dối vừa rồi của cậu —— nghe có vẻ như cậu có thể lừa được rất nhiều con bạc thiếu hiểu biết và bốc đồng đặt cược vào Bạch Liễu, đó là một lời nói dối khá đáng giá đối với những con bạc.”
Vương Thuấn kinh ngạc nhìn Charles.
“Tôi đã đầu tư vào Bạch Liễu.” Charles không nhanh không chậm lấy lại Quyền trượng Văn Min của mình, xoay vài vòng biến nó thành một bó hoa hồng rực rỡ rồi đưa nó cho Vương Thuấn vẫn còn mơ mơ màng màng.
Vương Thuấn bối rối nhận lấy: “Vậy thì, hội trưởng Charles, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Charles nhảy khỏi bàn: “Bây giờ á?”
Anh ta chỉnh lại quần áo và nở nụ cười rạng rỡ: “Tất nhiên là phải ăn mặc đẹp để chào đón hắc mã của chúng ta đang trên đường về đích ở cánh đồng hoa hồng rồi.”
Nói rồi, Charles quay lại nhìn Vương Thuấn đang ngồi trên ghế, lắc đầu bất mãn, lấy trượng Văn Minh vừa biến thành bông hồng từ trong nguc ra vuốt xuống, cây gậy dài khoảng một thước ngay lập tức biến thành một cây gậy chỉ có kích thước ba mươi cm —— thoạt nhìn trông hơi giống một cây đũa thần.
“Là người phát ngôn công khai và là người truyền bá lời tiên tri của nhóm Bạch Liễu trong tương lai, trông cậu hơi đơn giản quá, Ngài-Gì-Cũng-Biết.” Charles bực bội dùng đũa phép gõ vào chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean trên người Vương Thuấn —— cách ăn mặc điển hình của một lập trình viên..
“Ăn mặc như thế thì khó thuyết phục mọi người rằng cậu đến từ một đội vô địch lắm.”
Vương Thuấn vẫn chưa phản ứng kịp: “—Người phát ngôn viên tuyên truyền và người truyền bá lời tiên tri nào?”
“Nói một cách đơn giản, đó là một công cụ lừa người khác đặt cược và bỏ phiếu cho đội Bạch Liễu.” Charles lịch sự giải thích, rồi vẫy đũa phép, và tất cả quần áo trên người Vương Thuấn đều biến mất.
Charles liếc nhìn Vương Thuấn đang che thân du0i của mình một cách vô thức, từ trên xuống dưới, nhướng mày huýt sáo, “Dáng người không tồi nha.”
“——Tại sao anh có thể tùy ý thay đổi thiết lập ngoại hình của tôi chứ ——?!” Vương Thuấn cả người choáng váng, hai tay giữ rịt lấy các vị trí quan trọng.
Charles vẫy tay lần nữa, Vương Thuấn xoay người tại chỗ, cả người từ trên xuống dưới đều được thay đổi một bộ trang phục khác —— một chiếc nơ chấm bi tinh tế, một bộ tây trang ba mảnh với áo vest và quần yếm,tóc được chải keo và vuốt ngược ra sau, và một đôi giày da nâu vừa vặn lộ ra đôi tất trắng bằng vải cotton.
“Bộ này tặng cậu tham khảo đấy  —— sở thích của tôi có chút cổ điển, hy vọng là cậu thích nó.” Charles thu hồi trượng gỗ của mình ra và ra hiệu cho Vương Thuấn đang mơ hồ làm theo, “Bây giờ chúng ta bắt đầu tạo dựng tiếng tăm thanh thế cho chiến đội mới của chúng ta nào.”
Vương Thuấn luống cuống tay chân chạy theo — Không biết Charles chọn quần áo cho cậu như thế nào, nhưng vừa liếc mắt đã thấy kích cỡ của bộ đồ này cực kỳ vừa vặn khiến Vương Thuấn vốn quen quần áo rộng có chút bất tiện, vừa đuổi theo vừa hỏi: “Tạo dựng thanh thế tiếng tăm như thế nào? Bạch Liễu dường như đã bị 【 Phòng thủ 】của Hiệp Hội Quốc Vương vây giữ trong lá chắn không gian rồi, một khi rơi vào 【 Khu Không Người 】 thì không thể ra ngoài nữa!”
