Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 139:




Tô Dạng thành lập hiệp hội trong trò chơi, xây dựng chiến đội, ánh mắt anh tỏa sáng n4mlấy tay Đường Nhị Đả, nói với gã rằng, nếu thắng giải đấu thì có thể thực hiện được nguyện vọng của họ.
Đội trưởng, chúng ta có thể đưa ra điều ước đem tất cả mọi người thoát khỏi trò chơi này, thành viên trong cục dị đoan của chúng ta có thể tạo thành một chiến đội để tham gia thi đấu, ở ngoài chúng ta đấu tranh với các thứ xấu xa thì chẳng nghĩa lý mà trong game có sẵn đạo cụ và kỹ năng chúng ta lại có thể thua được.
Đừng nhận thua dễ dàng như vậy nha, không cần bi quan thế đâu đội trưởng! Tô Dạng cười tủm tỉm nói như vậy.
Đám đội viên của gã cười ồn ào hô to, đúng vậy đội trưởng, vào trò chơi cũng đừng ỉu xìu vậy chứ, người của chi đội 3 chúng ta không cần biết là ở đâu, thấy chuyện khó là phải xông pha, đàn ông sẽ không dễ dàng chịu khuất phục!
Bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, kiên cường chiến đấu, tuyệt không nhận thua, nhất định phải chiến thắng.
Các đội viên đều ch3t trên con đường đi đến thắng lợi đó, mang theo nguyện vọng chưa thực hiện được phó thác lại cho người đội trưởng mà bọn họ tin tưởng, thỏa mãn rời đi.
Tô Dạng quyết tuyệt che ở trước gã, anh nhìn Đường Nhị Đả, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng thoải mái như biết trước điều sắp xảy ra với mình, dùng khẩu hình nói với Đường Nhị Đả, đội trưởng, tới đi.
Kế tiếp mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm, trong màn đêm đen thẳm, Đường Nhị Đả mở to đôi mắt nhìn chiếc roi xương màu trắng cuốn quanh chiếc cổ mảnh khảnh của Tô Dạng, kéo cả người anh giống như kéo một con thỏ nhỏ, viên đạn bạc xuyên qua đầu Tô Dạng, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt và đồng tử trợn tròn của Đường Nhị Đả.
Cuối cùng chỉ còn một mình Đường Nhị Đả sống sót.
Ngay từ đầu Đường Nhị Đả hỏi, tại sao mọi người lại muốn tôi sống sót?
Sau này Đường Nhị Đả vẫn hỏi, tại sao mọi người lại muốn tôi sống sót?
Cuối cùng, quán quân Đường Nhị Đả quỳ gối trên đài, bên dưới là âm thanh hoan hô nhiệt liệt ầm ĩ dành cho người chiến thắng.
Trên người gã vết thương chồng chất, hơi thở yếu ớt, ánh mắt gã tan rã ngửa đầu nhìn lên không trung, giọng nói nghẹn nghèo khô khốc nói lên điều ước với vị thần linh không biết có tồn tại hay không ——
—— tôi ước mọi người, đặc biệt là Tô Dạng, đều có thể sống sót rời đi trò chơi này.
Vì thế thần linh nhân từ chiếu cố gã, thực hiện nguyện vọng của gã.
Thần linh nói với Đường Nhị Đả rằng, nếu muốn thực hiện điều ước thì phải ngăn chặn mọi thứ trước khi bắt đầu, do đó trò chơi đã đưa cho gã một đạo cụ cấp thần, có thể nghịch chuyển thời gian trở lại quá khứ để thay đổi tất cả mọi chuyện.
Nhưng đây chỉ là lừa gạt gã mà thôi, bởi vì cho dù Đường Nhị Đả nghịch chuyển thời gian bao nhiêu lần đi nữa, gã cũng chưa từng thành công ngăn cản mọi người tiến vào trò chơi dù chỉ một lần. Mà trong quá trình đảo ngược thời gian liên tục này, gã chỉ không ngừng kéo thêm người khác tiến vào trò chơi, không ngừng tiêu hao bản thân mình.
