Chị y tá thấy thế, lắc đầu, lại là một cô gái nghiện mạng xã hội.
Mà Túc Khê chỉ lo khởi động máy đăng nhập vào trò chơi, không biết bắt đầu từ khi nào đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy nhân vật trong trò chơi của nàng, so với trước đây càng cấp bách hơn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là – nàng có tiền, nàng có thể nhìn thấy khi tên nhóc nhà nàng không phải nét vẽ đơn giản, rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng nàng không ngờ tới chính là, nàng vừa online, chỉ thấy ngoài Sài Viện yên tĩnh.
Giao diện đi vào trong nhà, chỉ thấy tên nhóc nằm co ro một cục trêи giường ở góc tường.
Hắn nằm gã tay lên trán, người vã đầy mồ hôi.
Lộ ra khuôn mặt vô cùng tái nhợt, không có màu máu, môi khô ráo tróc da, rõ ràng là bộ dáng bị bệnh.
Sao lại thế này?!
Điều này thậm chí còn gay gắt hơn so với lần đầu tiên gặp nhau, như là mất đi ý thức, đã hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả chăn cũng rơi xuống đất!
Giao diện không ngừng hiện lên mấy thông báo ---
“Xin chào người chơi, chúc mừng mở khóa trạng thái nhân vật chính bệnh nặng lần đầu tiên!”
“Tình trạng hiện tại của nhân vật chính của ngươi rất tệ! Thanh máu là 30%, thanh thể lực là 0%! Thậm chí không xuống được giường! Là do sau ba ngày bị nhiễm phong hàn không được nghỉ ngơi, suy nhược dẫn đến hôn mê!”
“Chú ý --- Trong phủ Ninh Vương hiện tại có mấy người hầu đúng lúc bị nhiễm bệnh dịch, bị đuổi về quê! Nếu ngươi xử lý không thỏa đáng, cực kì có khả năng khiến cho nhân vật chính của ngươi cũng bị nhiễm ôn dịch trong tình trạng suy yếu!”
“Hiện tại nhân vật chính của ngươi vẫn ở trạng thái an toàn! Nhưng một khi thanh sinh mệnh thấp xuống 5%, sẽ tự động tiến vào tình trạng bệnh nguy kịch! Đến lúc đó sẽ không có cách nào cứu vãn!”
“Đúng rồi, có cầm tìm hiểu về bệnh phong hàn cổ đại, tỉ lệ tử vong của ôn dịch không?”
“À, không”
Trò chơi rác rưởi hiện ra bốn chữ to lớn “không thể cứu vãn”, lập tức lóe lên mù mắt Túc Khê luôn, nàng vốn dĩ cũng đã rất lo lắng, bị trò chơi rác rưởi làm cho như vậy, lại càng căng thẳng hơn, quả thực trái tim đập bịch bịch, sợ giây tiếp theo con trai nuôi nhiều ngày như vậy đã lăn ra chết!
Ai chẳng biết y học thời cổ đại không phát triển, chỉ bệnh phong hàn thôi cũng rất dễ dàng gây chết người!
Nàng vội vàng mở tùy chọn, chạy loạn trong nhà giống như ruồi bọ không đầu, nhưng hiển nhiên, trong nhà không hề có thuốc gì.
Nàng phóng to giao diện trong nhà, sau đó đưa tay chọc chọc lên cục nho nhỏ trêи giường.
Sắc mặt tên nhóc đang hôn mê tái nhợt, bất tỉnh, mềm nhũn, không nhúc nhích.
Ngón tay Túc Khê chọc ở trêи chăn của hắn, không biết chọc tới chỗ nào của hắn, có lẽ là vị trí thắt lưng, hắn khó chịu khẽ kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt, lông mày cau lại.
Phóng to lên nhìn, trêи mi mắt đen nhánh còn lộ giọt nước đáng thương mơ hồ, hắn sốt lơ mơ.
Thanh sinh mệnh ở góc trêи bên trái giống như đồng hồ cát, liên tục giảm đều đều, chỉ trong một thời gian ngắn, đã hạ xuống còn 28% ---!
Túc Khê ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ, vội vàng bắt mình tỉnh táo lại, nghĩ lại nên làm sao bây giờ.
Trước tiên nàng xách chăn trêи mặt đất lên, vuốt dọc trêи màn hình, đắp lên người tên nhóc trêи giường.
Nhưng mà cả người Lục Hoán đang phát sốt, giống như bị vây giữa lò lửa, đột nhiên trêи người được đắp chăn bông, càng cảm thấy như thiêu như đốt, vì thế từ từ nhắm chặt hai mắt, khó chịu nhíu mày lật mình ---
Một bong bong bóng trắng xuất hiện trêи đỉnh đầu: “Nóng.”
Túc Khê vừa muốn chuyển màn hình đến phòng bếp, đã thấy chăn lại bị tên nhóc trêи giường đá xuống.
Nàng không còn cách nào khác lật màn hình lại, hai ngón tay bóp một tấm chăn nhỏ, đắp lại một lần nữa, lần này còn dùng ngón tay miết vào bốn góc.
Lục Hoán đang trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy có cái gì đặt trêи người mình, hơi thở ngày càng nóng và dồn dập, mạnh mẽ nhíu mày, lại muốn đá chăn ra.
Những gì Túc Khê nhìn thấy chính là một tên nhóc đang ra sức đạp chăn.
Đỉnh đầu chậm rãi hiện ra một bong bóng rêи rỉ: “Không cần.”
“….” Hoàng tử nhỏ yếu đuối sao lại làm như vậy?!
Túc Khê ngước mắt nhìn thấy thanh sinh mệnh đã giảm tới 25%, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, không còn quan tâm tới việc tranh đấu với nhân vật trong trò chơi nữa, trực tiếp xách hai cái ghế dựa và hai viên gạch trong phòng lên, chia ra đặt ở bốn góc chăn, đè thật nặng.