Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh Kiều

Chương 6:




Edit: Vũ Vũ
Một người phục vụ đột nhiên xuất hiện rồi đưa cho tôi tấm thẻ phòng
Tôi sợ ngây người.
Vận may của tôi chưa bao giờ tốt như này!
Thậm chí tôi còn nghi ngờ có người lừa mình.
Tôi đến khách sạn hỏi trước, xác định thẻ phòng này thật sự không có vấn đề gì thì mới bình tĩnh lại được.
-
Tôi dọn vào phòng 888 - chính là phòng tổng thống.
Nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, còn cảm thấy mọi thứ thật không chân thật.
Trong lòng vẫn cứ lo sợ có ai gài bẫy mình.
Cứ như thế sống trong phòng tổng thống ở khách sạn mấy ngày.
Dùng cách thức trên mạng để xác nhận chỗ này không bị cài camera ẩn.
Tôi mới cảm thấy an tâm.
Lại ở thêm mấy ngày.
Lúc này tôi mới có tâm trạng suy nghĩ, nếu Phó Minh Uyên phát hiện tôi chạy trốn thì anh có đi tìm tôi không.
Tưởng tượng đến chuyện đó thôi khiến tôi chẳng dám bước nửa bước ra khỏi cửa.
Đột nhiên tôi rất nhớ Phó Nguyên.
10 năm làm bạn với hắn còn không phải hắn làm bạn với tôi sao?
Tôi rất hối hận, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện không nên thấy sắc mà quên nghĩa.
Thấy Phó Minh Uyên điểm nào cũng hợp gu tôi lại đối xử tốt với tôi như vậy, liền không đề phòng gì mà theo anh về nhà.
Hiện giờ tôi còn chẳng biết Phó Minh Uyên có ý đồ gì với mình
Có phải tôi bị anh theo dõi không?
Ý tưởng duy nhất lúc này của tôi chính là được gặp Phó Nguyên sớm một chút.
Hắn thông minh hơn tôi rất nhiều.
Nhất định hắn sẽ biết Phó Minh Uyên có âm mưu gì.
Lúc này tôi thay một nick khác, gia nhập vào diễn đàn trường học của Phó Nguyên.
Lặn lội tìm từng nick một.
Chờ mong có thể tìm được Phó Nguyên hoặc bạn của hắn.
Tôi tìm tòi một chút nhưng lại không thấy có Phó Nguyên hay tên bạn bè hắn.
Đành phải ấn vào từng tấm ảnh để tìm kiếm dấu vết.
Mới tìm chưa được mấy người.
Đột nhiên phát hiện diễn đàn nổ tung.
Tin tức spam nhảy loạn.
Rất nhiều người gửi một câu:
"Không thể tin được, Phó Nguyên chịu xuất hiện rồi ư?"
Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng.
Vội vàng lướt lên trên.
Nhìn thấy một câu.
Phó Nguyên: Đã lâu không gặp.
Nhìn đến hai chữ Phó Nguyên, không hiểu vì sao mũi tôi chua xót, thiếu chút nữa đã bật khóc thành tiếng.
Tôi cũng không cẩn thận nghĩ lại, tại sao vừa rồi không tìm được tên Phó Nguyên.
Tôi lập tức nhắn tin riêng với hắn.
"Phó Nguyên, tôi là Quan Tiếu Tiếu."
Gửi tin nhắn thêm bạn xong
Tôi rất căng thẳng.
Không biết Phó Nguyên có tin tôi hay không.
Rốt cuộc hệ thống đã nói qua, tôi chỉ là một chú gấu bông bên cạnh hắn mà thôi.
Thật ra trong lúc làm nhiệm vụ, hệ thống luôn theo dõi gắt gao, tôi không có cách nào nói họ tên hay lai lịch của mình cho Phó Nguyên.
Nhưng hắn rất thông minh, quanh co lòng vòng thế nào lại điều tra ra được tên tuổi lai lịch của tôi.
Hơn nữa còn giúp tôi tránh hình phạt từ hệ thống
Tích tích.
Âm thanh báo tin nhắn vang lên.
Tôi gấp không chờ nổi mà mở ra.
Phó Nguyên đã đồng ý kết bạn.
Hắn gửi lại một dấu "?"
Nhất thời tôi không hiểu ý của hắn là gì.
Là không nhớ rõ tôi hay là đang hỏi tôi có chuyện gì?
Trong ấn tượng của tôi, Phó Nguyên chính là trầm mặc ít nói như vậy.
Nếu có thể dùng kí hiệu mà biểu đạt đượv rõ ràng chuyện muốn nơi, thì tuyệt đối hắn sẽ không lãng phí một chữ.
Tôi vắt hết óc suy nghĩ.
Mới gửi một câu qua.
"Gấu bông của anh còn không?"
Sau đó chờ rồi lại chờ.
Đợi gần nửa tiếng đồng hồ.
Rốt cuộc Phó Nguyên gửi lại ba chữ:
"Không còn nữa."
Tôi rất sốt ruột.
"Sao lại không còn? Anh vứt đi à?"
Gửi tin nhắn đi rồi tôi mới nhận ra, Phó Nguyên cũng 26 tuổi rồi.
Lại không phải trẻ con, vứt một chú gấu bông thì có gì lạ.
Cõ lẽ hắn còn cảm thấy chú gấu bông lúc trước vừa biết nói vừa biết cử động chỉ là tinh thần của hắn bị ảo giác mà thôi.
Nghĩ đến khả năng Phó Nguyên hoàn toàn không nhớ rõ tôi.
Cả người tôi héo úa ỉu xìu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.