Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 161:




Ngay từ lúc Đường Nhị Đả đi đến viện mồ côi và nhận được thông tin 【 Bạch Lục 】đã ch3t, gã vẫn còn rất ngờ vực, vì vậy Đường Nhị Đả muốn tạo sự liên hệ với Hồng Đào, vì nghĩ rằng trong dòng thời gian này cô ta có khả năng dính dáng đến Bạch Lục. Thế nhưng ngoài mong đợi của gã là Hồng Đào thật sự không có liên quan gì đến Bạch Lục cả.
Rốt cuộc ai có thể nghĩ được rằng, trong dòng thời gian này Bạch Lục tham gia trò chơi muộn như vậy nhưng lại lấy tốc độ gấp 8 lần để hoàn thành những gì hắn phải làm chỉ trong 3 vòng phụ bản, còn phát triển chiến đội của mình nhanh chóng để có thể chiến với đám bạn cũ chứ.
Nếu cứ để mặc cho mọi chuyện tiếp diễn … Đường Nhị Đả c4n chặt răng, gã hồi âm lại cho Hồng Đào: 【 Được, cô sai người chặn các phụ bản khác lại, tôi sẽ tự mình truy sát hắn 】
Hồng Đào: 【 Anh biết hắn đang ở trong trò chơi nào không? 】
Đường Nhị Đả: 【 Trò chơi cấp ba 】
Lưu Giai Nghi bị thương, để tránh bị trò chơi cấp 2 dùng giá trị sinh mệnh cân bằng với tỉ lệ tử vong để hạn chế kỹ năng của cô bé, Bạch Liễu tuyệt đối sẽ bí hóa hóa liều vào trò chơi cấp ba để cứu Lưu Giai Nghi —— hắn luôn luôn hết lòng với các đội viên của mình.
Hồng Đào hồi âm rất nhanh: 【 Nếu anh đã xác định Bạch Liễu vào trò chơi cấp ba thì bên này tôi có ba người chơi của hiệp hội cấp cao lực công kích cũng không tệ lắm, bọn họ đã từng tham gia trò chơi cấp 3, là đội viên dự phòng chiến đội của chúng tôi, có thể kết hợp với anh để bắt Bạch Liễu, Bạch Liễu không dễ chơi đâu, hẹn gặp lại anh ở cửa đăng nhập trò chơi 】
Tỉ lệ qua cửa của trò chơi cấp 3 chỉ có 10% đến 20%, Hồng Đào cứ như vậy mà thản nhiên giao ra ba hội viên hiệp hội để cho gã 【 sử dụng 】…… Người phụ nữ này vẫn tàn nhẫn độc ác y hệt như những dòng thời gian khác.
Cô ta hoàn toàn không xem tính mạng của các thành viên trong hội ra gì, hay nói cách khác, sau khi vào trò chơi này, mạng sống của mọi người không còn là mạng sống nữa, các thành viên này có lẽ cũng chẳng đoái hoài gì đến mạng sống của mình.
Theo nguyên tắc họ có thể sống lại, cuộc sống của họ chỉ là một chuỗi dữ liệu được nạp đầy linh hồn mà thôi.
Cửa đăng nhập trò chơi.
Hồng Đào khoác chiếc áo khoác lớn màu đỏ rượu thướt tha, đội chiếc mũ cao nhọn màu ho4hồng, mặc áo vest tây trang hở vai phẳng phiu và váy ôm sát cặp m0ngtròn trịa cùng màu, chân bước trên đôi giày cao gót nhọn hoắc, mắt nhìn thẳng ch4m rãi đi đến.
Sau lưng cô là hàng trăm hội viên của Hiệp Hội Quốc Vương mặc những bộ trang phục trắng đỏ đen với biểu tượng cơ, rô, bích, chuồn tương tự như những quân bài Poker.
Đám hội viên này theo sát phía sau Hoàng Hậu rồi tản ra đi đến những màn hình lớn chọn lựa trò chơi kế bên cửa đăng nhập. Bọn họ dựa vào cấp bậc, giao diện, và kỹ năng của mình rồi chọn lựa các phụ bản chắn chắn sẽ thông qua cửa, sau đó từng người tiến vào một cách trật tự, biến mất sau lưng Hồng Đào.
Động tác của bọn họ không hề có chút nào hỗn loạn, từ đầu đến cuối không hề phát ra tiếng động, thao tác cực kỳ nhanh chóng và thành thạo, hầu như chỉ cần nhìn giao diện trò chơi là có thể biết được mình có qua cửa được hay không.
