01.
Lâm Viễn hẳn là đã tỉnh
Bởi tôi đột nhiên nghe được vài âm thanh lải nhải của anh ta.
"Y tá lau người cho mình không tốt chút nào, động tác cũng không nhẹ nhàng. Nếu có thể đổi người khác thì tốt biết mấy."
"Vợ mình tên gì nhỉ, trông còn rất xinh xắn."
"Mông mình sao đột nhiên ngứa thế, ai đó mau gãi cho tôi với, nếu không tôi sẽ làm ầm lên!!!"
Tôi đang ngồi đọc sách bên cạnh, thực sự bị lời lảm nhảm của anh ta làm cho không tập trung được nên đành thò tay vào chăn và gãi gãi mông cho anh ta hai cái.
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Tôi liếc nhìn Lâm Viễn đang nhắm mắt nằm trên giường, trên mặt không có gì khác thường.
Giây tiếp theo, màng nhĩ của tôi nổ tung.
"Cô gái này làm sao vậy, tự nhiên sờ mông của mình!"
"Mịe kiếp, không lẽ cô ấy có sở thích kì lạ, ngay cả người thực vật như mình cũng không tha ư!"
“Huhuhuhu, có thể hướng bên phải một tí mà gãi được không, vẫn còn ngứa quá!”
Tôi cau mày, gãi gãi vài cái bên phải cho anh ta, sốt ruột hỏi: “Bây giờ anh có thể yên lặng được chưa?”
"Cô, cô có thể nghe thấy tôi nói ư?"
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, vì vậy cúi đầu đọc sách tiếp.
Kết quả, Lâm Viễn lại trông rất hào hứng vì tôi nghe được tiếng lòng của anh ta.
Tôi …… cạn lời.
Rõ ràng cái người đang nằm đây được đồn thổi là một ác ma máu lạnh và tàn nhẫn, tại sao bây giờ lại thành ra thế này!
02.
Tôi xuyên vào cuốn sách này khoảng một tháng trước.
Nhân vật này có cuộc đời rất bi kịch, là nhân vật phản diện, bị bắt gả thay chị gái mình.
Cốt truyện của cuốn sách này chỉ có hai từ để diễn tả: Th ô tục!
Tôi là con gái ngoài giá thú của Lý gia, người sắp cưới Lâm Viễn là em gái cùng cha khác mẹ của nguyên chủ, Lý Mộng Đình, cũng là nữ chính cuốn sách này.
Đáng tiếc, mẹ của Lý Mộng Đình lại không muốn gả cô con gái quý giá của mình cho một người thực vật, vậy nên tôi phải cưới thay cô ta.
Theo tình tiết trong truyện, sau khi kết hôn, tôi mỗi ngày đều làm trò giả chết.
Thậm chí tôi còn câu kết với một nhân vật ẩn danh, âm mưu hợp sức giết Lâm Viễn rồi trốn đi cùng hắn với khối tài sản chục tỷ mà Lâm Viễn được thừa kế.
Thật không may, Lâm Viễn lại tỉnh dậy, vì vậy tôi đã nhanh chóng bị “đăng xuất”.
Cốt truyện sau đó biến thành mối quan hệ yêu - ghét giữa Lâm Viễn và Lý Mộng Đình.
Nói chung, nó không liên quan gì đến tôi.
Với tâm thế tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, tôi cũng không bất ngờ với nhân vật mà mình xuyên vào.
Vốn dĩ tôi thích yên tĩnh, có thể an tâm đọc sách mà không cần 996 (*). Với tôi mà nói, cầu còn không được có thời gian rãnh để đọc sách.
(*) 996 là văn hoá làm việc từ 9h sáng đến 9h tối trong 6 ngày/ tuần.
Vì vậy, tôi đến phòng bệnh của Lâm Viễn để đọc sách vào ban ngày và quay về biệt thự lớn để ngủ vào ban đêm.
Tôi đã hạ quyết tâm, sau khi Lâm Viễn tỉnh lại, tôi sẽ giải thích tường tận cho anh ta nghe, cố gắng ly hôn trong hòa bình.
Không ngờ mấy ngày sau, tôi và Lâm Viễn đã cãi nhau.
Lúc đầu tôi còn tưởng là anh ta tỉnh lại nên tôi đã gọi bác sĩ tới.
Kết quả là, ngoại trừ tôi, không ai có thể nghe thấy những lời lảm nhảm vô nghĩa của Lâm Viễn.
Tôi suy nghĩ, không lẽ mình có kim thủ chỉ (*) trong truyền thuyết.
(*) là ngón tay vàng ý chỉ nhân vật được trời ban cho năng lực đặc biệt, không phải ai cũng có
Tôi đờ người.