Ngoài ra, ngay khi thật sự cuối cùng có thể ngăn chặn mọi thứ trước khi phát sinh  thì cũng không có khả năng không làm mọi người tiến vào trò chơi, bởi vì muốn sự dụng đạo cụ thì 【 Đường Nhị Đả 】phải ở trong game, mà khi gã sử dụng đạo cụ thì mọi người ra khỏi trò chơi rồi, vẫn còn gã phải ở lại.
Vì vậy Đường Nhị Đả chất vấn thần linh, không phải tôi đã ước rằng mọi người được rời khỏi trò chơi sao? Tại sao tôi lại còn kẹt lại trong đó?
Thần linh thương xót gã, nói, ngay khi ngươi ước điều ước đó, ngươi đã không còn là người nữa.
Ngươi đã trở thành dị đoan và quái vật, cho nên ngươi phải bị nhốt trong trò chơi vĩnh viễn, đây là cái giá mà người phải trả vì đã ước điều ước vượt quá năng lực nguyện vọng của mình.
Đường Nhị Đả đã biến thành dị đoan và quái vật đành phải cay đắng chấp nhận sự thật tàn nhẫn đó, lang thang xuyên qua vô tận trong trò chơi, nơi mà mọi người đều có thể rời đi, ngoại trừ gã.
Lần này là lần kéo dài thời gian lâu nhất của Đường Nhị Đả, đến thời điểm này Bạch Liễul 24 tuổi, mà trong toàn bộ phận thì trừ gã ra chưa ai tiến vào trò chơi.
Mà phó đội trưởng của gã, Tô Dạng, rốt cuộc cũng sống qua 33 tuổi —— đội tuổi mà lẽ ra anh đã phải ch3t trong trò chơi.
“Đường đội, Đường đội! Tô đội đang nói chuyện với anh đó!”
Đường Nhị Đả giật mình phục hồi tinh thần, gã nhìn về phía Tô Dạng: “Uh, tôi chắc chắn cậu ta có thể giải quyết chuyện này, cậu không cần lo lắng, cứ giao cho tôi, cậu chỉ cần bảo vệ bản thân tốt là được..”
“Đường đội, Tô đội không hỏi anh chuyện đó..” Người đội viên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Anh say đến loạn rồi sao, sắp tới tiệc đầy tháng của con trai Tô đội rồi, mời anh đi uống rượu, anh có đi không?”
Đường Nhị Đả ngẩn người ra.
“Được đó Tô đội! Trong đội chúng ta chỉ có cậu là nhanh tay lẹ chân nhất nha! Năm ngoái vừa mới kết hôn, năm nay con đã đầy tháng!”
“Tô đội, bé con mới chỉ một tháng tuổi, giống anh hay là giống chị dâu vậy? Ai.. dù sao thì cả hai người đều đẹp, giống ai cũng được, tôi thì thảm rồi, chỉ có thể trông cậy vào người mẹ xinh đẹp của nó thôi …”
“Tỉnh lại đi, cậu FA 27 năm rồi đó!”
Tô Dạng luôn luôn ôn hòa lịch sự nay bị đùa giỡn đến độ khuôn mặt tao nhã cũng đỏ ửng lên, đôi mắt anh sáng ngời, có chút ngờ nghệch của người lần đầu tiên được làm cha: “Bây giờ nhìn chưa giống ai.. nhưng mà tôi cảm thấy lớn lên rất đẹp, Đường đội, anh đến nhà tôi uống rượu đầy tháng nhé? Tiểu An tự mình xuống bếp đó.”
Bên cạnh có người làm mặt quỷ mà trêu ghẹo: “Năm đó chúng ta đều nói Tô đội là phụ trợ đắc lực của Đường đội, không nghĩ tới phụ trợ còn nhanh lẹ hơn cả Đường đội nữa, có điều Tô đội nói muốn đứa trẻ nhận anh làm cha nuôi đó, Đường đội, anh nhìn phụ trợ đắc lực năm xưa của mình giờ đã thành cha rồi, cảm giác thế nào?”
“Ghen tị muốn ch3t.” Đường Nhị Đả lười nhác nói, “Lúc cậu ta kết hôn tôi đã ghen tị rồi, đến nỗi không thèm đi đám cưới đó thôi, còn muốn cướp cả tân lang để cậu ta khỏi kết hôn luôn.”
