Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 159:




Đường Nhị Đả bị viên đạn hất tung đập vào tường, gã quơ quơ đầu chống vách tường muốn đứng lên nhưng mãi mà không được, có vẻ như sử dụng kỹ năng đã làm gã kiệt lực không ít.
【 Hệ thống nhắc nhở: ( Cò quay Nga) đang trong thời gian cool down, sau mười phút nữa mới có thể sử dụng, giá trị thể lực của người chơi Đường Nhị Đả cạn kiệt nghiêm trọng……】
Cánh tay Đường Nhị Đả nổi đầy gân xanh, cuối cùng cũng lảo đảo đứng vững, không chút do dự dùng một khẩu súng khác nhắm ngay Bạch Liễu định nổ súng.
Mộc Kha vừa nghe Lưu Giai Nghi nói lúc nãy thì nhanh chóng muốn ngăn không cho Đường Nhị Đả nổ súng, thế nhưng họng súng của cậu lại bị Lục Dịch Trạm cản lại. Lục Dịch Trạm vừa nãy ngẩn người nhưng vẫn chưa buông tay n4msúng của Mục Tứ Thành và Mộc Kha ra. Mộc Kha lại biết quan hệ của Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu nên cậu không thể tùy tiện nổ súng  với Lục Dịch Trạm được.
Vừa nãy Mục Tứ Thành chưa kịp phản ứng, bây giờ nhìn thấy Lưu Giai Nghi cả người đầy máu nằm trong lòng nguc Bạch Liễu thì nháy mắt nổi điên, một chân đá văng Lục Dịch Trạm: “Con mẹ anh! Buông tay ra coi!”
Anh tồ Lục Dịch Trạm bị Mục Tứ Thành một chân đá văng ra đất, anh thuận tay lợi dụng lúc Đường Nhị Đả vừa đổi súng thì chớp luôn khẩu súng ho4hồng của gã.
Mục Tứ Thành vẫn còn tức tối lắm nhưng Mộc Kha bên cạnh cũng đã dùng súng nhắm vào đầu Đường Nhị Đả.
Bạch Liễu ôm thân thể Lưu Giai Nghi đã dần dần lạnh lẽo, ra lệnh: “Mang Lục Dịch Trạm đi nơi khác, tôi muốn vào trò chơi, nhanh lên!”
Lục Dịch Trạm nằm bò trên mặt đất ngốc nghếch: “Mấy người muốn vào gì cơ?!”
Mộc Kha và Mục Tứ Thành nhận được mệnh lệnh của Bạch Liễu thì phản xạ có điều kiện đồng ý lập tức: “Được.”
Mộc Kha dùng súng đánh vào đầu Lục Dịch Trạm, mạnh mẽ lôi anh cảnh sát Lục Dịch Trạm đang mơ màng khiếp sợ lại đen đủi ra ngoài, trong lúc đó Mục Tứ Thành cầm súng giằng co với Đường Nhị Đả.
Bạch Lục bế Lưu Giai Nghi lồng nguc phập phồng hơi thở mỏng manh lên, trong chớp mắt khi Lục Dịch Trạm vừa biến mất khỏi tầm mắt, xác định không có người vây quanh nữa, hắn và Lưu Giai Nghi liền biến mất trước cửa phòng 【 dị đoan 0001】.
Ngay sau đó, Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả đang liếc nhau giằng co cũng lập tức biến mất.
Mộc Kha kéo Lục Dịch Trạm tiến vào trong bóng tối.
Lục Dịch Trạm còn đang không ngừng nhớ lại tình huống của Bạch Liễu lúc nãy, nhưng anh cũng biết là mình đã kéo chân sau hắn. Mộc Kha nãy giờ vẫn hung hăn chĩa  súng vào sau lưng anh, không cho anh quay đầu lại, ép buộc anh đến bên cạnh thang máy, sau đó lại bắt anh đi vào, mặt thản nhiên nhấn nút đóng mở cửa và lùi về phía sau.
