Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh Kiều

Chương 2:




Edit: Vũ Vũ
Tôi đưa anh đến căn phòng thuê khu còn học đại học.
Vài tháng không đóng tiền nhà, tôi đã sớm bị đuổi ra
Đồ đạc bị chủ nhà đặt ngoài cửa, không chút nào dư thừa.
Phó Minh Uyên đề nghị tôi ở tạm nhà anh.
Nhìn gương mặt đẹp trai ngắm mãi không chán ấy.
Tôi không chống lại được dụ hoặc mà đồng ý.
Thật ra tôi không dám thừa nhận, càng ở chung với anh, không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất quen thuộc.
Giống như mười năm ở bên cạnh Phó Nguyên vậy.
Thậm chí tôi còn cảm thấy anh có rất nhiều điểm giống Phó Nguyên.
Chẳng qua đây chỉ là ảo giác của tôi.
Bởi vì hệ thống hạn chế, nhiệm vụ chỉ có mười năm, căn bản là tôi không thấy rõ diện mạo của hắn.
Ngày rời khỏi Phó Nguyên, hắn mới 16 tuổi, đang ở thời kì vỡ giọng
Thậm chí tôi không tưởng tượng ra nổi Phó Nguyên hiện tại 26 tuổi là dáng vẻ như thế nào.
Lòng tôi nhịn không được áy náy, có phải mình đã quá nhớ thương Phó Nguyên, không cẩn thận đem Phó Minh Uyên trở thành thế thân của Phó Nguyên?
Sau khi dọn vào ở trong biệt thự của Phó Minh Uyên.
Tôi mới biết được ngày bình thường anh bận đến cỡ nào.
Có đôi khi nhốt mình trong phòng sách cả ngày.
Biệt thự còn có phòng thí nghiệm siêu lớn, thường thường sẽ có người đến để học hỏi gì đó.
Một khi bọn họ vào phòng thí nghiệm thì chính là vài ngày.
Lúc đi ra, rõ ràng những người đó tuổi tác rất lớn nhưng lại vô cùng cung kính mà bắt tay với anh, cảm ơn anh đã chỉ bảo.
Tôi rất ngoài ý muốn.
Phó Minh Uyên giống như đặc biệt lợi hại, chẳng những tự mình mở công ty, còn tự mình làm nghiên cứu.
Khi tôi biết được gần đây bọn họ đang nghiên cứu tài liệu về thiên văn vũ trụ, khiến tôi kinh ngạc cảm thán không thôi.
Còn sinh ra một tia tự ti.
Bạn trai lợi hại như vậy, sao lại lọt vào tay người như tôi?
Mấu chốt là anh đối xử với tôi cực kì cẩn thận tỉ mỉ.
Phó Minh Uyên sợ tôi nhàm chán, trong biệt thự chỉ có một căn phòng là khoá lại, còn những nơi khác để tôi tuỳ tiện đi lại
Hơn nữa, dù anh bận đến mấy nhưng vẫn bớt thời gian để ở cạnh tôi.
Thỉnh thoảng còn mang tôi đi mua sắm, đi xem phim.
Càng khiến tôi ngoài ý muốn hơn chính là mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, anh đều gọi những món mà tôi thích.
Nhưng có một điều khiến tôi khó hiểu.
Anh rất ít dắt tay tôi, chứ đừng nói là hôn môi.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng áy náy.
Bởi vì ban đêm tôi thường xuyên mơ thấy Phó Nguyên.
Mơ thấy hắn ngày còn nhỏ ở cô nhi viện bị bắt nạt, hắn gắt gao ôm chặt lấy chú gấu bông nhỏ chính là tôi.
Còn trấn an tôi: " Đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu."
Mơ thấy ngày hắn học cấp hai.
Toàn trường đều cười nhạo Phó Nguyên rằng lớn vậy rồi còn mang theo gấu bông đi học.
Có một học sinh dở vì ghen ghét Phó Nguyên được hạng nhất toàn trường nên rao tin nói hắn gian lận. Nhưng Phó Nguyên không để ý tới.
Nhưng tới khi tên học sinh dở đó ném chú gấu bông là tôi xuống đất rồi giẫm đạp.
Lần đầu tiên Phó Nguyên bùng nổ, đánh tên đó nằm viện ba tháng.
Mơ thấy lên cấp ba, Phó Nguyên mới 15 tuổi đã được cử đến học trường đại học tốt nhất.
Năm nhất kết thúc, ngày nhận được học bổng toàn phần, vẻ mặt của hắn vân đạm phong khinh.
Thấy tôi liền vô cùng vui vẻ, còn nói rằng, chỉ cần tôi luôn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ đạt được càng nhiều giải thưởng và huy chương.
Lúc ấy tôi quá xúc động.
Nói chỉ cần hắn bảo đảm tuyệt đối không được làm chuyện xấu trái với pháp luật.
Thì tôi sẽ ở bên hắn cả đời.
Ai ngờ đêm đó, hệ thống lại nói với tôi rằng.
Căn cứ kiểm tra đo lường, đời này Phó Nguyên sẽ không hắc hoá nữa.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc phải quay lại thân xác của mình.
