Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 152:




là anh ta chứ không phải Bạch Liễu.
Vừa tưởng tượng tất cả các dị đoan có trong căn cứ đã bị thả ra thì chân người đội viên kia mềm nhũn, anh ta hoang mang sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu bất lực nhìn về phía Đường Nhị Đả: “Đường, Đường đội, chúng ta phải làm sao bây giờ?!”
Lúc trước bọn họ đều không đồng ý Đường Nhị Đả bắt  【 người sống dị đoan 】, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Bạch Liễu trực tiếp thả hết tất cả các dị đoan trong căn cứ …
Điều này cũng giáng mạnh vào nhận thức của họ quá rồi, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
“Đứng lên đi, lấy súng, mặc trang phục phòng hộ vào, đóng tất cả các đường ra của căn cứ phòng ngừa dị đoan trốn thoát, sau đó bắt từng dị đoan trở lại.”  Đường Nhị Đả rút súng phía sau eo cầm trên tay, ánh mắt lãnh lệ quét qua đám đội viên còn chưa tỉnh hồn, “Thất thần làm gì, thông báo với tất cả đội viên trong căn cứ tiến vào trạng thái đề phòng cấp 1, nhanh lên!”
Mấy người đội viên nhốn nháo hoảng loạn đứng lên, thông báo thông báo, lấy trang phục phòng hộ, lấy trang phục phòng hộ.
“Đề phòng cấp 1! Đề phòng cấp 1!Hơn 80% dị đoan đang trốn thoát!”
Nhưng người đội viên phụ trách nhấn nút đỏ biểu tượng 【 hoàn toàn phong tỏa căn cứ 】lại có chút run tay.
Anh ta cầu cứu nhìn Đường Nhị Đả, trong mắt tràn ngập nước mắt sợ hãi: “Đường đội, chúng ta thật sự phải đóng kín căn cứ sao?! Như vậy cứu viện bên ngoài cũng không vào đây được, nếu chúng ta không thể thu phục đám quái vật đó, chúng ta cũng phải ch3t cùng với chúng trong căn cứ..”
Đường Nhị Đả thờ ơ giương mắt nhìn về phía đội viên đó: “Cậu có biết tại sao căn cứ có thiết kế hình cầu không?”
“Vì…… để phản xạ ánh sáng trong căn cứ cho tốt sao?” Đội viên run giọng trả lời.
“Không phải.” Đường Nhị Đả lạnh nhạt trả lời, “Là vì nếu phát sinh tình huống khẩn cấp thì sẽ phong tỏa toàn bộ căn cứ, sau đó vĩnh viễn chôn vùi dưới nền đất, không để bất kỳ dị đoan nào thoát ra ngoài gây hại cho người khác.”
“Thời điểm chúng ta gia nhập Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm thì phải hiểu rằng sẽ có lúc cùng táng thân với quái vật dưới nền đất lạnh, hoặc là chúng ta ch3t, hoặc là những người khác trên thế giới này ngoại trừ chúng ta sẽ ch3t đều ch3t, hiểu chưa?”
Người đội viên rưng rưng nước mắt, tay anh ra run rẩy nhưng vẫn cố làm một kính lễ với Đường Nhị Đả: “Tôi hiểu rồi! Đội trưởng!”
Anh ra c4n răng nhấn nút phong tỏa hoàn toàn căn cứ.
Căn cứ hình tròn màu trắng khổng lồ thong thả đóng kín lại rồi lún sâu vào mặt đất, đất đá cát bụi bay mù mịt xung quanh, cuối cùng hoàn toàn kín đáo chìm sâu dưới lòng đất.
Dưới sự bình tĩnh của Đường Nhị Đả, các đội viên đã nhanh chóng lấy lại trạng thái nghiêm túc, bắt đầu xếp hàng ngay ngắn trật tự để di chuyển theo mệnh lệnh.
Có một người đội viên đã mang trang phục phòng hộ và đội mũ bảo vệ chỉnh tề đi nhanh về phía Đường Nhị Đả báo cáo: “Đường đội trưởng, ngoại trừ dị đoan bạo động, chúng ta còn phát hiện 3 kẻ đột nhập căn cứ!”
“Kẻ đột nhập?” Đường Nhị Đả nhíu mày nhìn, “Chỉ có đội viên mới có thể vào căn cứ, bọn họ đột nhập bằng cách nào?”
“Đúng vậy, tôi muốn nói chính là điều này!” Người đội viên vẻ mặt nghiêm túc, “Bọn họ dùng thẻ nhân viên của đội trưởng Tô Dạng để lẻn vào, thẻ nhân viên của đội trưởng Tô Dạng có quyền hạn rất cao, có thể trực tiếp ra vào tất cả các khu vực, nhưng tôi không biết tại sao bọn họ lại có thể khiến cho Tô đội trưởng …”
Trên mặt Đường Nhị Đả vốn chẳng thể hiện cảm xúc, nhưng khi nghe đội viên báo cáo đến đó gã đột nhiên sững người.