Khoảnh khắc thang máy vừa đóng cửa lại, Mộc Kha và khẩu súng ho4hồng cắm trên eo bị Lục Dịch Trạm chộp lấy từ Đường Nhị Đả lúc nãy đều biến mất.
Trong lúc đó, các đội viên đang quan sát màn hình theo dõi trước cửa phòng dị đoan 【0001】chỉ thấy trong màn hình toàn là bông tuyết nhập nhòe nhiễu loạn, đợi đến khi khôi phục xong thì tất cả mọi người đều biến mất không dấu vết, trước cửa phòng dị đoan 【0001】 chỉ có 1 vũng máu không biết của ai và Lục Dịch Trạm đang khập khễnh bước ra từ thang máy, mặt đầy vết thương.
Nhớ lại lần dặn của Đường Nhị Đả trước khi đi, đội viên nghiêm túc cầm máy truyền tin lên: “Chú ý! Chú ý! Dị đoan 0006, 0601, 0004, và một kẻ dị đoan đột nhập hình người chưa đánh số đã biến mất ở tầng cuối căn cứ, yêu cầu thông báo đến các đội viên bên ngoài, chuẩn bị vây bắt các địa điểm mà Đường đội đã lưu lại, bao gồm các  địa điểm sau ——”
“Dị đoan hình người 0006 có thể xuất hiện ở căn hộ cho thuê gần đường  ..”
“Dị đoan hình người 0601 có thể xuất hiện ở Viện mồ côi Ái Tâm trong thành phố hoặc Tào gia mương ở Bỉnh Châu..”
“Dị đoan hình người 0004 có thể xuất hiện ở ký túc xá Kính đại trong thành phố..”
“Dị đoan hình người chưa đánh số có thể xuất hiện tại khu biệt thự Hương Phong Sơn..”
“Còn nữa, mấy người bọn họ cùng biến mất ở tầng cuối cùng của căn cứ, trước cửa phòng dị đoan 【0001】, chờ sau khi thu dụng tất cả dị đoan xong, chúng ta sẽ cho đội viên cầm súng đến canh giữ vùng cấm này.”
“Tất cả các đội tham gia truy bắt dị đoan tại các địa điểm trên cầm súng đợi lệnh, nếu thấy dị đoan xuất hiện thì phải hạ gục ngay lập tức. Tôi tin là các đội viên trong căn cứ vừa nãy cũng đã tận mắt chứng kiến dị đoan nguy hiểm như thế nào rồi phải không! Đường đội không nói sai, bọn họ là những dị đoan hình người cực kỳ nguy hiểm!”
Các đội viên trong căn cứ trầm mặc nhìn căn cứ đã bị các dị đoan tháo chạy phá hư thành một đống đổ nát hoang tàn, còn có rất nhiều đội viên đã bị thương nặng trong quá trình thu dụng dị đoan đang hôn mê ở các phòng y tế..
Đội viên phòng điều khiển nhìn vũng máu trong màn hình theo dõi, anh ta n4mchặt tay, giọng thông báo càng thêm nghiêm túc: “ ——trong quá trình truy bắt nếu có xảy ra bất cứ tổn thất nào, chúng ta sẽ cùng chịu trách nhiệm với đội trưởng chi đội 3”
“Tuyệt đối không để bọn dị đoan hình người đó sử dụng quái vật để gây hại cho dân lành!”
———————————————
【 Hệ thống nhắc nhở: Chào mừng người chơi Bạch Liễu trở lại trò chơi 】
Bạch Liễu ôm Lưu Giai Nghi máu me đầy người vừa xuất hiện ở đại sảnh trò chơi liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, hiện tại hắn và Lưu Giai Nghi đều là những nhân vật trong trò chơi được bàn tán nhiều nhất, huống chi là cả hai dùng cách xuất hiện ấn tượng bạo liệt như vậy.
Chưa đến mười giây, diễn đàn trò chơi lại lần nữa bùng nổ với chủ đề Bạch Liễu lần đầu tiên xuất hiện sau khi lọt top Quốc Vương và Phù Thủy Nhỏ bị thương.