“Nếu cậu ấy rơi vào 【 Khu Không Người 】thì sẽ rất khó tham gia cuộc thi —— cậu ấy không thể nhận được sự bình chọn của khán giả bình thường vì vậy thậm chí không thể đăng ký nữa.”
“【 Phòng thủ 】của hiệp hội cậu à?” Charles cân nhắc trong một hoặc hai giây, “Vậy thì Bạch Liễu chắc chắn sẽ rơi vào 【 Khu Không Người 】.”
Vương Thuấn sắc mặt lập tức trở nên buồn bực: “Hội trưởng Charles, đến anh cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào à?”
“Nhưng tôi không nghĩ rơi vào 【 Khu Không Người 】là một điều xấu.” Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên khuôn mặt Charles, “Tôi nhớ là dường như Bạch Liễu vừa giành được một hội nhỏ cho riêng mình, khoảng năm trăm người thì phải.”
“Một đội vô địch thì nhân số cũng chỉ tầm đó thôi.” Charles thản nhiên dùng ngón trỏ vuốt v3 viên hồng ngọc trên đầu Quyền trượng Văn Minh, “Ngài-Gì-Cũng-Biết, có lẽ tôi biết rõ hơn cậu về lịch sử thành lập mười hiệp hội hàng đầu ở đây —— Có lẽ rớt vào 【 Khu Không Người 】là cơ hội để thành lập một hội lớn đấy, cậu có nhớ Hội Tam Điểm Thiên Đường không?
“——  Hiệp hội bao gồm những người ăn xin được thành lập bởi những người chơi trốn khỏi Khu Không Người.” Charles nói.
Vương Thuấn được Charles nhắc nhở thì dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên kinh hãi nhìn Charles: “Hội trưởng, anh không phải là muốn ——  nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền! Ít nhất cũng phải mấy chục triệu điểm đấy!”
“Tôi không thiếu tiền, tôi là người chơi giàu nhất trong trò chơi này.” Charles ngước mắt lên nhìn Vương Thuấn, nụ cười trên mặt anh càng sâu, “Điều tôi thích thú là kho4i cảm hưởng thụ của cờ bạc —— mà cờ bạc làm sao có thể thú vị bằng giải đấu hàng năm chứ?”
“Hơn nữa, tôi không thể cho phép hắc mã mà tôi đặt cược nghèo nàn như Hội Tam Điểm Thiên Đường được —— cũng chỉ có hàng chục triệu điểm thôi, đánh cược cho hắc mã giai đoạn đầu như thế không tính là nhiều.” Charles bâng quơ nói.
Mấy chục triệu điểm … Vương Thuấn theo sau Charles hoa mắt.
————————
Trong trò chơi.
Những lưu dân theo sau Bạch Liễu đi về phía bên trong Nhà máy Hoa Hồng.
Họ bị kẹt ở cánh cửa của căn phòng trông giống như phòng dị đoan 0001, đây cũng là lối đi dẫn đến điểm xử lý nội bộ của Nhà máy Hoa Hồng.
Trên thực tế, với giá trị lực lượng của Đường Nhị Đả, không phải là không thể trực tiếp đột phá, nhưng trái tim của Tawil được treo trên đường ống nối với tường, một cú đột phá bạo lực trực tiếp có khả năng xé nát trái tim của Tawil, cho nên Đường Nhị Đả vẫn dừng lại ở cửa và không tiếp tục dọn dẹp vào.
Nhưng chìa khóa của cánh cửa này là của công nhân nhà máy đang ẩn náu bên trong, không cách nào mở được nếu không phá cửa đột nhập.
Đường Nhị Đả nhìn Bạch Liễu: “Làm sao tiến vào?”
“Rất đơn giản ——  còn nhớ lúc kiểm tra đo lường không?” Bạch Liễu giơ một chai nước hoa lên và nhỏ giọt xuống khe cửa với một nụ cười, “——để trái tim mở cửa cho tôi.”
Trong quá trình thử nghiệm, trái tim của Tawil đã phản ứng dữ dội với dung dịch nước hoa đã rót của Bạch Liễu, chỉ một giọt nhỏ thôi đã làm rung chuyển tủ kính lơ lửng, mà bây giờ Bạch Liễu đã đổ cả chai như thế này ——
—— Trong vòng chưa đầy một giây, toàn bộ căn phòng bắt đầu ầm ầm và lắc lư.
