Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 3: Chương 3





Người theo dõi Liễu Ngọc Hàm đều biết, cậu thông báo mình là một con cá mặn đến từ Trái Đất, lá gan rất nhỏ, ngoại trừ kêu 666 thì chỉ có la hét mà thôi.
Mặc dù sở hữu giọng nói hay, tiếng la hét cũng dễ nghe, nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu bị dọa bởi chính thứ mình tưởng tượng, mọi người đều dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu ba mươi giây.
Có vẻ mạch cảm xúc khác người bình thường nên mới bị chính thứ mình tưởng tượng dọa sợ, bọn họ không có cười cậu nha!
Liễu Ngọc Hàm: Vớ vẩn, đó là do giác quan thứ sáu của tôi quá nhạy cảm!
Fans của cậu không tin: Tôi đọc rất nhiều sách, cậu đừng có lừa tôi, người thi trượt bài thi thể chất như thầy Hàm lại có thể có giác quan thứ sáu?
Trong lòng fans, giác quan thứ sáu chính là vũ khí mạnh mẽ trong chiến đấu, đó là sự sáng suốt, có thể tiên đoán, và cả trực giác, chỉ những người tắm trong biển máu mới rèn luyện được.
Liễu Ngọc Hàm sinh sống trong khu vực hòa bình, tự nói mình có giác quan thứ sáu, đương nhiên người dân tinh tế sẽ không tin, còn tưởng cậu nói đùa.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Có nhà Triết học đã từng nói, nỗi sợ đến từ những thứ ta không biết.
Với máu, sự ly kỳ, kinh dị, quỷ dị, luôn ẩn đi khiến người ta sợ hãi.