Lần trước Bạch Liễu im hơi lặng tiếng biến mất không tung tích khiến đa số người ở hiệp hội lớn và Hiệp Hội Thực Hủ đều tìm hắn, bây giờ lên sân khấu lại hoành tráng như thế, tuy rằng trước mắt không ai dám đi lên hỏi han gì hắn, nhưng phía sau vẫn có một đám quần chúng vây quanh chuẩn bị buôn dưa lê bê dưa hấu.
Nhưng Bạch Liễu không thèm quan tâm đến mấy chuyện đó, hắn ôm chặt Lưu Giai Nghi đang yếu ớt dần dần đi thẳng đến cửa đăng nhập trò chơi.
Kỹ năng cá nhân của Lưu Giai Nghi là 【 thuốc độc hoặc thuốc giải】có chứa tính công kích, không thể sử dụng ở đại sảnh trò chơi, nói cách khác, muốn trị liệu cho vết thương của Lưu Giai Nghi thì bọn họ chỉ có thể vào game.
Bạch Liễu vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Giai Nghi: “Phụ bản cấp 1 và 2 đều dùng giá trị sinh mệnh để áp chế tỉ lệ tử vong, mức độ hạn chế kỹ năng của em quá lớn, nếu vào thì kỹ năng của em sẽ bị CD ( cool down) đến 6 tiếng đồng hồ giống như phụ bản trước, không tốt cho vết thương của em, em đã từng vào phụ bản cấp 3 rồi, có bị hạn chế kỹ năng nhiều hay không?”
Lưu Giai Nghi che bụng đang đổ máu, khó khăn trả lời một câu: “Không có.. hạn chế..”
Bạch Liễu bình tĩnh ngầm ra quyết định: “Vậy chúng ta sẽ tiến vào phụ bản cấp ba.”
“Nhưng phụ bản cấp 3 có giới hạn người qua cửa.” Lưu Giai Nghi cố gắng nói thêm, máu chảy quá nhiều làm sắc mặt cô bé tái nhợt, cô bé n4mchặt cổ tay áo Bạch Liễu nhắc nhở: “Quy định chỉ có một số người chơi mới có thể qua cửa.. anh đừng tùy tiện vào, sẽ ch3t..”
“Chuyện đó nói sau đi, trước mắt trị vết thương cho em đã, còn lại cứ giao cho anh.” Bạch Liễu nói ngắn gọn, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên —— hắn đã chạy đến cửa đăng nhập trò chơi.
Hắn lướt mắt qua giao diện trò chơi chọn lựa, cuối cùng ngừng lại ở một phụ bản chưa có ai đăng nhập.
Giao diện của trò chơi này là một đóa hồng lóe sáng đang héo tàn, đặt trong bình thủy tinh dài hình bán nguyệt.
Bạch Liễu click mở nội dung giới thiệu:
【 Tên phó bản trò chơi: 《 Nhà máy ho4hồng 》】
【 Cấp bậc: Cấp 3 ( Trò chơi có tỉ lệ người chơi tử vong lớn hơn 80% nhỏ hơn 90% thuộc cấp bậc 3) 】
【 Hình thức: Hình thức nhiều người ( 0/6) 】
【 Miêu tả tổng hợp: Đây là trò chơi nhiều người chơi theo định hướng thăng cấp. Hương ho4hồng tháng 5 thoang thoảng khắp mọi nơi. Chỉ một ngày đắm chìm trong mùi hương đó người lao động cũng sẽ héo tàn. Đời người ngắn ngủi tựa như ho4hồng tháng năm hiếm hoi. Chỉ có nhà pha chế nước ho4thực sự mới có thể khám phá ra những bí mật ẩn sâu trong nhuỵ ho4, và biết cách hút thêm hương thơm từ người héo tàn.
【 Trái tim con người nặng 250g, vậy bạn có biết ho4hồng nặng bao nhiêu không? 】
Đôi mắt Bạch Liễu nheo lại —— hắn vừa mới gặp loại sự tình này thì trong trò chơi đã tạo ra phụ bản tương ứng. 
Có vẻ như màn chơi này hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên xuất hiện, mà tuân theo một loại quy tắc nào đó mà Bạch Liễu vẫn chưa nghĩ ra.