Theo sự biến mất của đám người này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên liên tục:
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi … bạn theo dõi đã đăng nhập trò chơi ~ hãy tới xem đi nào ~】
Lúc Hồng Đào đi đến trước mặt Đường Nhị Đả thì đám người sau lưng người phụ nữ này đã biến mất tăm mất tích không còn một mống.
Cùng lúc đó, một trăm trò chơi trên màn hình trò chơi công cộng ban đầu được đánh dấu màu xanh lá cây 【đang chờ……】ở góc dưới bên phải, biểu tượng vẫn chưa đủ người chơi, giống như lật một trang sau vài bước chân của Hồng Đào đều biến thành màu đỏ, tượng trưng cho biểu tượng 【full 】trò chơi đã đủ người.
Những người chơi bình thường đang lựa chọn và chuẩn bị vào game đều sững sờ khi nhìn thấy toàn bộ màn hình đều full đỏ, tất cả đều tự động tránh ra nhường chỗ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà rầm rộ như vậy.
Một số người thì đã kịp nhìn thấy Hồng Đào mang theo hội viên lại đây chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được bắt đầu buôn dưa lê phía sau cô:
“Vụ này là sao mấy thím?! Đám người kia là đội viên đội dự bị của Hiệp Hội Quốc Vương mà nhỉ! Sao không tham gia huấn luyện ở khu huấn luyện mà đến khu người chơi bình thường này chi dzậy!? Hồng Đào còn đích thân dẫn đội nữa!”
“… Cảm giác mạnh mẽ quá! Quả nhiên là tuyển thủ muốn đánh giải, khác hẳn với người chơi bình thường.”
“Ơ, nhưng còn 2 tháng nữa phải thi đấu rồi, bọn họ không tích cực luyện tập đi, ở đây làm gì nhỉ? Có người chơi bình thường nào chọc phải ổ kiến lửa à? Vây bắt cũng quá khí thế rồi..”
“Chỉ có mình tôi là để ý đến giao diện của đám người chơi dự bị thôi à? Hàng khủng không đó! Mấy cái thuộc tính điểm đều phải đến -S rồi kìa!!”
“Mấy đợt huấn luyện trước đây của Hiệp Hội Quốc Vương khủng khiếp lắm, ngay cả người chơi cao cấp cũng bị ăn hành tơi tả. Có người còn nói Kẻ điều khiển rối nhờ có kỹ năng bổ sung cho Phù Thủy Nhỏ mới miễn cu0ng được Hồng Đào cho nhập đội, vì thuộc tính điểm của hắn ra quá thấp nên lúc nào cũng dựa vào trí lực, kết quả là lật xe vì một người chơi mới toanh..”
“Trời **.. cho nên bọn họ hùng hổ ra mặt như vậy là để cho Hồng Đào giải quyết Hắc Đào à? Cô ta vì yêu sinh hận à?”
“Tỉnh đi ba, Hắc Đào đang tham gia huấn luyện ở khu huấn luyện rồi, có ở đây đâu …”
Tất cả các màn hình công cộng đều full đỏ, chỉ một trò chơi duy nhất giao diện là một đóa hồng đang héo tàn, góc phải bên dưới biểu tượng vẫn là màu xanh lục 【đang chờ……】
Bởi vì Đường Nhị Đả đang canh giữ trò chơi này nên Hồng Đào không cho người vào game.
Cô đi tới trước Đường Nhị Đả, tay giữ vành mũ duyên dáng, theo ánh mắt Đường Nhị Đả nhìn về phía giao diện ho4hồng  héo tàn.
Hồng Đào dường như không thèm để tâm đến động tĩnh rầm rộ mà mình gây ra, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Đường Nhị Đả: “Ngài thợ săn, ngài xác định là trò chơi này sao? Hay chỉ là xúc cảnh sinh tình?”
Cô đang nhắc đến tên kỹ năng thân phận của Đường Nhị Đả 【 Thợ Săn Ho4Hồng Héo Tàn 】.
Đường Nhị Đả vừa thấy Hồng Đào thì đã nổi da gà, kỹ năng của người phụ nữ này khá khó chịu. Khi ánh mắt của Đường Nhị Đả lướt qua Hồng Đào như có như không thì đột nhiên bị hấp dẫn trong nháy mắt, khuôn mặt Hồng Đào n4mchặt lấy ánh mắt Đường Nhị Đả, sau đó bắt đầu biến đổi trong con ngươi của gã.
Trên gương mặt Hồng Đào phát sinh một loại thay đổi kỳ lạ, góc mặt mềm mại của cô ta trở nên vuông vức và nam tính như khung xương đàn ông, màu sắc của nhãn cầu bắt đầu chuyển từ đỏ sẫm sang nâu nhạt, mái tóc nhanh chóng co ngắn lại, quần áo trên người đã thay đổi từ váy sang đồng phục của Cục Xử lý Dị đoan.