Cùng với tiếng kêu răng rắc của các đường ống cơ khí bị ngắt, tiếng chạy hoảng loạn và la hét của các công nhân nhà máy bên trong cũng phát ra qua khe cửa:
“Tim đập nhanh quá!!”
“Mở cổng và xả nước ——!!”
“Không kịp rồi —— tủ kính nổ tung rồi!!”
” Rầm ——”
Sau tiếng vỡ vụn lanh lảnh của thủy tinh, Bạch Liễu nhắm mắt lại, nín thở và dán chặt vào cánh cửa sắt lạnh lẽo trong dòng người hối hả và nhộn nhịp ——
——Hằn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội.
Thình thịch — thịch thịch thịch —thình thịch thình thịch —!
Giống hệ như nhịp tim hiện giờ của Bạch Liễu.
Chất lỏng màu hồng hồng nhạt rỉ ra từ khe cửa, cánh cửa dường như bị chất lỏng và khí dư thừa này nghiền nát, bắt đầu phồng ra và biến dạng, khóa vòng khóa bị lung lay và biến dạng, rốt cuộc chịu không nổi nữa, từ phía trước ầm ầm vang dội ngã xuống.
Chất lỏng và mùi thơm ào ra như sóng thần.
Bạch Liễu, người đứng gần cửa nhất, từ đầu đến cuối đều bị chất lỏng như máu thấm đẫm, nhếch mi ướt đẫm nhìn vào trong phòng.
Các đường ống làm mát bị rò rỉ và sụp đổ giống như máu, bắn tung tóe khắp nơi, xỉ thủy tinh trên mặt đất bị ngâm trong khí màu hồng và chất lỏng trong suốt, và có thể nhìn thấy dòng điện xanh tím nóng hổi bên cạnh công tắc đang leo xung quanh với các đường ống, vang lên tanh tách.
Trong sự hỗn loạn, trái tim treo lơ lửng giữa phòng, giống như trái cây chín đỏ tươi được chờ đợi từ lâu, phát ra âm thanh nhắc nhở “thình thịch thình thịch” —— nhắc nhở người đã nói sẽ đến đón nó, nếu không đến đón nó mau thì nó sẽ nhảy cho đến khi phát nổ.
Bạch Liễu  tiến lên một bước, hắn ngẩng đầu hái quả trái tim ướt át đập trong tay tựa như muốn trốn đi bất cứ lúc nào, Bạch Liễu nhíu mi quan sát trái tim, một giọt dịch lỏng ban đầu theo lông mi của hắn nhỏ giọt rơi xuống trái tim.
Trái tim đập nhanh hơn vì chất lỏng đột ngột này.
Bạch Liễu ôm chặt trái tim trong lòng bàn tay, mỉm cười.
——Hóa ra đó là cảm giác được nắm chặt trái tim của Tạ Tháp trong tay.
Cực kỳ —— cực kỳ tuyệt vời.
—————————
Thả lại tim vào lồng nguc một người là cảnh tượng như thế nào?
Dù ở ngoài đời hay trong game, chưa bao giờ Đường Nhị Đả phải chứng kiến cảnh tượng kỳ quái và khó tưởng tượng như vậy.
Chưa kể đến nhân vật chính của chuyện máu me này, khuôn mặt Bạch Liễu lúc nào cũng nở một nụ cười kỳ quái khiến Đường Nhị Đả muốn rút súng bắt hắn ngay lập tức.
—— Cứ như thể hắn đã tự tay đào lấy trái tim ra vậy.
Xương sườn rút lại, tim được bảo vệ bởi thùy phổi, bầu nguc phát triển và khép lại dọc theo các điểm sinh trưởng, và cuối cùng là làn da được bao phủ hoàn hảo ——  mịn màng, trắng trẻo, khỏe mạnh, giống như một cơ thể nằm trên mặt đất không có chuyện gì xảy ra trước mặt Bạch Liễu, lồng nguc hơi hơi phập phồng lên xuống.
Hàng mi của nó khẽ run lên.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Sau khi Bạch Liễu lắp ráp đủ thân thể bộ phận Tawil, Lưu Giai Nghi đề phòng lùi lại vài bước, “Nó sắp tỉnh lại rồi, sẽ ảnh hưởng lớn đến chúng ta.”
Một nhóm người, giống như khi họ đến, ra khỏi phòng giống như đã được huấn luyện kỹ càng, và đóng cửa một cách chu đáo, để lại không gian cho Bạch Liễu và Tawil đang chuẩn bị thức dậy.