"Làm sao vậy? Hôm nay em không muốn ăn à?"
Phó Minh Uyên thấy tôi chậm chạp không động đũa.
Anh lo lắng hỏi tôi.
Tôi có chút không chỗ dung thân.
Rõ ràng cùng anh đi hẹn hò, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương Phó Nguyên.
Tôi muốn biết tin tức của hắn.
Tuy rằng từ ngày tôi tỉnh lại đến nay mới chỉ hai tháng.
Nhưng đối với Phó Nguyên mà nói, từ ngày tôi rời đi đã qua 10 năm.
Tôi không biết hắn có trở thành thiên tài cống hiến những kiệt xuất vì xã hội, là thanh niên có tương lai xán lạn hay không.
Lúc trước hệ thống từng nói, nếu tuổi thơ của hắn không bất hạnh mà hắc hoá, thì hắn đã sớm trở thành ông lớn của lĩnh vực khoa học kĩ thuật.
Tôi muốn trộm đi xem Phó Nguyên.
Dù sao cũng làm bạn 10 năm, sao có thể giống như hệ thống nói, không chút nào liên quan mà trở thành người xa lạ.
Lòng tôi bảo đảm, chỉ cần xác nhận cuộc sống của hắn tốt, nhất định tôi sẽ không miên man suy nghĩ nữa, sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Phó Minh Uyên.
Tôi không thể phụ lòng của Phó Minh Uyên được.
Về đến nhà, tôi trộm dùng máy tính của Phó Minh Uyên để đăng nhập tài khoản của mình.
Trên mạng hiển thị trong thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn dư lại mấy vạn.
Tôi quyết tâm mua một chiếc di động mới.
Điện thoại cũ của tôi đã hỏng từ lúc gặp tai nạn, thứ duy nhất còn sót lại chính là sim điện thoại.
Tôi không dám dùng máy tính của anh để tìm kiếm tin tức của Phó Nguyên.
Sợ anh sẽ phát hiện.
Vất vả lắm mới nhận được điện thoại.
Nhưng đó là Phó Minh Uyên lấy giúp tôi.
Anh dịu dàng lại bất đắc dĩ trách cứ tôi.
"Tiếu Tiếu, về sau em muốn mua cái gì thì cứ nói với anh. Em không cần tiết kiệm tiền cho bạn trai mình. Tiền của anh cả đời này tiêu cũng không hết."
Lời này của anh quá khí phách.
Nhưng tôi có tật giật mình, chỉ có thể lung tung gật đầu.
Sau khi về phòng, tôi gấp không nổi mà mở trang web rồi gõ hai chữ "Phó Nguyên".
Nhưng không có chút tin tức gì về hắn.
Tôi ngây ra.
Tại sao lại không có thông tin gì.
Từ nhỏ tới lớn Phó Nguyên đều là người đứng đầu toàn trường, những giải thưởng hay huy chương còn có thể treo đầy nhà.
Tôi không tin nổi.
Tôi định trà trộn vào diễn đàn trường mà Phó Nguyên từng theo học.
Sau khi đăng nhập tài khoản của mình.
Nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Tôi nhấn vào mới nhận ra, đó là lúc tôi xảy ra tai nạn xe cộ, bạn trai đã gửi cho tôi mấy tin nhắn.
"Quan Tiếu Tiếu, em bị sao vậy? Không phải hẹn 3 giờ chiều nay đi xem phim sao? Sao em còn chưa tới?"
"Có đó không? Không để ý đến anh?"
"Em đùa anh à? Sao không trả lời tin nhắn?"
"Xem như tôi phục em, em cố ý đúng không?"
Kì lạ quá, tôi cảm thấy những lời này không giống với những gì Phó Minh Uyên sẽ nói.
Tôi tự tìm một cái cớ để thông cảm cho anh, hẳn là lúc đó anh không biết tôi gặp tai nạn, quá tức giận nên mới có thái độ như vậy.
Tôi nghĩ nghĩ rồi gửi cho anh một tin.
"Anh ngủ chưa? Hay vẫn làm việc trong phòng sách?"
Kết quả nhìn thấy một dấu chấm than đỏ chót!
Phó Minh Uyên block tôi!
Đây là điều tôi trăm triệu không nghĩ tới.
Tôi theo bản năng đi ra ngoài, liền nhìn thấy Phó Minh Uyên cũng vừa lúc bước từ phòng sách ra.
Thời khắc đối diện với ánh mắt anh, không hiểu sao tôi lại hơi chột dạ.
Còn có chút ấm ức.
Rõ ràng biểu hiện là vô cùng thích tôi.
Vậy tại sao lại block tôi?
Tôi không nhịn được, đưa điện thoại ra trước mặt anh.
"Anh block em à?"
Anh ngẩn người, nhìn kỹ màn hình.
Tôi hoài nghi mình đã nhìn thấy khoé miệng anh hơi nhếch lên.
Ngay sau đó đã thấy anh mím môi.
Đôi mắt thâm thuý mang theo ý xin lỗi.
Nói với tôi rằng: "Xin lỗi em, là do tính chất công việc phải block những người quan trọng, anh sợ bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến em."
Anh lấy điện thoại ra, kết bạn tôi bằng tài khoản khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.