Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 203:




Kiểm tra thử mùi rất đơn giản.
“Chỉ cần bôi dung dịch nước hoa lên lòng bàn tay của cậu rồi xoa đều.” Lục Dịch Trạm nói với Bạch Liễu.
“Sau đó áp lòng bàn tay của anh vào phần da lành lặn trên người tôi.” Tô Dạng nói với Đường Nhị Đả.
“Tiếp theo, chỉ cần quan sát tốc độ nứt ra của phần da này và phản ứng đau đớn của tôi là được. Tốc độ nứt ra càng nhanh, tôi càng đau, nghĩa là thiên phú của anh càng mạnh, càng thích hợp pha chế nước hoa hoa hồng.”
Tô Dạng dùng những ngón tay yếu ớt run rẩy cởi từng chiếc cúc áo đồng phục, cởi bỏ bộ đồng phục rồi quay lưng về phía Đường Nhị Đả.
Bộ đồng phục chất đống lỏng lẻo trên eo, trên t4m lưng trắng n0n, những đường da thịt nở ra như những hình xăm dang dở, uốn lượn từ cổ bị mái tóc dài buông hờ đến phần eo hơi trũng xuống.
Trên toàn bộ lưng, chỉ có phần da bên trái của xương bả vai là còn nguyên vẹn.
——Đó chính xác là vị trí hình chiếu phía sau của trái tim, Đường Nhị Đả biết rằng mình có thể từ bên cạnh bắn thẳng vào trái tim được bao bọc bởi thùy phổi.
Lục Dịch Trạm ngồi xếp bằng trên giường quay lưng về phía Bạch Lưu, anh vén tóc lên để lộ phần gáy hoàn toàn không có vết nứt hay dấu hiệu khô héo, sau đó cúi đầu xuống, để lộ làn da ở phía sau cổ.
Đây là phần da còn lành lặn trên cơ thể của họ.
Tô Dạng cùng Lục Dịch Trạm đều hít sâu một hơi, bọn họ nhắm hai mắt lại: “Bắt đầu đi.”
Bạch Liễu nhỏ dung dịch nước hoa vào lòng bàn tay, Đường Nhị Đả thất thần xoa đều nó, sau đó họ đưa tay ra và đặt nhẹ lòng bàn tay lên da của Lục Dịch Trạm / Tô Dạng.
Gần như trong nháy lắt lúc bọn họ ra tay, Lục Dịch Trạm và Tô Dạng đều ngã xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sau khi nghe xong đều phải rùng mình.
Cùng lúc đó, hai công nhân nhà máy đứng bên ngoài nhà giam nhận ra buổi thử mùi đã bắt đầu khi họ nghe thấy tiếng hét, họ lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ hẹn giờ và bắt đầu ghi lại việc thử mùi——Tức là ghi lại khoảng thời gian mà giấy thử mùi la hét bên trong.
Lục Dịch Trạm co quắp giãy giụa trên giường, phần gáy bị Bạch liễu sờ vào giống như bị dao khắc, có vết máu hằn sâu trong xương, hoa hồng trong mắt hiện lên, và khuôn mặt của anh biến dạng đến mức dường như tất cả các cơ bắp đều căng ra, tiếng r3n rỉ không ngừng thoát ra từ mũi.
Tô Dạng áp trán xuống đất hít sâu một hơi, hoa hồng trong mắt nở ra chói mắt, gần như phát ra tia sáng trong nhà giam tối đen.
Tất cả những hoa văn trên lưng anh đang trào ra và tụ lại với nhau, máu chảy ra từ từng vết sẹo, nhanh chóng thấm ướt bộ đồng phục đang vắt hờ trên thắt lưng anh.
Tô Dạng cố gắng hết sức để kìm chế không phát ra tiếng động để gây ra gánh nặng tâm lý cho Đường Nhị Đả, mồ hôi lạnh và nước mắt hòa vào nhau nhỏ xuống đất dọc theo chóp mũi.