Đường Nhị Đả nhanh chóng nhìn qua hướng khác.
—— Hồng Đào bắt đầu biến thành dáng vẻ của Tô Dạng.
“Nếu đây là thành ý hợp tác của cô thì việc hợp tác của chúng ta có thể dừng ở đây.” Đường Nhị Đả quay mặt đi lãnh đạm nói.
Hồng Đào khẽ cười một tiếng, cô thu hồi kỹ năng, khôi phục lại dáng vẻ của mình: “Ngài thợ săn sợ người ta biết dáng vẻ người yêu mình à, có gì mà phải ngại ngùng chứ? Tôi cảm giác là một người đàn ông rất đáng yêu nha.”
Đường Nhị Đả quét mắt liếc nhìn cô: “Cậu ấy như thế nào không liên quan gì đến cô, bớt dùng kỹ năng nhìn trộm tôi đi, chúng ta ở đây để bàn chuyện của Bạch Liễu chứ không phải để soi mói tôi.”
Hồng Đào cong đôi môi đỏ lộ ra dưới vành nón: “Là tôi quá tò mò với ngài, thật xin lỗi.”
Người phụ nữ Hồng Đào này lời nói và động tác đều có chút dây dưa ái muội mơ hồ, mỗi lần xuất hiện gương mặt đều khác nhau, nhưng mỗi khi đối diện với cô ta, nhìn khí chất cô ta thì đều có thể nhận ra được đây chính là Hồng Đào mà không phải khuôn mặt người khác ảo tưởng ra.
Nhưng bạn cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người mà bạn yêu nhất trên khuôn mặt cô ta —— đó là kỹ năng của Hồng Đào.
Hồng Đào sẽ dựa vào sự tưởng tượng của đối phương để biến thành bộ dáng người mà đối phương thân mật nhất để mê hoặc họ, rồi dễ dàng khống chế họ —— một chiếc vỏ ngoài diễm lệ nhưng đầy nguy hiểm, người phụ nữ này ở bất cứ dòng thời gian nào cũng tạo cho người ta cảm giác phải đề phòng.
Lúc trước Đường Nhị Đả dựa vào kỹ năng này của Hồng Đào mà phát hiện ra sự tồn tại của Tạ Tháp —— khi Hồng Đào hợp tác với Cục Xử lý Dị đoan, cô ta khai rằng lúc Bạch Lục nhìn vào cô, cô liền biến thành dáng vẻ của Tạ Tháp.
Sau khi Bạch Lục nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Tháp xuất hiện trên mặt Hồng Đào thì giống như những kẻ bị cô ta mê hoặc, bắt đầu theo đuổi cô ta.
Không lâu sau đó, Bạch Lục mời Hồng Đào gia nhập 【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang】mà không cần phải bán linh hồn như những thành viên khác —— đây là một quyết định quá cảm tính, vì vậy tất cả các thành viên trong đoàn xiếc thú đều không đồng ý với hắn.
Nhưng chuyện mà Bạch Lục muốn làm thì không ai có thể cự tuyệt được.
Hồng Đào theo lời Cục Xử Lý Nguy Hiểm Dị Đoan đồng ý làm nội gián trong 【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang】. Thế nhưng tuy rằng Bạch Lục để mặc cô ta tự do nhưng cô ta lại bị các thành viên khác giám sát rất chặt chẽ. Vì vậy, Đường Nhị Đả và Hồng Đào càng lúc càng khó liên lạc với nhau, có may mắn truyền tin tức ra ngoài cũng làm Đường Nhị Đả hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó.
Thoạt nhìn thì Bạch Lục đã bị Hồng Đào mê hoặc và trở thành tình nhân của cô ta, sẵn sàng sống ch3t vì cô ta mà bất hòa với các thành viên khác trong đoàn xiếc thú.
Nhưng trong tin tức của Hồng Đào truyền ra thì mỗi lần Bạch Lục nhìn cô đều là ở trong trò chơi, tầng ngầm của 【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang】dưới lòng đất không hề có ánh sáng, trong căn phòng tối u ám dưới nước, ánh sáng của nước phản chiếu vào mặt cô, sau đó hắn đưa cho cô một truyển truyện tranh rách nát đã được chắp dán lại có tựa đề 《 Kẻ sát nhân Slenderman 》, mỗi tờ bên trong đều đã bị xé nát, không hiểu tại sao Bạch Lục lại giữ gìn nó cẩn thận như vậy.