Các đội viên khác cười ồ lên, Đường Nhị Đả dường như lơ đãng mà bổ sung một câu, “ … Sớm thật ấy, còn sớm hơn cả tôi nữa, chưa gì đã kết hôn sinh con.”
Tô Dạng nhìn Đường Nhị Đả ánh mắt đầy vẻ chờ mong, anh thật lòng muốn mời Đường Nhị Đả đến tham gia tiệc đầy tháng con mình, cười rộ lên: “Tôi mua loại rượu anh thích uống nhất, đến lúc đó chúng ta uống hai ly nhé.”
“Lúc tôi kết hôn anh không tới thì bây giờ phải tới đó, đừng có lại trốn biệt tăm biệt tích nữa, tôi làm phó đội trưởng của anh lâu như vậy, Đường đội trưởng hẳn là phải cho tôi ít mặt mũi phải không?
Đường Nhị Đả im lặng nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tô Dạng hồi lâu, sau đó gã nở nụ cười, phất phất tay, xoay người rời đi.
“Đúng là tôi không cho Tô đội mặt mũi thật, tôi chỉ thích uống rượu một mình thôi, chúc mừng Tô đội, mừng cho quý tử, có thời gian thuận tiện tôi sẽ gửi cậu một cái bao lì xì lớn nhé, tôi không đi đâu.”
Tiếng cười của những người khác có chút xấu hổ ngừng lại.
“ ….. Đường đội, anh không đi thật à?”
“Không phải chứ Đường đội, gần đây anh sao vậy, sao lại tránh tiếp xúc với chúng tôi chứ?”
“… Sau khi Tô đội kết hôn thì Đường đội cứ cắm đầu vào men rượu, cho dù ghen tị cũng không đến mức ấy chứ lão Đường! Điều kiện anh tốt như vậy, sau này cũng có thể tìm được một người vừa ý mà!”
Đường Nhị Đả không quay người lại, gã chỉ lười nhác phẩy tay rồi đi ra ngoài.
“Đường Nhị Đả!” Tô Dạng duỗi tay bắt lấy tay Đường Nhị Đả, anh có vẻ rất tức giận, “Gần đây anh bị sao vậy? Cứ lủi thủi một mình, trốn tôi và mấy đội viên khác? Anh không hài lòng gì với chúng tôi à?”
Đường Nhị Đả theo bản năng gỡ tay Tô Dạng ra, sau đó quay đầu lại nhìn vào đôi mắt có chút uất ức của Tô Dạng, gã giật mình.
【 Đội trưởng, tại sao anh lại muốn né tránh tôi? 】
【 Cứ trốn tôi mãi là ý gì chứ? 】
【 Đường Nhị Đả, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, đội trưởng và đội phó, anh trốn tôi như vậy tưởng tôi không biết gì sao? 】
Khuôn mặt Tô Dạng của các dòng thời gian và không gian khác dường như chồng chéo lên nhau vào thời khắc này.
Đường Nhị Đả há miệng thở d0c, gã muốn cười lắm nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy kiệt quệ và trống rỗng, gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dạng ở dòng thời gian này vẫn chưa trải qua bất kỳ tra tấn và ch3t chóc nào, ánh mắt bắt đầu lạc lõng.
Cuối cùng Đường Nhị Đả hít sâu một hơi, giống như cố ép bản thân cười rộ lên: “Đội trưởng Tô, cậu đã lập gia đình rồi.”
Tô Dạng có chút bất ngờ, anh nghi hoặc nhìn Đường Nhị Đả: “Tôi lập gia đình thì sao? Chẳng lẽ tôi lập gia đình thì không thể qua lại với anh được nữa? Làm gì có đạo lý thế chứ, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm rồi.”
Ánh mắt đó, ánh mắt đó Đường Nhị Đả đã gặp qua ngàn vạn lần, nhưng không có lần nào làm gã vô cớ trầm mặc.