Đường Nhị Đả chậm chạp quay đầu lại, dùng một ánh mắt làm người khác sởn tóc gáy nhìn vào đội viên, gằn từng chữ một: “Cậu nói bọn họ dùng thẻ nhân viên của ai đột nhập vào?”
Đội viên bị ánh mắt khủng b0 của Đường Nhị Đả trừng đến thì không nhịn được rùng mình một cái, giọng nói cũng lí nhí hẳn đi: “Phó đội, Tô.. phó đội trưởng Tô Dạng ạ..”
——————————————
Trời đã về khuya.
Tô Dạng thần sắc mệt mỏi ngủ say sưa trên giường đôi, nhưng trong vòng tay anh trống không chẳng có ai.
Đêm nay Quý An ngủ trong phòng trẻ, nỗi sợ hại suýt chút nữa là mất đi đứa con khiến cô không dám rời nó nữa, vì vậy cô trải nệm ở dưới đất gần xe nôi của con nằm xuống. Quá nhiều chuyện xảy ra đêm nay rõ ràng đã k1ch thích cô, làm cô ngủ không chút an ổn, toàn mơ thấy những cơn ác mộng.
Di động của Tô Dạng cũng bị cô lấy đi cùng với thẻ nhân viên đặt trên giường em bé không ngừng báo rung.
Cuộc gọi hiển thị tên người gọi đến là 【 đội trưởng 】.
Tiếng chuông vang lên rồi ngừng, ngừng rồi lại vang, càng lúc càng gấp gáp, nhưng Quý An đang chìm trong cơn mộng chỉ nhíu chặt mày, trở mình, chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại.
Dòng nhắc nhở màu đỏ hiện ra một con số: 【 21 cuộc gọi nhỡ từ đội trưởng 】
——————————————————————
Vẻ mặt Đường Nhị Đả hung hăng bỏ di động xuống.
Đội viên bên cạnh đã bị biểu tình của gã dọa sợ, nơm nớp  hỏi gã: “Tô, Tô đội trưởng không nhận điện thoại sao ạ?”
“Di động, máy bàn, di động vợ.. của cậu ta tôi đều gọi tới nhưng không ai bắt máy.” Đôi mắt Đường Nhị Đả bắt đầu phiếm đỏ, trong tròng mắt tất cả đều là tơ máu hồng vì cảm xúc kịch liệt, “Tại sao thẻ nhân viên của Tô Dạng lại ở trong tay Phù Thủy Nhỏ chứ?!”
Đường Nhị Đả đã xem qua camera theo dõi, 3 kẻ đột nhập có 2 người đeo mặt nạ bảo hộ và mặc đồ đội viên không thấy rõ mặt mũi, còn một người bơi lượn trong nước nhanh như chớp kia gã liếc mắt là nhận ra ngay.
Lưu Giai Nghi, hoặc có thể nói là Phù Thủy Nhỏ —— sát thủ trong đội Bạch Lục.
Nổi tiếng là bơi rất giỏi, số lần giết người trong nước còn nhiều hơn cả trên bờ, hễ vào nước thì như biến thành một con cá mập ăn thịt người.
Mà Phù Thủy Nhỏ rất thích hành hạ đến ch3t đàn ông tuổi từ 30 đến 45, đặc biệt là đàn ông có con gái.
Tô Dạng hoàn toàn phù hợp với mục tiêu chọn lựa giết người của Phù Thủy Nhỏ.
Mà thẻ nhân viên của Tô Dạng lại ở trong tay con bé.
Đường Nhị Đả hít sâu hai hơi, gã hy vọng bản thân mình bình tĩnh lại nhưng vô ích.
Một khi nhắm mắt lại là gã có thể nhìn thấy Tô Dạng toàn thân đẫm máu nằm trước mặt gã cười gọi đội trưởng, Đường Nhị Đả hận không thể tự cho mình một viên đạn vào trán để vĩnh viễn bình ổn trở lại.
“Hiện tại các camera theo dõi đều không nhạy..” Các đội viên liếc nhau nhìn về phía Đường Nhị Đả, “Ngoài ra các đội viên trên lầu đã bắt đầu đi bắt lại dị đoan, chúng ta cũng bắt đầu thôi, Đường đội.”
Đường Nhị Đả yên lặng một giây, sau đó đứng lên, móc ra một cây súng màu bạc khác từ eo của mình.
Đây là một khẩu súng ngắn ổ xoay đã cũ được làm thủ công cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, trên báng súng có dấu vết một đóa ho4hồng héo tàn, gã cầm hai tay hai súng đi xuống dứt khoát lên đạn.
Đường Nhị Đả nâng đôi mắt đỏ đậm lên nhìn đám đội viên, giọng nói nghẹn ngào truyền đạt mệnh lệnh: “Nếu có gặp kẻ đột nhập và 【dị đoan hình người 】Bạch Lục thì không cần bắt giữ, cứ trực tiếp gi3t ch3t không luận tội, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi trách nhiệm.”
——————————
Lục Dịch Trạm bị nhốt ở phòng khác, nhưng anh vào không bao lâu thì căn cứ bị chấn động, Lục Dịch Trạm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai đội viên phụ trách trông coi anh đã biến sắc vội vàng đưa cho anh một bộ trang phục phòng hộ và một khẩu súng.