Bạch Lục giấu mình trong bóng tối, cách một khoảng xa xa mà nhìn khuôn mặt Hồng Đào đã biến thành người khác, nhẹ giọng kêu Hồng Đào cúi đầu đọc sách, rồi cứ thế yên tĩnh ngồi nhìn dáng vẻ của cô.c
Đôi khi Hồng Đào cũng sẽ nói chuyện vẩn vơ với Bạch Lục, hắn cũng không đáng sợ như những lời đồn đãi bên ngoài, hầu hết thời gian đều rất hiền hòa, thậm chí có chút lười nhác, đặc biệt đối với khuôn mặt trên mặt cô cực kỳ chìu chuộng, có thể để cô thỏa thích dò hỏi mọi thứ về mình.
“Khuôn mặt trên mặt tôi là của một người rất quan trọng với ngài sao, Bạch tiên sinh?” Hồng Đào hỏi vu vơ.
“Tôi không biết.” Bạch Lục khép hờ hai mắt, chắp tay trước bụng dưới, thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết người trên gương mặt của cô hoặc tôi không thể nhớ nữa.”
Hồng Đào: “Vậy tại sao ngài lại để tôi gia nhập đội của ngài? Ngài đã từng nói qua sẽ không bao giờ thu nạp đội viên không có giá trị lâu dài với ngài, tôi cảm thấy tôi chẳng có giá trị lâu dài gì với ngài cả.”
Bạch Lục nhắm hai mắt lại: “Tuy rằng tôi không quen biết gương mặt này nhưng mỗi lần nhìn gương mặt này tôi lại có có dục v0ng chiếm hữu nó, đúng là cô chẳng có giá trị lâu dài gì với tôi cả, nhưng cô có thể cho tôi nhìn thấy gương mặt mà tôi muốn, đối với cô mà nói thì cũng đủ giá trị để tôi cho phép cô vào  【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang】rồi.”
Hắn ch4m rãi mở đôi mắt đen nhánh ra, giờ phút đó Hồng Đào đã lặng yên không tiếng động cầm một khối Rubik đứng trước mặt hắn, muốn dùng vật phẩm để bắt hắn.
Nhưng Bạch Lục như cũ không nhanh không chậm mà nói: “Bất kể cô đến đây với mục đích gì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần bảo vệ khuôn mặt và kỹ năng của cô là được.”
“Đó là toàn bộ giá trị tồn tại của cô đối với tôi.”
Giây tiếp theo, một cây roi xương đen từ phía sau Bạch Lục xuất hiện, hắn bắt chéo đôi tay Hồng Đào ra sau ấn trên mặt đất, ngón trỏ và ngón cái n4mlấy quai hàm cô, khiến cô phải ngước lên.
Trên khuôn mặt của cô lại hiện ra khuôn mặt Tạ Tháp yếu ớt, tái nhợt, đầy lỗ kim.
Ngón tay cái Bạch Lục ch4m rãi vuốt v3 mái tóc xoăn dài, ướt đẫm trước trán Tạ Tháp, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh bạc tuyệt đẹp ẩn hiện dưới làn tóc.
Giữa bọn họ có mùi máu tươi và sự lạnh lẽo dưới đáy nước vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hồng Đào ngước khuôn mặt Tạ Tháp lên, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Lục đang ảm đạm tái nhợt.
Cô ta giả vờ dáng vẻ của vị thần ch3t chìm nơi đáy nước, muốn dùng đôi tay chạm lấy Bạch Lục, bắt chước giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng, thì thầm gọi tên của người đàn ông trước mặt:
“Bạch Lục…… Cậu không nhớ tôi sao?”
Bạch Lục hô hấp trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn ch4m rãi thu lại chiếc roi sắc bén đang cắm trên chiếc cổ mỏng manh của Hồng Đào, xoay người ngồi xuống ghế, trở về với dáng vẻ lười biếng rũ mắt.
Hồng Đào và Bạch Lục chẳng còn xa lạ gì đối với chuyện vừa phát sinh —— loại chuyện này có thể xảy ra bảy, tám lần mỗi khi Bạch Lục đến gặp cô.
Hồng Đào không bao giờ từ bỏ việc đánh lén Bạch Lục, cô biết rất rõ rằng Bạch Lục sẽ không bao giờ giết cô bởi vì khuôn mặt này, Bạch Lục sẽ đủ bao dung để bỏ qua hành vi nguy hiểm của cô không ngừng cố gắng giết hắn, thậm chí để cô ta tiếp tục ở bên cạnh hắn, chỉ để mô phỏng khuôn mặt của một người đang đọc sách trước mặt Bạch Lục mà thôi.
“Đọc sách tiếp đi.” Bạch Lục nhàn nhạt ra lệnh, “Còn nữa, đừng để tôi thấy cô dùng khuôn mặt cậu ấy gọi tên tôi một lần nữa.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.