Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 100: Trại mồ côi Tình Thương (20)




Edit: Liễu 13 + Beta: Nhi
Mộc Kha bị Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương kéo xuống từ thang máy tầng năm. Cậu bị bắt vào phòng của Miêu Phi Xỉ, cánh cửa bị gã nhấc chân lên đá, sầm một tiếng đóng lại.
Các y tá đi giày cao gót bắt đầu tuần tra bên ngoài cửa, tiếng cộp cộp vang vọng rõ ràng trong đêm khuya.
Hai người Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương một trái một phải đứng bên cạnh Mộc Kha đang run lẩy bẩy, giữ cửa không cho Mộc Kha đi ra ngoài.
Miêu Phi Xỉ ngồi xổm xuống nhìn Mộc Kha trên mặt đất, gã vươn đầu lưỡi dài ra liễm phần môi khô khốc: "Được rồi, bây giờ là thời gian thẩm vấn, nói cho tụi tao biết Bạch Liễu đang ở đâu."
Mộc Kha cắn răng, bả vai cậu run lên không ngừng, cúi đầu không nói gì.
Miêu Phi Xỉ không kiên nhẫn nắm lấy cằm Mộc Kha, dùng sức bóp chặt, nhấc đầu cậu lên: "Tao hỏi lại một lần nữa, mày đừng tưởng mày chỉ có 6 điểm HP thì tao không hành mày được, tao có cách khiến mày đau đến chết đi sống lại đấy. Hoặc là mày mở bảng hệ thống ra, cho tụi tao xem tụi mày trao đổi gì trên cái bàn phím đó."


Xương hàm của Mộc Kha bị bóp phát ra tiếng răng rắc, cậu cảm giác như sắp bị trật khớp đến nơi rồi, cực kỳ đau, chịu không nổi mà ứa nước mắt. Thế nhưng cậu vẫn không nhận: "Tôi không rõ mấy người đang nói chuyện gì——"
Miêu Cao Cương cũng ngồi xổm xuống, trưng ra vẻ mặt thân thiện rất là đạo đức giả, như một gã trung niên đang khích lệ cậu trai trẻ uống thêm chút rượu trên bàn tiệc, ra vẻ bất đắc dĩ mà khuyên nhủ Mộc Kha: "Mộc Kha, nếu mày là một người chơi bình thường đến nương nhờ tụi tao, chỉ cần mày thành thật khai báo, tụi tao sẽ không động đến mày làm gì. Hiện tại tụi tao đang trong mùa tiếp ứng, gϊếŧ mày chỉ làm ảnh hưởng tới tỷ lệ ủng hộ. Nhưng nếu mày vẫn cứ thà chết chứ không chịu phục như vậy, cũng không mở bảng giao diện ra cho tụi tao xem, vậy thì tụi tao thật sự hết cách rồi."


Hơi thở của Mộc Kha rất gấp gáp, nhưng cậu vẫn không mở miệng.
"Quên đi, xem ra nó bị Bạch Liễu khống chế, ép hỏi cũng không được gì." Miêu Cao Cương đứng lên dùng ngón trỏ ấn vai Miêu Phi Xỉ, giọng gã rất bình thản, "Gϊếŧ đi, gϊếŧ nó thì bàn phím trong kho sẽ rơi ra. Xem không hiểu cũng không sao, ít ra có thể khiến Bạch Liễu mất đi một tên hữu dụng."
Nên làm gì đây nên làm gì đây, tim Mộc Kha đập đến cực hạn —— LFG, ý Bạch Liễu hẳn là để cậu tìm hội Miêu Cao Cương hợp tác, nhưng muốn hợp tác thì phải đưa ra bàn phím cậu đã dùng để trao đổi với Bạch Liễu, có điều đối phương chưa chắc có thể xem hiểu được tin tức ở trên đó.
Thế nhưng không tuân theo thì sẽ bị hai kẻ này gϊếŧ chết, như vậy bàn phím cũng sẽ rơi ra.