Không lẽ kim thủ chỉ của tôi là nghe được tiếng lòng của tên đại ác ma này?!!
03.
Lâm Viễn đã nhẫn nhịn hai tháng, khi phát hiện tôi nghe được tiếng lòng anh ta liền không kiêng nể gì mà bô lô ba la cả ngày.
"Cô là vợ của tôi sao? Hình như tên là Lý Mộng Đình đúng không?"
"Lý Mộng Đình là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, còn tôi là em gái của cô ta - Lý Ngũ."
"Ồ, tôi đã gặp qua chị cô, lúc nào cũng nói nhảm. May không phải là cô ta gả tới. Cái loại trà xanh tâm cơ đó, tôi không thích."
Nói người khác lúc nào cũng nói nhảm.
Còn anh thì không chắc?!
Tôi trợn tròn mắt, còn chưa kịp mở miệng thì anh ta lại bắt đầu r3n rỉ.
“Cô giúp tôi một việc nữa được không?” Thanh âm của có chút run rẩy: “Cô xem giúp tôi cái mông của tôi một chút đi, chẳng lẽ bị muỗi đốt sao, sao lại ngứa như vậy!”
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Làn da trắng nõn, nét mặt nghiêm nghị, giữa hai lông mày có hai nếp nhăn nông, hẳn là quanh năm cau mày nên mới có.
Tôi hơi đỏ mặt vì yêu cầu này:, "Lần cuối cùng."
“Chúng ta không phải là vợ chồng sao, chỉ nhìn cái mông thôi mà …”
"Lâm Viễn!"
"Được, được, một lần cuối cùng. Tôi cũng phải là không động được, chờ tôi hồi phục, cô có cầu xin tôi cũng không cho xem đâu …..”
Tôi không nghe vô nữa, xốc chăn của Lâm Viễn lên.
Sau khi cởi áo bệnh nhân ra, lúc này mới phát hiện ra làn da của anh ta đã trở nên trắng hơn do nằm trên giường bệnh lâu.
"Không phải ở đó."
“Xuống thêm một chút nữa, ở đây không phải.”
Không còn cách nào, tôi đành kéo xuống chút nữa, cúi đầu xuống quan sát kỹ.
Đúng lúc này, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Tôi ngước lên và bắt gặp mẹ của Lâm Viễn.
Thậm chí, tay tôi còn đang đặt trên mông anh ta.
Da mặt có dày thế nào tôi cũng không chịu nổi: "Dì, khoan đã. Mẹ, con..."
Mặt mẹ Lâm Viễn còn đỏ hơn tôi, "Mẹ hiểu, đều hiểu mà."
Không!
Mẹ không hiểu đâu!
Lâm Viễn tất nhiên không nhìn thấy được vụ việc, còn thúc giục tôi: "Sao lại dừng lại thế, nhanh lên, tôi ngứa quá... "
04.
Sau khi vụ việc này xảy ra, mẹ Lâm bắt đầu đối xử với tôi rất tốt.
Bà ấy còn mua cho tôi dây chuyền vàng và túi xách hàng hiệu, thỉnh thoảng lại lau nước mắt nói: "Lâm gia chúng ta thật có lỗi với con."
Điều kỳ quặc hơn nữa là bác sĩ điều trị cũng đến tìm tôi nói chuyện.
"Tỷ lệ tỉnh lại của Lâm Viễn rất lớn, về sau hai người xxx không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng giai đoạn này … cần tận lực kiềm chế."
Kiềm chế... tôi cần kiềm chế cái gì, tôi chỉ xem có vết muỗi đốt trên mông anh ta hay không thôi mà, sao lại thành như vậy?
Khi tôi quay lại với khuôn mặt lạnh lùng, vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy kẻ tội đồ vùng vằng: "Sao cô lại đi lâu thế, tôi ở một mình thật nhàm chán."
Tôi lười nói chuyện với anh ta, xách túi định rời đi.
Anh ta lẩm bẩm: “Nếu không ban đêm cô ở lại đây đi, mấy người y tá ngáy to quá, tôi ngủ không ngon”.
"Anh có thể ngủ một mình."
"Cái đó không được, bệnh viện âm khí rất nhiều, ở một mình có chút sợ hãi."
Thái dương tôi giật giật, không khỏi tò mò: "Trước kia anh cũng như vậy sao?"
"Trước nào?"
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
Lâm Viễn im lặng vài giây: “Tôi thích tự gọi mình là cậu bé vui vẻ, có nắng, cô thấy có bao nhiêu người ở trạng thái thực vật mà có tâm tình tốt bằng tôi?”