Thiên phú của Liễu Ngọc Hàm rất kỳ lạ, năm giác quan chậm chạm khiến giác quan thứ sáu của cậu không quá nhạy cảm, nhưng khả năng cảm nhận của cậu rất mạnh.
Năm giác quan của con người thời tinh tế rất nhanh nhạy, bọn họ có thể giật mình với những thứ đột nhiên xuất hiện, nhưng không bao giờ biểu hiện sợ hãi như Liễu Ngọc Hàm, mặc dù những thứ đó đều do cậu tưởng tượng ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất sợ.
Không những thế, năm giác quan của Liễu Ngọc Hàm chậm chạp khiến cho các phản ứng của cậu cũng chậm nửa nhịp so với người khác, phản ứng giống như một con rắn bị bệnh đột nhiên co giật.
"Vậy nên thiếu tướng bị gây ấn tượng bởi thứ hài hước của streamer cá muối này?" Những người theo dõi trạng thái weibo của Nguyên Khang bối rối, "Nhưng kiểu này đâu phải có mình cậu ta, thậm chí so với streamer này còn tốt hơn."
Một quản lý nhân sự lên tiếng nói: "Hình như streamer chưa có chủ đề cho mình."
Đối phương nói tiếp: "Tự dọa mình có phải là một chủ đề không?"
Một tên săn tin tức khác im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Có thể họ không phải dân nghiệp dư hay là không phù hợp với văn hóa công ty chúng ta."
Người này vừa nói xong, chưa kịp nói tiếp, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt như thú dữ đang nhìn mình, kinh nghiệm thoát chết nhiều lần khiến hắn lập tức im miệng, quay đầu lại nhìn thấy thiếu tướng Tần Mạc, người đi không tạo thành tiếng đang đứng đằng sau nhìn họ.
"Thiếu tướng!" Hai người quản lý nhân sự cúi đầu chào, dáng vẻ nghiệm túc như thể hai người vừa buôn chuyện không phải là mình.
Tần Mạc gật đầu, đi từ từ đến bàn làm việc của hai người, liếc mắt nhìn sơ yếu lý lịch của Liễu Ngọc Hàm trên quang não, bình tĩnh nói với cấp dưới của mình: "Khi nào cậu ta đến phỏng vấn, nhớ báo cho tôi."
Hai người thư kỳ khó hiểu, dưới ánh mắt của Tần Mạc, nghiêm túc trả lời: "Đã rõ."
Tần Mạc gật đầu, hai người quản lý nhân sự nhìn anh đi xa, mới ghé đầu nói nhỏ.
"Khó khăn lắm thiếu tướng mới đến bộ phận dân sự một lần, thế mà là vì streamer cá mặn kia?"
"Hình như là vậy."
"Chắc chắn con cá mặn này phải có điểm đặc biệt?"
Hai người quản lý nhân sự nhớ ra Tần Mặc lúc trước Tần Mạc tự mình kiểm tra hồ sơ, nghĩ mãi cũng không ra, ngồi xuống cẩn thận nghiên cứu tìm ra điểm đặc biệt của Liễu Ngọc Hàm.
Thật ra, Liễu Ngọc Hàm có một biệt danh đặc biệt, "Tiếng hét còn sợ hơn cả phim kinh dị", vì thành tích "Tự dọa bản thân quá chuyên nghiệp" nên fans tự phong cậu nên chức thầy giáo, hay gọi là thầy Hàm.
Theo chuyên môn, livestream của Liễu Ngọc Hàm sử dụng bổ chuyển đổi sóng não để tái hiện những thứ trong đầu cậu, sử dụng ông kính phát sóng những thứ đó thành hình ảnh hoặc các cảnh tượng cho người xem.
Loại công nghệ này kích thích cả sáu giác quan, Liễu Ngọc Hàm sợ ma, giác quan thứ sáu nhạy cảm, còn không tự dọa mình mới lạ.
Nhưng người xem đã bị khoa học ảnh hưởng rất lâu rồi, không còn ai tin vào mấy thứ ma quỷ thời xa xưa nữa, giác quan thứ sáu cũng không phát triển, đương nhiên sẽ không thấy sợ, ngược lại Liễu Ngọc Hàm la hét mới làm bọn họ sợ hãi, lần đầu bọn họ mới biết "Trên đời vẫn còn thứ như này."
Nhưng mà kiểu này rất kích thích nha! Tiếng hét cũng rất là hay nữa!
Người xem xoa tay cười hề hề, thề phải thõa mãn nguyện vọng của Liễu Ngọc Hàm, rất nhanh, có một bình luận được đẩy lên đầu.
"Tòa nhà chưa xây xong ở Tưu Khê!"
Hai người quản lý nhân sự bị bình luận này dọa sợ, không kịp suy nghĩ, lập tức thông báo cho Tần Mạc.
truyện tiên hiệp hay
Tần Mạc cau mày: "Tưu Khê? Sao bọn họ to gan như vậy, điều tra cho tôi!"
Hai người quản lý nhân sự cúi đầu, chuyên nghiệp lui ra ngoài bắt đầu điều tra tin tức.
Khi Liễu Ngọc Hàm nhìn thấy bình luận của fans, cũng thấy tò mò: "Cái gì mà tòa nhà đang xây? Ở thời đại tinh tế cũng có kiểu này á?"
Sau đó anh trai Liễu Ngọc Hàm nói cho cậu biết, thật sự có.
Năng suất làm việc tăng lên, các tòa nhà bị bỏ dở trong thời đại tinh tế rất hiếm, nếu có rất nhanh sẽ được quy hoạch lại.
Nhưng những người này nhắc đến tòa nhà bị bỏ dở rất khác, đã bị bỏ hoang năm năm!
Liễu Ngọc Hiện lớn hơn Liễu Ngọc Hàm bảy tuổi, công việc của anh có một chút quan hệ với chính quyền thành phố, anh có ấn tượng rất sâu về khu đất này, được xem là vấn đề nan giải, "Khu đất này bị bỏ hoang từ năm anh bắt đầu thi đầu vào, sau này chính quyền thành phố có tiến hành quy hoạch ba lần nhưng vẫn không được."
Liễu Ngọc Hàm cảm thấy lo lắng: "Nghe anh nói rất có vẻ rất kỳ lạ, tại sao lại xảy ra chuyện này?"
Liễu Ngọc Hiện khó hiểu nhìn cậu: "Em quên rồi à? Ba nhà đầu tư đã gặp chuyện khôn may, mỗi ngày em đều đi qua mà.
Anh tưởng em sẽ chú ý."
Không! Em không có! Liễu Ngọc Hàm muốn hét lên.
Tòa nhà này thuộc hạng mục công trình gì đó ở gần Tưu Khê, dự định ban đầu sẽ xây dựng thành khu biệt thự cao cấp.

Người đầu tiện nhận thầu công trình được một nửa cướp, phi thuyền cá nhân mất tích trong không gian.
Người thứ hai nhận thầu sau nửa năm, bị sát hại ngay trong tòa nhà do chèn ép công nhân, sau đó hung thủ tự tử luôn tại chỗ.
Đã chết hai người, hạng mục bị đình trệ, lần thứ ba đã là một năm sau đó.
Có một người gan dạ tiếp nhận, nhưng không lâu sau đó, người này vì vi phạm thương nghiệp, bị bỏ tù, hạng mục rơi vào quên lãng.
Liễu Ngọc Hiện nhún vai, nói: "Hạng mục công trình lớn như vậy, những người này dám cạnh tranh công khai.
Đúng là rất lớn gan đó."
Không! Đây không phải vấn đề to gan hay không! Liễu Ngọc Hàm hét lớn trong lòng, anh ơi tỉnh đi, đây chính là hiện tượng ma quỷ đó!
Một lúc lâu không thấy đối phương lên tiếng, Liễu Ngọc Hiện quay đầu nhìn em trai, thấy mắt cậu lưng trong, không biết phải làm sao: "Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Hàm sao vây?"
Người bị dọa sắp chết, Liễu Ngọc Hàm: Người dân Trái Đất ơi! Con cá mặn này lại làm mọi người mất mặt rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.