Quá đau, thật sự là quá đau!!!
Dùng hết sức lực để kháng cự sự ăn mòn của nó, thật sự quá đau!!
Đường Nhị Đả hoảng hốt quỳ bên cạnh Tô Dạng, nỗi đau sâu sắc của Tô Dạng khiến gã sắp phát điên.
Trong một khoảnh khắc, gã không biết liệu Tô Dạng đang bị tra tấn hay gã đang bị tra tấn nữa.
Trong vài giây, khi Tô Dạng nhìn gã với hai mắt đẫm lệ, đầu óc Đường Nhị Đả trở nên trống rỗng, không tự chủ được rút súng kỹ năng ra, muốn bắn vài phát vào tay chân mình.
Như thể nếu gã và Tô Dạng cùng chịu một nỗi đau nào đó, có thể khiến Tô Dạng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng Tô Dạng nắm chặt cổ tay của gã, từng chữ từng chữ nói: “Đội trưởng, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không cần phải chịu chung số phận với tôi ở đây, đừng vì áy náy mà tự làm tổn thương chính mình.”
“Rất vô nghĩa, đội trưởng.” Anh nhẹ giọng nói.
Lực cản của Tô Dạng quá nhẹ, Đường Nhị Đả có thể dễ dàng thoát ra, nhưng gã vẫn run rẩy đặt súng xuống —— gã thấy trên cánh tay mảnh khảnh của Tô Dạng có vô số vết sẹo.
Không giống như những vết sẹo do nước hoa hồng gây ra, những vết sẹo này đều là do con người tạo ra —— đây là vết sẹo của vết thương do chính Tô Dạng gây ra.
Vết thương trên mặt Tô Dạng cũng rỉ máu, anh ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười rất khó coi, ánh đỏ hồng trong mắt vụt tắt lại trở nên nhẹ nhàng rõ ràng:
“Có một người cũng đã phải chịu đựng điều tương tự như tôi và ngăn tôi đừng làm tổn thương bản thân mình, cậu ta nói rằng hận thù một ai đó giúp tôi tồn tại, thì cứ hận thù đi.
“Cho dù người tôi hận thù là bạn thân của cậu ta.”
Hơi thở của Tô Dạng dần dần chậm lại, mi mắt rũ xuống, giọng điệu cũng trở nên yếu ớt hơn nhiều:
“Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, cậu ấy cũng tin rằng Bạch Liễu không làm nổ nhà máy. Tôi không thể thuyết phục cậu ấy, cậu ấy cũng không thể thuyết phục tôi.”
“Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào để chứng mình Bạch Liễu có kích nổ nhà máy hay không, đội trưởng, chúng ta đã xử lý những vụ án kỳ lạ này trong nhiều năm, chúng ta biết rằng đôi khi chúng ta đã tận mắt chứng kiến …” Nó không có nghĩa là đúng hoàn toàn.
Vì vậy, theo định lý không bao giờ nghi ngờ tội lỗi, người đó thực sự đúng, nhưng tôi cũng …
Mọi người luôn truyền sự tức giận bất lực của mình cho người khác, rồi dần dần trở thành một dị đoan không có nhân tính.
Tôi đã sống như một kẻ dị đoan vặn vẹo và kinh tởm cho đến tận bây giờ, đến khi gặp anh, đội trưởng, tôi không biết mình có còn là người không.
Tô Dạng mở miệng muốn nói tiếp, nhưng vết sẹo trên lưng lúc này đang điên cuồng vặn vẹo khiến mắt anh lập tức đỏ lên.
Những bông hoa hồng vốn đã biến mất lại bắt đầu đỏ rực trong mắt Tô Dạng, anh đau đớn kêu lên, vẻ mặt dịu dàng trở nên khá hung dữ.
