Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 127:




Lúc bước vào giáo đường, Lưu Hoài đột nhiên dừng lại.
Mộc Kha vội vàng đẩy cậu ta: "Vào đường hầm nhanh lên!"
Lưu Hoài quay đầu lại nhìn Lưu Giai Nghi đang bị d3 xuống đất, cậu ta bỗng nhiên hít sâu một hơi, ném con dao găm buộc ở thắt lưng xuống đất, sau đó hạ người c4n lấy nó, đồng thời để cho con dao găm còn lại c4m vào da thịt mình, Lưu Hoài cúi đầu r3n rỉ, sắc mặt tái nhợt.
Mộc Kha sửng sốt: "Lưu Hoài, cậu làm gì vậy!"
【hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài đã bị dao găm bóng tối tấn công, giá trị tinh thần đang giảm xuống... Giá trị tinh thần của người chơi Lưu Hoài bị chấn động mạnh, giá trị tinh thần đang được tính toán... Giá trị tinh thần đã giảm xuống đến 9, bật chế độ giao diện cuồng bạo, thể lực đang bị tiêu hao dữ dội...... 】
Lưu Hoài đè thấp thân thể như một con chim yến, vút bay chỉ còn để lại vết tàn ảnh, cậu ta xẹt qua mặt đất, lao nhanh về phía Miêu Phi Xỉ.
Đúng lúc hai thanh đao của Miêu Phi Xỉ sắp chém tới người Lưu Giai Nghi, Lưu Hoài tựa như một sát thủ bước ra từ bóng tối, một chân đạp trên mặt đất xoay người, miệng c4n chặt dao găm trong miệng đối mặt với Miêu Phi Xỉ.
Miêu Phi Xỉ kinh ngạc nhìn Lưu Hoài —— đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một sát thủ bị cụt tay và bị 【 tước vũ khí 】 rồi mà vẫn có thể chống đỡ được tấn công của gã.
Đôi mắt của Lưu Hoài lóe lên quyết tâm được ăn cả ngã về không, ánh mắt cậu ta trong trẻo khiến người ta hoảng hốt, một bên mắt đang khép hờ vì đau đớn, khóe miệng bị song đao của Miêu Phi Xỉ chấn mạnh nứt toạc ra nhỏ máu tươi, sắc mặt trắng bệch như một bóng ma, miệng vẫn còn đang ch4y nước miếng.
Lưu Hoài đứng chắn trước mặt Lưu Giai Nghi, lồng nguc kịch liệt phập phồng.
"Đ* má." Miêu Phi Xỉ trầm mặc một hồi, gã cảm giác thằng điên Lưu Hoài này đang liều sống liều ch3t với gã, nhưng Miêu Phi Xỉ vẫn c4n răng rút đao ra, hung ác lướt tới, "Đứa nào theo Bạch Liễu cũng điên hết rồi! Cha! Lưu Giai Nghi giao cho cha!"
【 hệ thống cảnh báo: Máu của người chơi Lưu Hoài đã giảm xuống 1!!! Hãy nhanh chóng thoát ra khu vực an toàn! 】
Lưu Hoài quỳ trên mặt đất, lảo đảo rồi lại đứng lên, c4n dao găm nhìn thẳng vào Miêu Phi Xỉ —— ý tứ của đôi mắt đó quá rõ ràng, tôi còn muốn đánh với anh, tôi sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên quai hàm Miêu Phi Xỉ, gã đưa tay lên lau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bạch Liễu con mẹ nó cho cậu uống thuốc mê hay gì?! Cậu làm đến mức này cho hắn có đáng không?!"
Lưu Hoài đột nhiên liếc nhìn Lưu Giai Nghi đang được bao phủ bởi đám sương mù đen.
Nếu lúc này cậu ta không cắm dao găm trong miệng thì có lẽ đã nói với Miêu Phi Xỉ rằng, Bạch Liễu chẳng cho cậu ta thứ gì cả, bọn họ chỉ giao dịch với nhau mà thôi.