Nói xong, anh thở dài: "Cô khen tôi đẹp trai, tính cách lại tốt, nên lúc gặp chồng thì đáng lẽ cô nên vui vẻ mới phải chứ!"
Ha ha, mắt nhìn của tôi hơi bị tốt.
Bất quá, đêm nay tôi chọn ở lại.
Không phải vì Lâm Viễn mà là vì mẹ Lâm đã cho tôi quá nhiều, tôi luôn cảm thấy ngại khi nhận quà từ bà ấy.
Sau khi Lâm Viễn biết tôi sẽ ở lại, anh ta thế mà lại thẹn thùng?!
Anh bẽn lẽn hỏi tôi: "Đây có được coi là đêm tân hôn của chúng ta không?"
"Đây là lần đầu tiên của tôi, có chỗ nào không đúng thì thông cảm cho tôi nha.”
Tôi ngước nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, phải chăng anh ta đã quên mình là người thực vật!?
Nằm bên cạnh Lâm Viễn, tôi làm cách nào cũng không ngủ được.
Tình hình hiện tại của Lâm gia, có chút không ổn.
Vụ tai nạn xe hơi của Lâm Viễn đã ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, rất nhiều dự án hợp tác bị bắt dừng lại.
Thấy vậy, rất nhiều công ty cạnh tranh đã nhân cơ hội giẫm đạp, muốn tiêu diệt hoàn toàn Lâm gia, và cả gia đình nguyên chủ.
Theo kịch bản ban đầu, Lâm Viễn sau khi xuất viện đã làm hai việc - đầu tiên là g i ế t tôi, sau đó “đá bay” Lý gia.
Tôi có chút bất an, liếc nhìn Lâm Viễn đang nằm kế bên, lòng đầy nỗi hoang mang.
Liệu anh ta có thực sự … sẽ g i ế t tôi không?
Lâm Viễn như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền hỏi: “Tôi đẹp trai đến thế sao?”
"Cô có muốn chạm... vào tôi không?"
Tôi nhanh chóng nhìn đi nơi khác, "Không cần, cảm ơn."
Trong thời gian này, mẹ Lâm ngày càng ít đến bệnh viện.
Không cần hỏi cũng biết tình hình công ty đã ngày càng nghiêm trọng.
Mọi thứ dường như đang diễn ra một cách có trật tự theo đúng cốt truyện ban đầu.
Điều này càng khiến tôi hoảng sợ hơn.
Tôi cố gắng hết sức để chăm sóc Lâm Viễn mỗi ngày, vì tôi sợ rằng anh ta thực sự sẽ để tôi “offline” nếu tôi làm anh ta khó chịu.
Nhưng không ngờ sự cẩn thận của tôi vẫn xảy ra chuyện.
Nguyên nhân là do một nhà truyền thông đã đến bệnh viện để điều tra và y tá vô tình tiết lộ rằng tôi đang chăm sóc người chồng thực vật của mình.
Sau khi biết chuyện, tổng biên tập đã vô cùng xúc động, liền cho đăng một phóng sự đặc biệt ngay trong ngày với tựa đề "Cặp vợ chồng mới cưới gặp tai nạn, người vợ không chút thay đổi, chăm sóc cho người chồng thực vật của mình.”
Nội dung lại kịch liệt phê bình hiện tượng kết hôn và ly hôn chớp nhoáng của giới trẻ hiện nay, lấy theo đó làm ví dụ điển hình, trắng trợn khen tôi và Lâm Viễn có tình yêu bền chặt như bàn thạch.
Vốn dĩ chỉ là một mẩu tin tức bình thường, không gây ra sóng gió gì.
Nhưng có một bức ảnh đã được lan truyền mà tôi không biết do ai chụp lén.
Trong ảnh, tôi đang ngồi đọc sách bên cạnh giường bệnh của Lâm Viễn, ánh mặt trời chiếu rọi lên người chúng tôi, trông rất yên bình.
Bức ảnh được đăng lên mạng và ngay lập tức khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao.
"Chếc tiệt, với cái mặt đẹp trai này, tôi thề sẽ bảo vệ anh ấy như ngọc!"
"Người đàn ông này có chút quen, sao lại giống Lâm Viễn - chủ tịch Lâm thị vậy?"
"Lúc trước nghe nói anh ta xảy ra tai nạn xe cộ, chẳng lẽ biến thành người thực vật? Khoan đã, anh ta kết hôn khi nào!"
Kết quả là ………….
# Lâm Viễn kết hôn
# Lâm Viễn trở thành người thực vật
nghiễm nhiên chễm chệ trên bảng hot search.
Nhìn vào chữ "bạo" ở phía sau, tôi hoàn toàn chết lặng.