Tô Dạng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Đường Nhị Đả và siết chặt, anh nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào Đường Nhị Đả, những bông hoa hồng trong mắt anh đang nở rộ, hận thù và dục v0ng hiện rõ trên khuôn mặt nát tươm của anh:
“Giết Bạch Liễu! Đội trưởng, tôi đã tận mắt chứng kiến hắn cho nổ nhà máy. Tình hình hiện tại không cho phép chúng ta chần chừ thêm nữa! Nếu không giết hắn, tất cả chuyện này sẽ không thể cứu vãn!”
Da thịt trên mặt Tô Dạng rụng rời rơi xuống từng mảnh, cánh hoa hồng trong mắt anh uốn éo căng ra, nở rộ hoàn toàn.
“Giết tôi đi, đội trưởng, tôi thật sự muốn biến thành dị đoan.”
Đường Nhị Đả móc súng ra, Tô Dạng mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Viên đạn màu bạc vẽ ra những vết vết máu trên mặt đất, tiếng nổ vang trời xen lẫn tiếng hét thấu tim không phân biệt rõ là của ai.
Ở bên còn lại.
Những hoa văn trên gáy Lục Dịch Trạm lan ra phía trước bò lên mặt anh, anh nằm trên mặt đất hít một hơi thật sâu, đóa hoa hồng trong mắt lóe lên dường như cố định trong mắt anh, nhưng sẽ luôn bị loại bỏ một cách mạnh mẽ trước sự kiên cường của Lục Dịch Trạm, sau đó lại bị cuốn vào làn sóng đau đớn tiếp theo.
Bạch Liễu đứng bên cạnh yên lặng nhìn xuống, giống như người đang quằn quại giãy giụa trên mặt đất đau đớn không liên quan gì đến hắn.
“Nếu sớm biết… cậu có thiên phú chế tạo nước hoa như thế.” Lục Dịch Trạm thở ra để kiềm chế cơn đau, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo, nhưng tên này vẫn có thể lơ đễnh mà chế nhạo Bạch Liễu, “Công việc này lại kiếm nhiều tiền như vậy, trước đó cậu nên làm nhà pha chế nước hoa mới đúng.”
Lục Dịch Trạm đang ám chỉ đến nghề pha chế nước hoa trong thế giới thực.
Bạch Liễu lười biếng nói “ừm” rồi hỏi: “Nói chung, cậu chịu đựng được bao lâu, kết quả của khảo nghiệm thử mùi cho thấy tôi có thiên phú chế tạo nước hoa cao cấp à?”
“Khó nói lắm, đợi xem công nhân nhà máy quyết định như thế nào.” Lục Dịch Trạm sắc mặt tái nhợt nói, lời nói có chút mơ hồ.
Bạch Liễu ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Dịch Trạmhắn tùy ý đặt hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào Lục Dịch Trạm bằng ánh mắt khó tránh khỏi: “Vậy thì tớ hỏi cách khác, cậu nghĩ với thiên phú của tôi thì kiểm tra kiểu này sẽ tra tấn cậu bao lâu nữa mới dừng lại?”
Thời gian kiểm tra giấy thử mùi của nhà pha chế nước hoa lâu hay mau là do thiên phú của đối phương quyết định, nói chung là khoảng mười phút, thời gian chịu đựng của Lục Dịch Trạm hiển nhiên đã vượt quá mười phút, hoa văn không những không dừng lại mà còn bắt đầu lan sang các phần da còn nguyên vẹn khác trên cơ thể Lục Dịch Trạm.
Nếu công nhân nhà máy nhìn thấy kết quả kiểm tra thì ông ta cũng khẳng định rằng thiên phú của hắn đủ để thổi bay giấy thử mùi này.
Mà loại thiên phú vượt quá phạm vi chịu đựng của giấy thử mùi thường thường chỉ có một kết quả, đó là giấy thử mùi trực tiếp bị biến thành quái vật, theo thuật ngữ nhà máy là phế bỏ.