“Tôi không có ý kiến gì với cậu cả.” Đường Nhị Đả im lặng trong chốc lát để giảm bớt xấu hổ, gã nở nụ cười bâng quơ, “Tôi cảm thấy cậu như bây giờ rất tốt, cực kỳ tốt, vô cùng tốt, một chút bất mãn tôi cũng không có, thật tình chúc phúc cậu.”
Tô Dạng vừa muốn thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhị Đả lại nói tiếp một câu thẳng thừng không hề khách khí: “Tất nhiên là cách xa tôi một chút, đừng có đi theo tôi mãi nữa, học cách chăm sóc gia đình đi đội trưởng Tô.”
Đừng bao giờ ngu ngốc đuổi theo tôi vào trò chơi nữa, Tô Dạng.
Ý cười mơ hồ trên mặt Tô Dạng lập tức biến mất, ánh sáng trong đôi mắt anh ảm đạm chìm dần, anh có vẻ buồn bã không cam lòng nhìn thẳng Đường Nhị Đả: “Tôi không hiểu, đội trưởng, tại sao anh lại nói như vậy, làm như vậy chứ? Tôi đã làm sai chuyện gì sao?”
“Cậu không làm gì sai cả.” Đường Nhị Đả dừng một chút, “Là tôi không đúng, tôi nghĩ sai rồi, là … Tôi không nghĩ rõ ràng.”
Nói xong câu này Đường Nhị Đả hất tay Tô Dạng đang muốn n4mtới, không chút do dự mặc áo khoác rồi xoay người rời đi.
“Sau này nếu không có việc gì quan trọng thì cấm bất cứ đội viên nào đi tìm tôi, tiếp xúc riêng với tôi.”
——————————
Trong phòng CEDT——006.
Bạch Liễu ngủ trên một cái nệm đặt trong góc, căn phòng nhỏ chỉ mù mờ một luồng sáng mỏng manh truyền từ cửa sổ nhỏ, ngoài cửa đều đặn vang lên tiếng bước chân tuần tra nhịp nhàng.
Dựa theo quy luật tiếng bước chân thì cách khoảng mười lăm phút một lần lại có người tuần tra đi ngang qua cửa sổ hắn, khá giống với nhà tù. Hắn để ý sau khi tiếng bước chân rời đi thì nhanh chóng lấy đồng tiền xu thủng lỗ bên cạnh còng tay của mình ra —— chính là hệ thống quản lý trò chơi.
Trong khoảng thời gian sau khi Tô Dạng rời đi và trước khi Đường Nhị Đả tiến vào, Bạch Liễu đã cúi đầu tránh đi theo dõi rồi chuyển đồng xu dưới lưỡi dấu bên trong còng tay —— để đồ vật trong miệng lại liên tục bị thẩm tra như thế thì khả năng bị phát hiện quá cao đi, hơn nữa dựa theo cách nói của Tô Dạng thì vị Đường đội trưởng kia có khả năng rất hiểu biết về hắn thì phải.
Đường Nhị Đả cũng không buồn kiểm tra xem Bạch Liễu có dấu hệ thống quản lý trò chơi trên người hay không, ý của gã là 【 tôi đã dùng đạo cụ chuẩn bị căn phòng này cho cậu, cậu có giở trò gì cũng chẳng vào được trò chơi đâu 】.
Giá chữ thập và vẩy cá của Bạch Liễu đều bị Đường Nhị Đả cầm đi, nhờ vào việc Đường Nhị Đả vừa ghê tởm vừa lười lục soát hắn mà bây giờ trên người hắn chỉ còn lại đồng xu này, bất kể thế nào thì cũng đều phải thử, hắn cầm tiền xu trên tay âm thầm mặc niệm:
【 Tiến vào trò chơi 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Rè.. rè.…… Tín hiệu bị cách ly, chạm vào đạo cụ cao cấp ( không gian ma thuật), chủ nhân không gian đã khống chế người ra vào, tín hiệu trò chơi bị ngăn cách, người chơi Bạch Liễu không thể đăng nhập trò chơi!! 】
“【 Không gian ma thuật 】?” Bạch Liễu suy nghĩ, “Đây không phải đạo cụ mà Lưu Giai Nghi đưa cho Lưu Hoài sao?”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.