"Tôi cho mấy người xem." Mộc Kha ngẩng đầu lên.


Cậu cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình, chọn mở bảng hệ thống lấy ra cái bàn phím đó. Ở trong lòng cầu nguyện Bạch Liễu sẽ không gửi thêm cho cậu thông điệp gì mới vào lúc này. Nhưng vừa lấy bàn phím ra, Mộc Kha lập tức nhắm mắt lại.
Trên bàn phím mất ba mũ phím.
Miêu Phi Răng hứng thú tiến lại gần: "Cái này thì con hiểu được, thứ thiếu là 9, 0, 6, đây hẳn là số phòng bệnh."
"Có lẽ đây là số phòng bệnh của Bạch Liễu." Nụ cười của Miêu Cao Cương càng đạo đức giả hơn, "Mộc Kha, chủ nhân mày đang gọi mày đến để hội họp à?"
Miêu Phi Xỉ đè chặt cổ Mộc Kha, ra lệnh: "Trả lời hắn, nói mày lập tức tới."
"Bây giờ có y tá ở bên ngoài." Tay Mộc Kha run run, cậu đã hoàn toàn rối loạn, nhưng giọng điệu vẫn cố duy trì sự bình tĩnh, "Mấy người đi lên kiểu gì?"
"Gϊếŧ đứa trẻ ở lối thoát hiểm." Miêu Phi Xỉ dùng song đao vỗ vỗ mặt cậu, cười hì hì, "Quên rồi sao? Thanh thể lực của tao đã hồi phục, tốc độ di chuyển của tao nhanh hơn y tá."
Mộc Kha bị bọn họ ép phải dùng bàn phím trả lời Bạch Liễu rằng mình sẽ lập tức lên đó.
Miêu Phi Xỉ nhìn về phía Miêu Cao Cương, hỏi xem bây giờ có nên gϊếŧ Mộc Kha không?
Miêu Cao Cương cân nhắc một lúc rồi bác bỏ đề nghị này. Gã nói Bạch Liễu là một người chơi trí lực khá cao lại có phản ứng cực nhanh, nếu trong quá trình cậu đang dùng bàn phím liên lạc với Mộc Kha, nhưng phía Mộc Kha lại không trả lời, đoán chừng sẽ khiến Bạch Liễu nghi ngờ. Nên tạm thời giữ Mộc Kha lại, chờ đến lúc thấy Bạch Liễu rồi xử cũng không muộn. Mộc Kha nghe thấy thì tuyệt vọng vô cùng.
Đợi khi y tá đi vào thang máy kiểm tra tầng khác, nhóm Miêu Cao Cương mới nhanh chóng kéo theo Mộc Kha ra khỏi phòng, đi lên tầng chín bằng lối thoát hiểm.
Thế nhưng nơi đó lại có đứa trẻ dị dạng.
Mộc Kha kinh hồn bạt vía nhìn Miêu Phi Xỉ xử lý mấy đứa trẻ dị dạng đã đuổi bọn họ chạy khắp bệnh viện tối qua như đang cắt dưa xắt rau. Dưới hai thanh đao của Miêu Phi Xỉ, những đứa trẻ này bị cắt thành từng khối, mạch máu nơi mặt cắt dường như đang ngọ nguậy. Tiếng khóc thét chói tai của trẻ con vang lên ầm ĩ trong lối thoát hiểm.
Miêu Phi Xỉ chỉ chán ghét chậc một tiếng, song đao lóe sáng xẹt qua cổ, đầu của đứa trẻ lộc cộc lăn tới bên chân Mộc Kha, hai mắt nó trừng to vì oán hận không cam lòng, nhưng miệng đang há hốc đã không còn phát ra được tiếng khóc nào nữa.
Đây chính là thực lực có sức mạnh có thể nghiền ép kẻ khác. Mộc Kha nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc bị song đao của Miêu Phi Xỉ khống chế tối qua, bởi vậy càng thêm thấp tha thấp thỏm, thậm chí cậu còn không rõ mình đã giải nghĩa LFG đúng hay chưa.