【Bạch Liễu, anh thực sự đảm bảo Lưu Giai Nghi có thể an toàn rời khỏi phó bản này, không chỉ riêng phó bản này, mà là toàn bộ trò chơi, anh có chắc mình có thể đưa em ấy ra ngoài không? 】
【Tôi không chắc, nhưng tôi hứa chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa Lưu Giai Nghi đi】
【... Tôi tin vào hiệu lực giao dịch của anh, haizz, đôi khi tôi nghĩ nếu Giai Nghi không phải em gái tôi thì tốt rồi, em ấy quá thông minh, tôi... tôi không xứng với một em gái thông minh như vậy, Bạch Liễu, nếu anh là anh trai của Giai Nghi thì em ấy sẽ không phải vất vả như thế để bảo vệ tôi】
【Giá như Giai Nghi không phải là em gái tôi thì tốt rồi, em ấy rất tốt, thông minh lại hiểu chuyện, em ấy xứng đáng có một người anh trai tốt hơn, lợi hại hơn tôi】
Song đao của Miêu Phi Xỉ lại rơi xuống không chút lưu tình, Mộc Kha ôm tiểu Mộc Kha chạy điên cuồng, Lưu Giai Nghi cầm lọ thuốc độc chạy về phía bên này, màn sương đen từng chút một lắng xuống, cô bé chật vật bị Miêu Cao Cương đánh ngã xuống đất, quay đầu nhìn về phía Lưu Hoài, suy sụp kêu lên, "Anh ơi! Đừng!!"
Lưu Hoài hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nghiến chặt dao găm trong miệng ướt dầm dề máu, trong lòng thì thầm tên Bạch Liễu như thể cầu nguyện với một vị thần vô danh.
Bạch Liễu, làm ơn.
Tôi đã dùng giá trị sinh mệnh của mình để lót đường cho anh, hãy làm những gì anh đã hứa với tôi.
【Bạch Liễu, có một điều tôi luôn hối hận trong đời, anh có thể giúp tôi... anh có thể chuyển lời xin lỗi của tôi đến Tứ ca được không? 】
【Cậu tự đi mà nói trực tiếp với cậu ta. 】
【Nếu tôi ch3t thì làm sao mà nói trực tiếp với cậu ấy đây? 】
【Vậy thì cậu cứ đợi đến khi Mục Tứ Thành ch3t thì nói trực tiếp với cậu ta cũng được. 】
【... Tứ ca có biết anh rủa sau lưng cậu ấy vậy không? 】
【Trước mặt cậu ta tôi cũng nói thẳng như vậy. 】
Lưu Hoài cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm một hơi, khóe mắt rơi lệ.
Thực ra, sống là một việc rất khó khăn đối với cậu ta, giờ đây cuối cùng cậu ta cũng tìm thấy một bến đỗ xa lạ cho tâm hồn mình.
Tuy rằng bến đỗ này có thu phí, nhưng cũng có thể được coi là một nơi an toàn để trở về.
Trước khi song đao của Miêu Phi Xỉ chuẩn bị chém một lần nữa, Bạch Liễu nhảy ra từ bên cạnh, bình tĩnh vung roi tách ngang song đao của Miêu Phi Xỉ, cắt ngang đòn tấn công của gã, hắn đứng chắn trước mặt Lưu Hoài, đối mặt với Miêu Phi Xỉ đang phát điên lên.
Bạch Liễu quay lại nói với Lưu Hoài, "Lưu Hoài, chú ý đến Miêu Cao Cương, ông ta sắp thành quái vật ngã ba rồi, coi chừng ông ta giết Lưu Giai Nghi."
Vừa nghe xong, Miêu Phi Xỉ và Lưu Hoài đều giật mình, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Miêu Cao Cương đang khống chế Lưu Giai Nghi ở đằng kia.
Ngoại hình của thây ma Miêu Cao Cương bị ám bởi một màu xanh đen đáng sợ, đôi mắt của ông ta chỉ còn một chấm nhỏ đen ở giữa nhãn cầu, lòng trắng to đùng phồng lên, bao phủ bởi những vết máu đen dày đặc, răng nanh hai bên môi dài đến mức gần chạm đến cằm, làn da nhăn nheo, dày cứng và mốc meo, trên tay mọc lên lông đen và móng tay đen dài, ông ta dùng một tay ấn xuống cổ Lưu Giai Nghi, càng lúc càng dùng hết sức.