Cảm giác rất quen thuộc, cứ như phụ bản này đang lẳng lặng nằm trong hệ thống chờ Bạch Liễu tới, mà Bạch Liễu ở ngoài trò chơi thì tình cờ lại bị cảm giác dẫn dắt tới đây..
Giống như Bạch Liễu đã được định sẵn để bước vào các trò chơi liên quan đến hắn trong các dòng thời gian khác, giống như vòng trước của 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》vậy.
Cảm giác khó chịu khi bị điều khiển, thao túng này đã ám ảnh Bạch Liễu kể từ khi hắn tiến game, hoặc thậm chí cả trước khi hắn vào game, đến nỗi Bạch Liễu có thể cảm thấy nó luôn quanh quẩn bên người hắn, lúc có lúc không, nhưng lại không biết chính xác nó đến từ đâu, và làm sao bắt giữ nó.
Hơn nữa, cứ theo 【 Lời tiên tri 】mà Tawil nói cho hắn lúc trước, Tawil chắc hẳn cũng biết sự tồn tại của nó đang thao túng cuộc sống và số phận của Bạch Liễu, hay nói cách khác, Tawil cũng bị thao túng.
Nhưng trốn tránh không phải là phong cách của Bạch Liễu, thay vào đó, hắn thích trực tiếp giải quyết rõ ràng những thứ mà hắn ta không hiểu, vì vậy, Bạch Liễu không hề do dự, hắn nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi với Lưu Giai Nghi đang hấp hối.
【 Phụ bản 《 Nhà máy ho4hồng 》 đã có hai người chơi đăng nhập, còn cần bốn người chơi nữa mới có thể bắt đầu 】
Cùng lúc đó, Mục Tứ Thành và Mộc Kha đuổi theo Bạch Liễu tới nơi nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu bạn theo dõi đã đăng nhập trò chơi ~ hãy tới xem đi nào ~】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi bạn theo dõi đã đăng nhập trò chơi ~ hãy tới xem đi nào ~ ……】
Mục Tứ Thành và Mộc Kha sắc mặt khó coi nhìn nhau liếc mắt một cái, Mục Tứ Thành mở miệng trước: “Bạch Liễu vào trò chơi rồi, mẹ nó, anh ta mang theo Lưu Giai Nghi đang bị thương vào game gì chứ?!”
“Gấp gáp gì không biết! Không thể chờ ông đây thêm chút nữa à!” Mục Tứ Thành nghiến răng, cậu nhìn về một đống màn hình trò chơi, “Bây giờ phải tìm anh ta kiểu gì đây cơ chứ!”
Mộc Kha miễn cu0ng duy trì bình tĩnh, cậu nhanh chóng gạt bỏ lời nói Mục Tứ Thành: “Anh ta không đợi chúng ta rất có khả năng là không cần dùng đến chúng ta, nếu anh ta muốn chúng ta đi theo thì hẳn đã đợi rồi, tôi nghĩ Bạch Liễu có lý do gì đó.”
Nói tới đây, Mộc Kha cũng không cam lòng mà c4n chặt khớp hàm, hốc mắt đỏ lên: “Điều này có thể chứng minh, Bạch Liễu cho rằng chúng ta không thể giúp được gì cho anh ta trong trò chơi lần này, cho nên anh ấy mới không chờ chúng ta.”
Cậu hít sâu một hơi, tiếp tục bình tĩnh mà phân tích: “Ở phụ bản trước trò chơi dùng giá trị sinh mệnh để cân bằng tỉ lệ tử vong cho nên kỹ năng của Lưu Giai Nghi bị hạn chế khá nhiều, nếu Bạch Liễu muốn dùng kỹ năng trị liệu của Lưu Giai Nghi để cứu cô bé thì nhất định sẽ chọn phụ bản không hạn chế kỹ năng đó, cậu có biết loại phụ bản đó không?”
Mục Tứ Thành trầm mặc trong chốc lát, cậu n4mchặt n4mtay, thở ra một hơi nặng nề: “Có, phụ bản cấp 3.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.