... Bạch Liễu thật sự muốn cậu thuận theo hai người Miêu Phi Xỉ sao? Còn tiếp tục như thế nữa là lên tới tầng bảy rồi!
Mộc Kha bắt đầu điên cuồng cầu nguyện Bạch Liễu không có ở 906.
Trong khi đó, tại trại mồ côi.
Nhóc Bạch Lục cúi người chạy ra ngoài gọi điện thoại, cậu vừa đi vừa cảnh giác nhìn hai bên: "Tôi làm theo yêu cầu của anh là rút mũ phím số 906 rồi, đây là số phòng bệnh của anh à? Bây giờ anh đang ở 906?"
"Đúng." Bạch Liễu trả lời, "Trước đó có người dùng bàn phím liên lạc với nhóc, nhóc trả lời thế nào?"
"Tôi để cho hắn ta lập đội. Trong tình huống này, hắn có chết hay không thì khi bàn phím rơi ra, thân phận gián điệp cũng sẽ bị lộ. Tốt hơn là để hắn đầu hàng trước." Nhóc Bạch Lục nhíu mày, "Nhưng anh nói với tôi, có thể hai người đó sẽ đến tấn công anh vào tối hôm nay. Tôi cứ nghĩ chọn 906 là để bọn họ chạy đến phòng trống, nhưng sao anh lại ở đó? Như vậy không phải bọn họ vừa lên thì anh sẽ..." Bị bắt gặp tại trận à.
"Nhóc không cần để ý bên tôi đâu, tôi đang cần làm bẫy dụ bọn họ lên, nhóc chỉ cần đảm bảo bên nhóc là được rồi." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Trước đó nhóc làm rất tốt, để người bên kia đi tìm kẻ địch lập đội là quyết định rất chính xác. Còn bên nhóc thì sao? Nhóc đã chuẩn bị kỹ càng để thoát khỏi trại mồ côi chưa?"
Nhóc Bạch Lục nhìn thấy mấy đứa trẻ dị dạng chạy qua lại trong khu vui chơi, cậu nhanh chóng tìm chỗ nghiêng người nấp vào, tránh để bị phát hiện.
Trải qua hai ngày rượt đuổi, cậu nhóc cũng đã có thêm kinh nghiệm ẩn nấp, bây giờ nhóc Bạch Lục ra ngoài để thám thính. Ban ngày Bạch Liễu bảo cậu tối nay hãy mang theo mấy đứa nhóc kia trốn đi, bởi vì【Thứ Tư 】ngày mai chính là ngày ghép đôi.
"9 giờ đến 12 giờ có đứa trẻ dị dạng đi quanh khu vui chơi, hơn nữa giáo viên cũng chưa ngủ hẳn. Nếu là bình thường tôi sẽ không đề nghị chạy trốn vào lúc này, bởi sẽ rất dễ bị mấy đứa trẻ dị dạng và giáo viên bắt." Nhóc Bạch Lục trình bày tình hình cậu biết được với bên kia, giọng điệu rất bình tĩnh, "Nhưng hôm nay là ngày rửa tội, cửa trại trẻ vẫn chưa đóng."
"Sau 12 giờ, cổng trại mồ côi sẽ đóng, vào rạng sáng còn có đám trẻ thổi sáo tới mang mấy đứa nhóc còn lại đi, cho nên tụi tôi nhất định phải chạy trước 12 giờ."
"Nhưng nếu nhóc chọn chạy trước 12 giờ, làm thế nào để tránh giáo viên và đứa trẻ dị dạng vẫn là một nan đề, phải không?" Bạch Liễu trầm tư một lúc mới hỏi.