Lọ thuốc của Lưu Giai Nghi rơi xuống đất, trống rỗng —— chất độc ăn mòn quái vật đã được Lưu Giai Nghi tạt thẳng vào người Miêu Cao Cương, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
【 hệ thống cảnh báo: Giá trị tinh thần của người chơi Miêu Cao Cương dao động, trạng thái không ổn định... giảm nhanh chóng —— giảm xuống 0】
【 hệ thống cảnh báo: Hoàn thành dị hóa thành quái vật gắn liền với kỹ năng cá nhân, trở thành quái vật tương ứng sách quái vật kỹ năng cá nhân —— 《 Sách Quái Vật: Cương thi thịt thối bất tử 》】
【 hệ thống cảnh cáo: Quái vật Cương thi thịt thối bất tử là quái vật cấp S trong phó bản trò chơi cấp 3, khả năng phòng thủ rất cao trên 10.000+. Nó sẽ tấn công tất cả người chơi một cách bừa bãi. Tất cả người chơi hãy nhanh chóng chạy trốn! 】
Miêu Phi Xỉ nhìn thảng thốt, gã ch4m rãi buông song đao trong tay xuống, nhìn khuôn mặt cương thi dữ tợn xanh tím mồm há to không còn chút nào hình dáng nhân loại: "Cha...?"
Cương thi mặt mũi hung tợn ngẩng đầu, ánh mắt hung lệ nhìn Miêu Phi Xỉ, thở ra một hơi nồng nặc mùi thịt thối rữa.
Miêu Phi Xỉ lạnh người, đối mặt với khuôn mặt quen thuộc của Miêu Cao Cương, không thể không lùi về phía sau hai bước —— con quái vật này có  lực phòng thủ cao khủng khiếp, vả lại bọn họ không còn thời gian để thăm dò yếu điểm của nó nữa. Gã biết khả năng phòng thủ của Miêu Cao Cương đáng sợ như thế nào, cho dù gã kích hoạt toàn bộ kỹ năng chém cả hai thanh đao vào Miêu Cao Cương thì cũng chỉ để lại một vết xước trắng mờ trên cánh tay ông ta mà thôi.
Mà bây giờ các kỹ năng của Miêu Cao Cương lại được kích hoạt hoàn toàn, lực phòng ngự đã tăng lên hơn 10.000 rồi.
Thứ này... con quái vật này, con quái vật diễn sinh từ cha ruột của gã, không cách nào đánh bại được nó!!
Lưu Giai Nghi nhìn Lưu Hoài rơm rớm nước mắt.
Cô bé dường như nhận ra Lưu Hoài định làm gì, ngón tay bấu chặt cát trên mặt đất, điên cuồng vùng vẫy, cố gắng ngăn Lưu Hoài lại, khàn khàn thốt ra vài từ từ cổ họng:
"Anh ơi... anh đừng tới đây!"
Hình ảnh hồng ngoại đại diện cho Lưu Hoài sắp tắt rơi vào đáy mắt đẫm lệ của Lưu Giai Nghi, giống như một ngọn lửa đã được định sẵn là sẽ tàn lụi.
Ngọn lửa ấy đã bị cô bé nghi ngờ, bị cô bé làm tổn thương, mỉm cười chào đón cô bé sinh ra, cõng cô bé về nhà sưởi ấm, n4mtay cô bé và nói rằng sẽ đem lại cho cô bé một tương lai tươi sáng, những hồi ức vụt qua trong đầu Lưu Giai Nghi, giống như một tia sáng chói lóa và ấm áp xưa nay chưa từng có làm bỏng rát tròng mắt cô bé.
Ngọn lửa lao về phù thủy băng giá đang bị d3 xuống đất gào khóc.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài có sử dụng bùng nổ kỹ năng cá nhân (tấn công chớp nhoáng) không? 】
【Đồng ý】
Lưu Hoài c4n con dao găm, cậu ta trừng mắt nhảy xuống từ giữa không trung, giẫm lên tấm lưng cứng ngắc của Miêu Cao Cương vốn đã trở nên dày bất thường.
Miêu Cao Cương buông tay thả Lưu Giai Nghi sắp bị siết cổ đến ch3t, rống lên một tiếng, quay người muốn đấm vào người Lưu Hoài.