Bạch Liễu dựa vào kệ thủy tinh còn sót lại sau khi tủ kính vỡ vụn, mở bảng điều khiển hệ thống, hiếm thấy mà bỏ tiền ra để bật dịch vụ tắt tiếng cho chiếc TV nhỏ của mình, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mặt Tawil, mở miệng như thể đang nói với chính mình:
“Tôi biết cậu tỉnh rồi, Tạ Tháp.”
Lông mi của Tawil lại rung lên hai lần, nhưng chúng vẫn không mở ra.
Bạch Liễu hai tay đặt ở hai bên Tawil, hắn đơn giản hạ thấp người tới gần Tawil, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Tawil chăm chú, hai người càng ngày càng gần, cuối cùng suýt nữa là mũi người này đã chạm tới chóp mũi người kia.
“Muốn nằm mãi như thế đúng không?” Bạch Liễu đặt một tay sau cổ Tawil, hơi ngước mắt lên khi nhìn xuống đôi môi nhạt màu xỉn của Tawil ——  đó là tư thế muốn hôn môi.
“Giả vờ nữa thì tôi làm tiếp đấy,” Bạch Liễu thấp giọng nói.
Một giây trước khi hắn định hôn, Tawil cuối cùng cũng đưa tay lên che đôi môi tới gần của Bạch Liễu, y  ngước đôi mắt nhạt màu lên, đôi mắt xanh bạc quen thuộc của Bạch Liễu lại xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt y điềm đạm hỏi Bạch Liễu: “Lần đầu gặp mặt không phải đã yêu cầu tôi làm như vậy với cậu sao?”
“Chuyện này có gì quá mức à?” Tawil ngồi thẳng dậy đến gần Bạch Liễu.
Bạch Liễu nháy mắt tránh xa Tawil, quay mặt sang một bên, hít thở sâu hai hơi rồi quay lại giả bộ bình tĩnh hỏi Tawil: “Quả nhiên là cậu còn nhớ tôi, lần đầu tiên gặp lại còn giả vờ gì nữa chứ? “
Tưởng tượng đến chuyện hắn vừa thấy mặt đã đòi Tạ Tháp hôn hắn —— Bạch Liễu bình tĩnh véo vào lòng bàn tay, cố giữ cho vỏ bọc không biết xấu hổ đừng bị nát quá.
Trên đời này còn gì đáng xấu hổ hơn là khi không nhớ tới bạn thân của mình, sau đó vừa gặp nhau là say như điếu đổ rồi ép bạn phải hôn mình?
Có, chính là việc bạn vừa nhìn thấy anh ấy hoàn – toàn – khỏa – thân.
Bạch Liễu cố gắng hết sức để giữ ánh mắt của mình trên khuôn mặt của Tawil.
Tawil ngẩng đầu nhìn hắn, dường như không nghĩ mình đã làm gì sai: “Cậu không nhớ tôi vì vậy tôi đã lịch sự giới thiệu, rồi chúng ta lại quen nhau.”
“Vậy tại sao vừa rồi cậu lại giả vờ không thức dậy làm gì?” Bạch Liễu giả vờ lơ đãng cởi bỏ bộ đồ bảo hộ để che nửa thân du0i của Tawil, sau đó giọng điệu mới trở lại bình thường, bình tĩnh ép hỏi, “Cậu đang sợ cái gì chứ?”
Tawil im lặng một hồi, sau đó nghiêm túc trả lời: “Mặc dù không biết tại sao, nhưng tôi cảm giác được cậu đang tức giận.”
Bạch Liễu khoanh tay trước nguc không có ý cười, liếc mắt nhìn Tawil: “Vậy á? Tại sao tôi lại không cảm thấy vậy nhỉ.”
Tawil: “…”
“Tôi xin lỗi.” Tawil nhanh chóng xin lỗi.
Bạch Liễu định nói tôi thật sự không tức giận, cậu không cần xin lỗi thì Tawil nghiêng người ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Có lẽ hiện tại cậu thật sự rất tức giận, tuy rằng hơi muộn một chút, nhưng tôi thực sự rất hạnh phúc.”
“Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra tôi,” Tawil nói, “Tôi tưởng cậu cố tình quên tôi vì sợ hãi”.