"Đúng." Nhóc Bạch Lục lạnh nhạt đáp, "Nhưng mấy chuyện chạy trốn này tôi cảm thấy rất có thể càng về sau càng khó chạy. Đêm nay có năm đứa trẻ dị dạng, mỗi đêm sẽ tăng thêm hai đứa trẻ, hiện tại đã bằng với số đứa trẻ sẽ chạy trốn vào đêm nay của bên tôi rồi."
"Nếu có ít hơn 3 con, tôi sẽ cân nhắc tới việc để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đi dụ nó, sau đó dẫn theo Mộc Kha và Lưu Giai Nghi chạy. Nhưng tối nay có năm đứa trẻ, chia ra thì mỗi người sẽ bị một đứa trẻ dị dạng đuổi. Để Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đi dụ nhiều nhất chỉ kéo được ba con, không có tác dụng gì nhiều."
Bạch Liễu nghe vậy hứng thú: "Nhanh như vậy mà nhóc đã khiến Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bằng lòng đi theo rồi à?
Nhóc Bạch Lục thản nhiên trả lời: "Thuyết phục bọn họ rất đơn giản."
"Nhóc thuyết phục ra sao?" Bạch Liễu hỏi.
"Tôi đã làm một giao dịch với họ." Nhóc Bạch Lục không nhanh không chậm đáp, "Tôi nói tôi có thể dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng họ cần phải làm giao dịch với tôi."
Bạch Liễu nhướng mày: "Nhóc đã dùng kỹ năng cá nhân của tôi để mua linh hồn của hai đứa trẻ đó? Rất nhanh tay đấy."
"Không." Nhóc Bạch Lục phản bác, "Không phải tôi bỏ tiền ra mua linh hồn của tụi nó, mà là chúng tiêu tiền để tôi chăm sóc linh hồn. Chúng nó đưa tôi mười hai tệ năm xu, sau đó giao người hoặc linh hồn cho tôi, tiếp đó tôi sẽ dẫn chúng chạy đi."
"Nhưng mà không hiểu sao, linh hồn tiền giấy của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương mà tôi chiếm được không giống như anh nói lắm." Giọng nói Nhóc Bạch Lục đôi phần ngờ vực, lại dường như không vui khi bị người khác lừa tiền.
Nhưng rõ ràng anh bạn nhỏ này không phải bỏ ra đồng nào, còn thu về được hai linh hồn và mười hai tệ năm xu.
Nhóc Bạch Lục nhíu mày: "Sau khi giao dịch với bọn họ, hệ thống tiền xu nhắc nhở tôi là giao dịch không được trọn vẹn, chỉ có được một phần quyền nợ linh hồn của kẻ đó thôi. Tôi không thể sử dụng kỹ năng và bảng hệ thống của đối phương, chỉ có thể đơn giản quan sát bảng hệ thống của bọn họ."
"Vậy nhóc có thể làm gì được với tiền giấy linh hồn đó?" Bạch Liễu dò hỏi.
"Chẳng làm được gì cả." Nhóc Bạch Lục có chút khó chịu nói, "Hệ thống ghi rõ phải tập hợp đủ linh hồn, đồng thời giao dịch thành công với toàn bộ linh hồn, hoặc là một phần linh hồn khác tử vong quy về vị trí đối tượng giao dịch, tờ tiền giấy linh hồn trên tay tôi mới có hiệu lực giao dịch. Chẳng qua cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, tôi có thể dùng cái này hạn chế hành động của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, cũng giúp cho việc trốn thoát đêm nay dễ dàng hơn một chút."
Bạch Liễu đăm chiêu suy nghĩ, lúc trước cậu giao đồng xu cho nhóc Bạch Lục cũng vì nguyên nhân này —— cậu muốn thử xem nhóc Bạch Lục có thể giao dịch với linh hồn của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương được không, rồi từ bên đám trẻ khống chế lại đối phương.
Nhưng cuối cùng thứ thu được quả nhiên chỉ là bán thành phẩm—— Tiền giấy linh hồn chỉ có một nửa quyền nợ nần tương đương với tiền giấy bị xé thành hai nửa. Nhìn thì có vẻ như đã nhận được thứ gì đó, nhưng cậu lại không thể mua được bất cứ thứ gì từ đối tượng giao dịch với tờ tiền giấy không trọn vẹn này.