Lưu Hoài không hề né tránh, dùng hai chân kẹp chặt cổ Miêu Cao Cương, thân trên lắc lư theo động tác của ông ta, c4n dao găm gầm lên vẻ mặt hung dữ, giống như một con thú dữ bị thương đang bảo vệ sào huyệt và đàn con của nó, dùng hết toàn lực cắm dao vào cái cổ cứng ngắc của Miêu Cao Cương.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài sử dụng bùng nổ kỹ năng cá nhân (tấn công chớp nhoáng)... Do dục v0ng trung tâm của kỹ năng thay đổi nên hiệu ứng của kỹ năng cũng thay đổi... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Phát hiện sát khí cuồng bạo và mong muốn được bảo vệ của người chơi Lưu Hoài, hiệu ứng gây cứng do dao găm bóng tối gây ra vẫn không thay đổi, hiệu ứng sát thương cộng thêm nằm trong tính toán thiệt hại... 】
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài sử dụng (tấn công chớp nhoáng) gây cứng 1 phút 15 giây lên quái vật cương thi thịt thối, sát thương 6 điểm, lượng máu còn lại hiện tại của quái vật là 10】
【 hệ thống nhắc nhở: Trạng thái kỹ năng của người chơi Lưu Hoài (sát thủ nhát gan) đã được cập nhật do thay đổi kỹ năng —— đổi thành (sát thủ sáng suốt và dũng cảm) 】
Miêu Cao Cương dao gặm đâm vào xương thịt thì gầm lên, ông ta dùng tay chộp lấy cổ Lưu Hoài ném cậu ta ra chỗ khác, sau đó đứng cứng ngắc bất động.
Mà Lưu Hoài bị ném xuống đất ngã lăn mấy vòng, hoàn toàn không đứng dậy được, ho sặc sụa, trên mặt lộ ra một nụ cười rất khó giải thích, miệng mũi khuôn mặt trào máu đầm đìa.
【 hệ thống cảnh báo: Do người chơi Lưu Hoài sử dụng quá nhiều kỹ năng, bị thương ở nhiều chỗ, giá trị sinh mệnh giảm sút do mất máu quá nhiều... 2... 1... Cảnh báo! HP của người chơi Lưu Hoài sắp về 0! 】
Lưu Giai Nghi nằm rạp người dùng cả tay lẫn chân bò đến bên cạnh Lưu Hoài, cô bé nhẹ nhàng ôm lấy đầu Lưu Hoài đang run rẩy đặt lên đùi, tiếng hít thở dồn dập, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, giao diện hệ thống đang điên cuồng nhảy thông báo:
【hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi, các kỹ năng cá nhân (thuốc giải) và (thuốc độc) của ngài đều đang trong thời gian hồi chiêu, hiện tại không thể sử dụng chúng để phục hồi giá trị sinh mệnh cho bất kỳ ai... 】
【hệ thống nhắc nhở: Không có đạo cụ hoặc dược liệu nào trong ba lô hệ thống của ngài có thể làm giảm bớt vết thương nghiêm trọng ngay lập tức】
【hệ thống nhắc nhở: Vật phẩm siêu phàm duy nhất của ngài (Nước mắt Psyche) là vật phẩm cấp ý thức, không có tác dụng chữa bệnh... 】
"Tổ cha mày! Đ*t cả nhà mày hệ thống!!" Lưu Giai Nghi chửi thề thô bạo, cả khuôn mặt lo lắng đến nỗi máu trào lên, sự bình tĩnh đang kìm nén đã tan vỡ bởi hơi thở đang dần yếu ớt của Lưu Hoài.
Lưu Giai Nghi run rẩy chạm tay vào miệng và mũi của Lưu Hoài, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc, môi cô bé cũng đang run rẩy, bình tĩnh nói trong khi kìm nước mắt, "Anh ơi, kiên trì thêm một lát nữa nhé, chỉ một lát nữa thôi là kỹ năng điều trị của em sẽ có thể sử dụng lại! Lúc đó em có thể cứu anh rồi!"
"... Giai Nghi, anh không chịu được nữa." Lưu Hoài ho khan một tiếng, máu từ trong miệng trào ra, cậu ta mỉm cười, mi mắt đều cong lên, "Em lại còn chửi thề nữa kìa......"
"Về sau em không chửi thề nữa, em sẽ nghe lời anh, sẽ không mắng chửi ai nữa." Hình ảnh thân nhiệt tượng trưng cho Lưu Hoài từ từ biến thành màu xanh trong vòng tay Lưu Giai Nghi, như ánh đèn le lói dần tắt lịm, Lưu Giai Nghi rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô bé ôm chặt Lưu Hoài như một cô bé tám tuổi bình thường, nước mắt ứa ra, "Anh hai, em xin anh!! Tất cả là lỗi của em! Là lỗi của em! Xin anh kiên trì thêm chút nữa! Đừng bỏ em một mình!!"