Tuy nhiên, Lục Dịch Trạm lại là một anh chàng có ý chí mạnh mẽ đáng kinh ngạc, anh không muốn bị dục v0ng dị hóa nên cứ mãi kháng cự, tất nhiên cũng làm anh chật vật không kém.
Kết quả cũng rõ ràng, Lục Dịch Trạm lúc nào cũng phải chịu đựng cơn đau gấp đôi.
Thiên phú của Bạch Liễu khiến thí nghiệm này không thể ngừng lại một khi nó bắt đầu, có nghĩa là trừ khi Lục Dịch Trạm thừa nhận thất bại, còn không anh sẽ chịu đựng nỗi đau ngày càng nghiêm trọng cho đến khi biến thành một con quái vật.
Mà Bạch Liễu nhận ra Lục Dịch Trạm cứ mãi kháng cự, cònlảng tránh chủ đề của mình nên đã hỏi anh như thế.
Lục Dịch Trạm dù đau đến mức tay chân run rẩy, nhưng chỉ đùa giỡn trả lời Bạch Liễu: “Ít nhất cũng phải 30 năm, nếu không sao lại mời cậu ăn lẩu lâu như vậy chứ.”
Bạch Liễu rũ mắt xuống, nhìn thấy Lục Dịch Trạm trắng bệch đến mức không còn chút máu, vết nứt trên mặt chia thành từng mảnh rướm máu, nhưng mắt của người đàn ông này vẫn sạch sẽ, không có hoa hồng nào.
Lục Dịch Trạm là người kỳ lạ nhất mà Bạch Liễu từng gặp.
Nếu để hàng tỷ người trên thế giới lựa chọn, nếu họ cần phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan này mà sống, thì hầu hết họ sẽ hèn nhát chọn từ bỏ bản thân và trở thành quái vật, còn những người có chút kiêu ngạo sẽ đơn giản tìm đến cái ch3t.
Nhưng Lục Dịch Trạm thì không, anh chỉ muốn thẳng thắn, đau đớn sống với nụ cười.
Trong anh có sự ngoan cường và nhân hậu, nhưng lại càng cứng đầu không thể lay chuyển, Bạch Liễu thường cho rằng người thông minh không nên có những tính cách như thế này.
Tuy nhiên, Lục Dịch Trạm rất thông minh, nhưng sự thông minh của anh chàng này là tập trung vào chuyện làm việc thiện, anh là một người tốt theo đúng nghĩa.
Theo cách hiểu của Bạch Liễu đối với hầu hết những người tốt, bọn họ nhất định đều phải gặp sóng gió, hoặc trong thế giới quan những game như Nhà máy Hoa Hồng đặt ra, người tốt phải là người biến mất đầu tiên.
Mà Lục Dịch Trạm cũng kỳ lạ nhất trong đám người tốt, vì theo logic của anh, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để bản thân được sống và để người khác sống để cứu nhiều người hơn —— anh sẽ là người tốt sống sót sau cùng.
“Thật ra, tớ muốn giết cậu, Lục Dịch Trạm.” Bạch Liễu từ tận đáy lòng nói, “Người tốt như cậu ch3t ở thế giới này còn dễ hơn, sống quá đau đớn.”
Lục Dịch Trạm đau đến mức nhắm một mắt, nghiến răng nghiến lợi, các cơ co giật, nhưng anh chợt bật cười khi nghe những lời của Bạch Liễu, anh nói với hắn:
“Đừng coi thường cảnh sát nhân dân như thế, chỉ là một lọ nước hoa thôi mà.”
“Người tốt thì sẽ yếu ớt à? Bạch Liễu, để tớ nói cho cậu biết, một người tốt có thể làm bất cứ điều gì họ có thể để trở thành một người tốt!”
“Cậu cho rằng mình là người xấu thì hay lắm sao? Để tớ nói cho cậu biết, Bạch Liễu, cậu không thể đánh bại tớ đâu!”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.