Phải chiếm được linh hồn hoàn chỉnh của đối phương, hoặc là cùng lúc khiến Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ bản thể bán linh hồn cho cậu, như hệ thống nói là tập hợp đủ linh hồn, nhưng khả năng này là bằng 0.
Miêu Cao Cương cũng không phải kẻ ngốc, tại sao phải làm chuyện như vậy, hơn nữa chuyện Trương Khôi trước đó đã khiến cho gã rất cảnh giác. Tuy không đoán được cách hoạt động cụ thể của kỹ năng mà Bạch Liễu nắm giữ, nhưng xem ra Miêu Cao Cương đã đoán được kỹ năng của cậu thoạt nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cả ngày hôm nay Miêu Cao Cương không nhận bất cứ đồ vật gì từ trong tay Bạch Liễu, cũng không đồng ý với bất kỳ bẫy rập ngôn ngữ nào. Gã hầu như không trả lời những câu cầu khiến và nghi vấn của cậu, đều là dùng kiểu câu chủ động để tiếp lời —— Đây là một khuyết điểm lớn trong kỹ năng khống chế của Bạch Liễu, dưới tình huống đối phương phòng thủ tuyệt đối, Bạch Liễu rất khó có thể khống chế nắm quyền chủ động giao dịch được
Tất nhiên còn có một khả năng thứ hai, chính là gϊếŧ chết bản thể Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, để linh hồn trở về tuyến thân phận phụ.
Khả năng này thậm chí còn nhỏ hơn 0.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không được.
"Nhóc Bạch Lục, đừng quên những lời tôi đã cảnh cáo khi nhóc dùng kỹ năng này." Bạch Liễu nhắc nhở, "Kỹ năng giao dịch này hạn chế cả hai bên, nhóc đã đồng ý dẫn theo Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương chạy đi, nhóc phải làm được, nếu không nhóc cũng sẽ ——"
"—— Biến thành nửa tờ tiền linh hồn bị nhốt trong Ví tiền cũ đúng không?" Nhóc Bạch Lục rất bình tĩnh nói.
Bạch Liễu im lặng, từ đầu đến cuối cậu không hề nói với nhóc ấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến thân phận của mình. Tên bọn họ lúc đăng ký cũng chỉ là thân phận nhà đầu tư, không hề có người biết tên của bọn họ. Hệ thống hình như đã cố ý không cho mấy đứa trẻ này biết thân phận thật sự của họ. Đối với những NPC trẻ em mà hệ thống đã dựa vào họ để tạo ra trong trại mồ côi này mà nói, bọn họ giống như là một thứ tượng trưng hư vô mờ ảo.
Đoán chừng sẽ rất khó có đứa trẻ nào nghĩ tới【nhà đầu tư】với khuôn mặt âm u quỷ dị này lại là mình của tương lai.
Nhưng Bạch Liễu cũng không ngạc nhiên khi nhóc Bạch Lục có thể đoán ra được cậu là ai.
Giọng nói nhóc Bạch Lục không chút gợn sóng: "Lúc anh đưa đồng xu này cho tôi có lẽ đã đoán được, tôi sẽ dựa vào thông tin bên trong tiền xu của anh để suy đoán ra chuyện này. Tôi là một người có lòng hiếu kỳ rất lớn, nhìn thấy thông tin sẽ suy nghĩ tự hỏi. Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu vì sao anh lại bằng lòng chết vì tôi rồi."
"Giống như những đứa trẻ khác, tôi là thân phận phụ, là một nửa linh hồn của anh, đúng không Bạch Liễu của tương lai? Hoặc là nói nhà đầu tư có lòng tốt vẫn luôn giấu tên nhỉ."
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bị Nhóc Bạch Lục phát hiện rồi! Lão 6 lừa đảo bán hàng đa cấp kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.