“Anh là cảnh sát đúng không?” Hai người đội viên sốt ruột không buồn thăm dò trạng thái của Lục Dịch Trạm đã hỏi, “Hiện tại căn cứ của chúng tôi đang ở trong tình trạng khẩn cấp, nếu anh hỗ trợ được thì tới hỗ trợ nhé! Chú ý bảo vệ tốt bản thân! Nơi này có rất nhiều loại quái vật kỳ quái, nếu gặp bọn chúng mà không ứng phó được thì cứ chạy đi! Không cần phải chiến đấu trực tiếp với chúng!”
Nói xong hai đội viên nôn nóng muốn rời đi.
Lục Dịch Trạm nhanh tay lẹ mắt bắt được một đội viên, anh hỏi: “Tôi muốn hỏi tình huống của Bạch Liễu bạn tôi như thế nào rồi?! Cậu ấy không sao chứ?!”
Đội viên kia quỷ dị nhìn anh: “Nếu Bạch Liễu mà anh hỏi là 【 dị đoan hình người】 chúng tôi vừa mới bắt thì đội trưởng của chúng tôi vừa ra lệnh 【 gi3t ch3t bất luận tội 】cậu ta đó.”
Lục Dịch Trạm đờ đẫn nhưng rất mau anh đã phục hồi tinh thần.
Lục Dịch Trạm ánh mắt kiên nghị mặc đồ bảo hộ và chuẩn bị súng sẵn sàng, rất nghiêm túc hỏi đội viên đó: “Nếu tôi có thể tìm được Bạch Liễu trước khi các anh gi3t ch3t cậu ta, hơn nữa chứng minh được cậu ta vô tội, không phải là quái vật hay dị đoan gì gì các người nói, thì có phải là Bạch Liễu không cần bị các người giết một cách oan uổng không?”
Hai đội viên nghe hỏi thì ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cho nhau cái liếc mắt kín đáo, chần chờ rồi trả lời: “ … Trên lý thuyết là thế, nếu có thể thu dụng thì chúng tôi cũng không đồng ý giết chóc, nhưng 【 Bạch Lục 】 hiện tại rất nguy hiểm, chúng tôi không khuyến khích anh đi tìm cậu ta đâu …”
“So với các anh thì tôi biết cậu ta không hề nguy hiểm gì cả.” Lục Dịch Trạm cắt lời hai đội viên, anh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, động tác trên tay lại không ngừng nạp đạn vào ổ, răng rắc chỉnh khớp súng, sau đó cười lịch sự với họ, “Tôi đã quen biết cậu ấy mười năm, tôi cảm thấy mình có quyền lên tiếng chuyện của Bạch Liễu hơn là các anh.”
Đội viên nhìn thấy Bạch Liễu mở được các phòng chứa vật dị đoan tất nhiên sẽ không tán thành Lục Dịch Trạm, nói: “Cậu ta sẽ gi3t ch3t anh mất.”
Lục Dịch Trạm chân thành tha thiết cười cười: “Tôi dùng chính sinh mệnh của mình đánh cuộc, đánh cuộc cậu ấy sẽ không gi3t ch3t tôi.”
——————————————————
Đoàn người Lưu Giai Nghi dừng lại ở cửa phòng 【1807】, cửa phòng đã mở.
Mộc Kha cảnh giác đi vào thăm dò một vòng, sau đó rời khỏi đó nhìn về Lưu Giai Nghi: “Không thấy Bạch Liễu ở đây, bên trong không có gì cả, em xác định em tìm được cửa nước ở đây à?”
“Đúng là nơi này rồi.” Lưu Giai Nghi một bên mang kính bảo vệ mắt, một bên quan sát tình huống khắp nơi, cô bé nhíu mày thì thầm, “Bây giờ nước đã rút nhưng em cảm thấy tình hình không ổn lắm, tất cả cửa phòng đều đã mở, lúc chúng ta vào thì những phòng đó đều đóng cửa, nhất định là nhốt những thứ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hiện tại thì trong những phòng đó đều trống không..”
“Từ từ!” Mục Tứ Thành gỡ mặt nạ bảo hộ hô hấp xuống, cậu ngồi xổm xuống một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc ngửi ngửi vài cái, sau đó vẫy tay với Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, “Tôi ngửi được mùi của Bạch Liễu ở đây này.”
Mộc Kha và Lưu Giai Nghi đầu dấu chấm hỏi: “Trên người Bạch Liễu có mùi gì chứ?”
Mục Tứ Thành nghiêm trang: “Mùi tiền.”
Mộc Kha: “……”
Lưu Giai Nghi: “…… Anh một hai phải kể chuyện cười cho chúng tôi nghe ở đây à?”
“Không cần dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ để nhìn tôi! Mục Tứ Thành nổi giận rống lên, “Thật sự tôi có thể ngửi được! Ở đây có mùi của Bạch Liễu, chứng minh anh ta đã ở đây, Lưu Giai Nghi tìm được cửa nước chính xác rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.