"Đừng không cần em mà!"
"... Giai Nghi, không phải lỗi của em." Đôi mắt Lưu Hoài dần trở nên đờ đẫn như ánh mắt của Lưu Giai Nghi, "Là anh hai không tốt..."
Cậu ta khó nhọc ch4m rãi nói từng chữ: "Anh không xứng với một người em gái tốt như em, Giai Nghi..."
Lưu Giai Nghi khóc không ra hơi, cô bé lắc đầu nguầy nguậy không biết phải nói gì, chỉ khom người khóc, nước mắt rơi khắp nơi.
"Em biết không, Giai Nghi, trước khi em sinh ra, anh đã nghĩ rằng anh sẽ như thế này cả đời, sống trong ao bùn cả đời." Giọng điệu của Lưu Hoài từ từ suy yếu, cậu ta mỉm cười, "Nhưng khi em được sinh ra, sau đó, lúc anh nhìn vào đôi mắt của em, em đã vươn tay về phía anh và đòi anh ôm, vì vậy anh nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy mãi, anh quyết tâm mang em rời đi."
"Bởi vì anh là một người anh trai."
Lưu Giai Nghi muốn che miệng Lưu Hoài đang không ngừng chảy máu, cô bé nghẹn ngào: "Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
"Em đã cho anh cả tương lai." Lưu Hoài lộ ra một nụ cười chân thành, "Em là người em gái tốt nhất trên thế giới này, Giai Nghi."
Mí mắt cậu ta mệt mỏi khép lại: "Chỉ là... anh không phải là người anh tốt nhất trên đời, anh của em quá ngốc... Anh đã giao em cho Bạch Liễu, anh ấy rất thông minh, anh ấy sẽ hiểu em, em không cần phải vất vả để nghi ngờ ai, bảo vệ ai... "
"Trong suốt thời gian qua, em đã rất vất vả vì anh rồi, Giai Nghi."
【 hệ thống nhắc nhở (dành cho tất cả người chơi): Giá trị sinh mệnh của người chơi Lưu Hoài trở về 0, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi】
Lưu Giai Nghi ngây người nhìn nguồn nhiệt màu đỏ đã tắt hoàn toàn trong lòng nguc mình, cô bé vươn tay sờ lên khuôn mặt Lưu Hoài, một giọt nước mắt bất giác trào ra khóe mắt: "Anh ơi?"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ (nước mắt Psyche) có hiệu lực theo từng giai đoạn】
【Nước mắt Psyche sẽ dẫn đường cho bạn đến con đường mà nàng ấy đã trải qua, bạn sẽ mất anh ấy hoàn toàn, rồi lại có thêm lần nữa, vì Psyche ghen ghét, không muốn nữ nhân có lòng nghi ngờ giống mình có thể nhận được hạnh phúc sớm hơn nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng rất nhân từ, cuối cùng sẽ khiến bạn hạnh phúc, bạn sẽ hạnh phúc trong nỗi đau, vì vậy mới biết trân trọng hạnh phúc】
Giọng nói nhẹ nhàng và mê hoặc của Hồng Đào đột nhiên vang lên bên tai Lưu Giai Nghi: "Cupid bay đi, bay trở về thiên đường."
Lưu Giai Nghi ôm chặt lấy đầu Lưu Hoài, cúi đầu vùi vào lồng nguc không còn nhịp tim của Lưu Hoài, sau đó bật khóc, những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt lạc thần của Lưu Giai Nghi nhỏ xuống khuôn mặt vô hồn của Lưu Hoài.
Cô bé không kêu được lời nào, chỉ có thể khàn khàn mở miệng: "A ——!!!"
"A a a a a a a a a a a a a a!!!"
【Psyche cuối cùng đã nếm trái đắng của sự nghi ngờ, nàng khóc ngày đêm, nhưng Cupid đã bay đi không bao giờ trở về nữa】
【Nghi ngờ giống như một liều thuốc độc, ăn mòn Psyche. 】
【 hệ thống cảnh báo:: Giá trị tinh thần của người chơi Lưu Giai Nghi bị chấn động, đang giảm mạnh... 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.