Bạch Liễu bả vai nhịn không được buông lỏng ra, lười biếng thấp giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc tại sao tôi lại phải sợ cậu chứ?”
“Mọi thứ ——  tôi không thể ch3t, tay phải và đuôi thối rữa, bị trói trong nhà thờ như một biểu tượng cầu nguyện hút máu, cơ thể rã rời và trái tim tôi vẫn đập sau khi tôi rời khỏi nó.” Giọng Tawil lạnh như băng nhưng khi rơi vào tai của Bạch Liễu như thể tan chảy và trở nên mềm mại như nước, “Tôi rất vui vì cho dù cậu không nhớ tôi, cũng không sợ hãi tôi.”
Tawil vùi đầu vào vai Bạch Liễu thật chặt ôm lấy hắn, giọng điệu rất thành kính: “Mỗi khi tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi nhìn thấy đều là cậu, vì vậy ngủ say cũng không còn đáng sợ nữa.”
“Tôi nhớ cậu lắm.”
Đồng tử của Bạch Liễu hơi co lại khi Tawil nói 【 tôi nhớ cậu lắm 】.
Hắn mở lòng bàn tay ra, từ từ đặt nó lên vai Tawil rồi ôm nhẹ Tawil lại.
Bạch Liễu không quen với những cử chỉ gần gũi như vậy, nhưng Tạ Tháp là một ngoại lệ, họ đã ngủ chung với nhau một thời gian rất dài, quen thuộc đến nỗi tuy hai mà một, hai con quái vật không đồng dạng với con người dựa vào mối liên hệ tình cảm nhỏ bé đó với nhau để cải trang thành con người ở thế giới này.
Nhưng đã rất lâu, rất lâu kể từ lần cuối cùng họ có thể nhận ra rõ ràng người bên kia là ai, đối với Bạch Liễu, đó là mười năm mất hết ký ức, còn đối với Tawil, đó là một chu kỳ tra tấn bất tận không thể dừng lại.
Sau khi rời xa nhau, họ không thể thay đổi được 【 khoảng trống 】này, họ sẽ không bao giờ lấy lại được cảm giác quen thuộc mà họ đã có khi đó.
Những 【 khoảng trống 】này quá nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn khoảng cách, thời gian, sự sống và cái ch3t, đáng sợ đến mức mỗi lần gặp lại họ còn xa lạ hơn lần đầu gặp mặt.
Một bên không nhớ, một bên nuông chìu để bên kia không nhớ, cứ cho nhau là người xa lạ —— Nếu những ký ức về “cái ch3t” của Tạ Tháp khiến Bạch Liễu khiếp sợ, thì Tawil sẵn sàng nguyện ý chỉ để bản thân mình mãi mãi nhớ rõ.
Ngay cả khi phải bắt đầu lại mỗi lần họ gặp lại nhau, y cũng cảm thấy không sao cả.
Nhưng khoảnh khắc Bạch Liễu nhìn thấy đôi mắt xanh bạc của Tạ Tháp như thể chim trở về lồng cũ, hắn ngã vào Tawil dựa vào trên vai khẽ khóc, người bạn cũ lạnh lẽo của Bạch Liễu rốt cục đã trở về.
Quái vật mà Bạch Liễu đã đánh rơi từ rất lâu, đôi mắt cô đơn và cuộn tròn trong bể rửa tội đẫm máu năm đó, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi Bạch Liễu xuất hiện trước mặt y, Tạ Tháp vẫn không nhúc nhích lặng lẽ nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện đột ngột của Bạch Liễu, đôi mắt xanh bạc ánh lên ánh trăng chói lọi.
Đôi mắt ấy cực kỳ nhẹ, bồng bềnh và đẹp đẽ, cực kỳ lạ thường, như thể một vị thần này nhìn thấy một vị thần khác đang đến.
——Mà vừa rồi Tawil đã nhìn hắn với đôi mắt như vậy.
Đôi môi của Bạch Liễu đóng mở, giọng nói của hắn nhẹ nhàng như thể thì thầm trong không khí:
“Tôi … cũng rất nhớ cậu.”
Bạch Liễu nhắm mắt lại, thả mình đắm chìm trong hương hoa hồng sắp làm hắn mê muội của chàng trai này. Hắn cầm tay đối phương trong tay, trong giọng nói mang theo ý cười:
“Từ lúc nhớ ra cậu, tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.